Chương 2: Tấm Lưới Bằng Quyền Lực

Sự kiện đêm tiệc kết thúc, nhưng dư âm của màn đối đầu bằng ẩn ý giữa Giang Vãn và Lăng Việt lại mới chỉ bắt đầu khuấy động giới giải trí. Đạo diễn Trần bị chửi xéo một cách tao nhã đã trở thành trò cười kín đáo, còn Giang Vãn, anh biết rõ: cơn bão mang tên Lăng Việt đã bắt đầu di chuyển.
​Hai ngày sau, Giang Vãn đang ở công ty đọc kịch bản thì quản lý của anh, Tôn ca, mặt mày tái mét xông vào phòng.
​"Tiểu Vãn, có chuyện lớn rồi!" Tôn ca thở dốc, quăng một tập tài liệu lên bàn. "Hợp đồng của em với dự án phim điện ảnh 'Vô Tận Chi Hải' bị thay đổi. Cả đạo diễn lẫn nhà sản xuất đều thay đổi. Lăng thị... Lăng Việt đích thân nhúng tay vào!"
​Giang Vãn nhặt tập tài liệu lên. Dự án này ban đầu là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, anh nhận lời vì yêu thích kịch bản. Nhưng giờ đây, nó đã biến thành một dự án bom tấn, đầu tư khủng, và đạo diễn được thay bằng Vương Minh – người có tiếng là chỉ làm việc dưới sự bảo trợ tuyệt đối của Lăng Việt.
​Điều đáng chú ý nhất là vai diễn nam chính còn lại. Ban đầu là một diễn viên gạo cội được kính trọng. Giờ đây, cái tên đó đã bị gạch đi, thay vào đó là dòng chữ: Lăng Việt (Đích thân tham gia diễn xuất, vai phản diện chính).
​Giang Vãn ngước nhìn Tôn ca, ánh mắt sắc lạnh. "Hắn muốn gì? Hắn là Chủ tịch Lăng thị, không phải diễn viên."
​Tôn ca khổ sở: "Hắn muốn gì ư? Hắn muốn em. Hắn đã mua lại toàn bộ cổ phần của nhà sản xuất cũ, nắm quyền kiểm soát dự án. Hắn dùng 'Lăng thị' để phong tỏa mọi tài nguyên, buộc công ty phải để em đóng vai này. Điều khoản ràng buộc cực kỳ chặt chẽ, nếu em rút lui, công ty sẽ phải bồi thường gấp mười lần giá trị hợp đồng ban đầu. Tức là, phá sản."
​Giang Vãn nắm chặt tập kịch bản trong tay. Đây là một màn "đập chậu cướp hoa" không chỉ dừng lại ở lời nói mà đã nâng cấp thành hành động bạo lực quyền lực. Hắn không chỉ muốn giật người yêu của anh, hắn còn muốn giam cầm anh ngay trên sàn diễn, trong tầm mắt của hắn.
​"Hắn quả là một tên 'ác bá đội lốt người quân tử, dùng lưới vàng giăng bẫy chim quý.'" Giang Vãn cười khẩy, nụ cười đẹp đến ma mị nhưng đầy cay đắng. "Được thôi, đã muốn chơi, ta sẽ tiếp. Tôn ca, chuẩn bị họp báo. Tôi sẽ nhận vai."
​Buổi đọc kịch bản đầu tiên diễn ra tại trụ sở Lăng thị, một tòa nhà chọc trời bằng kính đen lạnh lẽo.
​Khi Giang Vãn bước vào phòng họp sang trọng, Lăng Việt đã ngồi sẵn ở vị trí Chủ tịch, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt hơn cả bộ suit đắt tiền.
​Ánh mắt hai người chạm nhau. Giang Vãn nhìn thẳng, không hề nao núng. Lăng Việt nở nụ cười nhẹ nhàng, chào đón anh bằng sự nhiệt tình giả tạo, đúng chất "trà xanh."
​"Giang Vãn, thật vinh hạnh khi được hợp tác với Ảnh đế," Lăng Việt đứng dậy, tiến đến bắt tay Giang Vãn, giữ tay anh lâu hơn mức cần thiết. "Tôi đã nói rồi, ngọc quý phải được đặt đúng chỗ. 'Vô Tận Chi Hải' sẽ là nơi cậu tỏa sáng rực rỡ nhất."
​Giang Vãn rút tay lại một cách dứt khoát, giọng nói mang theo sự châm chọc sắc lạnh: "Ngài Lăng không cần phải dùng đến 'sự sắp đặt giả tạo,' để chứng minh điều đó. Sự tỏa sáng của tôi, vốn không cần 'kim chủ có lòng tham che đậy.'"
​Đạo diễn Vương Minh vội vàng xoa dịu không khí. Bộ phim kể về hai nhân vật đối đầu nhau từ thuở thiếu thời, một người là chính trực, cương nghị (vai của Giang Vãn), và một người là phản diện thâm hiểm, dùng quyền lực để thao túng (vai của Lăng Việt).
​"Nội dung kịch bản lần này đã được chỉnh sửa khá nhiều," Đạo diễn Vương giới thiệu. "Vai của Ảnh đế Vãn là 'Thiếu tá Lục Phong,' một sĩ quan hải quân mẫu mực, đại diện cho lẽ phải. Còn vai của Chủ tịch Lăng là 'Ông trùm Tần Dạ,' một kẻ buôn lậu quyền lực, có sở thích kiểm soát mọi thứ, kể cả số phận của Lục Phong."
​Giang Vãn liếc nhìn Lăng Việt. Hắn ta còn diễn tả dã tâm của mình ngay trong kịch bản.
​Khi đến đoạn đọc thoại, Lăng Việt, nhập vai Tần Dạ, nhìn Giang Vãn (Lục Phong) bằng ánh mắt chiếm hữu, đọc một câu thoại mới được thêm vào:
​Tần Dạ (Lăng Việt): "Thiếu tá Lục Phong, anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của tôi. Tôi sẽ không để anh thoát. Tôi sẽ giam giữ ánh sáng đó trong chiếc lồng riêng của mình. Bởi vì, 'ánh trăng trên trời cao, chỉ là thứ vô vị, nhưng ánh trăng trong tay ta, mới là vĩnh cửu.'"
​Giọng Lăng Việt khi nói câu thoại đó đầy mê hoặc và nguy hiểm, khiến tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy rùng mình.
​Giang Vãn cảm thấy sự công kích đó không chỉ là kịch bản, mà là lời tuyên chiến trực tiếp của Lăng Việt với anh. Đến lượt anh đáp thoại.
​Lục Phong của Giang Vãn đáp lại bằng một đoạn thơ được anh tự ý thêm vào kịch bản, một phép ẩn dụ văn chương cao siêu mà chỉ người có học thức mới hiểu rõ sự châm chọc của nó.
​Lục Phong (Giang Vãn): "Ông trùm Tần Dạ, ông nói đúng. Ánh sáng chỉ đẹp khi nó tự do. Ông muốn giam giữ? Vậy xin ông hãy nghe cho rõ. Trong 'Kinh Thi,' có câu 'Thùy vịnh hà quảng, Vi chiêm bất mãn?' – Ai bảo sông rộng, không thể lấp đầy? Ý là, sông càng rộng thì càng khó lấp. Lòng tham của ông cũng vậy. Ông muốn giữ trăng? Vậy thì xin mời. Nhưng 'trăng kia chiếu rọi ngàn năm, đâu chỉ riêng cho chiếc lồng vàng mạ' của ông. 'Kẻ tham lam ôm được một ánh bạc, lại đánh mất cả bầu trời.'"
​Mọi người trong phòng đọc đều im lặng. Giang Vãn đã dùng câu thơ cổ để ngầm chửi Lăng Việt là kẻ tham lam, dù có chiếm được anh (ánh bạc) thì vẫn sẽ đánh mất sự tự do và tôn trọng (bầu trời).
​Lăng Việt nghe xong, ánh mắt lại càng thêm sáng rực, không hề tức giận. Anh vỗ tay tán thưởng, cười nói:
​"Tuyệt vời! Ảnh đế Giang Vãn đã nâng tầm nhân vật Tần Dạ của tôi lên một bậc. Quả là 'thiên cổ tài tình, tựa phượng hoàng gãy cánh mà vẫn kiêu hãnh.' Tôi thích sự thách thức này. Cậu Vãn, cậu càng chống đối, tôi lại càng cảm thấy hứng thú chinh phục."
​Tống Triết ngồi ở góc phòng, thấy Giang Vãn và Lăng Việt đối đầu nảy lửa, cảm thấy bất an tột độ. Anh biết Giang Vãn mạnh mẽ, nhưng sự ngang ngược của Lăng Việt khiến anh sợ hãi cho người yêu. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, không thể bảo vệ Giang Vãn khỏi sự can thiệp trắng trợn này.
​Tối hôm đó, Giang Vãn hẹn Tống Triết đi ăn để xoa dịu căng thẳng.
​"Vãn, anh xin lỗi," Tống Triết cúi đầu, vẻ mặt hằn lên sự bất lực. "Anh xin lỗi vì không đủ mạnh mẽ, để Lăng Việt có thể tùy tiện can thiệp vào công việc của em."
​Giang Vãn đặt đũa xuống, nhìn Tống Triết. "Triết, đừng nói như vậy. Anh đã làm gì sai đâu?"
​"Anh sai vì không bằng hắn," Tống Triết siết chặt bàn tay. "Anh không có quyền lực như hắn, không thể che chở cho em. Hắn nói đúng, anh chỉ là cái hộp gỗ thông thường, không xứng để cất giữ ngọc quý như em."
​Sự tự ti của Tống Triết, vốn đã có, nay lại bị Lăng Việt thổi bùng lên một cách khéo léo. Giang Vãn cảm thấy một nỗi mệt mỏi dâng lên. Anh yêu Tống Triết vì sự chân thành, nhưng chính sự yếu đuối và dễ bị thao túng này lại là điểm chí mạng.
​Đúng lúc đó, điện thoại của Giang Vãn đổ chuông. Là một tin nhắn từ số lạ.
​[Lăng Việt]: {Gửi kèm một bức ảnh chụp Tống Triết đang cúi đầu, vẻ mặt đầy buồn bã và tự ti.}
​[Lăng Việt]: "Ảnh đế, tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng, 'giữ người yêu bằng sự thương hại, không bằng nhường lại cho kẻ có đủ năng lực để biến họ thành vị thần.' Nếu cậu quá mệt mỏi vì phải gánh vác, hãy nhìn xem, cậu Triết cũng đang tự trách mình. Hãy buông tay đi, để cả hai đều được giải thoát."
​Giang Vãn giận đến mức run rẩy. Hắn ta không chỉ theo dõi họ, mà còn dùng chính cảm xúc tội lỗi của Tống Triết để tấn công anh. Đây chính là đỉnh cao của sự "trà xanh" và thao túng tâm lý.
​"Vãn, ai nhắn tin vậy?" Tống Triết hỏi, thấy vẻ mặt Giang Vãn thay đổi.
​Giang Vãn tắt điện thoại, cố gắng mỉm cười: "Không có gì. Quảng cáo thôi."
​Anh biết, anh không thể để Lăng Việt thắng dễ dàng. Anh sẽ không buông tay, không phải vì níu kéo, mà vì không muốn Lăng Việt, kẻ đầy dã tâm đó, đạt được mục đích.
​Anh nhìn Tống Triết. "Mây trôi vô định, liệu cây có thể giữ được nắng?" Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Giang Vãn. Mây trôi (Lăng Việt) sẽ che mất nắng (tình yêu của anh), hay chính bản thân cái cây (Tống Triết) đã quá yếu ớt để hấp thụ ánh sáng?
​Giang Vãn biết, mối quan hệ này đang đứng trên bờ vực. Và kẻ phá hoại, Lăng Việt, đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào vết nứt đầu tiên.
​Trong khi đó, tại văn phòng cao nhất của Lăng thị, Lăng Việt thư thái nhấp một ngụm trà. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Giang Vãn trên màn hình máy tính – vẻ mặt kiên định và có phần mệt mỏi.
​"Giang Vãn," anh lẩm bẩm. "Sự bướng bỉnh và mỏ hỗn của cậu thật đáng yêu. Cậu càng dùng văn thơ để mắng tôi, tôi lại càng thấy câu thơ đó đang mời gọi. 'Kẻ đạo nhái ánh trăng' này, chẳng mấy chốc sẽ trở thành kẻ sở hữu vĩnh viễn ánh trăng của cậu."
​Anh nhấc điện thoại, gọi cho thư ký: "Bắt đầu triển khai kế hoạch B. Giúp Tống Triết có một cơ hội diễn xuất lớn, nhưng phải đặt anh ta vào tình thế buộc phải mắc sai lầm lớn."
​"Vâng, Chủ tịch. Mục đích là để..."
​Lăng Việt cắt lời bằng giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy khao khát: "Mục đích là để Giang Vãn thấy rõ, anh ta không thể bảo vệ người mà anh ta yêu. Và chính Tống Triết sẽ tự mình dâng 'chậu hoa' đó cho tôi. Đây là một màn 'đạp đổ bằng sự thương hại và rút lui tự nguyện'."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro