Chương 6: Chiến Thuật Đạp Đổ Bằng Lời Nói
Lăng Việt, sau khi hoàn thành màn "cứu viện" Tống Triết, quyết định đã đến lúc kết thúc màn kịch này. Hắn gửi một lời mời chính thức đến Giang Vãn: một buổi gặp mặt riêng tại phòng trà cao cấp của Lăng thị, nơi có tầm nhìn bao quát cả thành phố.
Giang Vãn biết rõ mục đích của buổi gặp này. Hắn muốn Giang Vãn đầu hàng. Anh chấp nhận lời mời, không phải vì sợ hãi, mà vì muốn nhìn thẳng vào gương mặt giả tạo của kẻ thù.
Phòng trà yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách của thác nước nhân tạo và mùi hương trầm thanh nhẹ. Lăng Việt mặc một bộ đồ nhung đen sang trọng, tao nhã rót trà.
"Cậu Vãn, cậu đến rồi," Lăng Việt mỉm cười. Nụ cười của hắn luôn mang đến cảm giác vừa thân mật, vừa lạnh lùng. "Thành phố Bắc Kinh này, thật rộng lớn. Nhưng tôi có thể nắm giữ nó trong lòng bàn tay. Giống như... tôi có thể nắm giữ bất cứ thứ gì tôi muốn."
Giang Vãn ngồi xuống, không chạm vào chén trà. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt.
"Ngài Lăng nói đúng. Quyền lực thật sự rất mạnh. Nhưng ngài nên nhớ, 'chim ưng bay cao, không phải vì muốn khoe khoang, mà vì muốn tránh xa mùi tanh của bầy cáo.'"
Lăng Việt bật cười: "Tôi hiểu. Cậu muốn gọi tôi là cáo. Nhưng cáo cũng có đẳng cấp, Ảnh đế. Cáo của tôi biết săn mồi, biết tạo ra bẫy tinh vi. Không giống như... một số người, cả đời chỉ biết loanh quanh trong vòng tròn nhỏ hẹp của sự an toàn."
Hắn ta dừng lại, chuyển sang giọng điệu chân thành và "trà xanh" nhất.
"Giang Vãn," Lăng Việt nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy sự đau xót giả tạo. "Cậu và tôi, chúng ta đều là những kẻ đứng trên đỉnh cao. Cậu dùng tài năng, tôi dùng quyền lực. Nhưng cậu có thấy không? Cậu phải dành quá nhiều tâm sức để bảo vệ một 'người không có khả năng tự bảo vệ'."
"Ngài đang ám chỉ Triết," Giang Vãn lạnh lùng.
"Không hẳn," Lăng Việt thở dài, đóng vai một người bạn đồng cảm. "Tôi chỉ đang nói về 'sự khác biệt giữa hai thế giới.' Triết là người tốt, tôi không phủ nhận. Nhưng cậu có biết, khi cậu phải nhịn ăn để dành tiền mua cho Triết một chiếc áo khoác đắt tiền mà anh ta luôn mơ ước, Triết đã cảm thấy thế nào không?"
Giang Vãn nhíu mày: "Anh ấy cảm kích."
"Không, anh ta cảm thấy 'nhục nhã'," Lăng Việt nhấn mạnh, giọng nói đầy sức thuyết phục. "Anh ta cảm thấy mình vô dụng. Anh ta cảm thấy mình là gánh nặng. Cậu Vãn, cậu yêu Triết. Nhưng tình yêu của cậu đã biến thành sự 'hy sinh quá mức,' và sự hy sinh đó lại trở thành 'lưỡi dao vô hình đâm vào lòng tự trọng' của anh ta."
Giang Vãn cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt. Lăng Việt đã điều tra quá kỹ. Hắn ta không chỉ biết về những khoảnh khắc đẹp, mà còn biết cả những góc khuất đầy tổn thương.
Lăng Việt tiếp tục, như một bác sĩ tâm lý đang phân tích: "Cậu luôn phải dùng trí tuệ và sự sắc bén của mình để bảo vệ Triết khỏi những kẻ như Đạo diễn Trần, khỏi những kẻ săn mồi. Cậu giống như một 'nghệ sĩ đang cố vẽ lên một bức tranh đã bị nhòe màu' bằng chính máu và nước mắt của mình. Cậu xứng đáng có được sự bình đẳng, có được một người có thể cùng cậu đứng trên đỉnh cao này, thay vì phải liên tục cúi đầu. Tôi có thể làm điều đó."
Hắn ta rót một chén trà, đẩy về phía Giang Vãn. "Tôi có thể cho cậu sự nghiệp không bị cản trở, sự tôn trọng không bị nghi ngờ, và một người có thể hiểu rõ 'sự cô đơn của kẻ đứng đầu.'"
Đây là đòn tấn công tâm lý mạnh mẽ nhất của Lăng Việt: không phải chia rẽ bằng cách bôi nhọ Tống Triết, mà là bằng cách tôn vinh sự hy sinh của Giang Vãn và khuyến khích sự tự giải thoát của anh. Hắn ta đã biến mình thành người bạn tâm giao, người duy nhất nhìn thấy nỗi khổ tâm của Giang Vãn.
Giang Vãn hít một hơi sâu. Anh không thể phủ nhận những lời đó. Chúng quá đúng. Nhưng chính vì quá đúng, nên sự trà xanh này càng đáng sợ.
Anh nhìn chén trà, rồi nhìn thẳng vào Lăng Việt, nở một nụ cười khinh miệt.
"Ngài Lăng, ngài quả là bậc thầy của nghệ thuật thao túng. Ngài là một con 'rắn độc đang đội lốt con cá hiền lành, mượn vẻ ngoài trong sáng để tìm cách nuốt chửng.' Ngài nói về sự hy sinh của tôi? Vậy xin ngài nghe cho rõ câu trả lời của tôi."
Giang Vãn chậm rãi cất lời, lần này, anh dùng một phép ẩn dụ văn chương thâm sâu và cay nghiệt, kết hợp giữa thi ca và triết học, nhằm mục đích chửi thẳng Lăng Việt là một kẻ hèn hạ không có cốt cách.
"Ngài Lăng, ngài nhìn thấy Tống Triết là 'cỏ rác' và tôi là 'trăng sao'? Vậy xin ngài nhìn lại chính mình. Cỏ rác có thể nhỏ bé, nhưng nó sinh ra từ đất mẹ, 'hút lấy sương đêm, giữ lấy sự chân thật của thiên nhiên.' Nó có sự 'nguyên sơ và thuần khiết' mà không vật nào có được."
Anh nhấn mạnh: "Còn ngài, ngài là gì? Ngài là một 'mỏ vàng được khai thác quá độ.' Ngài có tiền, có quyền, có hào quang, nhưng ngài đã mất đi sự nguyên sơ. Ngài dùng 'vàng bạc để che đậy sự trống rỗng' bên trong. Ngài nhìn tôi bằng ánh mắt khao khát, chẳng qua vì ngài muốn chiếm đoạt sự 'chân thật' mà ngài đã đánh mất."
"Ngài nói tôi nên buông tay Triết để được giải thoát? Không! Tôi sẽ không bao giờ buông tay, không phải vì níu kéo, mà vì 'kẻ thù muốn phá hủy cái gì, thì ta phải giữ lại cái đó như một lời thách thức.' Ngài muốn tôi trao Triết cho ngài sao? Đừng mơ!"
"Ngài nhìn thấy Triết yếu đuối? Nhưng 'sự yếu đuối được bao bọc bằng tình yêu chân thật, thì mạnh mẽ hơn vạn lần quyền lực được xây trên sự giả dối.' Ngài muốn dùng sự 'thương hại' để mua chuộc linh hồn người khác, nhưng ngài sẽ không bao giờ hiểu được, 'tình yêu không phải là sự trao đổi quyền lực, mà là sự chấp nhận cả những khiếm khuyết.'"
Giang Vãn kết thúc bằng một câu đầy thách thức: "Tôi biết, ngài là kẻ đập chậu cướp hoa. Nhưng tôi cam đoan với ngài, 'hoa của tôi đã có gai độc. Ngài hái được, nhưng chắc chắn sẽ bị thương tổn đến tận xương tủy.'"
Lăng Việt im lặng một lúc lâu. Đôi mắt hắn sâu thẳm, không còn vẻ "trà xanh" dịu dàng nữa, mà là sự trần trụi của một kẻ si tình. Hắn ta không hề tức giận. Trái lại, hắn cảm thấy kích thích tột độ.
"Gai độc?" Lăng Việt cười khẩy, cuối cùng cũng chạm vào chén trà, nhấp một ngụm. "Tôi không ngại. Đau đớn, đôi khi mới là sự khởi đầu của một tình yêu đích thực. Cậu Vãn, cậu càng dùng văn thơ để mắng tôi, tôi càng thấy sự kiêu hãnh của cậu là thứ tôi phải chinh phục."
"Cậu nói cậu sẽ không bao giờ buông tay Triết," Lăng Việt đứng dậy, tiến đến đứng sau lưng Giang Vãn, giọng nói đầy uy hiếp và thân mật. "Tôi không cần cậu buông tay. Tôi sẽ dùng 'sức ép tâm lý và thực tế tàn nhẫn' để Triết tự mình buông tay. Đến lúc đó, cậu sẽ thấy, 'lòng tự trọng của đàn ông, còn quan trọng hơn cả tình yêu.'"
Giang Vãn giật mình quay lại, đối diện với hơi thở ấm áp và mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng từ Lăng Việt.
"Ngài Lăng, ngài là kẻ điên," Giang Vãn nói.
"Vâng, tôi điên. Điên vì cậu," Lăng Việt thừa nhận một cách trơ trẽn. "Cậu nên về nhà, nhìn xem Tống Triết đang phải đấu tranh với lòng tự trọng của mình như thế nào. Tôi tin rằng, sự thật sẽ nói lên tất cả."
Giang Vãn rời khỏi phòng trà với cảm giác ghê tởm và lo lắng tột độ. Anh biết Lăng Việt không nói suông. Hắn ta đã gieo những hạt giống nghi ngờ và tự ti vào Tống Triết, và giờ đây, hắn đang chờ đợi chúng ra hoa.
Khi Giang Vãn về đến căn hộ, anh thấy Tống Triết đang ngồi co ro trên sofa, khuôn mặt trắng bệch, tay cầm điện thoại.
"Triết, sao vậy?"
Tống Triết ngước nhìn Giang Vãn, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.
"Vãn... vai diễn của anh... bị hủy rồi," Tống Triết nói, giọng run rẩy. "Không phải vì diễn xuất. Mà là vì... một bài báo trên mạng xã hội."
Tống Triết đưa điện thoại cho Giang Vãn. Trên màn hình là một bài viết ẩn danh, nhưng đầy sức nặng, nói về việc "một diễn viên trẻ được ưu ái quá mức, dùng mối quan hệ cá nhân để nhận vai, nhưng lại thiếu năng lực, làm ảnh hưởng đến cả đoàn phim." Bài báo không chỉ trích Tống Triết, mà còn ngầm chỉ trích Giang Vãn dùng quyền lực để can thiệp.
Điều đáng sợ nhất là, bài báo này có một đoạn nói về việc "người yêu của Ảnh đế Vãn, nên tìm một công việc ổn định, thay vì cố gắng trở thành gánh nặng."
Giang Vãn biết, đây là đòn cuối cùng của Lăng Việt. Hắn ta đã dùng truyền thông để công khai làm nhục Tống Triết.
"Đây là Lăng Việt," Giang Vãn tức giận ném điện thoại xuống sofa. "Hắn ta làm! Hắn muốn chia rẽ chúng ta!"
"Không phải hắn," Tống Triết lắc đầu, nước mắt chảy dài. "Hắn đã giúp anh rất nhiều. Có lẽ... có lẽ là sự thật. Vãn, em nhìn đi. Mọi người đều nói anh không xứng đáng với em. Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể thay đổi sự thật này."
"Anh nói gì vậy? Đừng bị hắn thao túng!"
Tống Triết đứng dậy, nhìn Giang Vãn bằng ánh mắt đau khổ và quyết tâm.
"Vãn, chúng ta chia tay đi," Tống Triết nói, giọng dứt khoát. "Anh... anh không thể tiếp tục là gánh nặng của em nữa. Anh không thể để người em yêu phải chiến đấu với cả thế giới vì anh. Anh muốn... tự giải thoát cho chính mình. Và giải thoát cho em."
Giang Vãn sững sờ. Anh đã chiến đấu với Lăng Việt bằng mọi lời thơ, mọi ẩn ý, nhưng cuối cùng, anh lại thất bại trước sự tự ti của người mình yêu. Lăng Việt đã thắng, một chiến thắng hoàn hảo, không cần phải trực tiếp ra tay.
"Anh... anh thật sự muốn vậy sao?" Giang Vãn đau đớn hỏi.
"Anh xin lỗi," Tống Triết quay lưng đi, nước mắt rơi lã chã. "Anh xin lỗi. Anh biết, 'con chim đã mất đôi cánh kiêu hãnh, không còn xứng đáng đậu trên cành vàng.' Em hãy tìm bầu trời mới của mình đi."
Giang Vãn đứng chôn chân tại chỗ. Anh biết Tống Triết nói câu đó, là vì lòng tự trọng đã bị nghiền nát, không phải vì hết yêu. Nhưng câu nói đó, lại là lời chia tay cuối cùng.
Giang Vãn không níu kéo. Anh biết, sự níu kéo lúc này chỉ là sự thương hại, đúng như Lăng Việt đã dự đoán. Anh chỉ nhìn theo bóng lưng Tống Triết, buông một câu đầy thâm sâu và cay nghiệt, không phải dành cho Tống Triết, mà dành cho Lăng Việt đang chờ đợi bên ngoài bức tường.
"Kẻ phản bội không xứng đáng. Nhưng kẻ gây ra sự phản bội, sẽ không bao giờ có được sự bình yên."
Cánh cửa đóng lại. Giang Vãn khuỵu xuống sofa. Chậu hoa đã vỡ. Và kẻ hái hoa, Lăng Việt, đã chiến thắng. Nhưng sự chiến thắng này, được đổi bằng một trái tim đang rỉ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro