C9

Lâm Túc tuy rằng là hùng trùng nhưng đầu óc lại giống như thư trùng, lý trí lạnh lùng đến tàn nhẫn. Hắn vì đạt được điều bản thân mong muốn ngay cả bản thân cũng có thể đem đi để trao đổi.

Vương Nhất Bác nhìn những viên thuốc với đủ mọi màu sắc trên bàn của Lâm Túc thì cau mày.

'Ngươi mua những loại thuốc không rõ nguồn gốc này ở đâu?'

'Chợ đen.' - Lâm Túc đối với phản ứng của Vương Nhất Bác từ ban đầu lo lắng sợ hãi đến bây giờ thì hoàn toàn chết lặng.

'Ngươi có biết tác dụng của chúng là gì không? - Vương Nhất Bác cầm một viên lên xem xét.

'Biết. Nhưng bọn chúng đã bị ta bào chế lại dùng cho mục đích thí nghiệm rồi.' - Lâm Túc nói xong liền đứng dậy - 'Đi theo ta.'

Lâm Túc cùng Vương Nhất Bác rời khỏi phòng. Sau đó Lâm Túc liền dẫn Vương Nhất Bác đi đến biệt thự hắn mới mua cách đây không lâu.

Biệt thự sạch sẽ người hầu cũng rất chuyên nghiệp ngay cả một hạt bụi cũng khó tìm. Trải qua n cấu trúc cùng đường đi ngoằng nghèo Vương Nhất Bác cũng đến được nơi cần đến.Một tầng ngầm với năm buồng giam riêng biệt.

'Nơi này là?'

'Phòng thí nghiệm của ta.' - Lâm Túc nói xong liền bắt đầu dẫn Vương Nhất Bác đi tham quan cùng giới thiệu.

'Đây là A1, một con trùng cái ta mua được ở thị trường chợ đen.'

'Trùng cái? Nhưng ta cảm nhận được hắn là hùng trùng.' - Vương Nhất Bác nhìn trùng đang nằm ngủ tay chân bị xích lại trong song sắt thì lên tiếng.

'A1 vốn dĩ chính là trùng cái nhưng cách đây không lâu ta đã nghiên cứu ra một loại thuốc có khả năng biến đổi gen trùng cái thành đực."

Lâm Túc suy đi nghĩ lại vẫn là lựa chọn nói cho Vương Nhất Bác hắn đang nghiên cứu tới đâu.

'Ngươi điên rồi.'

Vốn dĩ hùng trùng đạt được địa vị như ngày hôm nay một phần do tinh thần lực một phần khác do thưa thớt. Nếu Lâm Túc đem trùng cái biến thành trùng đực vậy bọn họ sẽ rơi vào nguy hiểm.

'Ngươi yên tâm đi loại biến đổi này cũng chỉ có thể giúp trong vấn đề duy trì nòi giống còn an ủi tinh thần lực là cực kì bé nhỏ. Hơn nữa thí nghiệm cũng còn trong giai đoạn nghiên cứu.'

Lâm Túc dù sao vẫn là trùng đực hắn cũng không muốn bản thân rơi vào phiền phức chẳng đáng có.

'Khụ, xin lỗi, ta hơi mất bình tĩnh.'

Vương Nhất Bác giả ho khan che dấu sự xấu hổ của bản thân.

'A1 tuy rằng hiện tại như trùng đực nhưng tâm lý của hắn vẫn là trùng cái cho nên ta cần quan sát thêm một thời gian nữa.'

'Ngươi muốn ta làm gì?'

'Tam hoàng tử chẳng phải là thư quân tương lai của ngươi sao mượn một vài trùng cái chắc sẽ không vấn đề gì nhỉ?'

'Thư quân của ngươi cũng có thể cho muợn nguời được tại sao ngươi không bảo y?'

Vương Nhất Bác tuy rằng cùng Tiêu Chiến đã rất thân mật về mặt thể xác nhưng trừ đó ra chính là chẳng còn gì khác.

'Ngươi chỉ có một, mà ta lại không chỉ có 3.' - Thư quân của Lâm Túc tuy rằng đối với hắn nói gì thuận theo nấy nhưng chỉ là giới hạn dưới giường và không liên quan hai chữ trùng cái.

'Ta sẽ nghĩ cách.'

Vương Nhất Bác nhìn Lâm Túc bằng ánh mắt thương hại. Tham lam quả nhiên là tội ác mà.

.
.

Tiêu Chiến vừa bước ra khỏi cuộc họp thì một trong hai thư ký của y liền đi đến báo Vương Nhất Bác đang chờ y ở trong phòng.

'Nhất Bác. Nghe thư ký nói ngươi tìm ta.'

'Tiêu Chiến, ta cùng đồng nghiệp có một thí nghiệm cần trùng cái giúp đỡ, ngươi có thể cho ta mượn 2 người không?'

Vương Nhất Bác nói thẳng mục đích của cuộc gặp gỡ hôm nay.

'Nhất Bác, ngươi biết đấy nguời của quân bộ không thể tuỳ tiện điều động.' - Tiêu Chiến giả vờ rơi vào khó xử.

'Thư chủ, ngươi thật sự không thể giúp đỡ ta sao?' - Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến ngồi kế bên Tiêu Chiến cả người như không xương dán vào y.

'Cũng không phải không được.' - Tiêu Chiến bật cười nâng cằm Vương Nhất Bác lên - 'Chỉ là không biết tam hoàng phu trả được bao nhiêu thôi.'

'Trả một cái trứng có đủ không?'

Tiêu Chiến là hoàng tử tài lực quyền lực từ sinh ra đã có, dung mạo cũng không thua kém ai muốn đưa ra một thứ có thể lọt vào mắt y hiện tại phi thường nhỏ. Vương Nhất Bác cũng đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần mới đưa ra được một cái giá khiến y có thể chấp nhận được.

'Tam hoàng phu, đó không phải là nghĩa vụ và trách nhiệm của ngươi sao?'

Tiểu hùng trùng này cái đầu nhỏ cũng dùng được đấy, tiếc là gặp phải y.

'Ngươi không muốn trải nghiệm một chút cảm giác được hầu hạ sao?' - Vương Nhất Bác tay đặt lên đùi Tiêu Chiến thì thầm vào tai y.

'Bên kia là phòng nghỉ của ta. Ngươi không phiền khi ta thử trước chứ?'

Vương Nhất Bác đối với sự gian xảo và vô sỉ của Tiêu Chiến đã có cái nhìn mới. Nhưng lời đã nói ra hắn không thể thu hồi chỉ có thể biến đau thương thành hành động. Đúng là không có cày hư điền chỉ có mệt chết ngưu.

.
.

Lâm Túc nhìn Vương Nhất Bác cứ vài phút lại xoa eo thì lắc đầu trong lòng. Còn trẻ mà thận đã vậy về già rồi làm sao?

'Đây là Nguỵ Anh, còn đây là Kim Quang Dao.' - Vương Nhất Bác sau khi giới thiệu xong hai người thì nhận được một ánh nhìn khinh bỉ của Lâm Túc - 'Ngươi kêu ta mượn người, ta mượn được mang về cho ngươi, ngươi còn thái độ với ta là sao?'

'Hai người bọn họ căng không được.' - Lâm Túc thở dài - 'Ngươi dẫn người về đi.'

'Lâm tiên sinh, không biết chúng ta không hợp yêu cầu chổ nào?' - Nguỵ Anh nóng tính định xông ra lại bị Kim Quang Dao giơ tay ngăn lại.

'Hắn không hợp, ngươi thì không đấu lại anh của ta.' - Một trùng cái tóc đen mắt đen từ bên trong bước ra trả lời câu hỏi của Kim Quang Dao.

'Vị tiên sinh này là?'

'Vong Cơ, Hi Thần vẫn chưa tỉnh sao?' - Lâm Túc nhìn Vong Cơ đặt câu hỏi.

'Ân nhân, ca lần này có lẻ sẽ không trở về được nữa rồi.' - Vong Cơ lắc đầu buồn bã.

'Nghĩ thoáng một chút đi.' - Lâm Túc an ủi.

'Này, bọn ta không phải đến đây để nhìn các người trình diễn ân ái.' - Nguỵ Anh nhìn ngứa mắt nói.

'Ân nhân, ta mượn phòng tập của ngài được chứ?' - Vong Cơ hỏi Lâm Túc sau khi có được sự gật đầu của hắn thì đi đến chổ Nguỵ Anh - 'Đánh một trận.'

'Được.'

Nguỵ Anh hai mắt toả sáng nóng lòng muốn đập cho Vong Cơ một trận. Kim Quang Dao thở dài bất lực. Vương Nhất Bác theo không kịp câu chuyện, Lâm Túc cười một cách đầy ẩn ý.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro