CHÁP 7: KẾT HÔN
Vương Nhất Bác cúi người nhìn khuôn mặt anh, sau đó không nói gì đứng dậy bước nhanh vào nhà vệ sinh, chốt chặt cửa. Tiêu Chiến tròn xoe mắt nhìn hành động của cậu, nhưng rồi không khống chế được cơn mệt mỏi trong người mà trực tiếp ngã ra giường, chìm vào giấc ngủ. Rất lâu sau cửa nhà vệ sinh lại mở ra, Vương Nhất Bác một thân đầy mồ hôi mệt mỏi lê bước chân lại gần giường. Lặng lẽ nhìn cái người vừa mới gây ra tội lỗi kia, ôm người ta quay vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng tẩy rửa, lại ôm về giường thay quần áo vào cho anh mới yên tâm ra ngoài. Không phải cậu không muốn cùng anh xảy ra loại chuyện kia, nhưng cậu là muốn làm cùng một Tiêu Chiến thanh thanh tỉnh tỉnh. Cậu tuyệt đối sẽ không đẩy anh vào thế gạo đã nấu thành cơm, mặc dù cơm cũng đã được ăn sạch sẽ vào rất nhiều năm trước rồi.
- Cho người xử lý Tạ Tôn ngay cho tôi. Tôi muốn trong hai ngày, tên Tạ Tôn Lệ đó phải chịu trừng phạt. _Dám động vào người của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ_
Đầu dây bên kia vâng vâng dạ dạ,chưa kịp tiêu hóa vì sao hôm nay boss mình gọi "sớm" vậy thì bên kia đã vang lên tiếng tút dài. Vương Nhất Bác quay trở lại phòng ngủ, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say kia. Mười năm rồi, thời gian đúng là bỏ quên anh rồi có phải hay không, nhìn anh bây giờ thật chẳng khác gì thời điểm 10 năm về trước cả.
Mười năm trước,
Trên chuyển bay từ Thưởng Hải đến thành phố Milan-Ý, một cậu nhóc đang ngồi an tĩnh bên cạnh cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị một anh thanh niên trẻ tuổi hấp tấp ngồi vào ghế bên cạnh đụng phải bả vai sau đó là chen hẳn vào ngực. Cậu nhóc mở to mắt trợn ngược nhìn cái chỏm đen kia, tóc anh ta cọ cọ vào cằm mình, khó chịu lên tiếng.
- Này..
- Suỵt!
Anh thanh niên nghe như cậu nhóc chuẩn bị lên tiếng hất bay anh ra nên đánh liều bịt miệng cậu lại. Cậu ta phản ứng vậy cũng là bình thường thôi, anh không có gì ngạc nhiên nhưng thà sau đó anh bị cậu ta đấm cho vài cái hay ghét bỏ khinh bỉ cũng vẫn còn tốt hơn là bị đám người kia lôi về. Anh giữ chặt tay trên miệng cậu, giương khuôn mặt chỉ lộ ánh mắt van nài kia nhìn cậu, im lặng chờ phản ứng xung quanh. Trái tim anh bây giờ cực kỳ căng thẳng, chỉ cần sơ xảy một chút thôi, cuộc đời anh có lẻ sẽ kết thúc từ đây. Anh hít thở nặng nề, chờ đợi sự ồn ào phía cuối khoang máy bay đang tiếng mỗi lúc một gần về phía mình. Cậu nhóc nhìn biểu hiện của anh, sau đó nhìn hành động như soát người của mấy tên mặc vest đen kia thì như hiểu ra điều gì, nhếch miệng cười. Chẳng phải là đang chơi trò trốn tìm với bọn họ sao, cậu nhóc nghiệm túc suy nghĩ xem mình có nên cáo trạng hay không, dù gì cậu cũng hay chơi trò này với mấy tên vệ sĩ của ba cậu, có thể nói là cực kì quen thuộc. Cậu nhóc lật người, để hai người đổi vị trí cho nhau, sau đó ôm anh, giấu đi khuôn mặt đang đỏ ửng vì sợ hay không biết còn nguyên nhân gì nữa không kia vào trong ngực. Thành công dấu nhẹm anh trước mắt đám người áo đen. Những tên kia sau một hồi tìm kiếm không có kết quả liền nhanh chóng bước xuống, máy bay ngay sau đó cất cánh.
Tiêu Chiến từ trong lòng ngực cậu nhóc ngóc đầu ngồi trở dậy. Tháo lớp khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt tiêu soái đang đỏ ửng cùng đôi mắt hơi ươn ướt lí nhí nói cảm ơn.
- Cảm ơn cậu.
- Anh trốn nhà đi sao?
- A, Tôi...
- Không phải trốn nhà?
- Tôi, _nhìn ánh mắt sắc lạnh này, anh thầm than, sao nhìn mặt cậu ta nhỏ mà tính cách lại lạnh lùng như thế chứ_. Tôi trốn bọn buôn bán người._ Cũng không tiện nói thật, thôi thì tìm đại một cái lý do vậy.
- Buôn bán người? sao anh không báo cảnh sát?
- Tôi, không kịp báo. Cậu tên gì vậy, cậu cũng đi Milan sao? Là đi học à, trông cậu còn khá nhỏ tuổi nhỉ.
- Tôi đã trưởng thành rồi.
- A, đã trưởng thành rồi, được nha. (Tiêu – thành công chuyển chủ đề - Chiến bật cười, quả nhiên vẫn là cậu nhóc nha). Tôi tên Tiêu Chiến, còn cậu?
- Vương Nhất Bác.
- Cậu cũng đến Milan đi học sao? Là học trường nào thế?
Tiêu Chiến nhìn cậu bạn nhỏ tên Vương Nhất Bác, cái tên này có vẻ quen quen. Đó là lần đầu tiên "Tiêu Chiến" và Vương Nhất Bác gặp nhau, sau khi xuống sân bay, Tiêu Chiến biến mất cũng không lưu lại phương thức liên lạc gì, Vương Nhất Bác chỉ khẽ lắc đầu, người này thật đặc biệt.
Hai người gặp lại nhau lần thứ 2 là một tuần sau đó, Vương Nhất Bác theo học khoa vũ đạo của trường X, Tiêu Chiến lại là giáo sư khoa mỹ thuật cùng trường. Tuy hai khoa học khác nhau và nằm cách nhau hai dãy nhà, nhưng hôm đó Vương Nhất Bác đến văn phòng trường nhận giấy nhập học lại vô tình cũng nhìn thấy Tiêu Chiến ở đó. Cậu mở to mắt ngạc nhiên thì trông anh lại chẳng mấy kinh ngạc. Anh từ hôm lên mấy bay đã biết cậu học trường này, chỉ là cậu khi đó không hỏi thông tin của anh nên mới không biết thôi. Tiêu Chiến nở nụ cười ngọt ngào mời cậu đi uống nước, có lẻ việc gặp được người cùng quốc gia tại một đất nước xa lạ làm dâng lên nỗi niềm chúng ta cùng chung dòng máu nên hai người rất nhanh trở nên thân thiết với nhau. Những ngày tháng sau đó đều rất vui vẻ, Vương Nhất Bác từ ký túc xá đã chuyển sang ở cùng nhà với Tiêu Chiến, anh bảo cậu sang ở cùng để tiện chăm sóc nhau, dù sao cả hai cũng là đồng hương. Vương Nhất Bác là cậu thanh niên năng động, cậu rất thích các hoạt động ngoại khóa, đặc biệt là ván trượt và đua xe. Có hôm về nhà, Vương Nhất Bác ôm chiếc ván trượt hiệu "V" đến khoe với Tiêu Chiến, còn bảo cuối tuần sẽ hướng dẫn anh cùng chơi. Tuy Tiêu Chiến là giảng viên trường Vương Nhất Bác theo học, nhưng lại không dạy cậu, và cũng chỉ lớn hơn cậu 6 tuổi nên Vương Nhất Bác một mực không gọi Tiêu Chiến là Tiêu lão sư, cứ gọi tên anh như thế. Tiêu Chiến là chàng trai ấm áp, cậu thuộc kiểu người yêu nghệ thuật và khá trầm ổn, hàng ngày đi làm về đều là tự mình nấu ăn, sau đó vào phòng vẽ tranh, chìm đắm trong thế giới màu sắc của chính mình. Hai con người nhìn sơ qua thì có phần khác biệt, nhưng kì thực lại vô cùng hòa hợp. Hôm nay cuối tuần, sáng sớm Vương Nhất Bác đã dậy chuẩn bị mọi thứ, ngồi sẵn ngoài phòng khách chờ đợi ngời kia. Đúng 7h30 cửa phòng đối diện mở cửa, Tiêu Chiến đầu tóc bù xù quần áo xộc xệt bước ra, miệng còn không thôi ngáp a ngáp. Những khi cuối tuần anh chỉ muốn ngủ một giấc tới trưa, sau đó nấu đồ ăn rồi lại tiếp tục vẽ tranh của mình. Hôm nay vì đã hứa với cậu bạn nhỏ nên phải thức dậy sớm hơn, cùng đi công viên với cậu ấy. Vương Nhất Bác thấy bộ dáng ham ngủ của anh thì bật cười, cái con người này, lớn hơn cậu những 6 tuổi nhưng lại vô cùng trẻ con và còn có chút đáng yêu. Vương Nhất Bác cười cười nhìn anh đi tới đi lui từ phòng ngủ ra phòng vệ sinh rồi lại về phòng ngủ, lý trí vang lên lời cảnh báo: Vương Nhất Bác mày điên rồi, khi không lại đi khen anh ấy đáng yêu. Anh ấy là nam nhân, nam nhân đó. Vương Nhất Bác quả thật thấy mình điên rồi, dạo gần đây cậu cứ vô thức nhìn anh, mỗi lần nhìn đều là say đắm, cậu cứ thấy anh thật đẹp, thật nhỏ bé, thật đáng yêu. Không ít lần cậu cũng tự trấn an mình rằng anh là nam nhân, có lẻ cậu chỉ là nhất thời cảm động vì anh đã săn sóc cậu và vì cả hai đang ở đất khách quê người mà thôi.
Mười phút sau Tiêu Chiến lại trở về là một anh chàng đẹp trai soái khí, quần jeans áo thun trắng khoát ngoài là áo sơ mi xanh lơ, trông hình ảnh anh khi này ai nghĩ anh đã 24 tuổi đâu chứ, nói anh chưa 18 còn tin được à. Cả hai cùng ngồi ăn sáng sau đó Vương Nhất Bác ôm ván trượt, Tiêu Chiến ôm giá vẽ cùng nhau xuất phát ra công viên giải trí. Milan thời tiết vô cùng đẹp, mới mùa thu nên không khí cũng chưa lạnh lắm, rất thích hợp để ra công viên chơi. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến chưa vội làm công việc của mình, cả hai đi một vòng thăm thú xung quanh, chơi một vài trò chơi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người ra ngoài chơi như vậy. Vương Nhất Bác 18 tuổi là cậu thiếu niên rất nhiệt huyết, cậu lôi kéo anh chơi những trò chơi cảm giác mạnh, còn chơi đến cực kỳ hăng say. Nhưng Tiêu Chiến thì lại khác, anh vốn không thích những trò này, nhưng nhìn khuôn mặt thập phần hào hứng của cậu bạn nhỏ anh không nỡ từ chối. Hậu quả của việc dại trai này là một Tiêu Chiến mặt mày xanh như tàu lá chuối, đầu óc xoay mòng mòng ngồi một góc trên ghế đá. Vương Nhất Bác nhận ra anh khác thường nên đã chạy đi mua nước, còn liên tục xin lỗi anh. Tiêu Chiến bây giờ là vô cùng thảm, cũng không thể để cậu bạn nhỏ biết anh yếu đuối như thế được. Rất nhanh sau đó Vương Nhất Bác trở lại, nhưng cậu chỉ lặng im đứng một bên nhìn. Cậu nhìn khung cảnh phía trước, cảm thấy thật hòa hợp. Cậu nhận ra cô gái kia, đó không phải là lão sư chủ nhiệm lớp cậu sao, nhìn hai người cười nói vui vẻ có lẻ là đã quen nhau từ trước? Vương Nhất Bác yên lặng nhìn, lão sư của cậu rời đi rất lâu, rất lâu rồi cậu mới cất bước đi lại.
- Tiêu Chiến, anh uống chút nước đi. Xong rồi tôi đưa anh về.
- Nhất Bác, cậu sao thế? Sao mặt lại thế kia. Tôi ngồi nghỉ ngơi một tí sẽ không sao.Không sao, không phải lỗi của cậu, cơ thể tôi hơi yếu một chút thôi.
- Tiêu Chiến, anh với ai cũng dịu dàng như vậy sao?
Buổi đi chơi hôm đó kết thúc như vậy, Tiêu Chiến thấy tinh thần Vương Nhất Bác không tốt nên cũng không tiếp tục, cả hai lên tàu điện ngầm trở về căn hộ. Kể từ sau hôm đi chơi, Tiêu Chiến nhận thấy Vương Nhất Bác đối với anh có phần hơi lạ, cậu không đợi anh cùng đến trường mà đi trước chỉ bảo do trên lớp có chuyện, buổi chiều cũng không chờ anh cùng về, về nhà cũng không thấy cậu đâu. Buổi tối đợi khi anh đã ăn cơm tối xong cậu mới trở về, cậu là đang tránh né anh. Tiêu Chiến đối với việc này phi thường khó chịu, nhưng anh là không có cách nào giải quyết. Nói chuyện với cậu, hỏi xem cậu có chuyện gì, cậu không cho anh cơ hội. Trách cứ cậu lạnh nhạt với mình, anh lấy tư cách gì chứ. Một tuần cứ thế trôi qua trong nặng nề, hôm nay khoa của Tiêu Chiến có hoạt động ngoại khóa, là buổi ghi hình trực tiếp tuyên truyền cho cuộc thi vẽ tranh toàn quốc vào tháng tới nên càng thêm bận. Milan đã vào thu, trời đã có chút se lạnh, hôm nay còn đổ cả cơn mưa. Tiêu Chiến về tới nhà đã là tối muộn, nhìn căn nhà đã tắt đèn từ sớm anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng mở cửa sau đó lách người bước vào bên trong. Anh định sẽ không bật đèn mà trực tiếp vào nhà vệ sinh, người anh giờ đây đã ướt đến tội nghiệp rồi. Đèn phòng tắm vừa được bật, anh đã giật thót mình
- Tiêu lão sư, anh còn biết đường về nhà?
- A, Nhất Bác, cậu chưa ngủ sao?
- Tôi đợi xem khi nào anh về. _Bước lại gần anh cậu mới tá hỏa_, Tiêu Chiến, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, sao lại để mình ướt thành bộ dạng này. Mau, mau vào tắm nước ấm đi, tôi sẽ lấy đồ cho anh.
- Làm sao, tôi chỉ là bị dính tí nước mưa mà thôi. Vương Nhất Bác, tôi hỏi cậu, một tuần này là cậu bị làm sao thế, tại sao lại tránh tôi?
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác thôi không tránh né mình nữa nên lên tiếng hỏi, anh quả thật là không nhịn được nữa rồi, rốt cuộc anh đã làm gì sai chứ. Vương Nhất Bác vốn định sinh khí với anh, lại thấy anh một thân ướt sủng như vậy không thể không lo lắng, trời đã lạnh, lại còn bị ướt đến như vậy, thân thể anh lại yếu, nhỡ như anh bệnh thì làm sao. Nghĩ là làm, cậu không trả lời Tiêu Chiến mà trực tiếp đẩy anh vào phòng, đóng cửa, sau đó bước sang phòng anh, đến tủ quần áo tìm khăn và lấy cho anh một bộ đồ ngủ.
Nghe tiếng nước chảy phía trong, Vương Nhất Bác không thể khống chế đầu óc mình không tưởng tượng. Thân hình cân đối, da thịt trơn nhẵn mềm mại, gương mặt xinh đẹp kinh diễm, đôi môi hồng căng mọng, chỉ là ý nghĩ thôi mà bụng dưới của cậu đã bắt đầu rục rịch có phản ứng. Vương Nhất Bác cảm thấy mình điên rồi, cậu như thế nào mà lại có phản ứng với một nam nhân. Tiêu Chiến trong nhà tắm thỏa mái tận hưởng bao nhiêu, ngoài nhà tắm lại có người cố gắng nhẫn nhịn bấy nhiêu, nhịn đến nghẹn. Vương Nhất Bác đợi cho tiếng nước bên trong dừng hẳn, đưa khăn cùng áo ngủ cho anh sau đó lẽn nhanh về phòng mình, khóa cửa cận thận. Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng tắm, mặc chiếc áo ngủ màu kem, để nguyên tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt mà xuống bếp, mở tủ lạnh, lấy ra hộp sữa rót ra ly sau đó tu một hơi. Thật mệt chết anh rồi, cả ngày nay tới tới lui lui, buổi chiều còn bị dính mưa lâu như thế, thật sự chỉ muốn ngủ một giấc bù lại thôi.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đã dậy từ rất sớm, quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi học, cậu như thường lệ mở cửa phòng anh bước vào, nhìn anh ngủ say, âm thầm chào anh buổi sáng. Hôm nay vừa nhìn thấy gương mặt anh cậu đã bất ngờ đưa tay lên sờ trán. Mặt anh đỏ lự trán lại còn nóng như lửa đốt, cậu cuốn quýt gọi tên anh nhưng không thấy anh trả lời, đáp lại cậu chỉ là tiếng ư hử miên mang. Vương Nhất Bác lấy cặp nhiệt độ cho anh, ra ngoài bếp lấy thuốc hạ suốt, lại vào phòng tắm vắt một chiếc khăn lạnh, cậu ra ra vào vào giúp anh giảm sốt, sau đó nấu cháo cho anh. Hôm đó Vương Nhất Bác gọi điện cho lão sư xin nghỉ phép, không quên nhờ lão sư nhắn lại với hiệu trưởng báo phép giùm Tiêu Lão Sư.
Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh dậy cũng là 11h trưa, vừa mở mắt ra đã thấy mái đầu đen thui ở nơi cánh tay mình, cậu bạn nhỏ hôm nay sao không đi học a, sao lại ở trong phòng anh thế này. Dùng tay còn lại lay lay má cậu, Tiêu Chiến thều thào
- Nhất Bác, Nhất Bác, sao cậu lại ở đây?
- Tiêu Chiến, anh tỉnh rồi. Làm em lo chết mất.
- Sao cậu lại ở đây, hôm nay không đi học à?
- Tiêu Chiến, anh có biết mình bị sốt không thế. Hôm nay may mà em vào phòng anh, nếu không thì
- Nhất Bác, xin lỗi cậu, đã làm phiền cậu rồi.
- Tiêu Chiến, anh..
Vương Nhất Bác như muốn sinh khí, gì mà xin lỗi rồi gì mà phiền, anh như vậy là coi cậu như người ngoài có phải hay không, để cho bản thân bệnh thành ra như thế, lại vẫn còn nghĩ mình làm phiền người khác. Tiêu Chiến thấy cậu lại chuẩn bị sinh khí mắng anh một trận trong lòng có chút ấm áp, cậu bạn nhỏ này hẳn là vẫn còn quan tâm đến anh đi. Anh vô thức nắm lấy bàn tay cậu, lại nhỏ giọng với cậu
- Nhất Bác, đừng lo lắng. Tôi không sao, cậu đừng lo lắng.
- Anh ăn cháo đi, vẫn còn ấm đó. Ăn xong rồi uống thuốc, hôm nay tôi sẽ canh chừng anh, anh đừng hòng mà trốn thoát.
- Nhất Bác, tại sao cả tuần vừa rồi lại tránh tôi?
- Anh lo ăn đi.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác lại dịu rồi thì lập tức không kiềm chế được mà hỏi cậu, quả thật anh cũng đã nhịn lâu lắm rồi, muốn biết lý do vì sao cậu lại như vậy. Hay là anh đã làm gì khiến cậu nhận ra tình cảm của mình, cậu là không phải như anh nên mới tránh né như thế. Cậu cũng chỉ coi anh như bạn bè bình thường mà thôi. Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt anh hơi hiện môt tầng sương mờ nhạt, lại không nhìn đến mình, chỉ chăm chăm nhìn bát cháo, múc múc vài muỗng đưa lên miệng nhưng lại chẳng hề có ý muốn ăn. Nhìn anh bây giờ thật giống một chú mèo nhỏ dính mưa đang làm bộ đáng thương lấy lòng chủ vậy. Cậu không phủ nhận hôm đó nhìn thấy anh cười vui vẻ nói chuyện với lão sư lớp mình, lại còn đồng ý chụp chung hình khiến cậu ghen. Đúng, cậu là bị hình ảnh ấy chọc cho ghen đến nổ đom đóm mắt, cậu vốn định bước nhanh về phía ấy, tuyên bổ chủ quyền của mình, nhưng lại không thể. Cậu là lấy tư cách gì để đuổi người ta đi, liệu khi anh biết được tình cảm của cậu có cảm thấy ghê tởm mà rời xa cậu không. Bị những suy nghĩ ngổn ngang ấy làm cho cậu sợ hãi, nếu anh không yêu cậu, thì hãy để cậu yêu anh, cậu chỉ cần ngày ngày nhìn thấy anh, ở chung nhà với anh là được rồi. Vì thế, cậu đi sớm về trễ, cố ý không chung đụng với anh nhiều vì sợ cậu sẽ vô thức mà làm ra hành động thân mật khiến anh khó chịu. Cậu cũng sợ không thể kiềm chế bản thân mình như bây giờ. Vương Nhất Bác tỉnh táo lại thì đã thấy môi mình đặt trên mắt anh, hai tay giữ lấy hai má anh mà xoa xoa, cậu nhìn anh đợi chờ anh phản ứng, đợi anh kinh tởm đuổi cậu ra khỏi nhà. Lòng rét run đến cực điểm. Vậy mà Tiêu Chiến lại không làm thế, anh đặt hai tay mình chồng lên hai bàn tay cậu, nhẹ nhàng dùng lực miết lấy, mỉm cười nhìn cậu
- Nhất Bác, em vừa làm gì vậy?
- Em, Tiêu Chiến, em, em thích anh. Không phải là thích đơn thuần, em là thích anh kiểu kia kia. Anh, anh sẽ không kinh tởm em chứ?
- Nhất Bác, hóa ra em cũng thích anh như vậy.
Vương Nhất Bác mở to mắt ngạc nhiên, "cũng thích anh như vậy" là có ý gì, có phải anh cũng đã thích cậu như vậy hay không. Vương Nhất Bác vui sướng ôm chầm lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn, rồi lại tham lam cuốn lấy, mút mát môi anh, đưa lưỡi mình luồn vào khoang miệng anh, tham lam hút sạch hơi thở anh, đến khi anh yếu đuối đấm đấm vào ngực cậu cậu mới buông anh ra.
Tiêu Chiến vừa nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác liền say, nguyện một đời rơi vào biển tình đó.
Vương Nhất Bác là chìm vào nụ cười ngọt ngào của người kia mà rung động, nguyện một đời u mê.
Bọn họ gặp nhau, yêu nhau chỉ mới vài tháng, hai trái tim đồng điệu tưởng chừng như không gì có thể chia cắt được đã cùng nhau đăng ký kết hôn. Khi ấy anh 24, cậu lại chỉ mới 18, tất cả đều trở thành phút bồng bộc tuổi mới lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro