PN - Sóng biển cuộn trào

Người nào đó ngây ngốc dừng bước tại cửa ra vào, trong lòng không ngừng dâng lên sóng biển cuộn trào, chỉ muốn chạy thật nhanh lại bên ấy, ôm hết tất thảy vào lòng, xoa dịu đi vết sương mù trên đôi mắt phượng, cắn lấy trái đào hồng đang khẽ cong kia. Nhưng hết thảy, lý trí đã kịp kéo người đàn ông nhỏ quay về thực tại, khuôn mặt nhanh chóng lấy lại khí sắc lạnh lùng vốn có. Đưa tay đẩy mạnh cánh cửa đóng lại, sảy bước dài đi đến chiếc ghế chủ tọa quen thuộc, trở về là một vị tổng tài băng lãnh kiêu ngạo. Đối mắt với con người ấy, nhìn thấy sự lo lắng xen lẫn chờ đợi của anh, nhưng lại nhìn không ra sự nhớ nhung dịu dàng trong đôi mắt ấy. "Vương tổng", anh như vậy mà lại gọi cậu là Vương tổng, chẳng phải trước giờ anh vẫn luôn không thích loại danh xưng bá đạo này sao? Sao bây giờ lại gọi anh bằng hai từ xa lạ này rồi. Là anh đánh đồng mình với tất cả nhân viên khác, hay là anh đánh đồng cậu với tất cả các vị Tổng tài khác? Rốt cuộc, anh muốn cậu phải như thế nào đây? Được, nếu như anh đã gọi cậu như vậy, thì vị tổng tài là cậu đây cũng nên đối xử với nhân-viên-mới là anh công tư phân minh mới được. Tuy nói là như thế, nhưng ánh mắt của cậu vẫn không tự chủ mà dáng chặt trên người anh, bao nhiêu nhớ nhung xa cách lại ùa về, ánh nhìn như muốn bao trọn người ấy trong lòng, trở thành một phần cơ thể cậu. Vậy mà người kia lại cứ cuối đầu, cũng chẳng hề muốn nhìn cậu, cũng không nhắc tới việc anh đã làm ở nước ngoài. Anh có nhớ cậu không? Có còn nhớ mối quan hệ của hai người là gì hay không?

Vương Nhất Bác chợt nhớ đến lời anh nói: "Có những chuyện khi lâu quá rồi không nhắc đến, thì sẽ quên. Đó là cách não chúng ta tự bảo hòa trí nhớ của mình". Có phải, thời gian của chúng ta thật sự đã quá lâu rồi hay không?????
Vương Nhất Bác đứng yên lặng nhìn xuống khuôn viên toàn nhà qua tấm kính tại văn phòng mình. Anh vẫn vậy, vẫn cứng đầu và xa cách như lần đầu gặp mặt. Anh mới xuống sân bay, đến hành lý cũng sách theo đi nhận việc, nhà cũng chưa thèm tìm, bạn bè trong nước hình như cũng không có ai, tối nay anh là muốn ở đâu đây chứ.
- Trợ lý Hàn?
- Vâng.?
- Công ty có chế độ căn hộ cho tổng giám đốc phải không?
- Vâng, nhưng cậu bảo là không cần. Nên tôi vẫn luôn để trống. Sao thế ạ? Cậu đổi ý muốn dọn đến đó sao?
- Đúng vậy. Anh đi sắp xếp một chút, mang căn hộ đó trang bị cho “Trưởng phòng quan hệ khách hàng” mới nhận chức đi.
- Ơ, nhưng…
- Đây là chính sách thu hút nhân tài của công ty. Anh cứ nói lại với phòng nhân sự như thế.
- Vâng. Vậy tôi đi sắp xếp ngay.
Vương Nhất Bác mệt mỏi lái xe ra về, giờ này cũng tương đối trễ, nhân viên công ty cũng đã sớm ra về, khuôn viên tòa nhà cũng chẳng còn lấy một bóng người. À không, đúng là còn một bóng ngừoi. Vương Nhất Bác nhíu mày, chẳng phải anh đã ra về từ sau khi phỏng vấn kết thúc rồi sao, tại sao giờ này vẫn còn ở đây. Hành lý này? Là Trợ lý Hàn chưa thông báo với anh sao?
- Nhất…Nhất Bác…à à không, Vương Tổng, chào ngài.
- ….
- Vương Tổng, làm phiền ngài tránh ra một chút có được hay không? Tôi còn có việc, ngày mai sẽ đến công ty đúng giờ. Tạm biệt.
Anh vẫn lạnh lùng như vậy, xem ra không phải là cố ý chờ mình rồi.
- Đứng lại. (Đưa mắt nhìn sang vali hành lý to đùng của anh) Anh chưa tìm được nhà đã vội tới nhận việc sao?
- Tôi..là tôi..
- Lỡ công ty không vừa lòng, không nhận anh nữa thì sao?
- Cậu… Không phải công ty đã nhận rồi đó sao?. Tôi vừa trở về, liền chạy tới nhận việc, là tôi có thái độ chuyên nghiệp trong công việc có được hay không?
- …
- Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đâ…
- Công ty có hỗ trợ nhà ở cho nhân viên cấp bậc trưởng phòng trở lên, anh liên hệ Trợ Lý Hà để được sắp xếp.
- Không, không cần…
- Đây là phúc lợi của công ty, cũng hi vọng nhân viên có thể cống hiến cho công ty trong điều kiện tốt nhất. Tất cả, đều là vì sự phát triển của công ty cả thôi.

Vương Nhất Bác cũng đến là khâm phục chính mình, lần thứ hai trong ngày có thể lạnh lùng mà đối diện với anh. Lý do cậu đưa ra cũng hợp lý lắm chứ, có vẻ Tiêu Chiến cũng không nghi ngờ gì, nhìn anh an tĩnh nhận cuộc gọi tới từ trợ lý Hàn khiến cậu an tâm. Vốn định đưa anh về căn hộ của mình, nhưng anh lại nhất quyết từ chối. Đành vậy, cậu chỉ có thể chậm rãi lái xe phía sạu anh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro