Chương 5: Vết Rạn Của Kẻ Phụ Thuộc


​Dự án phim truyền hình mới của Tống Triết bắt đầu quay. Đúng như dự đoán của Giang Vãn, vai diễn đó quá sức đối với anh. Nó đòi hỏi sự chuyển đổi cảm xúc phức tạp và chiều sâu nội tâm lớn, điều mà Tống Triết chưa từng chạm tới.
​Lăng Việt, kẻ giật dây đứng sau, không hề xuất hiện trực tiếp tại phim trường của Tống Triết, nhưng mọi tin tức và sai sót của Tống Triết đều được báo cáo về hắn.
​Trong khi đó, trên phim trường “Vô Tận Chi Hải”, Giang Vãn và Lăng Việt liên tục có những cảnh quay căng thẳng. Sự đối đầu giữa Lục Phong và Tần Dạ không còn là diễn xuất, mà là sự bùng nổ của cảm xúc cá nhân.
​Hôm đó, Giang Vãn đang thực hiện một cảnh quay đơn độc, diễn tả sự kiên cường trong cô độc. Giữa lúc nghỉ giải lao, anh nhận được cuộc gọi từ Tống Triết, giọng nói nghẹn ngào.
​"Vãn... anh xin lỗi," Tống Triết cố nén tiếng khóc. "Anh... anh làm hỏng cảnh quan trọng. Lần thứ ba rồi. Đạo diễn Vương Minh đã hủy cảnh quay của anh trong hôm nay. Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt thất vọng."
​Giang Vãn cảm thấy tim mình đau nhói. Anh biết, đây là kế hoạch của Lăng Việt. Hắn muốn Tống Triết gục ngã dưới áp lực.
​"Triết, anh đừng lo lắng. Anh cứ nghỉ ngơi, hít thở sâu. Đừng để tâm lý ảnh hưởng," Giang Vãn dịu dàng an ủi.
​"Làm sao anh không lo được? Dự án này là cơ hội lớn nhất của anh! Em biết không, nếu anh thất bại, anh sẽ chẳng còn gì cả. Anh đã hứa với em, anh sẽ chứng minh anh xứng đáng..." Tống Triết gần như khóc nức nở.
​Giang Vãn cảm thấy bất lực. Anh muốn chạy đến bên Tống Triết, nhưng anh đang bị ràng buộc bởi hợp đồng và Lăng Việt.
​Đúng lúc đó, Lăng Việt bước đến, khoác áo vest ngoài, vẻ mặt đầy quan tâm: "Sao vậy, Ảnh đế? Có vẻ cậu đang lo lắng?"
​Giang Vãn ngắt cuộc gọi. Anh nhìn Lăng Việt bằng ánh mắt thù địch.
​"Ngài Lăng, ngài là kẻ ác độc. Ngài đang phá hủy Triết," Giang Vãn nghiến răng.
​Lăng Việt nhún vai, thản nhiên như không: "Tôi phá hủy? Tôi chỉ đang cho anh ta cơ hội để bay cao hơn thôi. Nếu một người không thể nắm bắt được cơ hội, đó là lỗi của ai? Hay cậu nghĩ, 'ánh sáng của cậu có thể che giấu được sự yếu kém vĩnh viễn của một người?' Cậu Vãn, cậu quá nhân từ."
​"Nhân từ hay không, không liên quan đến ngài. Ngài nên giữ lấy 'sự giả tạo và đạo đức giả' của mình, đừng bao giờ chạm vào cuộc sống của tôi nữa," Giang Vãn đáp trả.
​"Chính cậu đã để tôi chạm vào," Lăng Việt tiến sát lại, giọng thì thầm quyến rũ. "Tôi đã nói rồi, tôi không phải là kẻ tốt bụng. Tôi là kẻ tham lam. Tôi không thấy hổ thẹn vì điều đó. Hơn nữa..."
​Lăng Việt đột ngột đổi tông giọng, tỏ ra lo lắng: "Tống Triết đang gặp rắc rối lớn. Tôi nghe nói, đạo diễn bên đó đang cân nhắc thay vai. Nếu chuyện này xảy ra, uy tín của cậu Triết sẽ bị hủy hoại. Cậu Triết đã ký hợp đồng với Lăng thị. Nếu thất bại, không chỉ cậu Triết mà cả cậu, với vai trò là người yêu, cũng sẽ bị liên lụy."
​Giang Vãn trừng mắt nhìn hắn. Lời đe dọa này đã vượt qua ranh giới.
​Lăng Việt nở một nụ cười "trà xanh" hoàn hảo, lấy điện thoại ra và gọi đi.
​"Alo, sắp xếp cho Tống Triết có một huấn luyện viên diễn xuất riêng. Phải là người giỏi nhất. Nói với đạo diễn bên đó, tôi sẽ đích thân đến thăm trường quay. Tôi muốn đảm bảo rằng 'những người tôi đã ưu ái, không thể gục ngã dễ dàng.'"
​Sau khi cúp máy, Lăng Việt quay sang Giang Vãn, ánh mắt đầy sự đắc thắng.
​"Cậu thấy đó, tôi đã cứu Triết. Tôi đang giúp cậu, Ảnh đế Vãn. Cậu dùng thơ để mắng tôi là 'kẻ ác bá,' nhưng tôi lại là người duy nhất có khả năng và sẵn lòng che chở cho người yêu của cậu. Cậu có thể cứu anh ta bằng lời nói, nhưng tôi cứu anh ta bằng quyền lực và tiền bạc. Vậy, ai mới là 'ngọn núi vững chãi thực sự'?"
​Giang Vãn cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh biết, sự giúp đỡ này của Lăng Việt còn đáng sợ hơn cả sự phá hoại. Lăng Việt đang tạo ra một mối quan hệ phụ thuộc không thể chối từ giữa Tống Triết và Lăng thị. Hắn đang chứng minh: Tống Triết chỉ có thể tồn tại dưới bóng hắn, và Giang Vãn chỉ có thể dựa vào hắn để bảo vệ Tống Triết.
​"Ngài Lăng đang dùng 'món quà độc dược,' để ràng buộc linh hồn người khác," Giang Vãn đáp, giọng run lên vì phẫn nộ. "Ngài nghĩ tôi sẽ biết ơn sao? Ngài chỉ là một kẻ đáng khinh."
​"Tôi không cần sự biết ơn của cậu," Lăng Việt lạnh lùng. "Tôi chỉ cần sự 'chấp nhận thực tế.' Cậu và Tống Triết, không hợp nhau. Cậu quá cao, anh ta quá thấp. Cậu sẽ mệt mỏi vì phải cúi xuống. Còn anh ta sẽ mệt mỏi vì phải ngước nhìn. Tôi, mới là người xứng đáng đứng ngang hàng với cậu."
​Lăng Việt đặt tay lên vai Giang Vãn, một cử chỉ mang tính kiểm soát. "Nghỉ ngơi đi, Ảnh đế. Vết rạn đã xuất hiện. Tôi sẽ chờ đợi khoảnh khắc nó vỡ tan."
​Tối hôm đó, Tống Triết trở về nhà, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi và biết ơn.
​"Vãn, anh không sao rồi," Tống Triết nói, ôm chầm lấy Giang Vãn. "Lăng Việt đã gửi huấn luyện viên diễn xuất tốt nhất cho anh. Còn gọi điện nói chuyện với đạo diễn. Anh ta... anh ta thật sự là một người tốt."
​Giang Vãn đẩy nhẹ Tống Triết ra, nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ và phụ thuộc của anh ấy.
​"Triết! Anh không thấy sao? Hắn ta đang thao túng anh!" Giang Vãn gần như mất bình tĩnh. "Hắn ta tạo ra vấn đề, rồi đóng vai người hùng để giải quyết! Anh đang mắc bẫy của hắn!"
​"Nhưng... nhưng anh ta đã giúp anh thật mà," Tống Triết bối rối. "Anh ta không đòi hỏi gì cả. Anh ta chỉ nói rằng, anh ta muốn giúp anh 'tự đứng trên đôi chân của mình'."
​Giang Vãn cảm thấy một sự thất bại nặng nề. Tống Triết đã hoàn toàn bị lung lay. Anh không còn thấy được nọc độc trong lời nói bọc đường của Lăng Việt. Anh chỉ thấy sự cứu rỗi.
​Giang Vãn buông tay, ngồi xuống sofa. Anh nhìn Tống Triết, và lần đầu tiên, anh cảm thấy giữa hai người đã có một bức tường vô hình. Bức tường được xây bằng sự tự ti của Tống Triết và những viên gạch thao túng của Lăng Việt.
​"Triết," Giang Vãn nói khẽ, giọng đầy chua chát. "Con thuyền bị cột vào bến lạ, dù gió có thổi mạnh, nó cũng chỉ muốn quay về nơi có kẻ che chở."
​Câu nói đó là một lời chửi xéo thâm sâu, ngụ ý Tống Triết đã bị Lăng Việt (bến lạ có kẻ che chở) cột chặt, và dù Giang Vãn (gió mạnh) có cố kéo anh ấy đi đâu, anh ấy cũng sẽ quay về nơi phụ thuộc.
​Tống Triết không hiểu hết được ẩn ý đó, chỉ thấy Giang Vãn đang rất buồn. Anh ấy tiến lại gần, định ôm Giang Vãn, nhưng Giang Vãn tránh né.
​"Vãn..."
​"Anh nghỉ ngơi đi, Triết," Giang Vãn lạnh lùng nói. "Tôi mệt rồi."
​Trong đêm đó, Giang Vãn không ngủ được. Anh nhận ra, anh không chỉ đang chiến đấu với Lăng Việt, mà còn phải chiến đấu với sự yếu đuối bên trong Tống Triết.
​"Lòng tham của kẻ ác, đáng sợ mười phần. Nhưng sự tự ti và phụ thuộc của người mình yêu, lại là vết thương không thể chữa lành."
​Giang Vãn cảm thấy tuyệt vọng. Anh đã cố gắng bảo vệ "chậu hoa" của mình, nhưng chính cái cây trong chậu lại đang tự mình cúi đầu trước cơn bão. Anh biết, Lăng Việt đã thắng một nửa. Cái giá của việc đập chậu cướp hoa, lại chính là sự tan vỡ từ bên trong.
​Sáng hôm sau, khi Giang Vãn thức dậy, anh thấy có một tập giấy ghi chú được đặt trên bàn. Là kịch bản của Tống Triết.
​Trên trang đầu tiên, có một dòng chữ được viết bằng nét chữ của Lăng Việt:
​“Tống Triết, hãy diễn tập cảnh này. Cảm giác sợ hãi và bất lực của nhân vật, hãy dùng những trải nghiệm cá nhân để thể hiện. Nó sẽ giúp cậu nhập vai sâu sắc hơn.”
​Giang Vãn nhặt tờ giấy lên. Hắn ta đang buộc Tống Triết phải đối diện với sự tự ti và bất lực của chính mình, để dùng nó cho nghệ thuật. Sự "giúp đỡ" này, chẳng khác nào một màn hành hạ tâm lý tàn nhẫn nhất. Lăng Việt không chỉ muốn cướp người, hắn còn muốn cướp đi cả phẩm giá của Tống Triết.
​Giang Vãn cười lạnh. Anh biết, màn đối đầu tiếp theo sẽ là trực diện và công khai hơn. Anh phải khiến Lăng Việt phải trả giá vì sự tàn nhẫn này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro