04. Xuất phát đi Lâm Cốc

Đông Cung, binh bại như núi đổ.

Thái tử phái Độc Cô Tướng quân vào Lâm Cốc, chưa thấy quay về, thánh thượng quở mắng Đông Cung làm việc không hiệu quả, muốn thu hồi nửa miếng hổ phù của Thái tử, hổ phù mất đi, Đông Cung sụp đổ chỉ đợi thời gian.

May sao có Lâm tướng ra sức bảo vệ, thế là lệnh cho Thái tử lập quân lệnh trạng, hạn cho trước khi đến lập xuân, phải tìm được cách xuyên qua mê cung Lâm Cốc.

Nếu tiếp tục thất bại, Đông Cung đổi chủ.

Phe cánh Thái tử tranh nhau tháo chạy, nhưng đám võ lâm cao thủ luôn nhìn chằm chằm vào Đông Cung như hổ đói thì lại yên tĩnh, Tiêu Chiến không ngạc nhiên, những cao thủ này được phe địch thuê mướn, hiện tại Thái tử chỉ còn lại thời gian bảy tháng, không cần thiết nóng lòng trong chốc lát này.

Mê cung Lâm Cốc nguy hiểm biết bao, Thái tử muốn tìm được cách xuyên qua mê cung, khó như lên trời.

Tướng quân đắc lực nhất của Đông Cung tổn thất trong Lâm Cốc, Thái tử đã không còn người nào có thể dùng nữa... Lập xuân năm sau, thánh thượng sẽ hạ chỉ phế truất Thái tử, xuất binh phải có lý do chính đáng, không cần thiết phải gánh trên lưng tiếng xấu bị nghi ngờ hành thích Thái tử.

Muốn tìm cách xuyên qua Lâm Cốc, người mà Thái tử có thể phái đi Tây Vực chỉ có Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mà rời khỏi kinh thành, muốn lấy mạng Thái tử, dễ như trở bàn tay.

Tai vạ ập lên đầu Đông Cung, Lý Kính không ngồi chờ chết.

Thái tử liên thủ với Lâm tướng, cuối cùng cũng nghe ngóng được từ thương nhân Thổ Phiên, mê cung Lâm Cốc có chủ nhân.

Cây cối cổ kính trong Lâm Cốc cao chọc trời, bên ngoài không thể biết rõ bên trong. Nhưng thật ra ở đây có ba bộ lạc sinh sống, mỗi bộ lạc đều có bản lĩnh độc môn, cũng có vật tổ để sùng bái, lần lượt là chim ưng, gấu, chó sói.

Bọn họ không làm ăn với người Trung Nguyên, nhưng lại buôn bán qua lại với Thổ Phiên, lấy tuyết liên trên núi tuyết, kỳ trân dị thảo trong Lâm Cốc để đổi lấy bò Tây Tạng và đồ sắt.

Năm năm trước, Lâm Cốc bùng nổ tranh đấu bộ lạc quy mô lớn, thủ lĩnh mới của Lang tộc vùng lên, Hùng tộc với sức mạnh nổi danh lại bị tiêu diệt đầu tiên, bộ tộc sáp nhập vào Lang tộc.

Lang chủ và Ưng chủ bắt đầu rượt đuổi trong Lâm Cốc, Lang tộc giỏi đánh ma trận vuông, Lang chủ thiện chiến, có thể phân biệt được phương hướng trong Lâm Cốc, di chuyển nhanh chóng. Ưng chủ mắt thấy ngàn dặm, có thể đi lại tự nhiên giữa cây cối chọc trời, đánh tới mức khó phân thắng bại.

Theo sự giằng co của thời gian, Lang chủ dần dần chiếm thế thượng phong, trận chiến quyết định thắng thua là một ngày tuyết lớn.

Đêm bão tuyết, Lang chủ có thể nhìn ban đêm, hắn giăng bẫy dụ Ưng chủ vào bãi đá trong Lâm cốc, Lâm Cốc có một con sông mẹ, nước sông chảy theo hình móng ngựa, vào trong Lâm Cốc liền ẩn xuống mạch nước ngầm, người bên ngoài không tìm được hành tung của nước sông.

Nơi hình móng ngựa bao bọc có bãi đá, đêm trăng tròn, trên bãi đá sẽ xuất hiện vô số bảo vật quý hiếm.

Từng có thương nhân Thổ Phiên không chống lại được cám dỗ, lẻn vào Lâm Cốc muốn lấy bảo vật trên bãi đá, đều có đi không về, ngoại trừ Ưng chủ và Lang chủ, không ai có thể đi lại tự do trong Lâm Cốc.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Lang chủ.

Ưng chủ thiệt mạng trong trận tuyết lớn, không ai biết quá trình cụ thể như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng còi vang khắp bốn phía trong Lâm Cốc, những người Thổ Phiên cư ngụ gần đó nhớ lại, là trận bão tuyết lớn một cách hiếm thấy trong vòng mười năm nay, mấy trăm con sói tuyết xông từ trên núi tuyết xuống, đồng loạt lao vào trong Lâm Cốc.

Tiếp đó là tiếng kêu gào đau đớn, có người bị bầy sói cắn xé, đang sống sờ sờ bị xé thành mảnh vụn, tiếng kêu thảm thiết kéo dài cả một đêm, không biết đã chết bao nhiêu người. Cư dân Thổ Phiên ở vùng lân cận đêm không thể ngủ, trốn trong nhà, khóa chặt sân cổng, cứ mở mắt tận tới khi gió tuyết ngừng thổi.

Lần trước thấy trận bão tuyết lớn như thế này là mười năm trước, chính là năm Kiếm Thánh thu nhận đệ tử.

Đêm gió tuyết nổi luôn luôn có chuyện lớn.

Mười năm trước, Kiếm Thánh tuổi đã xế chiều thu nhận hai đệ tử bế môn, cùng trong đêm đó, trên núi tuyết xuất hiện chủ nhân mới có thể điều khiển bầy sói tuyết.

Năm năm trước, Lang chủ phái sói tuyết xuống núi, vào Lâm Cốc, một lần hành động đã quét sạch Ưng tộc.

Sau trận đại chiến, con sông ngầm trong Lâm Cốc đỏ ngầu mấy chục ngày, bầy sói cắn gặm thịt người tươi mới, Lang chủ cưỡi vua sói tuyết cao cả mười thước, mấy trăm năm nay, hắn là thủ lĩnh đầu tiên thu phục toàn bộ Lâm Cốc.

Sau trận đại chiến, Lâm Cốc không còn chia năm xẻ bảy nữa, Lang chủ đưa Man tộc di dời, trồng trọt, tập luyện, nhân khẩu của Man tộc nhanh chóng tăng lên, hình thành thế lực độc lập thứ ba cùng Thổ Phiên và Trung Nguyên.

Thế lực của triều Lý ở Trung Nguyên mạnh hơn Tạng Vương ở Thổ Phiên, Lang chủ liền bắt đầu buôn bán qua lại với Thổ Phiên, như có ý kết thành đồng minh.

Hắn là Lang chủ hung tàn nhất trong mấy trăm năm nay, cũng là thủ lĩnh lớn mạnh nhất của Man tộc.

"Không phải hắn kết đồng minh."

Yên lặng rất lâu, Tiêu Chiến ngắt lời Lâm tướng.

"Tiêu đại nhân có cao kiến?"

Lâm tướng không thích Tiêu Chiến, trong kinh có quá nhiều lời đồn y với Thái tử thân mật, Thái tử phi thường xuyên phàn nàn với phụ thân về chuyện Thái tử thân thiết với Tiêu Chiến. Khổ nỗi Thái tử tin tưởng Tiêu Chiến, y lại là ám vệ đắc lực nhất của Đông Cung, Lâm tướng không động vào Tiêu Chiến được.

Tiêu Chiến nói: "Hắn đang cân bằng, Lâm Cốc nằm giữa Thổ Phiên và triều ta, thực lực trước sau không địch lại, bức bách rồi, triều ta hoặc Thổ Phiên có thể lấy lửa thiêu Lâm Cốc, đại quân áp sát, ép bọn chúng ra ngoài."

Lâm tướng tỏ vẻ khinh thường: "Tiêu đại nhân nói nghe dễ dàng, lửa thiêu Lâm Cốc, lửa lớn ít nhất ba tháng không tắt, lửa cũng đâu phải nói cháy là cháy nói tắt là tắt, thế lửa lan về phía ta, xung quanh Lâm Cốc là lâm trường lớn nhất triều ta, thành Tây Quan còn có mười vạn quân đang đóng binh và mấy vạn bách tính, ngọn lửa này có ép Lang chủ ra được hay không chưa chắc, nhưng cả mấy vạn người phải bồi táng theo."

"Nhạc phụ, Tiểu Chiến lấy ví dụ thôi, đương nhiên không thể đốt lửa thiêu Lâm Cốc, khiến triều ta và Thổ Phiên mất đi bức bình phong thiên nhiên." Thái tử vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, ra hiệu y đừng gây ra tranh chấp với Lâm tướng.

Tiêu Chiến là người trong giang hồ, không quen đi một bước tính ba bước, y muốn giết người thì giết, không lo được nhiều như thế.

Thái tử hỏi tới chuyện Lang chủ: "Lang chủ mới lên chức năm năm gần đây, cũng chính là lúc Tiểu Chiến vừa rời khỏi Tây Vực. Nhạc phụ có biết lai lịch của hắn không?"

"Nghe người Thổ Phiên nói, Lang chủ mặc quần áo đen, trong đêm tuyết khoác áo choàng lông trắng, tóc đen, cũng có người nói là tóc trắng." Lâm tướng nói ra hết tất cả thông tin nghe ngóng được.

"Tóc trắng? Đã lớn tuổi ư?" Thái tử hỏi.

"Chưa ai thấy diện mạo thật sự của Lang chủ bao giờ, mỗi lần hắn đưa hai ba tên tùy tùng ra khỏi lâm hải, đổi bò Tây Tạng với đồ sắt xong liền quay về Lâm Cốc, luôn dùng mặt nạ sói để che mặt, nghe giọng nói nhìn vóc người, lại giống như một người trẻ tuổi."

Thái tử đứng dậy, đi lại trong tẩm điện, xoay người nhìn Lâm tướng và Tiêu Chiến nói: "Nhạc phụ, Tiểu Chiến, sự tồn vong của Đông Cung dựa vào chuyến Tây du lần này, ai nguyện đem theo lá thư ta đích thân viết, vào Lâm Cốc thương lượng với Lang chủ, thu phục hắn."

Lâm tướng tuổi đã cao, cũng không phải võ tướng, sao có thể vào Lâm Cốc được.

Tiêu Chiến từ nhỏ đã học kiếm ở Tây Vực, là đệ nhất cao thủ của Đông Cung, ngoại trừ Độc Cô Đại Tướng quân, chỉ còn Tiêu Chiến có năng lực vào Lâm Cốc.

Tiêu Chiến quỳ gối: "Thần đi."

Thái tử đỡ Tiêu Chiến dậy, nắm lên vai y, nói: "Được, được, Tiểu Chiến, đệ là người thân cận, đáng tin tưởng nhất bên cạnh bổn cung, đệ đi là thỏa đáng nhất, đệ gặp Lang chủ cũng đáng tin hơn."

Lâm tướng cáo từ, Thái tử một mình bố trí sách lược dụ Lang chủ đầu hàng cùng Tiêu Chiến.

Thư chiêu hàng viết: Lang chủ dẫn Man tộc gia nhập thành Tây Quan của triều Lý, phong làm Tây Quan Sứ, trấn thủ Lâm Cốc Tây Vực và tuyết nguyên thay triều Lý, bộ tộc có thể di dời vào bên trong cửa quan cư trú, có thể giống như dân chúng trong quan, nhận được đất đai, không cần nộp thuế cho triều đình.

"Triều đình khoan hồng như vậy, Lang chủ không có lý do không hàng, sư huynh có chắc sẽ khống chế được hắn không?"

Chỉ cần điều kiện đủ tốt, thiên hạ không có vụ mua bán nào là không đàm phán được, nhưng Lang chủ sở hữu tuyết nguyên và Lâm Cốc, lại thu phục ba bộ lạc lớn trong vòng năm năm ngắn ngủi, người như vậy, há có thể yên lòng chịu sự cai quản của triều đình.

Tiêu Chiến cầm chiếu thư Thái tử tự tay viết, trong lòng ngờ vực.

"Lang chủ kẻ dưới giết người trên, hắn sẽ không đến triều ta làm một viên quan nhỏ bé, hắn là bá chủ một phương, lợi ích tầm thường khó lòng khiến hắn dao động, càng không để cho chúng ta khống chế. Lâm tướng nói hắn có thể điều khiển bầy sói, còn có thể phân biệt phương hướng trong Lâm Cốc, đệ phải nghĩ cách tìm được bí mật bên trong, rồi tìm cơ hội giết chết hắn, tránh hậu hoạn về sau."

Thái tử chưa bao giờ có ý định thu phục Man tộc, hắn không cho phép người Man tộc nhập quan, Lang chủ nhập quan, giống như việc mở cánh cửa đang đóng ra với Thổ Phiên, biên cương ắt sẽ chiến sự liên miên không dứt.

"Giết hắn..."

Tiêu Chiến lặp lại mệnh lệnh của Thái tử, vậy mà lại cảm thấy nơi đầu xương cụt có một trận lạnh giá.

"Không sai, đệ lớn lên ở Tây Vực, đệ cũng từng tiêu diệt vua sói tuyết, đệ nghĩ cách, không tiếc giá nào tiếp cận hắn, để hắn tin tưởng đệ, lại tìm cơ hội hỏi ra bí mật, rồi giết hắn."

"Đệ sao có thể..."

Tiêu Chiến nắm chặt "Khi Thế", y chỉ muốn bảo vệ Lý Kính chu toàn.

Thái tử nhìn ra sự lo âu của Tiêu Chiến, nắm lấy hai tay Tiêu Chiến, nói: "Không hỏi ra được bí mật cũng không sao, đệ là Kiếm Thánh, thủ lĩnh Man tộc một mình đối đầu không phải đối thủ của đệ, nếu quả thực không hỏi được, đệ hãy tìm cơ hội giết chết hắn, lấy thủ cấp của hắn hồi kinh, có thể chém chết chủ nhân Lâm Cốc, thánh thượng ắt sẽ long nhan vui mừng."

Giết người dễ hơn gạt người nhiều, Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Nhưng sau khi ta đi, thì an toàn của Đông Cung?"

"Gần đây bọn họ sẽ không ra tay hành thích, hơn nữa, Lâm tướng đã điều động mười cao thủ canh phòng Đông Cung, ta có Công Thành, đệ chỉ cần đến Lâm Cốc, có thể giải quyết Lang chủ, đệ chính là công thần bậc nhất."

Lời nói của Thái tử mạnh mẽ, hắn không cho phép Tiêu Chiến vì bất cứ chuyện gì mà chậm trễ, phân tâm.

Hôm sau, Tiêu Chiến đem theo "Khi Thế" rời khỏi Đông Cung, Thái tử đứng ở cổng cung tiễn y.

Lý Kính ôm Tiêu Chiến một cái, nói bên tai y: "Giết Lang chủ xong, lần này quay về, ta sẽ đưa đệ đi gặp phụ hoàng, chiếu cáo chuyện của chúng ta với thiên hạ, không để đệ tủi thân nữa."

Tiêu Chiến nghe lời tâm tình tới trễ này, tâm trạng không lên xuống quá nhiều, y cúi đầu giây lát mới hỏi rằng:

"Ngôn quan phải làm thế nào? Thái tử phi phải làm thế nào?"

"Ngôn quan không khoan thứ được thì thoái vị Đông Cung, Thái tử phi không chịu ta sẽ hưu thê, không được nữa, ta với đệ quay về tuyết sơn."

"Về tuyết sơn?" Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên.

"Phải, về tuyết sơn! Ta với đệ đều là Kiếm Thánh, chúng ta muốn đi, ai có thể ngăn cản."

Thái tử nói một cách chân thành, trước khi đi lại không quên dặn dò Tiêu Chiến:

"Ta đã bố trí hộ vệ và ngân lượng cho đệ ở Tây Quan thành, đều là người có thực lực trong quân, ai ai cũng đều thiện chiến anh dũng.

Nhớ kỹ, bất kể có thể hỏi được bí mật hay không, nhất định phải giết Lang vương."

"Sư huynh, huynh không cần..." Tiêu Chiến không nói ra khỏi miệng.

Thái tử hỏi: "Ta không cần làm sao?"

"Không cần lo lắng."

"Được được được, không hổ là Kiếm Thánh, sư đệ tốt của ta!"

Kể từ khi Đông Cung xảy ra chuyện tới nay, Thái tử hiếm khi thoải mái như vậy, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Chiến chưa bao giờ cháy bỏng đến thế.

Tiêu Chiến một mình cưỡi ngựa ra khỏi Đông Cung, Kiếm Thánh tay cầm "Khi Thế", không quay đầu, ra roi thúc ngựa, chớp mắt đã ra khỏi kinh thành.

Rời xa người sư huynh đã bảo vệ mười lăm năm, trong lòng Tiêu Chiến giống như có một miếng thịt bị khoét mất, y ôm ngực, vốn chẳng bị thương, nhưng lại thấy yếu ớt lạ thường.

Lần đầu tiên ước hẹn chính là ở tuyết sơn, lần nữa tây du, lại vẫn là vì hắn.

Con đường phía trước rộng rãi mênh mông, không còn tường cao ngói đỏ, Tiêu Chiến sảng khoái hít sâu không khí nơi thôn dã, ba năm về kinh, chưa khi nào sảng khoái thúc ngựa lao nhanh như thế.

"Ta sẽ vì huynh mà lấy bí mật Lâm Cốc về, huynh không cần...không cần lừa ta."

TBC


Cung nghênh Lang chủ điện hạ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro