Chương 127
“Tiểu thúc?” Tiêu Chiến gọi.
Vương Nhất Bác nghe thấy mới hoàn hồn, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, đồng thời nhanh chóng ngồi thẳng người, sắc mặt cũng khôi phục trạng thái bình thường, nhẹ giọng nói: “Em dậy đó à.”
Tiêu Chiến ừ một tiếng, tò mò hỏi: “Tiểu thúc, anh sao vậy?”
Vương Nhất Bác hỏi lại: “Anh làm sao?”
“Vừa rồi anh – “
“Vừa rồi anh đắp chăn cho Tiêu Tỏa.” Vương Nhất Bác vội vàng giải thích, sợ Tiêu Chiến biết chuyện y bị bé “vả mặt”.
Chỉ là Tiêu Chiến vẫn cảm thấy có chuyện gì đó. Cậu chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào tường, hỏi: “Tiểu thúc, anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Vương Nhất Bác làm bộ nghe không hiểu: “Tiếng gì cơ?”
Tiêu Chiến nghĩ, nói: “Hình như là ‘bép’ một tiếng.”
“Có à?” Vương Nhất Bác chột dạ hỏi lại.
“Không có sao?”
“Anh không nghe thấy gì hết.” Vương Nhất Bác kiên trì nói dối.
“Chẳng lẽ em nằm mơ?” Tiêu Chiến thì thầm tự hỏi, tối không mơ gần sáng thì mơ, thực sự rất cổ quái. Có thể lúc mới tỉnh ngủ thường choáng đầu, cái tiếng “bép” kia có thể là âm thanh trong mơ, nên cậu cũng không rối rắm chuyện này nữa, ngược lại cậu nhìn Vương Nhất Bác: “Tiểu thúc, không phải hôm qua em nói rồi sao? Anh không cần tới sớm như thế đâu.”
Vương Nhất Bác thản nhiên nói: “Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, nhớ các em nên tới sớm thăm.”
Tiêu Chiến cười, chủ động nắm tay Vương Nhất Bác , hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Vương Nhất Bác đáp: “Vẫn chưa.”
“Lát nữa ăn ở nhà em đi.”
“Ừ.” Vương Nhất Bác cũng không khách sáo.
Nhưng, Vương Nhất Bác cũng không ăn không, ngoại trừ quá y xách tới còn có cả đồ ăn sáng, đều là những thứ Tiêu Chiến,Tiêu Tỏa thích ăn, làm mẹ Tiêu lầm bầm mấy câu, thấy Vương Nhất Bác quá lãng phí cũng quá khách khí. Vương Nhất Bác mỉm cười ngồi trong sân, cùng Tiêu Chiến sắp xếp phân loại rau dưa, bó lại từng bó để lên thị trấn bán.
Đang làm, trong phòng ngủ truyền tới tiếng gọi non nớt.
“Ba ba! Ba ba!”
Là Tiêu Tỏa dậy!
Tiêu Chiến vừa mới buông xuống mớ rau trong tay, Vương Nhất Bác đã đứng dậy nhắm về phía phòng, cậu đành phải cùng Vương Nhất Bác đi qua. Vừa tới cửa phòng là thấy Tiêu Tỏa đang cắn bình sữa ngồi trên giường, đầu nhỏ hướng sang bên này nhìn.
Nhìn thấy Tiêu Chiến, Tiêu Tỏa cười thật tươi.
Tiêu Chiến cất bước về phía giường.
Vương Nhất Bác đi theo.
“Ba ba!” Tiêu Tỏa nhổ núm cao su trong miệng ra gọi.
“Dậy rồi đó à.” Tiêu Chiến cười xoa xoa mặt bé .
“Dạ.” Tiêu Tỏa hai tay cầm bình sữa.
Trong bình sữa là nước ấm Tiêu Chiến chuẩn bị từ sáng sớm để bé vừa dậy uống, nên lúc này Tiêu Tỏa đang tu chẹp chẹp, Tiêu Chiến cười hỏi: “Bây giờ rời giường luôn không?”
Tiêu Tỏa gật đầu, nhổ núm cao su ra nói chuyện: “Rời giường ạ, con đói bụng.”
“Chúng ta liền đi ăn, Vương Nhị gia của con mang bánh bao thịt bò tới đó.”
Tiêu Tỏa quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vội vàng tiến lên, muốn nói chuyện với bé.
Kết quả Tiêu Tỏa nói một câu “Cảm ơn Vương Nhị gia ạ”, xong không nói gì nữa.
Vương Nhất Bác buồn bực nhìn Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến đành phải nói: “Từ từ là được mà.”
Vương Nhất Bác gật đầu, không miễn cưỡng, nhưng nhìn thấy Tiêu Tỏa , y vẫn không kìm được muốn ở trước mặt bé, nhưng trong lòng bé chỉ có Tiêu Chiến, cha mẹ Tiêu, ngay cả người nhà Đại Trang cũng quan trọng hơn y, y đành phải tiếp nhận sự thật này, sau đó từ từ cố gắng, đầu tiên là chở một nhà Tiêu Chiến lên thị trấn.
Lên thị trấn đối với người thôn Nam Loan không phải là chuyện nhỏ, những người lớn tuổi đầu tiên đều sẽ chải đầu rửa mặt thật đẹp một phen, mẹ Tiêu cũng không ngoại lệ, bà chải tóc, mặc đồ mới, còn cố ý đưa cho cha Tiêu cái gậy chống mới mua, sau đó cả nhà vào trong xe của Vương Nhất Bác.
Cha mẹ Tiêu và Tiêu Tỏa ngồi phía sau.
Tiêu Chiến ngồi ở ghế phó lái.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt đầy tình ý.
Tiêu Chiến nhanh chóng đút hai tay vào túi quần, để Vương Nhất Bác khỏi nhìn thấy mà lại sờ soạng, làm cha mẹ nhìn thấy.
Thấy thế, Vương Nhất Bác dịu dàng cười, nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói: “Em sợ anh à?”
Tiêu Chiến sợ cha nghe được, nhỏ giọng đáp: “Anh tập trung lái xe đi.”
“Ừ, anh tất cả đều nghe em.” Thanh âm rất nhỏ, lại cực kỳ ái muội.
Tiêu Chiến : “…”
Vương Nhất Bác quay đầu hỏi cha Tiêu ngồi ổn định chưa, sau đó lập tức khởi động xe đi lên thị trấn, trước tiên đi đưa rau lên chợ Đông, để người làm của Tiêu Chiến bán, sau đó tới thẳng cửa tiệm cắt tóc – cửa hiệu cắt tóc Đầu To.
Tới rất sớm nên trong tiệm không có người, Tiêu Chiến cùng cha, Tiêu Tỏa vào trong, giải thích với thợ cắt tóc kiểu đầu cho cha Tiêu, Tiêu Tỏa, sau đó còn dặn thợ cạo râu, lấy ráy tai cho cha Tiêu .
Dặn dò xong, Tiêu Chiến để mẹ ở lại tiệm cắt tóc với cha, cậu thì vào viện mua thuốc cho ông.
Mẹ Tiêu lập tức nói: “Mẹ đi với con.”
Tiêu Chiến nói: “Mua thuốc thôi mà, mình con đi là được.”
“Mẹ không nói mua thuốc, mẹ đi cùng con đi kiểm tra thân thể.”
Kiểm tra thân thể?
Vương Nhất Bác nghe vậy, quay đầu nhìn Tiêu Chiến ngay, nghiêm mặt hỏi: “Người em làm sao vậy?”
Tiêu Chiến nhanh chóng nói: “Không có việc gì không có việc gì.”
Mẹ Tiêu tiếp lời: “Sao lại không có việc gì, ngày hôm qua con còn đau đầu còn gì.”
“Đấy là do con ngủ không ngon giấc nên đau đầu, hôm nay con không bị sao hết, khỏe lắm.” Tiêu Chiến lại nhìn Vương Nhất Bác : “Thật sự không có chuyện gì đâu, hai ngày trước em ngủ không ngon nên bị đau đầu, hiện tại không sao hết.”
“Được rồi, nếu lại đau thì phải đi khám.”
Tiêu Chiến gật đầu, nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ cứ ở đây trông ba với Tiêu Tỏa, con đi mua thuốc, xong rồi chúng ta đi dạo quanh trấn, con mua cho ba mẹ mấy bộ quần áo mới.”
Mẹ Tiêu vội vàng nói: “Mẹ với ba con không cần, quần áo từ năm kia còn mới lắm, con với Tiêu Tỏa mua là được rồi.”
Quần áo từ năm kia – Tiêu Chiến biết mẹ tiết kiệm, nói gì cũng không chịu nên lát nữa cứ trực tiếp mua là được, nên cậu không phản bác lại mẹ, mà nói với Tiêu Tỏa rằng cậu vào bệnh viên mua thuốc cho ông, bé ở lại đây ngoan ngoãn cắt tóc.
Tiêu Tỏa vừa mới gội đầu xong, trên người vẫn còn quấn khăn, ngồi trên ghế hỏi: “Ba ba, khi nào ba về ạ?”
Tiêu Chiến nói: “Ba sẽ về ngay.”
Tiêu Tỏa lại nói tiếp: “Vậy ba về nhanh nha.”
“Nhanh về làm gì thế?”
“Nhanh về xem con đẹp trai!” Tiêu Tỏa dùng tay bưng mặt, đắc ý nói.
“…Được.” Còn chưa cắt tóc đã thấy đẹp trai, chắc trên đời chỉ có mỗi Tiêu Tỏa như vậy.
Tiêu Chiến ngồi xe Vương Nhất Bác , chỉ tốn năm phút để mua thuốc. Lúc quay lại, Tiêu Tỏa vẫn quấn khăn ngồi trước gương ở tiệm cắt tóc như cũ, căn bản chưa cắt tóc. Tiêu Chiến hỏi mới biết là ý của mẹ , sợ là Tiêu Tỏa cắt tóc xong sẽ chạy lung tung nên để cha cắt trước, còn Tiêu Tỏa cho ngồi kia soi gương. Tiêu Tỏa thực sự vui vẻ ngồi soi năm phút, hoàn toàn không khóc nháo tí nào.
Tiêu Chiến : “…”
Vương Nhất Bác : “…”
“Được rồi, có thể cho tam oa tử nhà chúng ta đi cắt tóc được rồi.” Mẹ Tiêu nói.
Thợ cắt tóc bây giờ mới bắt đầu cắt tóc cho Tiêu Tỏa , chỉ là một đầu húi cua bình thường nhưng trong mắt bé là vô cùng đẹp trai, ngay cả đi đường cũng rung đùi đắc ý.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Tỏa, cảm giác như thấy được chính mình cũng từng ngây thơ lại tự luyến đến thế, nhịn không được mà vươn tay đỡ trán, xác định trăm phần trăm nhóc này là con mình. Trong lòng y có chút xíu ngại ngùng, nhưng lại thấy khuôn mặt kia giống hệt Tiêu Chiến , y lại thấy vô cùng kiêu ngạo, tự hào.
Nhóc con này thực sự là con của y!
“Tiêu Tỏa .” Vương Nhất Bác không nhịn được gọi.
Tiêu Tỏa quay đầu lại: “Sao thế ạ?”
Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi: “Ông ôm con đi dạo phố, được không?”
“Không được.” Tiêu Tỏa không do dự từ chối: “Cháu tự đi.”
“…”
Lại bị cự tuyệt.
Vương Nhất Bác sờ sờ mũi.
Tiêu Chiến an ủi nói: “Không sao đâu, lát nữa nó mệt có thể nó sẽ để anh bế.”
Vương Nhất Bác nói ừ.
Nhưng mà Tiêu Tỏa tinh lực tràn đầy, căn bản không biết mệt, bé đi theo sau Tiêu Chiến , vào cửa hàng quần áo, vào cửa hàng giày, vào cửa hàng vải, đi khoảng một tiếng rưỡi, cha mẹ Tiêu đều đã mệt mà bé hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại nghỉ ngơi, Tiêu Chiến đành phải nói: “Tiêu Tỏa à, ông bà mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút, được không?”
Tiêu Tỏa nhìn cha mẹ Tiêu , bé mới thở ra một hơi, nói: “Được ạ, chúng ta đi bên kia nghỉ ngơi.”
Tiêu Tỏa chỉ tay sang vườn hoa cạnh đường dành riêng cho người đi bộ, trong đó có vài nhóc xấp xỉ tuổi Tiêu Tỏa, hấp dẫn sự chú ý của bé, Tiêu Tỏa nói: “Ba ba, con qua bên kia trước, được không ạ?”
Tiêu Chiến nhìn sang vườn hoa, vườn hoa sạch sẽ, bốn phía đa số toàn là trẻ con, vì thế nói: “Đi đi.”
“Dạ.” Tiêu Tỏa lập tức vui vẻ chạy vào vườn hoa trước, chạy tới chủ động nói chuyện với đám trẻ con, nói xong thì ngồi cùng người ta, hoàn toàn không sợ, lại thêm hai phút nữa, bé đã cùng đám trẻ con chơi diều hâu bắt gà con. Chơi một hồi, đám nhóc chẳng may đụng phải một người ngồi ở vườn hoa, mà người này không ai khác lại là Trầm Giai Dương.
Trầm Giai Dương còn ngồi cạnh Tề Soái, Chu Hướng Tiền. Ba người nhìn thấy Tiêu Tỏa, không kìm được mà nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy Tiêu Chiến, cũng thấy cả Vương Nhất Bác, cả cha mẹ Tiêu .
Ba người đồng thời ngẩn ra.
Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới có thể gặp được ba người kia ở đây, thật sự là ra khỏi cửa không xem ngày mà.
Vương Nhất Bác ngược lại rất bình tĩnh, coi như không thấy.
Chỉ là Trầm Giai Dương không phải đèn cạn dầu, thấy cha mẹ Tiêu lập tức dùng não, hắn thay đổi thành một bộ dáng chứa đầy tình ý nhìn Vương Nhất Bác, nhu tình kéo dài giọng mà gọi: “Nhất Bác .”
Nhất Bác –
Tiếng gọi này không làm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác để ý, nhưng cha mẹ Tiêu thì không như vậy, vẻ mặt hai người kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác lập tức nhận ra chuyện đã trở nên nghiêm trọng, nhất là khi Trầm Giai Dương còn cố ý tới bên Vương Nhất Bác. Khi hắn sắp sáp lại gần, Tiêu Chiến cất tiếng hỏi: “Chu Hướng Tiền, cậu lại đi gặp bạn học à?”
Chu Hướng Tiền đột nhiên bị gọi tên, hơi sửng sốt, sau đó theo bản năng ừ một tiếng.
Tiêu Chiến cười với Trầm Giai Dương, thẳng thắn vô tư mà nói: “Trầm Giai Dương, đã lâu không gặp nhỉ.”
Tiêu Chiến nói chuyện, hơi hơi nghiêng người, cản đường Trầm Giai Dương tới gần Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Tỏa, trong mắt là sự dịu dàng, còn có khen ngợi, người mà y yêu, quả nhiên rất đáng để yêu.
Mà Trầm Giai Dương đã chuẩn bị sẵn một bản thoại đầy tình ý cho Vương Nhất Bác, dù Vương Nhất Bác không tiếp chiêu nhưng cũng không có cách nào rửa sạch quan hệ giữa y và hắn, như vậy sẽ khiến trong lòng cha mẹ Tiêu Chiến có khúc mắc. Hắn đã muốn phá hoại quan hệ giữa hai người lâu rồi, thật sự không nghĩ tới rằng tự dưng Tiêu Chiến lại đi lên, trực tiếp đánh gãy tâm tình cửa hắn, làm hắn nháy mắt không biết phải làm gì. Hắn lại đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác , gặp ngay ánh mắt lạnh như băng, hắn lập tức rút lui.
Tiêu Chiến mượn cớ hàn huyên với Chu Hướng Tiền một hai câu.
Chu Hướng Tiền biết cách xử sự, hắn ta chào hỏi cha mẹ Tiêu, mẹ Tiêu cũng nói chuyện với Chu Hướng Tiền một hai câu.
Không quản là Trầm Giai Dương, hay là Chu Hướng Tiên, Tiêu Chiến đều không quan tâm, hàn huyên mấy câu, liền kéo cha mẹ Tiêu đi.
Vương Nhất Bác đuổi kịp.
Tiêu Chiến quay đầu nói với Vương Nhất Bác : “Tiểu thúc, anh ôm Tiêu Tỏa đi.”
Vương Nhất Bác gật đầu, tới gần bồn hoa, bế Tiêu Tỏa đang ngồi đếm kiến với đám bạn lên. Tiêu Tỏa quay đầu thấy là Vương Nhất Bác lập tức kháng cự, chỉ là Vương Nhất Bác giơ cao cao bé, bé lập tức khanh khách cười.
Vương Nhất Bác giơ hai cái, rồi ôm Tiêu Tỏa vào ngực, nhẹ nói: “Bên này nhiều người, chúng ta đi tìm ô tô lớn trước, tìm được lại giơ cao cao, được không?”
Tiêu Tỏa đáp thật rõ ràng: “Dạ được ạ.”
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng ôm được Tiêu Tỏa.
Tiêu Tỏa vì giơ cao cao mà ngồi ngoan trong lòng Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác vui vẻ, ánh mắt nhìn Tiêu Tỏa là tình yêu nồng đậm, khỏe miệng vô thức cong cong.
Vương Nhất Bác luôn luôn lạnh lùng này như được rót thêm cảm xúc phong phú, vô cùng đẹp trai cuốn hút, tất cả đều bị Trầm Giai Dương nhìn thấy. Trầm Giai Dương gắt gao nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt chậm rãi rời sang Tiêu Chiến, cha mẹ Tiêu, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Tỏa.
Lúc Trầm Giai Dương đang nhìn Tiêu Tỏa, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác theo bản năng quay đầu nhìn lại, cũng nhìn Trầm Giai Dương, thấy rõ hắn ta đang nhìn Tiêu Tỏa, trong lòng hiểu rõ mà thu hồi ánh mắt, đi về phía trước.
Rời khỏi con đường dành riêng cho người đi bộ, Tiêu Chiến vốn muốn cả nhà cùng ăn cơm ở khách sạn Giải Phóng một bữa, nhưng cha mẹ thấy quá lãng phí, hơn nữa trong nhà còn nhiều việc, cho nên không đồng ý ăn cơm ở khách sạn, chỉ đồng ý mua thêm ít thịt, gà, trứng, cá.
Thật ra còn có một nguyên nhân nữa là vừa rồi cha mẹ Tiêu có chú ý biểu hiện của Trầm Giai Dương, điểm này Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác cũng biết, nên khi về tới thôn Nam Loan, Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác dắt Tiêu Tỏa đi mua bột ô mai với thịt Đường Tăng, còn cậu mời cha mẹ vào văn phòng nói chuyện.
Nói chuyện trịnh trọng như vậy là lần đầu tiên, cha mẹ có chút không quen. Mẹ Tiêu hỏi: “Tiêu Chiến, con đây là làm gì thế?”
Tiêu Chiến hít một hơi, nói: “Ba, mẹ, con muốn nói với hai người về quan hệ giữa Tiêu Tỏa và Vương Nhất Bác .”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro