CHÁP 8: CHĂM NGƯỜI NHÀ ỐM

Tiêu Chiến thức dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, hí đôi mắt phượng dài chuẩn bị đón ngày mới như thường hôm. Gương mặt nhẹ nhàng thoáng hiện lên nét kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại chuyển sang chế độ hạnh phúc viên mãn. Tiêu Chiến vui vẻ ôm ôm hôn hôn thân ảnh đang phóng đại trước mắt mình, Thiên a, sao ông tốt đến vậy, hôm nay lại gửi người ấy vào trong giấc mơ của anh. Tiêu Chiến ôn nhu hết ôm rồi lại hôn loạn lên gương mặt mà anh hằng mong ước. Đã mười năm qua, không biết bao nhiêu lần anh mơ thấy người này, không biết bao lần vui vẻ rồi thức dậy với chiếc gối ướt đẫm, nhưng cho dù là vậy, anh vẫn tự nguyện mơ giấc mơ ấy, bởi anh biết, chỉ có trong mơ anh mới có được cậu bạn nhỏ nào đó.

Tiêu Chiến vẫn đang thỏa thỏa mãn mãn mà hôn, lại thấy có gì đó sai sai. Giai phút này thật quá, gương mặt này cũng rất chân thật, lại còn nhiệt độ này... Bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ, Tiêu Chiến ngồi bật dậy nhanh chóng đưa tay dụi mắt. Dụi đến đỏ cả mắt đi chăng nữa, cún con này vẫn nằm im bên cạnh, mài lại chau chặt, hình như rất khó chịu.

Hóa ra bạn nhỏ bị sốt.

- Nhất, Nhất Bác _ Tiêu Chiến đưa lòng bàn tay mình sờ sờ trán cậu, quả thật nóng quá rồi

- Vương tổng, Vương.._ Vương Nhất Bác vẫn một mực không trả lời, mài có hơi dãng ra

- Cún con

- Ưm, ca

- A _ Tiêu Chiến không rõ là vui mừng hay khiếp sợ. Gọi bao nhiêu tiếng không nghe, lại vì một tiếng Cún Con này mà đáp. Vương Nhất Bác đây là ý gì, là cũng mong nhớ anh ngày đêm không dứt, hay là hiện tại bên cạnh em cũng bầy ra bộ dáng cún con này với một ai. Tiêu Chiến rõ ràng là nghĩ ra hai phương án, nhưng lại hầu như bơ đi phương án đầu tiên, mặc nhiên vì vế sau mà đau lòng.

Tiêu Chiến vội rời giường, lấy dụng cụ kiểm tra nhiệt độ của cậu một chút, sau đó bước xuống bếp. Lúc này anh mới nhận ra, đây hoàn toàn không phải nhà mình, vậy là nhà Vương Nhất Bác sao? Anh lắc lắc đầu, vẫn là nhanh chóng nấu cho cậu bát cháo để cậu uống thuốc trước đã, mọi chuyện đợi cậu khỏe rồi hãy hỏi vậy.

Vương Nhất Bác mơ màng ngủ, trong giấc mơ, anh vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh ấy đang gọi cậu, gọi cậu là cún con. Mười năm rồi, mười năm rồi mới lại có người gọi cậu như thế, cũng mười năm rồi, cậu mới nhận được sự chăm sóc dịu dàng như vậy.

Mùi thức ăn bay vào, tiếp theo là nghe tiếng mở cửa phòng, Tiêu Chiến bước vào trên tay còn cẩn thận bê một bát cháo nhỏ đang bốc khói. Cậu thấy anh, liền mệt mỏi ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt vẫn không rời người anh một giây phút nào. Tiêu Chiến bị nhìn có chút ngại ngùng, lại không biết mở lời như thế nào, nên vẫn là im lặng, đem bát cháo đặt lên bàn cạnh giường.

- Cậu ăn cháo đi rồi uống thuốc, hôm nay bệnh vậy không đến công ty vẫn được chứ, tôi đi làm đây.

- ... _ Vương Nhất Bác vẫn nhìn chăm chăm anh, không hiện rõ đến cùng là biểu cảm gì.

- Vậy, tạm biệt.

- Ca,... đừng đi.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mình, lại không thể hiện ra thái độ là thích anh ở đây hay là không thích, nên quyết định sớm rời đi. Dù sao chắc cũng là hôm qua anh uống say sau đó làm phiền người ta đưa về. Tuy bình thường anh rất ít khi uống say, nhưng anh vẫn tự tin trạng thái say rượu của mình tương đối ngoan ngoãn, sẽ không khóc, không nháo không làm ra chuyện gì quá phận. Nhưng nếu người đưa về là Vương Nhất Bác thì anh không thể chắc. Người ta thường nói, chỉ số kiềm chế của người say là âm vô cùng, anh không thể chắc chắn mình có ngoan như vậy trước người này hay không, dù gì anh cũng đã mong nhớ cậu suốt mười năm nay rồi. Mượn rượu làm càng tình huống này cũng rất hợp lý đấy chứ. Nhìn gương mặt ngoài mệt mỏi do sốt thì không thể hiện thêm bất cứ biểu cảm gì của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngượng ngùng quay trở lại bên cạnh giường, đưa tay đỡ bát cháo, miệng nhỏ vừa chu chu thổi vừa cười giả lơ.

- Vậy cảm phiền Vương Tổng đây cũng cho phép tôi nghỉ làm một hôm, như cậu thấy đó, tôi bận chăm người bệnh a.

Vương Nhất Bác mặt hơi lộ vẻ thất vọng, đến cùng là anh có nhớ những gì xảy ra hôm qua hay không. Đến cùng là tại sao anh cứ muốn dùng giọng điệu xa lạ, danh xưng xa cách ấy nói với cậu. Đến cùng là anh có muốn quay về với cậu nữa hay không. Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn anh, thu hết những biểu cảm trên gương mặt anh cũng không thể nào dò đoán ra được tâm tư người đối diện. Hai người cứ thế trầm tư, mỗi người theo đuổi mạch suy nghĩ của riêng mình. Vương Nhất Bác tin chắc Tiêu Chiến chưa hết yêu mình, cũng tin chắc anh là đang hiểu nhầm hoặc là đang chịu ủy khuất gì nên mới không chịu thừa nhận cậu. Chỉ là, anh không tình nguyện nói, cậu cũng không tra ra được. Xem ra lời Hạ Vân nói không phải sự thật, vậy rốt cuộc thì vì sao sau hôm ấy anh bạc vô âm tín không để lại cho cậu bất cứ tin tức gì, rốt cuộc trong 3 năm sau khi cậu về nước anh đã trải qua những gì, tại sao sau khi người của cậu tìm được tin tức của anh anh đã như biến thành một người khác hoàn toàn, Tiêu lão sư của cậu đã hoàn toàn biến mất.

- Tiêu Chiến. _ Vương Nhất Bác nhìn anh với ánh mắt mất mác, gọi tên anh.

- Tôi ở đây. _ Tiêu Chiến cũng từ trong suy nghĩ của mình mà trở về, nhìn thấy ánh mắt kia của Vương Nhất Bác, không khỏi đau lòng, cậu bạn nhỏ của anh, sao lại khiến anh đau lòng đến thế.

- Anh, đã kết hôn chưa?

- A. Sao sao cậu lại hỏi như thế. _ Bị cậu bất ngờ hỏi đến chuyện này, anh có hơi lúng túng.

- Trả lời tôi _ Vương Nhất Bác kiên định nắm lấy cổ tay đang cầm muỗng của anh.

- Không phải trong hồ sơ cá nhân của tôi đã ghi rõ rồi sao? _ Trả lời cậu, anh trả lời cậu thế nào đây, nói dối rằng mình vẫn chưa kết hôn, hay nói thật rằng anh đã kết hôn rồi, mà đối tượng còn lại lại đang ngồi trước mặt mình đây.

- Trên hồ sơ cá nhân không có phần này.

- A, Vậy hả, tôi không để ý. _Trên hồ sơ cá nhân không có tình trạng hôn nhân? Tiêu Chiến biết chứ, dĩ nhiên biết. Hôm đó khi làm hồ sơ, Tuyên Lộ tỷ đã gọi cho anh hỏi rằng muốn để thông tin như thế nào. Anh suy nghĩ hồi lâu sau đó nói tỷ ấy trực tiếp bỏ luôn phần này. Chỉ là anh không nghĩ, cậu như vậy mà lại đọc kĩ còn nhớ rõ phần này. Cậu là ý gì đây, rõ ràng người kết hôn cùng anh không phải là cậu sao.

- Anh làm sao. Anh đã kết hôn rồi, tại sao lại không thể hiện trên hồ sơ cá nhân. Là muốn vượt rào sao?

- Tôi... Cậu ..cậu...

Tiêu Chiến đúng là nói không nên lời. Nhìn con người trước mắt đang ánh lên vài tia oán giận khiến anh trực tiếp bốc hỏa. Bao nhiêu ấm ức mười năm nay dường như cùng kéo hết về, mắt thoáng lên tơ máu đỏ, gân xanh cũng nổi lên, hùng hùng hổ hổ bộ dạng là sẵn sàng nhào vô cãi tay đôi với cậu ngay. Vương Nhất Bác nhìn thấy thỏ xù lông, lòng hiện lên cảm xúc chiến thắng nhưng vẫn cố kiềm nén, tiếp tục châm ngòi.

- Anh thì làm sao, có gì không thể nói sao. Hay là đã thật sự vượt rào rồi?

- Được, Tôi nói cho cậu biết. Đúng, tôi đã kết hôn rồi đấy, thì làm sao? Không phải có người vừa kết hôn hôm qua đã hối hận rồi quay trở về nước theo đuổi vị hôn thuê nào đó hay sao? Không phải người vừa nói yêu thương tôi hôm trước, hôm sau liền vứt bỏ để chạy theo tình yêu thật sự của mình hay sao? Không phải có người vừa là chồng người khác hôm trước, hôm sau đã tuyên bố có vị hôn thuê chưa cưới hay sao? Không phải là cậu đã bỏ rơi tôi sau khi chúng ta vừa lĩnh giấy đăng ký kết hôn hay sao? Tôi khi đó, thật nực cười. Hóa ra cậu chỉ là ham vui nhất thời, sau đó liền rời đi. Cuộc hôm nhân chóng vánh như thế, cậu nghĩ tôi nên nói như thế nào. Hay là nói, tôi đã kết hôn, và đối tượng kết hôn của tôi đã chạy trối chết sau khi nhận ra đó chỉ là ham chơi nhất thời là cậu.

- .... _Vương Nhất Bác há hốc mồm, đầu cậu vang lên tiếng nổ lớn, cái gì mà bỏ rơi anh, cái gì mà chạy trốn, cái gì mà vị hôn thê, từ đâu ra anh có những lý do nực cười đến như thế.

Tiêu Chiến còn đang định hùng hùng hổ hổ xả thêm pháo cho tan đi ủy khuất bấy lâu nay lại nhận được khuôn mặt ngoặt ra vì sốc của Vương Nhất Bác mà im bặt. Cảm xúc vậy là sao? Không phải vì cảm thấy có lỗi với anh quá nên mới giả ngốc đó chứ. Hay cậu căn bản đã sớm vứt chuyện kết hôn ra sau đầu. Hai người im lặng trân trối nhìn nhau, một ánh mắt ngơ ngác với những gì mình vừa nghe, một ánh mắt khác lại đắn đo khó hiểu. Thời gian tích tắc trôi qua, bất chợt hành động của Vương Nhất Bác kéo cả hai người trở về hiện tại. Cậu ôm anh, siết chặt đến mức như muốn khảm anh vào người cậu, sợ rằng chỉ cần cậu buông lỏng một chút thôi, anh cũng sẽ lại biến mất như mười năm về trước. Tiêu Chiến vừa định buông câu than đau đã bị đông cứng, có thứ gì đó nong nóng ươn ướt rơi trên vai anh. Vương Nhất Bác vậy mà đang khóc, nước mắt rơi lả chả, bờ vai run lên bần bật

- Nhất, Nhất Bác,

- Chiến ca, một lúc thôi, đợi em một lúc.

Tiêu Chiến yên lặng, lặng im nghe Vương Nhất Bác nức nở. Vương Nhất Bác là chàng trai năng động và đầy nhiệt huyết, từ khi quen biết cậu cho đến bây giờ, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc, lại là khóc rất hăng say. Vương Nhất Bác khóc lóc một hồi cũng mệt, buông anh ra hai mắt đã sưng nhẹ, hai phiến bánh bao đỏ hay hay, chóp mũi cũng đỏ ửng, trông như một con cún con mới vừa ra đời. Tiêu Chiến đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc đang lộn xộn trước trán cậu, ôn nhu nhìn cậu đợi cậu lên tiếng.

- Chiến ca, ai nói với anh em có vị hôn thê, ai nói là em chạy trối chết. Chiến ca, anh đừng có vừa ăn cắp vừa la làng như thế chứ?

- (Đến lượt Tiêu Chiến mở to mắt ngạc nhiên). Cái gì mà vừa ăn cắp vừa la làng. Em đừng có tự không biết hối lỗi còn vứt tội sang anh.

- Vậy Chiến ca, anh nói cho em biết, là ai nói với anh như vậy. Là ai đã hứa sẽ chờ em quay lại sau đó lại biến mất không một dấu vết.

- Em, không phải sự thật là như vậy sao? Em xem, bây giờ em cũng đâu có nhận anh, em sớm đã quên mối quan hệ này, em sớm đã quên anh.

Tiêu thỏ từ chế độ sẵn sàng chiến đấu chuyển sang chế độ làm nũng, thành công làm cho sư tử nhỏ biến thành cún con. Vương Nhất Bác thật không thể làm gì trước bộ dáng này của anh, trong lòng cậu bây giờ chỉ có một làn sóng mạnh mẽ cuộn trào, phải đem người này khi dễ một phen mới hả lòng hả dạ.

- Chiến ca, em xin lỗi, là lỗi của em. Tất cả là tại em, Chiến ca, đừng giận em nữa.

- Vương Nhất Bác, em...

- Chiến ca, tha lỗi cho em được không?

- Vương Nhất Bác, em như vậy là có ý gì?

- Chiến ca, có phải anh không cần em nữa có phải không? _ Vương - cún con - Nhất Bác online, đưa trán nhỏ còn nóng vì sốt cọ cọ vào lòng ngực anh, không để anh chối từ.

- Vương Nhất Bác, em như vậy, còn vị hôn thê của em thì sao?

- Vị hôn thê? Chiến ca, không phải anh không biết, em đã kết hôn rồi, làm sao còn có vị hôn thê nào được nữa?

Ngay ngày hôm đó, Tiêu Chiến liền bị vị Vương tổng nào đó cưỡng ép chuyển hết đồ đạt của mình từ căn nhà dành cho nhân viên cấp cao sang nhà của cậu. Hai người quấn lấy nhau hệt như mười năm trước, như chẳng hề xảy ra khoảng cách mười năm dài đằng đẳng kia.

Sáng sớm hôm sau, cả công ty trong kinh ngạc khi thấy hai vị tổng tài khí thế ngút trời cùng bước ra từ xe của Vương tổng, chẳng phải bình thường hai người này luôn như chó với mèo sao. Hôm qua vừa cùng nhau nghỉ "chăm người nhà ốm", hôm nay lại đột nhiên phát đường khiến con dân rơi vào hoang mang tột độ. Có phải này người ta thường gọi là "không đánh không nhận ra anh em" không. Nhưng mọi ánh mắt cũng chỉ dừng lại ở mức liếc nhìn sau đó chạy nhanh về chỗ làm việc, lên group chat buôn dưa chứ chẳng ai dại mà ho khan tiếng nào, vị Vương tổng kia, thật luôn biết cách làm người khác tránh xa mười dặm.

Hôm đi làm lại, cũng là hai hôm kể từ sau buổi hẹn với Tạ Tôn Lệ. Tiêu Chiến sau khi nghe được trợ lý báo lại Tạ Tôn đã phá sản cũng không mấy kinh ngạc, trong lòng dâng lên tư vị ngọt ngào. Cậu bạn nhỏ của anh thật nguy hiểm và tốc độ làm việc cũng khá nhanh đi, mới chỉ hai ngày, liền có thể đem Tạ Tôn bức đến phá sản. Tiêu Chiến đở trán không khỏi cảm thán, xem ra cái chức Trưởng bộ phận quan hệ khách hàng này chắc cũng sắp không làm được nữa rồi. Như là nhớ ra một chuyện gì đó, anh nở nụ cười ngọt ngào. Mười năm trước, lúc hai người mới chính thức quen nhau, cậu cũng vì thấy anh bị một người đàn ông lạ mặt bắt lấy tay treo ghẹo mà lao vào đánh đấm, hậu quả là cậu bị người ta đánh đến chảy cả máu mũi, nhưng lại chẳng hề kêu đau. Khi đó cậu còn vui vẻ tự hào: "Chiến ca, đây là chiến tích của em. Vì bảo vệ người của em mà bị thương, em không cảm thấy đau đớn. Chiến ca, em sẽ bảo vệ anh, luôn bảo vệ anh".

Hai người bọn họ, mỗi người đều yêu thương đối phương vô cùng sâu sắc, nhưng cách thể hiện lại không hề giống nhau. Nếu như Vương Nhất Bác là thẳng thắn thừa nhận, chiếm hữu cùng vồn dập thì Tiêu Chiến lại là kiểu âm thầm mà bảo vệ, hi sinh cùng dây dẳng. Bằng chứng như việc năm đó Vương Nhất Bác một mực dụ dỗ anh cùng đi đăng ký kết hôn rồi hùng hổ tuyên bố sẽ tổ chức hôn lễ thật hành tráng cho anh. Khi anh đột nhiên biến mất thì điên cuồng huy động toàn bộ nhân lực tìm kiếm, tự mình trở nên lớn mạnh để có thể tìm được anh. Kể như năm đó, sau khi quay về, Tiêu Chiến cũng âm thầm dõi theo Vương Nhất Bác, âm thầm ở bên cuộc đời cậu, nhìn thấy cậu hạnh phúc.

- Vương tổng, cuối tuần sau là buổi tiệc tiếp đãi cổ đông cuối năm, ngài có tham gia không ạ?

Trợ lý Hàn cầm tập hồ sơ bước vào, những buổi tiệc kiểu này hàng năm Vương Nhất Bác đều chẳng quan tâm chỉ vứt thẳng cho Bộ phận quan hệ khách hàng, nhưng Trợ lý Hàn vẫn là phải nên hỏi qua ý kiến Boss nhà mình một chút thì hơn. Gỉa như lần này, Trợ lý Hàn đang sẵn sàng nhận được câu:" không đi" của vị tổng tài mặt lạnh kia thì lại vô cùng hoang mang hỏi lại:

- A, Vương tổng, ngài vừa nói...

- Báo với Trưởng phòng Tiêu, hôm đó cùng đi.

Trợ lý Hàn như không tin vào tại mình, Boss hôm nay có phải là uống lộn thuốc rồi không. Mười năm này cậu chưa một lần xuất hiện dù là với danh nghĩa nào, bởi thế khi thành lập Nhất Chiến, Phòng quan hệ khách hàng cũng được thành lập theo, ý rõ trên mặt chữ, là thay thế vị tổng tài lạnh lùng kia tham dự những buổi tiệc như thế này. Hàn Canh tuy là trợ lý của cậu, nhưng cũng là sư huynh từ lúc cậu còn chà đít trên ghế nhà trường, quan hệ rất tốt, lại kể từ khi cậu sang Ý trở về liền theo cậu làm trợ lý đến tận bây giờ, để nói người thân với Vương tổng nhất dĩ nhiên là trợ lý Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro