C4
Tiêu Chiến vốn định đưa Vương Nhất Bác về đến tận nhà nhưng đã bị hắn ngăn lại. Tiêu Chiến đành phải nhìn theo bóng xe hắn đến khi biến mất hẳn.
'Điện hạ, xem ra hùng tử nhà Cố thượng tướng khó khống chế hơn chúng ta tưởng. Chúng ta có nên thay đổi mục tiêu không?'
Nguỵ Anh - Thiếu tá binh đoàn Dạ Quỷ cánh tay phải đắc lực của Tiêu Chiến.
'Không cần.'
.
.
Vương Nhất Bác vốn định một đường về thẳng nhà nhưng giữa chừng lại nhận được cuộc gọi của Trần Vũ mà thay đổi địa điểm.
'Hùng phụ, nơi này là?'
Địa chỉ mà Trần Vũ cung cấp là một căn hộ ba tầng phong cách Tây Âu đồ đạc bày trí đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác ấm cúng hoàn toàn trái ngược với biệt thự hoặc nhà cổ Cố Gia.
'Thích không? Có muốn dọn đến đây sống với ta không?'
Trần Vũ dẫn Vương Nhất Bác đi thăm quan khắp căn nhà một phòng khách, một nhà bếp, ba phòng ngủ cùng một phòng đọc sách cuối cùng là khoảng sân thượng trồng đủ loại cây cùng một hồ bơi và một chiếc bàn trà.
'Hùng phụ, người và thư phụ lại vì con mà cải nhau nữa sao?'
Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế cảm nhận cái mát mẻ của khí trời mang lại.
'Vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu đã không cùng quan điểm lại chỉ vì sự cố chấp của bản thân mà dây dưa đến tận bây giờ thôi.'
Trần Vũ rót trà, nuớc lọc và một ít hoa quả bày trên bàn bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai người.
'Lần này hai người lại vì chuyện gì của con mà phát sinh mâu thuẫn thế?'
'Lại muốn đứng ra làm người hoà giải? Bác nhi, ngươi không thấy bản thân rất mâu thuẩn sao? Rõ ràng cũng không tán đồng với cách làm của Cố Nguỵ nhưng đến cuối cùng vẫn giúp đỡ y.'
'Hùng phụ, thư phụ dù sao vẫn là người sinh ra con.'
'Được rồi, ở hay không ở?'
Trần Vũ thở dài, đứa nhỏ này bướng bỉnh không thua gì hắn.
'Mai con mới dọn qua được không?'
'Đi đi đi. Nhớ mang theo chìa khoá về.' - Trần Vũ xua tay đuổi Vương Nhất Bác.
'Vậy con về nhé. Mai gặp lại.'
Trần Vũ nhìn theo bóng Vương Nhất Bác nhớ lại cuộc tranh cải của hắn và Cố Nguỵ.
'Cố Nguỵ buông ta ra, ta phải đi cứu Bác nhi.' - Ngay khi Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến mang đi Trần Vũ đã lập tức đuổi theo nhưng lại bị Cố Nguỵ ngăn cản.
'Hùng thư kết hợp là lẻ thường hơn nữa người mang Bác nhi đi là tam hoàng tử đối với tương lai của Bác nhi chỉ có lợi không có hại.' - Cố Nguỵ nắm lấy tay Trần Vũ lôi hắn vào căn phòng trống gần nhất rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
'Trùng đực đang trong giai đoạn lột xác trưởng thành cùng trùng cái kết hợp ngươi biết rõ hậu quả tại sao còn đẩy Bác nhi vào, Bác nhi là con của ngươi mà.'
'Vậy thì sao?' - Cố Nguỵ bật cười khuôn mặt lạnh lùng nhìn Trần Vũ - ''Trần Vũ, nếu ngươi thật lòng lo lắng cho Bác nhi vậy tại sao ngươi lại để cho nó thà rằng mang một cái họ xa lạ mà không phải là họ Trần của ngươi. Ngươi biết rõ một hùng tử không hùng phụ sẽ mất rất nhiều quyền lợi ở đế quốc tại sao ngươi lại chọn làm tình nhân của ta thay vì đường đường chính chính cùng ta kết hôn?'
Cố Nguỵ thừa nhận y có dã tâm muốn đứng trên vạn người nhưng y cũng như bao nhiêu trùng cái khác muốn có một gia đình hạnh phúc thuộc về bản thân y.
'Cố Nguỵ, ngươi muốn hận hay trừng phạt ta thế nào cũng được, ngươi cứu Bác nhi trước có được không?' - Trần Vũ ngồi bệch xuống đất ngước đầu nắm lấy tay của Cố Nguỵ van xin y.
'Trần Vũ, ngươi lại làm khó ta rồi.'
Cố Nguỵ nắm lấy tay của Trần Vũ kéo hắn đứng dậy sau đó một tay ôm lấy eo hắn dùng chất giọng dịu dàng nói ra những lời vô cùng tàn nhẫn.
'Ngươi biết rõ ta yêu ngươi hơn cả mạng sống của ta thì ta làm sao có thể hận hay nhẫn tâm thương tổn ngươi được. Cho nên Bác nhi ngoan của chúng ta đành phải thay hùng phụ của hắn hứng chịu hết.'
.
.
Triệu thiếu tướng dẫn Tiêu Chiến đến phòng làm việc của Cố Nguỵ.
'Tam hoàng tử mời ngồi, không biết ngài tìm ta có việc gì không?'
Cố Nguỵ dừng việc đang làm lại ngước đầu lên nhìn Tiêu Chiến.
'Cố thượng tướng món quà ngài đưa đến ta thật sự rất hài lòng. Nhưng ngài biết muốn thành thân thích với hoàng gia cũng không phải chuyện đơn giản.' - Tiêu Chiến vào thẳng luôn vấn đề.
'Chỉ cần tam hoàng tử tiếp nhận phần thành ý này của ta cùng nói vài lời truớc mặt trùng hoàng chuyện phía ta, ta sẽ tự có cách giải quyết.'
'Vậy không biết Cố thượng tướng sẽ giải quyết chuyện này trong bao lâu? Tuy rằng ta không eo hẹp về thời gian nhưng sự kiên nhẫn của ta lại có phần giới hạn.'
'Một tháng.'
'Hy vọng một tháng sau sẽ nhận được tin tốt của ngài, nhạc phụ tương lai.'
.
.
Triệu thiếu tướng là họ hàng gần của Cố thượng tướng cùng y vào sinh ra tử ở chiến trường cũng là thuộc hạ thân tín của y. Cho nên ngay khi Tiêu Chiến rời khỏi y liền nói ra suy nghĩ của bản thân với Cố Nguỵ.
'Thượng tướng, ngài vì bày tỏ thành ý mà để tiểu thiếu gia vừa thành niên liền cùng y kết thành phu phu y chẳng những chưa hài lòng còn muốn xen vào đời tư của ngài. Thật là khinh người quá đáng.'
'Hoàng gia từ trước đến nay chú trọng môn đăng hộ đối chúng ta muốn trèo cao đương nhiên phải thuận theo người ta. '
'Nhưng mà hùng phụ của tiểu thiếu gia..'
'Hắn còn sống chẳng qua là không biết thân phận của hắn thế nào thôi.'
'Thượng tướng ngài đã nhớ ra hùng phụ của tiểu thiếu gia là ai rồi sao? Thật mừng quá.' - Triệu thiếu tướng hai mắt cong cong đầy vui mừng sau đó lại do dự - 'Vậy còn Trần tiên sinh ngài định xử lý thế nào?'
'Dù sao cũng chưa có chuyện gì phát sinh tuỳ tiện tìm cái cớ chia tay là được.'
Nếu không phải hùng phụ của Vương Nhất Bác là Trần Vũ thì Cố Nguỵ không khác gì một thư tra chuyên đùa bỡn tình cảm của thiếu niên hùng trùng mới bước vào xã hội.
.
.
Vương Nhất Bác vừa mới rời khỏi nhà đến viện nghiên cứu thì tra thư phụ của hắn liền tới nhà tìm hùng phụ hắn.
'Cái gì? Ngươi muốn ta lộng một cái thân phận môn đăng hộ đối cùng nguơi xuất hiện trước mặt công chúng. Cố Nguỵ ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày sao?'
'Trần Vũ ngươi đương nhiên không được nhưng nhạc phụ nhất định sẽ có cách.' - Cố Nguỵ nhìn Trần Vũ cười nói.
'Ảo tưởng.' - Trần Vũ cười lạnh Cố Nguỵ lấy đâu ra tự tin hắn sẽ nói chuyện này với thư phụ hắn.
'Nếu ngươi không làm cũng được thôi nhưng rủi tam hoàng tử có trùng trứng với Bác nhi đứa bé đó sẽ vị sự ích kỷ của ngoại công mà không thể tồn tại trên cõi đời này. Đến lúc đó không biết Bác nhi sẽ hận nhất là thư phụ hay hùng phụ của hắn đây.'
'Cố Nguỵ, ngươi dám uy hiếp ta?' - Trần Vũ rất muốn bóp chết Cố Nguỵ nhưng hắn biết đó là chuyện khó mà làm được.
'Ta chỉ nói sự thật.'
Trần Vũ tuy tính tình nóng nảy nhưng hắn lại rất lý trí thức thời Vương Nhất Bác chính là di truyền được cá tính này của hắn.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro