Chương 137
Vương Nhất Bác mong ngày này đã lâu lắm rồi, từ lúc mới bắt đầu yêu Tiêu Chiến , thực sự không hề nói quá tí nào, mỗi buổi tối y đều mong cái ngày này, mong tới độ cả người đều đau.
Hôm nay,
Hôm nay rốt cuộc,
Hôm nay rốt cuộc cũng tới, rốt cuộc không ai quấy rầy họ, Vương Nhất Bác kích động áp lên người Tiêu Chiến, sự nhiệt tình phát ra từ sâu trong nội tâm bao phủ toàn bộ Tiêu Chiến. Y run rẩy cắn lên môi Tiêu Chiến, điên cuồng chiếm đoạt, đã vậy, Tiêu Chiến còn nhiệt tình đáp lại y.
Thật là một bảo bối lớn nhiệt tình mà!
Điều này thực sự làm người khác hưng phấn, trong lòng Vương Nhất Bác có một đống lửa nóng bùng cháy dữ dội, làm y tràn đầy vui sướng mà cởi quần áo của Tiêu Chiến. Tay y mới chạm vào quần Tiêu Chiến, ngoài cửa lại có một tiếng gọi non nớt.
“Ba ba! Ba ba!”
Vương Nhất Bác khẽ dừng động tác.
Tiêu Chiến tức bừng tỉnh, giật mình nhìn Vương Nhất Bác : “Là Tiêu Tỏa ?”
Vương Nhất Bác thở hổn hển: “Là Tiêu Tỏa .”
Tiêu Chiến nói: “Nó dậy rồi.”
Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: “Ừ, dậy rồi.”
“Chắc là muốn đi tiểu đó, để em đi xem.”
“Anh đi cho.” Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói.
Tiêu Chiến đáp: “Em đi thì hơn, buổi tối nó hơi dính người.”
Vương Nhất Bác đành phải lùi ra sau hai bước, để Tiêu Chiến thoát ra.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, rồi mở cửa phòng, sang bên kia bế Tiêu Tỏa .
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ thở dài nặng nề, nghĩ tới nhóc Tiêu Tỏa, thằng nhóc này… Có thể làm gì đây? Là con ruột của chính mình, phải yêu thương nó thật tốt.
Áp chế buồn bực trong lòng, Vương Nhất Bác cũng ra ngoài, thấy Tiêu Chiến bế Tiêu Tỏa vào nhà vệ sinh, y bật đèn ngoài sân lên rồi đi theo, nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Tỏa, y hỏi Tiêu Chiến có chuyện gì.
Tiêu Chiến trả lời: “Đúng là muốn đi tiểu.”
Vương Nhất Bác à một tiếng.
Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác : “Tiểu thúc, không thì anh đi tắm rửa rồi xem văn kiện trước đi.”
Vương Nhất Bác nói: “Không sao, anh ở đây chờ.”
“Không cần chờ đâu, Tiêu Tỏa ít khi đi tiểu đêm lắm, nhưng hôm nào đi đều sẽ rầm rì khó chịu một lúc, em phải dỗ mới được, anh đi tắm rửa trước đi.”
“Anh dỗ không được sao?” Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ mà nói: “Bà nó dỗ còn không được.”
Vương Nhất Bác đành phải gật đầu, nói: “Anh đi chuẩn bị nước tắm vậy.”
Tiêu Tỏa đáp một tiếng: “Anh đi đi.”
Vương Nhất Bác vào phòng ngủ cầm bình sữa qua, đưa cho Tiêu Chiến rồi đi tắm. Tắm xong, y vào phòng Tiêu Chiến xem văn kiện, nhưng căn bản nhìn không vào, trong đầu đều là hình ảnh thân thiết với Tiêu Chiến , càng nghĩ càng nóng. Trong lòng y nghĩ, lát nữa chắc chắn Tiêu Chiến sẽ ôm Tiêu Tỏa về, đêm nay y lại ngủ không yên rồi.
Đang nghĩ vậy, bỗng nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Chiến, y quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đang vừa lau tóc vừa tới, tò mò hỏi: “Tiêu Tỏa đâu?”
“Đang ngủ ạ.” Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác buông giấy tờ trong tay ra, hỏi: “Nó ngủ ở đâu thế?”
Tiêu Chiến có chút ngại ngùng trả lời: “Ngủ ở phòng đông.”
Lại để nó ngủ trong phòng phía đông rồi?
Này, nay có phải là Tiêu Chiến , cậu, cậu… Đáy lòng Vương Nhất Bác run lên, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt nóng bừng.
Động tác trên tay Tiêu Chiến dừng lại, tim đập nhanh ngay lập tức.
Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào Tiêu Chiến nói: “Nhớ cài cửa đó.”
Tiêu Chiến lắp bắp: “Tiêu, Tiêu Tỏa, sẽ không tỉnh đâu.”
“Cứ đóng cửa vào cho chắc ăn.”
Lời nói của Vương Nhất Bác còn chưa dứt, y đã tự động xuống giường, tự mình đóng cửa phòng, rồi ôm Tiêu Chiến lên mà hôn, vừa hôn vừa áp Tiêu Chiến lên giường, bây giờ còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy, vừa hôn vừa cởi đồ của Tiêu Chiến , hôn từ môi, cổ, ngực, từ từ đi xuống.
Y rất muốn cậu, muốn đến mức vị trí kia phình to phát đau.
Nhưng y lại sợ làm tổn thương tới Tiêu Chiến, rốt cuộc vẫn làm đầy đủ các bước. Khoảnh khắc y tiến vào thân thể Tiêu Chiến, y cảm thấy linh hồn mình muốn bay ra ngoài, tiếp đó không biết mệt mỏi mà tiến công.
Một chút rồi một chút,
Một chút rồi một chút lại một chút,
…
Một lần rồi lại một lần,
…
Cho tới khi bầu trời chuyển từ đen sang trắng, Tiêu Chiến đã mê man từ lúc nào.
Vương Nhất Bác thỏa mãn nhìn Tiêu Chiến, cẩn thận hôn môi, má, tai, cổ Tiêu Chiến , hoàn toàn không biết đủ, căn bản lại muốn thêm một lần nữa. Quả nhiên, y không thèm để ý trên giường dưới giường đã thành một mớ lộn xộn, lại bắt đầu sờ soạng Tiêu Chiến, vừa muốn nâng chân Tiêu Chiến lên, Tiêu Chiến lập tức tỉnh.
Vừa mơ hồ tỉnh lại, cậu đã nói: “Tiểu thúc, không làm nữa, không làm nữa.”
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dỗ: “Bảo bổi, thêm một lần, chỉ một lần thôi.”
Tiêu Chiến cau mày: “Đau.”
Nghe vậy, Vương Nhất Bác buông chân Tiêu Chiến ra, đổi lại thành nhẹ nhàng ôm cả người, nhẹ nhàng hôn.
Người này, sau mà hôn cả đêm vẫn chưa đủ. Tiêu Chiến mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, chống tay muốn đứng dậy.
Vương Nhất Bác đè cậu lại hỏi: “Em muốn làm gì?”
Tiêu Chiến nhìn giường chiếu loạn hết lên, trên đất cũng lung tung, nói: “Mỗi lần ba mẹ đi tới nhà cậu đều sáng sớm sẽ về, sẽ tới nhìn…”
Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chưa đi lấy giấy đăng kí kết hôn, lần trước hai người ngủ chung một chỗ, mẹ Tiêu sau đó lập tức kéo Tiêu Chiến ra nói, bảo rằng Vương Nhất Bác ở lại một đêm thôi thì được, nhưng trước khi kết hôn không đủ ngủ chung trên một cái giường, bị người khác biết sẽ không tốt.
Lúc ấy Tiêu Chiến đã đồng ý, kết quả hôm qua bị Vương Nhất Bác làm tới hôn mê, đầu óc choáng váng, không nhớ gì hết, súng thật đạn thật đã làm, lúc này còn không có Tiêu Tỏa ở bên, nếu như bị cha mẹ biết, ấn tượng về Vương Nhất Bác của cả hai sẽ lập tức giảm xuống. Vương Nhất Bác hiểu ý, nói: “Em ngủ đi, anh dọn.”
Thật ra Tiêu Chiến cũng không định xuống dọn. Trước kia Tiêu Tỏa từng nói Vương Nhất Bác “không dịu dàn”, trong lòng cậu còn giúp Vương Nhất Bác giải thích một chút, dù sao anh thực sự là người đàn ông dịu dàng nhất cậu từng gặp. Nhưng khi lên giường thực sự thay đổi, cứ như con sói đói bụng trăm năm, lăn qua lăn lại làm cậu vừa đau vừa mệt, căn bản không muốn rời giường, rầu rĩ mà nói: “Còn có Tiêu Tỏa, Tiêu Tỏa …”
Vương Nhất Bác nói: “Anh biết, anh đổi ga giường xong sẽ bế nó lại đây.”
“Nhanh lên đó.”
“Cái gì nhanh lên?” Vương Nhất Bác trêu.
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác: “Ba mẹ rất nhớ Tiêu Tỏa, họ sắp về rồi, anh dọn nhanh lên.”
Vương Nhất Bác lập tức cười, vẻ mặt chiều chuộng, xoa má cậu: “Được, em đừng giận, đừng giận, anh dọn ngay đây, em tranh thủ ngủ thêm một lát đi.”
Tiêu Chiến lập tức dịu lại, nhẹ giọng nói: “Dạ, anh dọn cẩn thận, em ngủ thêm một lát.”
Nói xong, Tiêu Chiến thật sự không chịu được nữa, nhắm mắt lại rồi ngủ. Vương Nhất Bác lau người cho cậu, ôm cậu tới ôm cậu lui để đổi ga giường cậu cũng không biết, hơn nữa càng không biết cậu lại bị Vương Nhất Bác hôn một phút đồng hồ, sờ soạng cả người thêm một phút đồng hồ.
Tiếp đó, Vương Nhất Bác mới bắt đầu làm việc, tâm tình vui vẻ, đầu tiên đặt đồ bẩn lên trên ghế, rồi nhặt hết quần áo, gối chăn ở dưới đất lên, mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Làm xong y mới tới phòng ngủ bên kia ôm Tiêu Tỏa về, nhét vào lòng Tiêu Chiến, dùng chăn mỏng đắp lên.
Nghĩ tới sáng Tiêu Tỏa dậy muốn uống nước, y lại hạnh phúc vào bếp đun nước ấm, để nguội một chút rồi rót vào nửa bình sữa, đặt lên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Y hơi véo má Tiêu Tỏa, cúi người muốn hôn má Tiêu Chiến, bỗng lại nghe thấy bên ngoài có hai thanh âm quen thuộc.
“Không biết tam oa tử dậy chưa?”
“Chắc chắn chưa đâu.”
“Không chắc đâu, đôi lúc tam oa tử dậy sớm lắm.”
“Về xem là biết thôi.”
Là tiếng cha mẹ Tiêu.
Cha mẹ Tiêu về rồi!
Sao hai người về sớm như vậy? Buổi sáng không ở lại nhà em trai ăn sáng sao?
Vương Nhất Bác nhanh chóng nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên băng ghế. Không sai, là băng ghế, trên băng ghế có ga giường dính một ít đồ vật không thể miêu tả của y và Tiêu Chiến, hai vị phụ huynh là người từng trải đi vào chắc chắn sẽ biết.
Làm thế nào đây?
Vương Nhất Bác nghĩ ra một cách duy nhất chính là đem giặt, vì thế y ôm lấy ga giường đó ra ngoài sân, nhanh chóng ném vào trong chậu, lấy nước từ trong giếng đổ vào, đồ đầy chậu thì lại vò một chút rồi đổ nước đi, lại múc nước đổ vào chậu, nhanh chóng giặt.
Chờ tới khi cha mẹ Tiêu mở cửa xong bước vào, hai người lập tức thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên giếng nước giặt ga. Cả hai lên tiếng chào Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng lên, rất lễ phép mà nói: “Bác trai bác gái, hai bác về rồi đó ạ.”
Hai người cười.
Cha Tiêu hỏi: “Con tới lúc nào thế?”
Vương Nhất Bác không biết sao mình lại sợ, ngập ngừng nói: “Vừa, vừa tới ạ.”
Cha Tiêu rất thích Vương Nhất Bác , vừa giỏi vừa lễ phép, cười nói: “Vậy con ăn sáng chưa?”
Vương Nhất Bác thành thật trả lời: “Con chưa ạ, con đợi Tiêu Chiến Tiêu Tỏa dậy rồi cùng ăn.”
Mẹ Tiêu ngạc nhiên hỏi: “Tiêu Chiến và tam oa tử vẫn chưa dậy?”
“Chưa ạ.” Vương Nhất Bác vẩy nước trên tay: “Vừa lúc hôm nay công việc không quá bận nên cứ để em ấy ngủ thêm một lúc đi ạ.”
Mẹ Tiêu cũng biết Tiêu Chiến vất vả, nói thêm vài câu rồi quay về phòng. Lúc đi, bà chợt phát hiện trong chậu dưới chân Vương Nhất Bác là ga giường của Tiêu Chiến , tò mò hỏi: “Nhất Bác , sao con lại đi giặt ga giường thế?”
“…” Vương Nhất Bác nháy mắt bị kẹt, không biết giải thích sao, y xấu hổ cười một chút, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái. Y nhẹ nhàng nói một câu: “Tối qua tam oa tử tè dầm ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro