Chương 4: Lửa Gần Rơm Lâu Ngày
Phim trường “Vô Tận Chi Hải” trở thành chiến trường tâm lý của riêng Giang Vãn và Lăng Việt. Với tư cách là nhà sản xuất kiêm nam chính, Lăng Việt có toàn quyền can thiệp vào kịch bản và lịch trình. Và tất nhiên, mọi sự can thiệp đều nhằm mục đích kéo gần khoảng cách với Giang Vãn.
Đạo diễn Vương Minh là người tài năng nhưng cũng rất thức thời. Ông ta nhận ra sự căng thẳng đặc biệt giữa hai người đàn ông quyền lực này và đã khéo léo biến nó thành chất liệu cho diễn xuất. Ông ta thường xuyên nhận được những gợi ý tinh tế từ Lăng Việt về việc thay đổi góc quay, lời thoại, hay đơn giản là thêm vào những tương tác vật lý không cần thiết giữa Thiếu tá Lục Phong và Ông trùm Tần Dạ.
Cảnh quay hôm nay là cảnh Lục Phong bị Tần Dạ bắt giữ và thẩm vấn. Đây là cảnh quay căng thẳng, đòi hỏi sự gần gũi về mặt thể chất.
Giang Vãn, trong bộ quân phục hải quân đầy bụi bặm và máu giả, bị còng tay vào một chiếc ghế kim loại lạnh lẽo. Lăng Việt bước vào, khí chất bá đạo và tàn nhẫn của Tần Dạ toát ra một cách chân thực đến kinh ngạc.
Theo kịch bản gốc, Tần Dạ chỉ cần đứng đối diện và chất vấn. Nhưng Lăng Việt đã đề nghị thay đổi.
"Đạo diễn Vương, tôi nghĩ Tần Dạ cần phải thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối," Lăng Việt nói, không cần che giấu dã tâm. "Hắn ta coi Lục Phong là con mồi. Hắn sẽ chạm vào Lục Phong, khẳng định quyền lực của mình. Điều này sẽ làm tăng tính kịch tính và chiều sâu tâm lý cho cảnh quay."
Đạo diễn Vương nhanh chóng đồng ý. Giang Vãn hiểu rõ, đây là cái cớ để Lăng Việt tiếp xúc thân mật với anh. Anh nghiến răng, chuẩn bị tinh thần chống trả.
Action!
Tần Dạ (Lăng Việt) bước đến. Ánh mắt hắn không chỉ là sự uy hiếp của một ông trùm, mà còn là sự si mê của một kẻ săn mồi đã tìm thấy vật báu. Hắn ta không nói gì, chỉ cúi xuống, dùng ngón tay thon dài, lạnh lẽo chạm vào vết thương trên khóe môi Giang Vãn (Lục Phong).
Giang Vãn nhắm mắt chịu đựng, cả người căng cứng. Vết máu giả lem ra tay Lăng Việt.
"Thiếu tá Lục Phong, anh bướng bỉnh quá," Lăng Việt nói bằng giọng thì thầm quyến rũ và nguy hiểm, như một lời ve vãn. "Anh nghĩ anh có thể chống lại tôi mãi sao? Anh là ánh sáng, nhưng anh đã quên mất, 'ánh sáng dù có kiêu hãnh đến đâu, cũng phải cần bóng tối để được nhìn thấy.'"
Nói rồi, Lăng Việt đưa ngón tay dính máu lên môi mình, nhẹ nhàng liếm đi. Hành động này không có trong kịch bản, nó hoàn toàn thuộc về cảm xúc chiếm đoạt cá nhân của Lăng Việt, khiến cả đoàn làm phim im lặng.
Giang Vãn giật mình mở mắt. Anh đã bị sốc bởi sự bạo dạn và đầy tính gợi cảm của hành động đó. Nó không chỉ là diễn xuất, nó là sự trần trụi của dục vọng.
Đến lượt Lục Phong đáp trả, Giang Vãn không dùng lời thoại kịch bản. Anh nhìn thẳng vào mắt Lăng Việt, dùng ngôn ngữ văn thơ ẩn ý để chửi thẳng vào mặt hắn, bằng một câu thơ cổ được anh ứng biến tại chỗ.
"Ông trùm Tần Dạ, ông thật nhầm lẫn," Giang Vãn nói, giọng khàn khàn nhưng chứa đầy sự khinh bỉ. "Thế gian bao kẻ muốn đếm sao trời, há ai lại đi đo lường độ sâu của vũng bùn?"
Câu thơ thâm sâu và cay nghiệt. Giang Vãn ngụ ý Lăng Việt tự cho mình là "sao trời" cao quý, nhưng thực chất chỉ đang đắm mình trong "vũng bùn" của sự thèm khát và dơ bẩn. Hắn ta đang tự hạ thấp mình bằng cách dính vào những thứ thấp hèn như thế này.
Mặt Lăng Việt thoáng cứng lại, nhưng nhanh chóng tan ra thành một nụ cười thỏa mãn.
"Cut! Tuyệt vời! Cảnh quay này đạt!" Đạo diễn Vương hét lớn, mặt mày hớn hở.
Thư ký chạy đến cởi còng tay cho Giang Vãn. Anh vừa đứng dậy, người còn hơi loạng choạng vì bị còng quá lâu, thì Lăng Việt đã nhanh hơn một bước, dùng tay đỡ lấy eo anh một cách tự nhiên.
"Cậu Vãn, cậu còng tay hơi lâu, cẩn thận kẻo ngã," Lăng Việt nói, cử chỉ ân cần như một người bạn thân thiết, nhưng ánh mắt lại như muốn thiêu đốt Giang Vãn. Bàn tay hắn giữ ở eo anh một chút, rồi mới chậm rãi buông ra.
Đây là một hành động "trà xanh" điển hình: quan tâm công khai, nhưng lại chứa đựng hàm ý thân mật quá mức.
Giang Vãn đẩy Lăng Việt ra, lùi lại một bước, ánh mắt cảnh cáo. "Cảm ơn ý tốt của ngài Lăng. Tôi không cần 'sự nâng đỡ đầy tính toán' này. Ngài nên biết, 'nước có thể nâng thuyền, nhưng cũng có thể nhấn chìm nó.'"
Anh quay lưng đi, nhưng ngay lúc đó, Lăng Việt lại nói to với Tôn ca và mọi người trong đoàn:
"Đạo diễn Vương, tôi thấy Thiếu tá Lục Phong của chúng ta đổ mồ hôi nhiều quá. Quay phim dưới áp lực tâm lý cao thật sự rất mệt mỏi. Tôn ca, sau buổi làm việc hôm nay, hãy đảm bảo Ảnh đế được nghỉ ngơi. Tôi đã đặt một suất mát-xa toàn thân đặc biệt tại Spa cao cấp, chỉ dành riêng cho cậu ấy. Chi phí Lăng thị chịu trách nhiệm."
Hắn ta không đưa ra lời mời, mà là một sự sắp đặt công khai và không thể từ chối, khiến Giang Vãn khó xử. Nó cho thấy Lăng Việt có thể làm mọi thứ vì anh.
Giang Vãn tức giận đến mức cơ hồ muốn phát nổ. Anh dừng lại, quay đầu, nhưng lần này anh không dùng thơ cổ, mà dùng một câu nói trần trụi, lạnh lùng nhất.
"Ngài Lăng, ngài nên nhớ," Giang Vãn nói, giọng nói lạnh thấu xương. "Tặng một bông hoa dại cho người đang sở hữu một vườn hồng, là một sự 'khiếm nhã' và 'vô vị.' Tôi đã có người yêu. Xin ngài đừng làm những chuyện vô bổ."
Lăng Việt vẫn giữ nụ cười, chỉ nói một câu: "Ồ? Nhưng tôi luôn tin rằng, 'vườn hồng của kẻ khác, đôi khi lại là nơi ẩn giấu những bông hoa đẹp nhất.' Tôi chỉ đang tìm kiếm. Cậu Vãn, tôi chắc chắn rằng, cậu sẽ thích món quà của tôi."
Tống Triết đang bận rộn với vai diễn mới do Lăng Việt sắp xếp. Vai diễn đó quá nặng, đòi hỏi nhiều kỹ năng và kinh nghiệm mà Tống Triết chưa có. Anh liên tục mắc lỗi, bị đạo diễn phàn nàn.
Khi anh tan làm về nhà, anh thấy một hộp quà lớn được đặt trước cửa, kèm theo tấm thiệp:
“Triết, chúc cậu thành công. Tôi tin cậu có tiềm năng. Đừng để bất kỳ ai nói cậu không xứng. – Lăng Việt.”
Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay cao cấp, phiên bản giới hạn, giá trị xa xỉ. Tống Triết cảm thấy vừa được khích lệ, vừa bị xúc phạm. Anh cảm thấy một sự yếu đuối và tự ti dâng lên mạnh mẽ. Lăng Việt tặng quà cho anh, một món quà đắt tiền, một lời động viên, nhưng ẩn sâu là lời nhắc nhở về sự bất lực của Tống Triết, phải dựa vào sự 'thương hại' của Thái tử.
Đúng lúc đó, anh lướt mạng xã hội và thấy tin tức về phim trường: "Chủ tịch Lăng Việt ân cần chăm sóc Ảnh đế Giang Vãn ngay trên phim trường, tình cảm vượt mức đồng nghiệp?" Kèm theo là bức ảnh Lăng Việt vòng tay qua eo Giang Vãn.
Tống Triết bỗng thấy tim mình quặn thắt. Anh không giận Giang Vãn, mà giận bản thân mình. Anh cảm thấy Lăng Việt nói đúng: Anh không đủ khả năng che chở, anh chỉ đang cản bước tiến của Giang Vãn. Anh là cái cớ để Lăng Việt có thể tiếp cận Giang Vãn.
Tống Triết nhìn chiếc đồng hồ xa xỉ, rồi nhìn bức ảnh Giang Vãn trong vòng tay người khác. Lăng Việt không cần ra mặt đập phá, hắn chỉ cần khéo léo gieo rắc sự tự ti và hoài nghi.
Tống Triết quyết định không nói gì về món quà, cũng không hỏi về bức ảnh. Anh sợ, nếu anh hỏi, Giang Vãn sẽ cảm thấy mệt mỏi hơn. Sự im lặng của anh chính là lưỡi dao sắc bén nhất mà Lăng Việt đang chờ đợi.
Trong căn hộ chung, Giang Vãn đang ngồi đọc lại kịch bản, nhưng tâm trí anh hoàn toàn bị chiếm giữ bởi hình ảnh Lăng Việt liếm vết máu giả. Sự tiếp xúc đó, sự chiếm đoạt đó, khiến anh kinh tởm, nhưng đồng thời cũng phải thừa nhận, Lăng Việt là một đối thủ nguy hiểm.
Anh thấy Tống Triết lẳng lặng ngồi vào ghế sofa, khuôn mặt đượm vẻ ưu tư.
"Triết, vai diễn thế nào rồi?" Giang Vãn hỏi.
Tống Triết lắc đầu: "Không tốt lắm. Có lẽ... anh không hợp vai."
Giang Vãn bước đến, ôm lấy anh ấy. "Anh đừng nghĩ nhiều. Anh đã cố gắng hết sức."
"Nhưng không đủ," Tống Triết thì thầm. "Anh không đủ mạnh mẽ như em, không có tài năng bẩm sinh như em. Anh cảm thấy... anh đang kéo em lại."
Giang Vãn cảm thấy đau lòng. Lăng Việt đã thành công gieo mầm. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm rủa tên Thái tử Bắc Kinh bằng một câu nói đầy ẩn ý:
"Kẻ phá hoại muốn phá cây cổ thụ, không dùng búa mà dùng lời ngon ngọt của sâu mọt. Nó đang ăn mòn gốc rễ, và kẻ đang bị ăn mòn, lại không hề hay biết."
Giang Vãn thề, anh sẽ không để cho gốc rễ của mình bị thối rữa. Anh sẽ chống lại Lăng Việt, nhưng trước hết, anh cần phải kéo Tống Triết ra khỏi cái bẫy tâm lý này. Nhưng liệu, sự chữa lành của anh có còn kịp so với sự phá hoại của Lăng Việt? Câu hỏi đó vẫn còn bỏ ngỏ, như một lời tiên tri đầy lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro