Chương 41

Trắng tay?

Làm gì có chuyện đó?

Tiêu Chiến cười cười, giải thích cho Vương Thanh Phong nghe đây là quảng bá cho việc bán bánh trung thu, vì việc buôn bán của nửa tháng sau, không phải bây giờ đi bán luôn. Sau khi thuyết phục Thanh Phong, Tiêu Chiến buộc chắc thùng xốp vào sau xe đạp, đồng thời buộc một tấm bìa cứng phía trước xe, bên trên viết một dòng chữ thật bắt mắt: Tỏa Tiểu Điếm ở phố Đông.

“Thật sự đi ngay bây giờ? Có sớm quá hay không? Cách tết trung thu còn một tháng nữa mà?” Vương Thanh Phong hỏi.

“Ừ, không sớm, tuyệt đối không sớm, thời gian rất vừa vặn.” Tiêu Chiến nói.

“Vậy cậu để tớ đi đi? Tớ không ngại phơi nắng đâu.” Thanh Phong tự mình đẩy mạnh tiêu thụ.

Tiêu Chiến cười từ chối: “Không sao, cậu ở lại trông hàng đi, tớ dắt Tiêu Tỏa nhà chúng ta đi thăm thú một chút, đi nhìn nhìn kia được thêm nhiều kiến thức lắm.”

Thanh Phong đành phải nói: “Được, vậy có việc gì liên lạc cho tớ.”

“Biết rồi.”

Tiếp đó Tiêu Chiến liền chở Tiêu Tỏa  dọc theo con đường, thét to bán bánh trung thu, bởi vì đã xác định là đi quảng cáo, cho nên đi khắp hang hẻm Tiêu Chiến cũng không thấy mệt mỏi gì, vô cùng thoải mái, thuận tiện phổ cập tri thức cho Tiêu Tỏa , gì mà cột điện, quạt điện, than củi, vòi nước, rạp chiếu phim, khắp mọi ngõ ngách đều chỉ cho Tiêu Tỏa những điều mới, làm Tiêu Tỏa vui vẻ không thôi, nhóc con kia càng thêm sáng sủa, sau đó nhìn thấy cái gì cũng hỏi.

“Ba ba, đó là gì ạ?”

“Đó là tháp.”

“Tháp là gì ạ?”

“Tháp là một dạng công trình kiến trúc đó, giống như căn phòng vậy.”

“Vậy, bên trong có Tề Thiên Đại Thánh không ạ?”

“Sao con lại nghĩ bên trong có Tề Thiên Đại Tháng?” Tiêu Chiến hỏi lại.

“Kia không phải tháp của Lý Thiên Vương sao?” Tiêu Tỏa gần đây hay cùng Đại Trang nghe “Tây Du ký”, hai đứa nhỏ đều mê mẩn, nghe đi nghe lại không chán, chẳng những biết Thác Tháp Lý Thiên Vương đã từng dùng bảo tháp của mình thu phục Tôn Ngộ Không, còn biết một ít chi tiết mà Tiêu Chiến cũng không biết.

“…”

“Ba ba, kia là gì ạ?” Tiêu Tỏa ngồi trên xe đạp, tay nhỏ lại chỉ vào trời cao xanh thẳm hỏi.

“Đám mây.”

“Ba ba, đây là gì ạ?”

“Con vịt, con không biết con vịt sao? Nhóc béo, con còn dám lừa ba ba.”

“Hì hì.”

“…”

Tiêu Chiến cứ như vậy đèo Tiêu Tỏa , tiếng xe đạp thanh thúy đinh đang, đạp qua đường bắc, đường đông, đường tây, trung tâm thành phố, từng giây phút náo nhiệt hay yên lặng của những năm tám mươi này, đường lớn, ngõ nhỏ, Tiêu Chiến và Tiêu Tỏa đều đi qua.

Hai cha con còn vô cùng tốt bụng, còn giúp cụ già qua đường, đưa cô bé lạc đường về nhà, giúp một người làm ăn đẩy xe…, chiếm được sự tán dương của mọi người, đương nhiên không ít người biết hai cha con này bán bánh trung thu, cửa hàng ở ngay ngã tư đường lớn, tuy vất vả nhưng lại vui vẻ.

Đương nhiên cũng có những chuyện không vui, thừa dịp Tiêu Chiến không ở nhà, Tiêu Tả Thành Tiêu Hữu Thành lại tới tìm cha mẹ làm loạn đòi tiền, hai người tất nhiên không cho, dựa theo lời dặn của Tiêu Chiến muốn tới tìm trưởng thôn, trưởng thôn quát lớn đuổi hai người Tả Thành, Hữu Thành, nhưng cha Tiêu vẫn tức giận phải vào bệnh viện truyền hai chai nước.

May cũng không có vấn đề gì lớn, Tiêu Chiến cũng coi như yên tâm, tiếp tục chở Tiêu Tỏa xuống vùng quê, từng thôn đều đi qua hét lớn, trưa thì cả hai ngồi dưới gốc cây ăn cơm mang theo còn hơi ấm, hoặc ăn củ cải muối của bà gói cho…

Cứ như thế mấy ngày, Tiêu Tỏa gầy đi tận hai cân, làm mẹ Tiêu lòng đau như cắt, cha Tiêu còn nói bảo bảo của ông gầy mất năm cân rồi, đều tại Tiêu Chiến làm cha mà suốt ngày dắt con đi phơi nắng phơi gió, phơi đến cháy đen, hai người ôm Tiêu Tỏa , không cho Tiêu Tỏa cùng Tiêu Chiến đi bán bánh trung thu, Tiêu Tỏa căn bản không nghe, như cũ đi theo Tiêu Chiến , càng yêu Tiêu Chiến hơn, mở miệng ngậm miệng đều là “Ba ba của con”, chỉ chốc lát không thấy Tiêu Chiến cũng không chịu được.

Ngày qua ngày cứ thế đi qua, Tết Trung Thu chưa đến nhưng ngày mùa đã tới rồi, ngày mùa cũng rất gần tết Trung Thu, Tiêu Chiến cố gắng không quan tâm hai người Tả Hữu, hơn nữa cha Tiêu vẫn ko thể làm việc nặng, vì thế Tiêu Chiến bỏ tiền nhờ ba Đại Trang tìm người giúp xay đậu.

Mà Tiêu Chiến chuẩn bị cho Trung Thu lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể bán bánh trung thu, lần này cậu thực sự không thể mang theo Tiêu Tỏa , may thay Tiêu Tả Thành, Tiêu Hữu Thành cũng bận ngày mùa, không có thời gian làm loạn, tranh thủ buổi tối, Tiêu Chiến nói chuyện một chút với Tiêu Tỏa , để Tiêu Tỏa  đi theo cha Tiêu .

“Ba ba, ba đi đâu vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tỏa nghi hoặc hỏi.

“Ba đi bán bánh trung thu.” Tiêu Chiến đáp.

“Con cũng có thể bán mà.” Tiêu Chiến  nói.

“Con còn quá nhỏ, rất nhiều bánh trung thu, con không lấy được, hơn nữa ba ba bận, không quan tâm con được.”

Tiêu Tỏa nhìn chằm chằm Tiêu Chiến  không nói lời nào, rõ ràng bắt đầu tủi thân.

Tiêu Chiến nói: “Ba ba chỉ bận mười ngày, mười ngày kiếm tiền xong, ba liền mua cho con áo mới, đồ chơi mới, thịt thịt ăn ngon, được không?”

Tiêu Tỏa muốn khóc mà không khóc nói: “Con chỉ muốn ba ba, con muốn ba ba cơ.”

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói: “Ừ, con muốn ba ba, ba cũng muốn ba ba của ba ba.”

Tiêu Tỏa trả lời: “Ba ba của ba ba là ông nội.”

“Đúng rồi” Tiêu Chiến xoa mặt nhỏ của Tiêu Tỏa nói: “Ông bị bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, nếu không ông không khỏi bệnh được, con muốn ông bị bệnh sao?”

Tiêu Tỏa lắc đầu.

Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: “Vậy con ở nhà giúp ba ba chăm ông, chờ ba ba kiếm đủ tiền, sẽ quay lại với con, được không?”

Tiêu Tỏa thật nghe lời mà nói: “Dạ.”

“Thật ngoan!” Tiêu Chiến nắn nắn mặt thịt của Tiêu Tỏa , thơm thơm.

Tiêu Tỏa mới không còn quá tủi thân nữa.

Dặn dò kĩ Tiêu Tỏa xong, sáng ngày hôm sau, thừa dịp Tiêu Tỏa còn chưa dậy, Tiêu Chiến nhanh chóng chuẩn bị một chút, đáp xe tới Vương gia, vào sân vừa thấy Vương Nhất Bác , Vương Nhất Bác đã lên tiếng nói: “Tò mò thật đấy.”

Tiêu Chiến hỏi: “Tò mò gì ạ?”

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc mà nói: “Cậu gần một tháng qua không xuất hiện, tôi tưởng cậu bốc hơi khỏi thế gian rồi.”

Tiêu Chiến lúng túng mà đáp: “Tiểu thúc cứ đùa, một tuần trước cháu vẫn nhìn thấy xe của thúc mà.”

Thanh âm Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi: “Thế có gặp tôi không?”

“…Không ạ.” Quả thật cậu nhìn thấy xe con, biết đó là xe của Vương Nhất Bác mà thôi.

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Tiêu Chiến một cái, hỏi: “Hôm nay bận làm gì?”

“Cháu tới tìm Thanh Phong đi vận chuyện bánh trung thu.”

“Ừ, xe tải của lão Lưu lát nữa sẽ tới, hai người ngồi xe của lão đi.”

“Cảm ơn tiểu thúc.”

Một tuần trước Tiêu Chiến mới nghĩ tới số lượng bánh trung thu quá lớn, chắc chắn không thể dùng xe bò, xe đạp kéo, như vậy chỉ có thể dùng ô tô, vì thế Tiêu Chiến nghĩ tới Vương Nhất Bác làm công ty vận chuyển, Thanh Phong liền xung phong nhận việc nói cho Vương Nhất Bác nghe, không nghĩ tới sáng nay Vương Nhất Bác đã an bài xong xuôi, thật sự rất tốc độ.

“Ừ, gần đây tôi cũng bận, không giúp các cậu được.” Vương Nhất Bác nói.

“Tiểu thúc đã giúp đại ân rồi ạ.” Tiêu Chiến có lễ phép mà nói.

Vương Nhất Bác vô cùng tán thưởng sự lễ phép và khiêm tốn của Tiêu Chiến , đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hợp mắt, nhưng vẫn thấy thiếu gì đó, nên mở miệng hỏi: “Tiểu mập mạp nhà cậu đâu rồi? Một tháng rồi tôi chưa gặp nó.”

Tiêu Chiến nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Ai cơ ạ?”

Vương Nhất Bác sửa miệng nói: “ Tiêu Tỏa đâu?”

“À, nó ở nhà để ông trông ạ.”

“Không khóc sao?”

“Khi cháu đi nó còn đang ngủ.”

“À.”

Vương Nhất Bác vẫn còn muốn nói gì đó với Tiêu Chiến , Vương Thanh Phong đã đi ra.

Tiêu Chiến lập tức cùng Vương Nhất Bác nói tạm biệt, đi ra ngoài theo Vương Thanh Phong.

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ, trong lòng có một loại cảm giác không thoải mái khó hiểu, gần một tháng qua đây là thời khắc mà y cảm thấy thoải mái nhất, làm người ta cảm thấy thực sự kỳ quái, lạ lùng, vô cùng lạ lùng. Loại kỳ quái lạ lùng này khiến y đi ra ngoài theo, hơn nữa còn ngồi lên xe tải với Tiêu Chiến và Thanh Phong.

Vẻ mặt Tiêu Chiến , Thanh Phong kinh ngạc.

Lão Lưu trực tiếp gọi: “Ông chủ.”

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, nói: “Thanh Phong, hai cậu là đầu tiên đi vận chuyện hàng, tôi sợ hai cậu bị lừa.”

Vương Thanh Phong bật người, vui vẻ: “Cảm ơn tiểu thúc.”

Tiêu Chiến cũng nói cảm ơn, nhưng cậu không quá chú ý Vương Nhất Bác, vì trong lòng cậu đang tràn đầy bánh trung thu với tiền, cho nên khi xe bắt đầu khởi động di chuyển, cậu liền mang sổ nhỏ ra, tiến vào trạng thái làm việc.

“Thanh Phong.” Tiêu Chiến gọi một tiếng.

“Ơi.” Vương Thanh Phong quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến , đó là loại mị lực đẹp trai khiến người khác không có cách nào rời mắt, đồng thời cũng khiến Vương Thanh Phong tập trung nghiêm túc hơn.

“Thanh Phong, cậu nghe cho kỹ, lát nữa, chúng ta sẽ nhận ở nhà máy thực phẩm Tây Châu tổng cộng mà mười lăm nghìn chiếc bánh trung thu, trong đó sáu nghìn cái sẽ đưa tới xưởng thuốc lá Tây Châu, sau đó tớ và lão Lưu sẽ đưa cậu tới điểm xe bus, cậu mang theo chín trăm chiếc bánh trung thu về thị trấn, ở đây tớ có danh sách, cậu đạp xe mang tám trăm chiếc bánh trung thu đi giao cho từng nhà, dư lại một trăm cái để lại trong cửa hàng bán, được không?” Tiêu Chiến đưa cho Thanh Phong một phần danh sách.

“Không thành vấn đề.” Thanh Phong tiếp nhận danh sách nói.

“Lộ phí hay gì khác, cậu cứ tạm ứng ra trước, trở về chia nhau trả.” Tiêu Chiến nói xong mới nhìn Thanh Phong, nói: “Còn có, nếu có người tới mua bánh trung thu, một trăm chiếc không đậu, cậu nhớ kỹ số lượng còn thiếu, nếu có thể nói đối phương đặt cọc tiền trước càng tốt, không cọc cũng bán.”

“Được.” Thanh Phong gật đầu.

“Còn có –” Tiêu Chiến dừng một chút.

Vương Thanh Phong hỏi: “Gì thế?”

Tiêu Chiến nói: “Cậu nhờ bác Vương  ở nhà nhận điện thoại được không, bởi vì có thể sẽ có người liên hệ cho tớ, xong việc chắc chắn tớ sẽ tới cảm ơn bác.”

Vương Thanh Phong nói: “Này có gì đâu, dù sao ba tớ ở nhà cũng không có việc gì.”

Tiêu Chiến nói: “Vậy thì cảm ơn nhiều.”

“Còn cậu thì sao?” Thanh Phong hỏi.

Tiêu Chiến lần nữa nhìn lại quyển sổ nhỏ trong tay, nói: “Còn lại tám nghìn chiếc bánh trung thu, tớ trước tiên sẽ đưa tới mười bảy cửa hàng trong thành phố, sau đó tới xưởng thép huyện Giang Bình giao cho họ ba nghìn chiếc, rồi lại quay về trong thành phố, chờ – ”

Tiêu Chiến dừng lại.

Vương Thanh Phong hỏi: “Chờ cái gì?”

Tiêu Chiến nhìn Thanh Phong, khuôn mặt tràn ngập sự tự tin, khiến cả người Tiêu Chiến thoạt nhìn sinh động hẳn lên, càng thêm dễ nhìn, nhưng Tiêu Chiến cũng không nhận ra mà nói: “Chờ lấy tiền.”

Vương Thanh Phong sửng sốt.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng bị sự tự tin của Tiêu Chiến hấp dẫn, trái tim như bị gì đó đụng phải, khiến y có một cảm giác khác thường…. là một cảm giác… thật… tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: