Chương 3: Phá Vỡ Cấu Trúc


​Bộ phim “Vô Tận Chi Hải” chính thức khai máy. Trường quay được thiết lập tại một phim trường lớn do Lăng thị kiểm soát, mọi thứ đều diễn ra dưới sự giám sát chặt chẽ và chuyên nghiệp đến đáng sợ. Đây là thế giới của Lăng Việt, và hắn đã giăng sẵn lưới đợi con mồi.
​Giang Vãn nhập vai Thiếu tá Lục Phong một cách hoàn hảo, khí chất cương trực, ánh mắt kiên định. Anh càng diễn xuất xuất sắc, Lăng Việt – trong vai Ông trùm Tần Dạ – lại càng nhìn anh với ánh mắt chiếm hữu sâu sắc. Mọi lời thoại kịch bản đã được chuyển hóa thành những màn đối đầu cá nhân đầy ẩn ý.
​Hôm nay là cảnh quay của Tống Triết, một vai phụ nhỏ, người bạn thân thiết của Thiếu tá Lục Phong. Vai diễn đơn giản, nhưng Tống Triết luôn cảm thấy áp lực. Anh ý thức rõ rằng sự yếu kém của mình có thể trở thành cái cớ để Lăng Việt tấn công Giang Vãn.
​Lăng Việt không có cảnh quay nào, nhưng vẫn xuất hiện trên phim trường với tư cách nhà đầu tư và nam chính. Anh ta mặc áo khoác da đen, ngồi ở ghế giám sát, ánh mắt lạnh lùng nhưng luôn hướng về phía Tống Triết.
​Khi Tống Triết đang chuẩn bị vào vị trí, anh ấy vô tình làm đổ một ít nước lên cổ áo sơ mi trắng. Dù đã nhanh chóng lau khô, vết nhăn nhỏ vẫn còn lưu lại.
​Lăng Việt quan sát cảnh này, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng và đầy thương hại. Anh ta đứng dậy, bước đến gần Tống Triết, nhưng lại không trực tiếp giúp đỡ.
​"Tiểu Triết, cổ áo bị nhăn rồi kìa," Lăng Việt nói, giọng nói nghe thật ấm áp và quan tâm. Anh ta không nhìn Tống Triết, mà nhìn về phía Giang Vãn đang trao đổi kịch bản cách đó không xa. "Chà, Ảnh đế Giang Vãn của chúng ta bận rộn quá, đến cả chi tiết nhỏ nhặt của người mình yêu cũng không còn tâm trí để ý. E rằng 'tình cảm này, đã bị hào quang che lấp rồi.'"
​Nói rồi, Lăng Việt quay sang thư ký riêng, người luôn đi theo anh ta, và ra lệnh với âm lượng đủ lớn để Giang Vãn nghe thấy: "Mau gọi tổ phục trang trưởng tới đây. Bảo họ xem lại trang phục của diễn viên Tống Triết. Phải chỉnh chu. Đừng để người khác nghĩ Lăng thị của chúng ta đối xử tệ bạc với 'những nhân vật phụ quan trọng của Ảnh đế Giang Vãn.'"
​Hành động này của Lăng Việt tinh vi đến mức không thể bắt bẻ: Hắn tỏ ra quan tâm Tống Triết, nhưng lại ngầm chỉ trích Giang Vãn thiếu chu đáo. Đồng thời, hắn dùng từ "nhân vật phụ quan trọng của Ảnh đế Giang Vãn" để hạ thấp vai trò và vị thế của Tống Triết, nhấn mạnh sự chênh lệch.
​Tống Triết cảm thấy mặt mình nóng ran, vô cùng xấu hổ. Anh tự trách mình đã quá bất cẩn, khiến Giang Vãn bị mang tiếng.
​Giang Vãn đứng nghe rõ mồn một. Tay anh siết chặt tờ kịch bản, tức giận đến mức cơ thể căng cứng. Lăng Việt chẳng khác gì một con rắn độc, không dùng nọc mà dùng hơi thở tẩm độc để làm rạn nứt niềm tin.
​Giang Vãn hít một hơi sâu, tiến lại gần, giữ lại tổ phục trang trưởng đang định chỉnh sửa cổ áo cho Tống Triết.
​"Không cần," Giang Vãn cất giọng, không nhìn Tống Triết hay tổ phục trang, mà nhìn thẳng vào Lăng Việt, ánh mắt sắc bén như kiếm. "Tôi xin hỏi Thái tử Lăng, ngài có biết câu: 'Cỏ thơm dẫu mềm yếu, vẫn bám rễ vào đá vững, sợ chi lời ong bướm bay ngang?'"
​Lăng Việt hơi nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú với màn đáp trả văn chương này.
​Giang Vãn tiếp tục, giọng nói chậm rãi, rõ ràng, mỗi từ đều mang theo sức nặng: "Tình cảm giữa tôi và Triết là sự 'thanh đạm' và 'kiên cố'. Chiếc áo này, dù có một vết nhăn, đó cũng là sự tự nhiên. Ngài Lăng lại muốn dùng sự 'phô trương' và 'giả dối' để che đi sự giản dị đó. Ngài là một con 'ong bướm quý giá, có cánh dát vàng,' nhưng lại luôn bay quanh và rỉa rói những 'mảnh đất không thuộc về mình.'"
​Anh nâng cằm, kiêu ngạo đối diện với Lăng Việt: "Tôi thà chấp nhận 'một cành mai tuyết phủ, nhưng vẫn giữ được cốt cách,' còn hơn là 'một đóa mẫu đơn rực rỡ, được tưới tắm bằng nước bẩn của sự tính toán.' Ngài muốn dùng vàng bạc để tô vẽ sự sơ suất của người khác, chẳng qua là 'muốn dùng hào nhoáng để che lấp sự trống rỗng, và lòng ghen tị không đáng có bên trong.'"
​Giang Vãn đã mắng Lăng Việt là Ong bướm rỉa rói, là Kẻ trống rỗng dùng sự hào nhoáng để che đậy, và là Kẻ ghen tị vì không có được tình yêu chân thành.
​Lăng Việt nghe xong, lại cười lớn, nhưng lần này là nụ cười thỏa mãn, chứa đầy sự ngưỡng mộ điên cuồng.
​"Giang Vãn, cậu quá tài năng!" Lăng Việt vỗ tay. "Cậu nói rất hay. Nhưng có một điều cậu quên mất. Cỏ bám rễ vào đá vững, nhưng nếu 'đá không còn sức lực để bảo vệ cỏ, thì cơn gió độc vẫn có thể thổi bay đi tất cả.' Tôi không dùng sự giả dối, tôi chỉ dùng 'thực tế trần trụi.' Mà thực tế trần trụi, đôi khi lại là thứ sát thương nhất."
​Anh quay sang Tống Triết, vẻ mặt dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
​"Tiểu Triết, cậu có thấy không? Giang Vãn cần một sự 'yên bình' để phát triển tài năng. Cậu đang gánh vác quá nhiều gánh nặng vô hình. Tôi có một đề nghị," Lăng Việt nói, đưa ra một tập tài liệu khác cho Tống Triết. "Một vai diễn lớn trong bộ phim truyền hình mới của Lăng thị. Đây là cơ hội để cậu 'tự mình chứng minh giá trị, không cần phải núp dưới bóng cây quá lớn' của Giang Vãn nữa."
​Đề nghị này vừa là lời mời gọi hấp dẫn, lại vừa là một đòn công kích tâm lý chí mạng. Hắn ngụ ý Tống Triết đang dựa dẫm Giang Vãn.
​Tống Triết nhìn tập tài liệu, rồi nhìn Giang Vãn. Anh thấy ánh mắt Giang Vãn đầy sự lo lắng, nhưng Lăng Việt thì lại nở một nụ cười khuyến khích.
​"Anh... anh nhận lời," Tống Triết lắp bắp. "Anh muốn... tự mình đứng lên."
​"Tốt lắm," Lăng Việt mỉm cười, một nụ cười đắc thắng. "Hãy nhớ, tôi luôn ủng hộ sự 'tự chủ' và 'phát triển' của các diễn viên tài năng. Đây là giúp cậu, cũng là giúp Giang Vãn bớt đi một gánh lo. Cậu Vãn, cậu không trách tôi chứ? Tôi chỉ là đang giúp cậu 'nhổ bỏ cây tầm gửi đang quấn lấy thân cây chính' thôi mà."
​Giang Vãn nhìn Lăng Việt, đôi mắt bắn ra lửa giận. Anh biết, Lăng Việt không chỉ giúp. Hắn đang tạo ra một kịch bản thất bại cho Tống Triết, để khi Tống Triết vấp ngã, hắn sẽ dùng sự thất bại đó để làm đòn bẩy chia rẽ.
​"Ngài Lăng," Giang Vãn khẽ khàng, nhưng ẩn chứa sự uy hiếp. "Kẻ thù nguy hiểm nhất không phải là 'con hổ gầm gừ,' mà là 'cọng cỏ độc được phủ lớp sương mai.' Ngài nên nhớ, mọi hành động ngài làm, tôi đều sẽ nhìn rõ. Nếu Triết có bất kỳ tổn hại nào, tôi cam đoan, 'cây tre có thể bị bẻ gãy, nhưng mầm non vẫn sẽ mọc lên từ tro tàn, mang theo sự trả thù sắc bén.'"
​Lăng Việt nhún vai, thản nhiên nhận lấy lời đe dọa đó như một lời tán dương. "Tôi chờ đợi sự trả thù của cậu, Ảnh đế."
​Giang Vãn kéo Tống Triết rời khỏi phim trường. Khi họ đi khuất, Lăng Việt gọi điện thoại cho đạo diễn bộ phim truyền hình kia: "Gia tăng độ khó của vai diễn. Đảm bảo vai này 'đòi hỏi quá nhiều, mà khả năng thì quá ít'."
​Anh ta nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời Bắc Kinh đang chuyển màu xám.
​"Giang Vãn, cậu càng cố gắng bảo vệ, cậu càng nhận ra sự yếu đuối của đối phương. Cậu sẽ sớm nhận ra, 'bên cạnh Phượng hoàng chỉ có thể là Rồng, chứ không thể là chim sẻ cần được che chở mãi.' Chậu hoa này, sớm muộn gì cũng phải vỡ."
​Giang Vãn và Tống Triết lái xe về nhà. Không khí trong xe nặng trĩu.
​"Vãn, anh xin lỗi," Tống Triết lặp lại.
​"Triết, anh không cần xin lỗi. Nhưng anh nhận lời hắn làm gì?" Giang Vãn giọng đầy thất vọng.
​"Anh muốn chứng minh... chứng minh anh xứng đáng với em. Anh không muốn là gánh nặng. Lăng Việt nói đúng, em quá bận rộn vì anh, vì chúng ta..."
​Giang Vãn gần như hét lên: "Anh tin hắn? Anh tin vào lời lẽ 'đầy tính toán và thao túng' của hắn hơn tình cảm của chúng ta sao? Triết, anh phải biết, hắn chỉ là một con cáo. Hắn đang dùng cái cớ 'phát triển' để phá hủy chúng ta!"
​Tống Triết im lặng. Anh biết Giang Vãn nói đúng, nhưng sự tự ti đã ăn sâu vào anh quá nhiều. Lời lẽ của Lăng Việt, tuy độc ác, nhưng lại như một lời cảnh tỉnh về sự thật: anh kém cỏi.
​Giang Vãn nhìn người yêu. Anh cảm thấy bất lực. Anh có thể dùng ngàn vạn lời thơ để chửi xéo Lăng Việt, nhưng không thể dùng một câu chữ nào để chữa lành sự yếu đuối và tự ti trong lòng Tống Triết.
​"Lửa giận có thể đốt cháy kẻ thù, nhưng hoài nghi lại thiêu rụi chính mình."
​Giang Vãn biết, rạn nứt đã xuất hiện, và Lăng Việt đang chờ đợi khoảnh khắc nó vỡ tan. Cuộc chiến này, không chỉ là sự chiếm đoạt, mà còn là sự kiểm soát tâm lý và tình cảm.
​Anh siết chặt tay Tống Triết, nhưng cảm thấy giữa hai người đã có một khoảng cách lạnh lẽo do Lăng Việt tạo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro