38-1. Cùng một mảnh tinh hà

Một tháng sau sự kiện khoanh vùng sói tuyết.


Tiêu Chiến toàn lực ứng phó tìm kiếm hai phương sĩ giỏi nhất thành Tây Quan, bọn họ đều đã mất tích.

Mỗi ngày sau khi trời tối, Tiêu Chiến đều thay y phục dạ hành đi ra ngoài, liên tiếp truy xét hơn mười ngày liền, cuối cùng cũng tìm được hai người nọ, bọn họ bị Tưởng đại nhân hạ lệnh bịt miệng.

Tiêu Chiến lấy "Khi Thế" ra ép buộc, tra hỏi hai ngày, cuối cùng đã tra ra chân tướng.

Vẫn may không phải tình huống tồi tệ nhất, dù sao Vương Nhất Bác cũng đã từng xác nhận, quả thực có đại họa, không đến mức toàn bộ đều là giả dối không tồn tại.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn nghĩ mà sợ, nhỡ đâu, nhỡ đâu thiên tai không tồn tại, vậy thì toàn bộ màn chiêu hàng này đã định trước là một trò bịp bợm.

Phương sĩ bị "Khi Thế" gác trên cổ, đã mở miệng nói, đại nạn chính là một trận địa chấn lật cây đổ núi cực lớn, là tai họa lớn nhất trong vòng trăm năm trở lại đây, địa chấn sẽ ảnh hưởng đến tuyết sơn, Lâm Cốc và một số thôn trang Thổ Phiên, có thể sẽ kéo dài mười mấy ngày.

Nửa năm trước, các phương sĩ đã suy đoán ra đại họa sắp tới.

Nhưng cụ thể là thời gian nào thì không ai biết, phương sĩ lợi hại nhất cũng không thể nào hoàn toàn thấy rõ ý trời, không cách nào tính được thời gian cụ thể của trận đại họa.

Sau khi Tiêu Chiến tra ra tin tức liền thả hai người đi, kêu bọn họ đừng quay về nữa, nếu bị Tưởng đại nhân biết chuyện này, nhất định sẽ diệt khẩu.


Tiêu Chiến trong nháy mắt đã hiểu ra, đại họa là có tồn tại, nhưng cái gọi là "tháng sau", không phải thời hạn cuối cùng của đại họa, mà là của Đông Cung.

Thánh thượng lệnh cho Thái tử giải quyết Lâm Cốc, đặt kỳ hạn trước lập xuân, nếu không Đông Cung đổi chủ.

Lúc Tiêu Chiến xuất phát vẫn còn sáu tháng, y ở trong Lâm Cốc năm tháng, còn lại một tháng, cái gọi là liên quan tới tính mạng, không phải mạng của Lâm Cốc, mà là mạng của Đông Cung.

Khi đó Thái tử nói, Đông Cung có được sự ủng hộ của Binh bộ Tưởng đại nhân, Thánh thượng đã lần nữa tín nhiệm hắn, tất cả đều là nói dối.

Lý Kính chỉ còn thời gian một tháng, bắt buộc phải vội vã trở về đế đô, ăn nói với bệ hạ!

Thế nên Thái tử kêu Tưởng đại nhân hạ lệnh bịt miệng, lợi dụng việc Tiêu Chiến sốt ruột muốn cứu người Man tộc, bịa đặt ra lời nói dối "một tháng", chỉ vì muốn để bản thân có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

Tiêu Chiến ngạc nhiên lại thất vọng cực độ, dù cho y với Lý Kính không còn tình yêu, suy cho cùng cũng lớn lên cùng nhau, vẫn là sư huynh đồng môn, nếu như Lý Kính có thể thẳng thắn đối đãi, nói rõ tình cảnh khó khăn của mình, Tiêu Chiến của khi đó không nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, mặc cho tiền đồ của Lý Kính bị hủy hết.

Nhưng Thái tử vì tự bảo vệ bản thân, không tiếc lừa gạt rồi lại lợi dụng mình.

Có một lời nói dối, thì còn có lời thứ hai, rất nhiều rất nhiều lời nói dối, trước đây Tiêu Chiến không muốn tin vị sư huynh lớn lên cùng mình có thể bỉ ổi đến độ này, vậy mà lại là một người thất tín bội nghĩa, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mười hai năm học võ trên tuyết sơn khi đó, Lý Kính không phải như vậy.

Suốt mười hai năm cùng nhau chung sống sớm chiều trên núi tuyết, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự chân thành của Lý Kính đối với mình, hắn cũng chăm sóc Tiêu Chiến, từ sau khi vào Đông Cung, sư huynh thành Thái tử, đồng môn thành quân thần, tất cả đều không giống nữa.

Tới hôm nay, Lý Kính đã quên sự dạy dỗ của sư môn, vứt bỏ tình nghĩa với Tiêu Chiến, triệt để tẩu hỏa nhập ma trong việc suốt ngày truy quyền đoạt lợi.

Mấy ngày nay Tiêu Chiến căm hận, thất vọng lại cảm thấy ghê tởm, ngẫm lại đủ mọi chuyện giữa mình và Lý Kính, dường như đều từ hồi vừa về Đông Cung năm ấy, sau khi Tiêu Chiến cho hắn xem huyết ấn, bắt đầu thay đổi...


Kiếm Thánh biết được chân tướng, lập tức đi đến chỗ ở của Tưởng đại nhân, không ai biết rốt cuộc đại họa sẽ đến lúc nào, còn dùng lý do này để khóa cổng thành, phải khóa tới khi nào?

Người Man tộc trong thành đã gần bốn tháng không ra khỏi quan săn thú, càng từng bước bị hạn chế phạm vi hoạt động, tập tính sinh hoạt của bọn họ khác với người Trung Nguyên, ngột ngạt tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Bây giờ chỉ mỗi Tiêu Chiến có thể chế trụ cảm xúc của người Man tộc, bọn họ không nhận ai hết, chỉ nhận thống lĩnh, Tiêu Chiến không thể rời khỏi thành Tây Quan một ngày nào.


Tưởng đại nhân thấy Tiêu Chiến đêm khuya tới thăm, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, nghe xong mục đích đến của Tiêu Chiến, vẫn là muốn mở cổng thành, để người Man tộc và sói tuyết tự do ra vào, người Man tộc và sói tuyết trước nay không tách nhau quá xa, đây là tín ngưỡng, cũng là sự bảo vệ của bọn họ. Càng là điều kiện Thái tử viết trên chiếu thư.

Trên đường Tiêu Chiến đã nghĩ kỹ, nếu hôm nay Tưởng đại nhân lại kéo dài, thì hãy nói chuyện cùng "Khi Thế".

Tưởng đại nhân trầm tư hồi lâu, vậy mà lại không xung đột chính diện với Tiêu Chiến, gã biết giờ phút này còn nhấn mạnh đây là mệnh lệnh của Thái tử cũng không thể khuyên nhủ Tiêu Chiến được nữa rồi.

Huống hồ Thái tử đã dặn dò, nhất định phải ổn định được Tiêu Chiến, sau khi Thánh thượng đồng ý tấn công Thổ Phiên, lấy được hổ phù, còn cần Tiêu Chiến chỉ đường cho quân đội, xuyên qua Lâm Cốc.

Đối mặt với từng bước ép sát của Tiêu Chiến, Tưởng đại nhân chỉ đành nói: "Lệnh bịt miệng? Lão phu chưa bao giờ hạ lệnh bịt miệng, cũng không biết thời hạn của thiên tai lại là giả, ta cũng bị người ta lừa."

Tiêu Chiến sớm biết lão hồ ly này sẽ không thừa nhận, liền nói: "Bây giờ biết chân tướng rồi, lập tức mở cổng thành, thả sói tuyết ra trước, ngày cúng tế tháng sau lại quay về!"

Tưởng đại nhân rất khó xử nói: "Tiêu đại nhân ngươi cũng điều tra rồi, tuy thiên tai không phải một tháng sẽ đến ngay, nhưng vẫn sẽ tới, sẽ không quá lâu, cổng thành một khi được mở ra, người Man tộc thường xuyên ra vào, rất khó..."

"Tưởng đại nhân khăng khăng không mở cổng thành, sáng sớm ngày mai, ta cầm kiếm này lên thành Tây Quan, tự tay mở cổng thành, ta xem ai có thể cản ta!"

"Tiêu đại nhân, hà cớ gì phải thế chứ, các binh sĩ không nhận được lệnh của Thái tử, nhất định sẽ nảy sinh xung đột, ngươi xem thế này có được không, bây giờ ta liền viết tấu chương cho Thái tử, xin ngài ấy thu hồi mệnh lệnh, chỉ cần Thái tử đồng ý, ta nhất định sẽ mở cổng thành, Tiêu đại nhân ngươi cũng làm quan nhiều năm rồi, không có mệnh lệnh của Thái tử, ta kháng chỉ mở cổng thành là tội chết đó..."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, y đối với Thái tử không giống trước kia nữa, đã không còn sự tin tưởng.

Thấy Tiêu Chiến không chịu nhượng bộ, Tưởng đại nhân lại nói: "Việc này vốn dĩ không thể nói với người khác được, nhưng chuyện đến nước này, ta đành liều chết nói, Thái tử đã thuyết phục Thánh thượng dấy binh đi Thổ Phiên, ngài ấy đã khởi hành đến thành Tây Quan, nếu như Tiêu đại nhân không yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ ra khỏi thành, tự mình đi đón Thái tử, trên đường đi sẽ báo cáo việc này cho ngài ấy, đây đều là lời bịa đặt của các phương sĩ, xin Thái tử hạ lệnh, mở cổng thành cho Tiêu đại nhân!"

Thái tử lại muốn tới thành Tây Quan?

"Nếu Tiêu đại nhân vẫn không yên tâm, ngươi có thể đi cùng lão phu, Thái tử đang trên đường rồi, rất nhanh sẽ tới, ngươi xem gió tuyết lớn như thế này cũng không ra ngoài được..."

Tiêu Chiến không dám rời khỏi người Man tộc một ngày nào, sao có thể đi được.

Xem ra Thái tử thật sự đã lấy được thánh chỉ, phải chuẩn bị cho việc phát binh Thổ Phiên, vậy thì hắn sẽ cần xuyên qua Lâm Cốc, cần mình chỉ đường, đây là cách kiểm soát và cân bằng của người Man tộc.

Tiêu Chiến hỏi: "Chuyến này đi mấy ngày? Ta sẽ không chờ mãi!"

"Nhiều nhất mười ngày, lão phu nhất định xin được lệnh của Thái tử về."

"Mười ngày sau, bất kể có mệnh lệnh của Thái tử hay không, ta đều sẽ lên thành Tây Quan, mở cổng thành."

"Xin Tiêu đại nhân yên tâm, thanh Khi Thế này của ngươi, ai có thể ngăn được?"

Tiêu Chiến xách kiếm rời đi, Tưởng đại nhân lại đuổi theo ra ngoài, gã với Tiêu Chiến đọ sức bốn tháng, Tiêu Chiến tâm tư kín đáo, võ nghệ hơn người, chỉ cần hơi có sơ hở, y ắt sẽ tra ra manh mối, người này trọng việc đúng sai, tính khí lại quật cường, quả thực không dễ đối phó.

Tiêu Chiến hiếm hoi trông thấy vài phần thành ý trên mặt Tưởng đại nhân, gã nói:

"Tiêu đại nhân, ngươi nghe lão phu khuyên một câu, năng lực của ngươi xuất chúng, đi theo Thái tử rất có triển vọng, tội gì phải vì người Man tộc, năm lần bảy lượt chọc Thái tử không vui, hắn là trữ quân, ngươi làm việc cho hắn, có thể làm rạng rỡ danh môn toàn tộc."

Tiêu Chiến biết Tưởng đại nhân muốn lôi kéo mình, chẳng thèm để tâm, đáp rằng:

"Vậy ta cũng khuyên Tưởng đại nhân một câu, kẻ thất tín bội nghĩa, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lúc có thể lợi dụng thì lợi dụng, hết tác dụng thì vứt đi như giày dép, Tưởng đại nhân làm việc cho Thái tử, chẳng bằng tự cầu nhiều phúc, Tiêu Chiến cáo từ!"


Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng đại nhân quả thực dẫn theo một đội người ngựa nhỏ ra khỏi thành, phân phó thuộc hạ là đi đón Thái tử.

Tưởng đại nhân vừa đi, có ba người là con cháu thế gia do gã bổ nhiệm đến chỗ ở của Tiêu Chiến, nói là Tưởng đại nhân sắp xếp, trong nửa tháng hắn không ở đây, sẽ do ba người này trợ giúp Tiêu Chiến quản lý Man tộc.

Trợ giúp? Rõ ràng là muốn tiếp tục giám sát.

Ba người quỳ gối trước mặt Tiêu Chiến, tự báo gia môn, đều là con cháu nhà quyền quý trong thành Tây Quan, trong đó có một người Tiêu Chiến từng gặp, họ kép Uất Trì, người này không quá mười bốn mười lăm tuổi, gia thế cực kỳ tốt, phụ thân là đại thế gia phú hào trong thành Tây Quan, có ý thu xếp cho Uất Trì vào Binh bộ, tuổi còn nhỏ mà đã có thể đi theo bên cạnh Tưởng đại nhân.

Uất Trì quỳ trên mặt đất, dáng người cao ngất, cậu mặc một thân quan phục đen, đang báo cáo với Tiêu Chiến những "mâu thuẫn nhỏ" xảy ra giữa người Man tộc và binh lính Trung Nguyên mấy ngày nay.

Uất Trì không đồng ý với phương pháp quây vòng nhốt bầy sói tuyết, Tiêu Chiến nghe thấy người này có vẻ có chút khí phách, chỉ là ngày thường ở dưới trướng Tưởng đại nhân, chỉ có thể làm một chức vụ nhàn hạ, không quản được chuyện gì.

Thần thái giữa lông mày và đôi mắt, lại có phần giống...

Cũng không giống, ai có thể giống hắn... Thế gian này, sẽ không có người thứ hai nào, có thể giống hắn.

Trông không giống, nhưng mỗi lần Uất Trì nói tới mức tâm trạng kích động, trong mắt lại nảy ra ba phần tà mị và ngông cuồng, chỉ có ba phần, Tiêu Chiến liền nói chuyện với cậu ta mấy câu.

Qua thêm mấy ngày, Tiêu Chiến lại nghe nói, hôm đó người Man tộc với binh lính vì chuyện sói tuyết cắn chết người mà bộc phát xung đột, chính cậu Uất Trì này từng ra mặt ngăn cản việc chém giết sói tuyết ngay tại chỗ, kiên quyết nói phải điều tra rồi phán xử sau, thế nên mới đợi được Tiêu Chiến chạy tới.

Uất Trì không sợ cường quyền, dám bênh vực lẽ phải, có thể thấy người này chính trực, trên người có phần hoang dã, có chút giống Tiêu Chiến giết sói thuở nhỏ, còn cả hắn nữa... hắn.

Ngón tay Tiêu Chiến bóp lấy mi tâm của mình, sắp xếp Uất Trì đóng giữ tại khu đất bảo tồn của người Man tộc, chỉ cần có điều gì không ổn, lập tức báo cáo với mình ngay.


Ngày thứ tám Tưởng đại nhân rời khỏi thành Tây Quan, nơi đóng quân của Man tộc xảy ra một vụ việc không to không nhỏ.

Lúc chuyện này xảy ra, ai cũng không ngờ rằng, một chuyện hoàn toàn không liên quan, lại vạch trần bí mật đã ẩn giấu mười mấy năm.


Hôm đó, Uất Trì bẩm báo với Tiêu Chiến, có một đứa trẻ Man tộc vào chạng vạng tối hôm qua, len lén chạy ra khỏi khu đất bảo tồn, suốt đêm cũng không quay lại. Tới sáng sớm ngày hôm sau, mười mấy người Man tộc muốn vào trong thành tìm kiếm từng nhà một, bị binh lính ngăn lại, liền xảy ra tranh chấp.

Tiêu Chiến nghe thấy chuyện này, lập tức hỏi tên đứa nhỏ, may sao không phải A Đạt, Tiêu Chiến khẽ thở phào nhẹ nhõm, không phải A Đạt cũng không thể để mất trẻ con được, y không nói lời nào, xách kiếm đi đến nha môn.

Căn cứ theo pháp luật triều đình, người Man tộc muốn đến từng nhà lục soát, bắt buộc phải tới nha môn báo án mất tích.

Trẻ con Man tộc đi chơi tự do thoải mái, thi thoảng có đêm không về, nhưng hôm sau luôn quay về trước khi trời sáng, bởi vì Lâm Cốc thường xuyên có thú hoang qua lại, bọn nhỏ không dám rời đàn quá xa, đã thành thói quen.


Trên đường đến nha môn, Tiêu Chiến truy hỏi chi tiết "vụ án mất tích", tại sao đứa nhỏ lại lén chạy?

Uất Trì đáp: "Đã hỏi mấy đứa nhỏ Man tộc, nói là đứa bé đó thích món đồ chơi của trẻ con Trung Nguyên, là một chiếc chong chóng, hai đứa đã hẹn lấy thịt nướng của người Man tộc đổi lấy đồ chơi, đứa nhỏ kia đã cầm thịt nướng len lén chạy ra ngoài."

Tiêu Chiến gật gật đầu, đồ chơi mà trẻ con Man tộc có thể có từ nhỏ không nhiều, đều là Vương Nhất Bác mang về Lâm Cốc.

Vương Nhất Bác... Dường như tất cả mọi chuyện đều có thể khiến Tiêu Chiến nhớ tới hắn.

Xa cách bốn tháng, trước đây Tiêu Chiến tưởng rằng, thời gian rồi sẽ xoa dịu vết thương lòng và sự rung động, nhưng thời gian càng lâu, Tiêu Chiến càng nhìn rõ hắn, càng hiểu hắn.

Lúc ở bên cạnh hắn, chưa từng có những chuyện này... Nỗi nhớ không bị thời gian làm phai nhạt đi chút nào, ngược lại càng sâu nặng hơn.

Mỗi đêm nhớ tới hắn, trước tiên sẽ nhớ tới sự khắc cốt ghi tâm khi ly biệt, nỗi đau luôn nhanh chóng bị ký ức mềm mại nhất tận nơi đáy lòng thay thế, lại nhớ tới cái tốt của hắn, nhớ tới sự triền miên của họ, nhớ tới gà nướng Lâm Cốc, áo choàng hắn buộc lên cho y, nhớ tới câu "thích" mà hắn nói...

Từng chút từng chút trong Lâm Cốc, bầu bạn với Tiêu Chiến vượt qua bốn tháng này, trái tim y bị nỗi nhớ giày vò tới phát điên, được những ký ức vụn vặt an ủi, may sao có những ký ức này.

Theo yêu cầu của Tiêu Chiến, mỗi ngày đều có lính canh báo cáo tình hình của Lâm Cốc, mỗi ngày đều là, thiên tai vẫn chưa tới.

Cứ qua nửa tháng hoặc một tháng, sẽ có tin tức của Lang chủ một lần, trước đây hành tung của Lang chủ không dễ thăm dò như vậy. Lính gác nói, Lang chủ ra khỏi cốc rồi, vẫn là đi đổi vật tư với Thổ Phiên.

Mỗi lần nghe thấy tin tức của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cả ngày không khống chế được nỗi nhớ mong.


Có một lần, mật thám thành Tây Quan ẩn náu ở Thổ Phiên phát hiện ra Lang chủ, lúc bọn họ giám sát Lang chủ, bị hắn bắt được, Lang chủ trước nay đối địch với thành Tây Quan, vốn tưởng ắt sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nhưng Lang chủ lại thả tên mật thám ra, còn chủ động cho một ít đồ ăn, một Lang chủ ngông cuồng, tựa như... đang lấy lòng thành Tây Quan, tỏ ý hòa thuận.

Mật thám quỳ tạ ơn Lang chủ không giết, trước lúc đi, nghe thấy Lang chủ nói một câu rất kỳ lạ, không biết là nói với ai.

"Hôm nay trời trong, sẽ có mưa sao, cách xa ngàn dặm, vẫn ở cùng nhau dưới một mảnh tinh hà, đừng quên nhìn ngắm."

...

...

Tiêu Chiến nhớ hắn liền cảm thấy đáy mắt chua xót, nhắm mắt lại giây lát, hít sâu một hơi, mở mắt ra, nói với Uất Trì:

"Lát nữa tới nha môn, ta sẽ nói với thành chủ Tây Quan, ngươi đi cùng ta, vào từng nhà một tìm người."

Uất Trì: "Vâng... Tiêu đại nhân, ta còn một tin không tốt lắm."

Tiêu Chiến: "Nói."

Uất Trì: "Đứa bé mất tích, đứa nhỏ Trung Nguyên mà nó hẹn muốn đổi đồ chơi, chính là con trai thành chủ Tây Quan, buổi sáng ta đã đến nhà hắn, gia nô nghe thấy muốn tìm trẻ con Man tộc, không nói lời nào liền đuổi ta ra ngoài luôn..."

Tiêu Chiến thầm nói "Toi rồi", thành chủ Tây Quan trước nay đối xử bất thiện với người Man tộc...

Tiêu Chiến ra roi thúc ngựa, tăng tốc chạy tới nha môn, vào nha môn, đổi thành dùng khinh công thay cho đi bộ, quay đầu thấy Uất Trì dùng khinh công đuổi theo, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa, nhưng rớt lại phía sau Tiêu Chiến không quá hai mươi thước.

Tiêu Chiến biết Uất Trì có chút võ công, xem ra nền móng không tệ.


Không đợi Uất Trì chạy tới, Tiêu Chiến vào nha môn trước, người Man tộc đều đã đến, vẫn đang chờ Trần đại nhân, trong nha môn cãi cọ tới mức không thể gỡ ra nổi.

Người Man tộc yêu cầu lập tức lục soát để tìm đứa nhỏ mất tích, binh lính trong nha môn cho rằng đứa nhỏ ham chơi lạc đường, sẽ tự mình quay về, không cần thiết phải điều động binh lực.

Sau khi Tiêu Chiến đến, yêu cầu binh lính phủ nha môn thu xếp tìm kiếm đứa nhỏ mất tích, các binh lính trong phủ biết địa vị của Tiêu Chiến trong triều đình, còn cao hơn cả thành chủ Tây Quan, trong lòng tiếng oán than dậy đất, ngoài mặt vẫn phải qua loa lấy lệ, chỉ có thể nhận lệnh làm việc, lắc la lắc lư dẫn theo mấy người đại diện cho Man tộc, đi tìm người.

"Đợi đã!"

Tiêu Chiến nhìn ra sự qua loa của đám binh lính, đi tìm như vậy, sao có thể tìm được. Tiêu Chiến hạ lệnh:

"Đứa trẻ mất tích hôm qua nói muốn đến nhà thành chủ Tây Quan, lấy thịt nướng để đổi đồ chơi, đến nhà hắn tìm trước!"

Các binh lính thoái thác nói: "Hả? Hắn là thành chủ, chúng ta nào dám lục soát nhà hắn?"

Tiêu Chiến cũng không trông cậy vào bọn họ, nói: "Ta tự mình đi, các ngươi đi theo, làm chứng là được."


Đúng lúc này, thành chủ Tây Quan Trần đại nhân tới.

Sắc mặt Trần đại nhân căng thẳng, bộ dáng kìm nén căm giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không cần tới phủ ta soát nữa! Tối hôm qua, có một đứa nhỏ Man tộc lén lút lẻn vào nhà ta, ăn trộm hai mươi lượng vàng, may mà bị ta kịp thời phát hiện, nó vậy mà lại không biết hối cải, muốn hành thích mệnh quan triều đình, tuổi còn nhỏ mà ác độc như thế!"

Tiêu Chiến nghe mà giận tới mức nổi cơn tam bành, phẫn nộ nói: "Ngậm máu phun người! Đứa nhỏ cầm thịt nướng chạy ra ngoài, nó muốn đi đổi đồ chơi, đến cả việc lấy tiền có thể mua đồ nó cũng không hiểu, chỉ biết trao đổi, nó không thể nào trộm vàng, lại càng không muốn giết ngươi!"

Trần đại nhân đã sớm có chuẩn bị, truyền ba gã gia nô lên, nói: "Ba người này đều là gia nô của ta, đêm qua chính bọn họ bắt được kẻ trộm, tận mắt trông thấy nó muốn giết ta, Tiêu đại nhân có thể tự mình vặn hỏi."

Ba người quỳ trên mặt đất, một mực khăng khăng đúng như những gì Trần đại nhân nói.

Tiêu Chiến cả giận nói: "Ba người bọn họ đều là người của ngươi, bị ngươi thao túng, lời làm chứng này không tính, đứa nhỏ ở đâu, đưa nó đến, để ta hỏi!"

Trần đại nhân né tránh không đáp câu truy hỏi của Tiêu Chiến, cắn ngược lại một câu: "Gia nô nhà ta làm chứng không tính, người Man tộc bao che lẫn nhau, rắn chuột một ổ, lời bọn họ nói cũng không tính."

Tiêu Chiến run sợ, lo lắng cho an nguy của đứa nhỏ, rất sợ nó bị Trần đại nhân không thẩm vấn mà phán tội luôn, đã bị dùng thủ đoạn thâm độc...

Tiêu Chiến rút "Khi Thế" ra, dưới chân lướt vòng tròn, ánh sáng sắc bén của bảo kiếm trong tay lóe ra, ba chiêu đã đánh lui đám binh lính bên cạnh Trần đại nhân, gác "Khi Thế" trên cổ hắn, hỏi:

"Đứa nhỏ ở đâu? Nếu ngươi dám không xét xử đã giết, bây giờ ta sẽ bắt ngươi đền mạng luôn!"

Trần đại nhân sợ tới mức hai chân đập vào nhau, run lẩy bẩy nói: "Tiêu, Tiêu đại nhân, ta... ta đánh đứa bé kia một trận, nhốt nó lại rồi..."

Mũi kiếm của Tiêu Chiến lại ép tới, cả giận nói: "Người ở đâu, dẫn ta đi gặp!"

"Tiêu đại nhân, chức quan của ngươi cao hơn ta nhiều, nhưng chức trách của ngươi là phụ trách người Man tộc với chuyện của Đông Cung... Theo pháp luật triều ta, thẩm tra xử lý trộm cắp và ám sát đều là nha môn các vùng, ngươi... ngươi không có quyền nhúng... nhúng tay."

"Bớt nói lời thừa, người ở đâu?"

Tiêu Chiến đã nổi giận, "Khi Thế" cắt rách một vết trên cổ Trần đại nhân!

Trần đại nhân sợ tới mức giọng điệu the thé, la lên rằng: "Tiêu Chiến, ngươi dám giết hại mệnh quan triều đình ngay tại pháp đình, đây là tội chết!"

"Còn dám mạnh miệng!"

Tiêu Chiến nhấc kiếm liền đâm, Trần đại nhân sợ tới mức tê liệt ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất hét lên: "Ở đại lao quân doanh!"


Chuyện này cổ quái, dù cho là ăn trộm vàng, ám sát thành chủ, cũng nên mang về nha môn giam giữ, sao lại đưa đến quân doanh.

Thấy Trần đại nhân sợ tới mức không dám ngẩng đầu, trong lòng Tiêu Chiến cười lạnh, hiểu ra quỷ kế của hắn, quả thực tàn nhẫn.

Thành chủ Tây Quan rất rõ ràng quân doanh có oán hận với người Man tộc, cũng biết Tiêu Chiến sẽ tới đòi người, cố ý đưa người vào trong quân doanh, nơi đó có ba bốn nghìn lính phòng thủ, nha môn chỉ có không tới ba trăm binh lính, không ứng phó được với Kiếm Thánh.

Hắn làm như vậy, sẽ còn tiếp tục khiến mâu thuẫn giữa người Man tộc và binh lính ở quân doanh trở nên gay gắt hơn.

Tiêu Chiến mắng: "Đồ vô sỉ!"

Nói rồi liền muốn xách kiếm đến quân doanh đòi người, Trần đại nhân lại ở phía sau hô: "Tưởng đại nhân còn chưa trở về, binh lính thành Tây Quan không có quân lệnh, tuyệt đối sẽ không giao người cho ngươi đâu."

Quân doanh thành Tây Quan thủ đoạn tàn nhẫn, Tiêu Chiến sớm đã từng nghe, Sửu Nương chính là bị bọn họ hành hạ... Lần này Tiêu Chiến đi, đã chuẩn bị sẵn sàng để chém giết.

Y nói với người Man tộc ở bên cạnh: "Các ngươi quay về hết đi, chuyện này một mình ta giải quyết, không liên quan tới bất cứ ai, một người làm một người chịu, ai cũng không thể liên lụy chuyện này đến người thứ hai!"

Người Man tộc đều muốn đi cùng thủ lĩnh, nhưng mệnh lệnh của Tiêu Chiến vô cùng kiên quyết, bọn họ không dám cãi lại, chỉ đành đồng ý.

Trong lòng Trần đại nhân thầm sung sướng, hắn đã nhịn Tiêu Chiến mấy tháng, không phải chỉ mỗi tên Kiếm Thánh thôi sao? Có thể giỏi đến đâu, Tiêu Chiến không thể dựa vào một người một kiếm, giết sạch ba bốn nghìn binh lính phòng thủ, giết rồi cũng là tội lớn.

Thành chủ Tây Quan không muốn để người Man tộc vào thành, thế mà bọn họ lại có chiếu thư chiêu hàng của Thái tử, còn có sự che chở của Tiêu Chiến. Thành chủ Tây Quan liền muốn thừa dịp mấy ngày nay Tưởng đại nhân rời khỏi thành Tây Quan, tìm một cơ hội, mượn tay quân đội giết chết Tiêu Chiến, tiền trảm hậu tấu!

Mắt thấy gian kế đã thực hiện được, Tiêu Chiến nhảy đến cửa nha môn, còn chưa lên ngựa đã trông thấy nghi trượng của Thái tử ở xa xa.

Thái tử hôm nay mặc hoa phục màu tím, người khoác áo choàng màu trắng, bên người vây quanh nhiều vị cao thủ tới từ Đông Cung, mọi người đều cưỡi hãn huyết bảo mã, chạy nhanh về phía nha môn.

Tất cả dân chúng ven đường đều đã quỳ xuống, hô to "Thái tử thiên tuế".


Thành chủ Tây Quan lúc này cũng đã nghe thấy tiếng hô, vừa lăn vừa bò chạy ra từ trong nha môn, quỳ trên mặt đất tiếp giá, chuẩn bị cáo trạng.

Tới nhanh thật đó!

Tiêu Chiến nôn nóng tới quân doanh đòi người, nhưng Thái tử đã đến trước mặt, y không thể mặc kệ, mà tên thành chủ Tây Quan đang quỳ dưới đất này, mặt người dạ thú, hắn làm trò này chính là muốn gây xích mích quan hệ giữa Tiêu Chiến và quân doanh.

Thái tử đã tới, chân phải của Tiêu Chiến lui về sau nửa bước, quỳ một gối xuống đất, nói:

"Tham kiến Thái tử. Thần có việc bẩm báo!"

Thái tử tung người xuống ngựa, trông thấy Tiêu Chiến vô cùng mừng rỡ, đích thân khom người muốn đỡ Tiêu Chiến dậy, tay còn chưa chạm vào cánh tay Tiêu Chiến, y đã tự mình đứng lên, lui về sau một bước.

Thái tử cũng không giận, cười nói: "Ái khanh mấy tháng không gặp, gầy đi rồi, ăn không quen ư? Có muốn bổn cung tìm chút tuyết liên cho ngươi không? Ngươi vất vả sắp xếp cho người Man tộc, ái khanh ở thành Tây Quan đúng là nhân tài dùng không đúng chỗ, chi bằng lần này theo ta về Đông Cung, bổn cung nhớ mong ngươi, còn có phụ thân ngươi, ta cầu tình với Thánh thượng nhiều lần, đã thả ông ấy ra khỏi thiên lao, ở ngay trong đế đô, nếu ngươi quay về, là có thể cha con đoàn tụ."


Trước đây lúc hai người có quan hệ tốt nhất, Tiêu Chiến cũng không nhắc tới chuyện của phụ thân, y biết rõ phụ thân phạm tội mưu phản, bên trong không có oan tình, không giết đã là đại ân, y không muốn khiến Thái tử khó xử.

Nhưng trong lòng Tiêu Chiến canh cánh chuyện này, nếu như là trước đây, biết Thái tử cầu tình để thả phụ thân ra, Tiêu Chiến nhất định cảm động tới mức phải hậu tạ, không tiếc lấy mạng đền đáp, nhưng giờ đây nghe câu này xong, trong lòng Tiêu Chiến ngược lại thấy lạnh lẽo.

Lúc này Thái tử đột nhiên cầu tình cho phụ thân, là muốn lấy mạng phụ thân làm tiền cược, để Tiêu Chiến tiếp tục bán mạng cho hắn, trên ân tình và người Man tộc, khóa thêm một tầng khóa nữa.

Tiêu Chiến giống như không nghe thấy, chỉ đáp: "Thần đã không còn là người của Đông Cung, thần, có việc bẩm báo!"

Câu "Có việc bẩm báo" thứ ba này, quả thực không biết điều, trên mặt Thái tử có phần tức giận, nhưng lần này hắn tới là muốn Tiêu Chiến dẫn đường xuyên qua Lâm Cốc, triều đình đã đồng ý bốn tháng sau xuất binh Thổ Phiên.

Trước đó, phải chuẩn bị sẵn sàng tuyến đường đi qua Lâm Cốc.

Thái tử giọng điệu nhẹ nhàng, nói: "Ái khanh bẩm báo chuyện gì? Bổn cung vừa tới, Tưởng đại nhân đã bố trí tiệc rượu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Nói xong liền muốn kéo tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hai tay ôm quyền, chắp tay nói:

"Việc này liên quan tới mạng người, không chờ được."

Tiêu Chiến lòng nóng như lửa đốt, cứu người quan trọng, y không để ý được đến lễ tiết, còn chưa đợi Thái tử lên tiếng đã tiếp tục nói:

"Thành chủ Tây Quan vu oan cho trẻ con Man tộc ăn trộm, đưa nó đến quân doanh, quân doanh thành Tây Quan từ trước tới nay hành hạ tù binh, còn không đi cứu người nữa, chỉ e mạng cũng không còn."

Thái tử còn tưởng là chuyện lớn gì, nghe xong lời của Tiêu Chiến, đủng đỉnh đi về phía nha môn, vừa nãy còn lo lắng Tiêu Chiến vẫn lén lút liên lạc với tên Lang chủ kia, nghe hắn xúi giục, đối nghịch với triều đình.

Một đám người đi theo sau lưng Thái tử, Tiêu Chiến dùng khinh công đi lên trước, chắn trước mặt mọi người, lần nữa yêu cầu Thái tử hạ lệnh, kêu quân doanh thành Tây Quan thả người.

Thái tử thấy Tiêu Chiến đã dùng nội lực, không mặn không nhạt khen ngợi rằng: "Ái khanh, thân thủ của ngươi đúng là tuyệt vời, khinh công cũng lợi hại như thế, Kiếm Thánh không hổ là Kiếm Thánh."

Tiêu Chiến nghe lời khen này xong càng ghê tởm, rõ ràng bản thân Lý Kính cũng là cao thủ, cũng là Kiếm Thánh, lúc ở tuyết sơn thường xuyên luyện kiếm cùng Tiêu Chiến, có lúc một ngày luyện tận mấy canh giờ.

Quay về Đông Cung ba năm, vậy mà lại có thể diễn ra bộ dáng không hiểu võ công này, quả thực không biết trước kia mình đã "thông cảm" cho hắn kiểu gì, còn giấu giếm giúp hắn.

Tiêu Chiến bám chặt chuyện cứu người không buông, thành chủ Tây Quan vội vàng nhào lên, cáo trạng với Thái tử, lại lôi lý do "trộm vàng và ám sát" kia ra nói lại lần nữa, còn bảo Tiêu Chiến muốn giết hắn, cũng nói "mạng người vô cùng quan trọng", xin Thái tử cứu mạng.

Lần trước sói tuyết giết người Tiêu Chiến đã không tin, chuyện hôm nay, chính là thành chủ Tây Quan ác ý hãm hại, căn bản không cần chứng cứ!

Thái tử nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, nói: "Hai người các ngươi mỗi người một ý, đều có nhân chứng, quả thực khó mà định đoạt, chi bằng thế này, việc này giao cho người thứ ba phụ trách, nếu người đang ở quân doanh, vậy do Tưởng đại nhân tự mình thẩm tra xử lý."

Trần đại nhân như trút được gánh nặng: "Thái tử thánh minh!"

Tiêu Chiến quả quyết từ chối: "Không được!"

Thái tử liếc Tiêu Chiến một cái, ánh mắt tàn nhẫn, mọi người đều không rét mà run.

"Vậy ngươi muốn thế nào, cầm kiếm xông vào quân doanh đòi người? Không đưa liền giết? Tiêu Chiến, trong mắt ngươi còn có bổn cung, còn có vương pháp hay không?!"

Thái tử gầm lên một câu, nổi giận đùng đùng, tất cả mọi người quỳ đầy trên đất, chân mày Tiêu Chiến khẽ nhíu, đáp rằng:

"Mạng người vô cùng quan trọng, đừng nói quân doanh, địa ngục ta cũng phải xông vào!"

Thái tử giận không kìm được, hắn theo bản năng nhìn về phía tùy tùng ôm kiếm thép "Công Thành" ở bên cạnh, trong mắt Lý Kính có sát ý, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra tay với Tiêu Chiến.

Ngay cả người Man tộc ở đây cũng nhìn ra lúc này mặt Thái tử lộ vẻ nanh ác, không khỏi lo lắng cho Tiêu Chiến, Thái tử trầm mặc rất lâu, khi lại lên tiếng, vẻ dữ tợn đã biến mất, lại mềm mỏng cười:

"Tiêu Chiến, có phải ngày nhỏ ta chiều ngươi quá không, để cho ngươi lớn lên bên cạnh ta, tới mức hôm nay tùy hứng như thế này?"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong công đường đều kinh ngạc, Thái tử lại không trách phạt Tiêu Chiến, ngược lại nói một câu... rất thân thiết, mập mờ.

Trần đại nhân cũng cảm thấy không ổn, mấy tháng nay hắn quan sát, Tiêu Chiến không thân mật với Thái tử như lời đồn đại, y cũng chưa bao giờ nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Thái tử, căn bản không muốn về Đông Cung.

Thái tử bên kia, mặc dù bề ngoài tin tưởng y, nhưng ngấm ngầm sắp xếp Tưởng đại nhân ở lại thành Tây Quan, trông chừng Tiêu Chiến.

Nghĩ đi nghĩ lại, thành chủ Tây Quan mới cho binh đi nước hiểm, mượn đao giết Tiêu Chiến.

Chẳng lẽ Thái tử thật sự cưng chiều Tiêu Chiến, còn dung túng tới mức này?

Tiêu Chiến nghe lời Thái tử nói, khó chịu đến mức gần như muốn phất tay áo bỏ đi, còn nghe thêm một chữ, sẽ nhịn không được mà nói, duyên phận giữa ta và ngươi đã hết, không có bất kỳ dính dáng gì!

Tiêu Chiến cố nén cơn khó chịu, cũng không xưng thần nữa, nói: "Ta không thể đợi thêm được, xin Thái tử hạ lệnh thả người, nếu không ta tự đi quân doanh đòi người, chuyện này một mình ta làm, không liên quan gì tới người Man tộc."

Lần này Thái tử tới thành Tây Quan là vì cần nói chuyện bản đồ với Tiêu Chiến, không muốn dây dưa ở đây, hạ lệnh:

"Người đâu, đi nói với Tưởng đại nhân, lệnh cho hắn thẩm tra xử lý vụ án này thâu đêm, không được dùng hình với đứa trẻ Man tộc, ái khanh, thành Tây Quan ngược đãi nô lệ là chuyện trước kia, từ sau khi Tưởng đại nhân nhậm chức đã không còn chuyện như vậy nữa, thế này đi, trước giờ ngọ ngày mai, tra ra chân tướng."

Tiêu Chiến lại tiến thêm một bước, nói: "Có thể thẩm tra, nên thẩm tra xử lý trước mặt tất cả mọi người."

Thái tử cao giọng khiển trách: "Tiêu Chiến, ngươi đừng quá đáng quá, ta đã hạ lệnh không được dùng hình, nếu ngươi tin chắc đứa bé là vô tội, vàng thật không sợ lửa, càng phải giao cho người thứ ba một mình thẩm tra xử lý, đưa tới đây, ngươi với thành chủ Tây Quan mỗi người một ý, Tưởng đại nhân thẩm tra thế nào? Chuyện này ta đã quyết định, trong sạch thì ngày mai đón người về, ngươi còn nói thêm một câu nữa, chuyện này không cần thẩm tra thêm, lập tức phán quyết luôn!"

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mấy tháng nay giống như bị người ta trói chặt tay chân, có "Khi Thế" trong tay, nhưng không thể đánh một trận thỏa thích, bản lĩnh đầy người, lại không thể không lúc nào cũng lấy đại cục làm trọng.

Thái tử đã giận, còn nói nữa sẽ không thẩm án mà trực tiếp giết luôn, người Man tộc nhìn nhau, có người đi lên kéo lấy Tiêu Chiến, khuyên y chờ nửa ngày trước đã. Bây giờ người Man tộc cũng đã hiểu, nơi này không phải Lâm Cốc.

Tiêu Chiến đáp: "Giờ ngọ ngày mai, thần đến quân doanh thành Tây Quan đón người. Nếu như không đón được người, những kẻ hôm nay không giết, ngày mai giết gấp mười lần."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro