Phần 11

Chớp mắt đã tới nguyên đán , Tiêu Chiến cũng không muốn về nhà, nhưng Nhất Bác lại muốn cậu về .

-“Em không có chút hiếu thuận nào, ngoan ngoãn trở về nhà đi, ở đây cũng không có chuyện  gì.”

Xán Liệt không phục chu chu miệng, “Nào có? Nơi này không phải có anh sao?”

Hai người cùng đi trên những con đường S thị, nhìn nhau tình tứ, mặc cho đám đông đang nhộn nhịp bao phủ quay họ.

Nhất Bác lặng lẽ cầm một bàn tay Tiêu Chiến nhét vào trong túi, Tiêu Chiến tay lạnh như băng lập tức ấm lên, Tiêu Chiến cảm động vì hành động của Nhất Bác, nhịn không được hôn trên mặt Nhất Bác một nụ hôn thật nhẹ.

Vẫn là anh đối với em tốt nhất. Tiêu Chiến thầm suy nghĩ

Rất nhẹ nhàng, mười ngón tay lại đan chặt vào nhau.

Ánh mắt này như mang theo một loại ma lực, làm cho Tiêu Chiến thực sự chìm sâu vào mê muội, tựa như từ nay về sau không thể kháng cự ma lực ấy.

Nhất Bác bất lực nhìn cậu, Tiêu Chiến nói: “Ayda, Nhất Bác, sao anh lại cao hơn!” Nói xong liền kiễng chân lên so chiều cao với Nhất Bác.

Bởi vì Nhất Bác hơi gầy cho nên nhìn có vẻ rất vẻ rất cao. Thật ra cũng không phải Tiêu Chiến thấp. Tính khí Tiêu Chiến có đôi khi như hài tử, chính Nhất Bác cũng rất thích như thế, thích cậu thiên chân vô tà.

-“Đúng rồi, anh vì sao không trở về nhà?” Tiêu Chiến nháo loạn một hồi, liền không chút để ý hỏi Nhất Bác.

Nhất Bác biến sắc, tựa hồ có chút không muốn trả lời vấn đề này, nhưng anh vẫn nói: “Bọn họ không ở trong nước.”

-“À.” Nhìn thấy sắc mặt Nhất Bác không tốt, Tiêu Chiến liền ngậm miệng không hỏi gì thêm. Nhất Bác vẫn ở lại trường học, Kế Dương cũng ở lại cùng anh.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, chỉ cần hiện tại mình cùng Nhất Bác yêu nhau là tốt rồi, Những thứ khác. . .Không cần quan tâm đến!

-“Nào đi thôi,giúp em đi mua quà cho ba mẹ!”

Tiêu Chiến cười buông tay Nhất Bác, hòa vào đám đông nhộn nhịp, Nhất Bác nhìn cậu như có không tan trong đám người, cách mình thật xa, trong lòng dâng lên một tia thẫn thờ, vừa mới vươn tay bắt lấy định nắm tay cậu, tay anh vẫn còn ở giữa không trung.

Tiêu Chiến cứ như thế mà buông tay của anh, mà không phải là kéo theo anh cùng nhau chạy...

Như vậy. . . Kỳ thật như vậy cũng tốt, không phải sao?

Nhất Bác gợi lên môt ý cười, hai tay đút túi quần, chậm rãi lui về phía sau, vừa muốn xoay người, lại có người bổ nhào trên lưng mình.

Nhất Bác không hề phòng bị, dù không cần nhìn, liền biết là ai .

-“Muốn chạy trốn ư? không được đâu!”

Tiêu Chiến cười ha ha, lắc lắc ngón tay, làm nũng nói: “Anh cõng em nha, em chạy mệt rồi !”

Nhất Bác liền cõng Tiêu Chiến, chầm chậm trở về, ngữ khí đặc biệt nhẹ nhàng, nói: “Không mua ư ?”

Tiêu Chiến cằm tựa vào lưng Nhất Bác, bất mãn nói: “Vì bắt anh nha! Ha ha! Vì ngày mai, ngày kia đều là ngày nghỉ anh cùng em đi mua nha ~ không được đổi ý đó!”

-“Thật sự thì … thôi được rồi, em thực bá đạo! Ayda, em cũng nặng thật đấy!” Nhất Bác trêu đùa nói. Tiêu Chiến mất hứng , nhanh tay liền đặt trên mặt Nhất Bác, hai tay lạnh lẽo áp vào mặt Nhất Bác, woa ấm quá đi mất.

Em luôn hy vọng cả đời có thể ở trên lưng anh như thế này.

Tiêu Chiến nhìn lông mi thật dài của Nhất Bác, tâm tình trở nên vui sướng mà không hiểu lý do, cảm thấy thật ấm áp.

Nhất Bác bị cậu làm nháo,tuy cả người không thoải mái nhưng trong lòng lại cực kì cao hứng, cố ý phụng phịu.

-“Anh lại giận em à?” Tiêu Chiến cười trộm , lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, cười hì hì nói: “Không nên tức giận nha! Em áp tay lên mặt anh như vậy, sẽ không có ai đến tranh giành anh!”

Nhất Bác vừa muốn nói gì đó thì Tiêu Chiến lại dời đi lực chú ý.

-“Woa! Nhất Bác! Anh xem, tuyết lại rơi!”

Đúng vậy, dưới nền trời chỉ có màu đen tĩnh lặng, những bông tuyết tựa như những vì tinh tú, lấp lánh rơi xuống mặt đất.

-“Mỗi một bông tuyết thật giống như một tiểu sinh linh nha~” Tiêu Chiến vui vẻ nói. Hiện tại cậu cảm thấy được mình đặc biệt hạnh phúc, giống như có được toàn bộ thế giới!

Nhất Bác không có nói tiếp, anh quay đầu nhìn thấy trên lông mi xinh đẹp như muốn khép lại kia của Tiêu Chiến một bông tuyết, nhẹ nhàng đáp xuống. Giờ phút này, giữa những bầu trời tràn ngập màu trắng của tuyết, Tiêu Chiến tựa như một thiên sứ.

Anh im lặng cõng Tiêu Chiến cùng nhau trở về, ánh trăng ảm đạm bao phủ thân ảnh của hai người.

Lúc này di động Nhất Bác đột nhiên vang lên, bởi vì đang phải cõng Tiêu Chiến trên lưng nên nói: “Em giúp anh nghe điện đi.”

Tiêu Chiến liền từ túi của Nhất Bác lấy ra di động, nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, sửng sốt một chút, nói: Là...Kế Dương...”

Không khí biến hóa kì lạ, Nhất Bác buông Tiêu Chiến xuống, Tiêu Chiến thật sự rất muốn chạy theo, biết là không thể đuổi kịp nên dừng lại.

-“Alo?” Nhất Bác đi vài bước, trầm giọng hỏi.

Đầu dây bên kia mang theo thanh âm của Kế Dương có chút kỳ lạ, có gì đó nghẹn ngào, “Nhất Bác, cậu có thể trở về không? Ba của mình, ba của mình… bệnh tim đột ngột phát ... Bây giờ còn đang cấp cứu! Mình...Mình…”

Nhất Bác lập tức chặn lời của y nói: “Được rồi, trước hết, cậu đừng quá gấp gáp, mình lập tức trở về. À không, cậu đi ra nhà ga chờ mình, mình và cậu cùng nhau trở về! Không nên gấp gáp.”

Tiêu Chiến còn không biết chuyện gì xảy ra, Nhất Bác quay đầu nói với cậu: “Tiêu Chiến, anh xin lỗi. Bây giờ em tự mình đi về trước, anh có việc gấp.”

Nhất Bác vừa mới bước được vài bước, Tiêu Chiến vội hét lên: “Nhất Bác anh đừng đi! Rốt cuộc là chuyện gì chứ !”

Nhất Bác ngừng chân, ngay cả đầu cũng không quay lại “Khi về anh sẽ nói với em sau, đi về nhớ chú ý an toàn. Ngoan!”

Sau đó liền gọi một chiếc taxi rời đi. Tiêu Chiến vẻ mặt khổ sở, ủ rũ đi phía trước đi.

Ayda, rốt cuộc chuyện gì đây! Nhất Bác sao lại như thế, Kế Dương có chuyện gì ư?

Lần trước chẳng lẽ cũng là bởi vì Kế Dương sao?

Tiêu Chiến nhớ tới sinh nhật Nhất Bác, ngày đó Kế Dương và anh cùng nhau trở về đích, trong lòng một trận khổ sở, cư nhiên đã muốn khóc.

Trên đường, gặp thoáng qua một đám nam nữ trẻ tuổi, trong đó có một cô gái quay đầu lại nhìn thân ảnh Tiêu Chiến, vì thế bạn bè liền hỏi: “Vi Vi, cậu biết anh chàng đẹp trai kia?”

Hạ Vi cười cười, nói: Đúng vậy a!Mình qua chào hỏi!”

Vì thế như ngựa chạy đi.

-“Hi!”

Tiêu Chiến liền hoảng sợ, quay đầu thấy một cô gái lạ, không đúng nha như là đã gặp nhau ở nơi nào đó.

-“Bạn là...” Tiêu Chiến nhị trượng sờ không tới đầu, cái cô gái kia cười rộ lên má lúm đồng tiền, Tiêu Chiến tựa hồ như nhớ ra , liền nói: Đúng vậy, là cậu!”

-“Đúng vậy, là tớ! Lần trước không kịp giới thiệu, tớ là Hạ Vi, cậu có thể gọi là Vi Vi!”

Hạ Vi nhìn rất xinh đẹp, ngọt ngào, cô khoác một chiếc áo bông màu đỏ phá lệ động lòng người, gương mặt không trang điểm, khuôn mặt như thế lại mang nét tự nhiên, thật thuần khiết.

Tiêu Chiến vội nói: “A, tớ là Tiêu Chiến.”

Hạ Vi giật mình nói: “Cậu là người Hàn Quốc? !”

Tiêu Chiến gật gật đầu, cùng Hạ Vi song song bước, Hạ Vi tò mò hỏi cậu: “Một mình đi dạo phố sao?”

Tiêu Chiến kinh ngạc nói: “Không phải, bạn của tớ vừa rồi có chút việc nên đi trước rồi.”

Hạ Vi lúc này chợt nhớ lại, mới nãy có nhìn thấy thân hình một nam tử cao lớn vội vã chạy đi vẫy xe taxi, thần sắc rất khẩn trương, có lẽ chính là người bạn đi cùng Tiêu Chiến.

-“Ah, thì ra là như vậy. . . Vậy bây giờ cậu đang quay về trường học sao?” Hạ Vi cùng cậu đi về hướng bến xe bus.

Tiêu Chiến gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Không trở về ký túc xá thì còn có thể đi đâu nữa chứ, tớ còn là thành thành thật thật mà tuân thủ quy định của trường đó.”

Cậu kỳ thật rất muốn trở về, hỏi Uông Trác Thành một chút, xem cậu ta có biết chuyện gì xảy ra hay không?.

Hạ Vi rất tinh ý mà nhìn ra tâm tình không được tốt của Tiêu Chiến tâm. Mặt cũng nhăn lại, đặc biệt có gì đó thương xót người này, liền nhịn không được muốn làm cho cậu vui vẻ.

-“Cậu nhìn qua. . . như là mất hứng a~?” Hạ Vi nhỏ giọng quan tâm, dù sao cô và Tiêu Chiến chỉ có thể xem như bình thủy(bèo nước) tương phùng mà thôi, nhưng trong lòng đã có thanh âm nói cho Hạ Vi biết Tiêu Chiến là một người rất tốt.

-“Bị cậu phát hiện rồi!” Tiêu Chiến cười khổ, nâng quai hàm nói: Đúng vậy nha, là có chút mất hứng

Hạ Vi đột nhiên kéo tay Tiêu Chiến , kéo cậu chạy thật nhanh, Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hạ Vi nói: “Tớ có cách giúp tâm tư cậu tốt lên! Đi theo tớ!”

Bọn họ đi qua một đám người rất ầm ĩ, còn có thật nhiều, thật nhiều nấc thang. Khi Hạ Vi đẩy cửa ra, Tiêu Chiến thật sự là bất động ,liền ngừng lại, Hạ Vi cũng buông tay .

-“Nơi này là. . .”

Gió lạnh thổi tới, tuyết rơi dầy hạt hơn, trắng xóa một mảng. Nhìn ra ngoài, toàn bộ thành thị phá lệ im lặng, tựa như mỹ nhân đang ngủ say.

Giống như thế giới, này còn lại tôi và bạn.

-“Nơi này là nơi cao nhất S thị đó” Hạ Vi lôi kéo Tiêu Chiến đi đến lan can, cô tuyệt không sợ hãi, hai tay buông lan can, thân mình cúi đi xuống.

Gió thổi làm loạn tóc của cô, Tiêu Chiến suy nghĩ, Hạ Vi, hẳn là có một quá khứ đặc biệt .

Hạ Vi cũng không nhìn Tiêu Chiến, chính là lẳng lặng , giống như mỗi người đang tự chìm đắm vào thế giới riêng của chính mình, Tiêu Chiến cũng dần dần chìm vào yên tĩnh, cậu nhìn ra thật xa, ý đồ tìm kiếm nhà mình, nhưng trong đầu lại là khuôn mặt của Nhất Bác.

Anh bây giờ...Đang làm gì ? Ở đâu?

Dọc theo đường đi, đôi mắt Kế Dương đều đỏ , Nhất Bác ôm bờ vai của y, anh rất lo lắng, ba của Kế Dương từ nhỏ đã đối xử với anh rất tốt, đôi khi còn tốt hơn Kế Dương .

Ba của Kế Dương trước kia làm phó cục trưởng cục giáo dục thành phố, mẹ của Kế Dương người phụ nữ rất chu toàn. Trụ cột gia đình đột nhiên ngã bệnh, Nhất Bác tự nhiên lo lắng vạn phần.

Khi Kế Dương xuống xe thân mình còn có chút hoảng sợ, Nhất Bác đỡ lấy y, Kế Dương bả vai run nhè nhẹ, y hít một hơi thật sâu, cùng Nhất Bác đi vào bệnh viện nhân dân thành phố.

-“Con trai!” Mẹ Tống rõ là chịu đả kích không nhỏ, thấy Kế Dương đến liền ôm cổ y khóc, Kế Dương tỉnh táo một chút, dù sao y cũng là một nam nhân.

-“Mẹ, ba thế nào ?” Kế Dương đỡ mẹ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

-“Còn không biết sao nữa, bây giờ còn đang phẫu thuật, đã đi vào nửa ngày nửa ngày rồi.”

Tống mẹ nhìn vẫn là đèn báo vẫn hiện màu đỏ, tâm như bị treo lên , ngay cả Nhất Bác cũng chưa kịp chào hỏi .

Nhất Bác cũng không để ý, anh hiểu được tâm tình của gia đình Kế Dương lúc này, biện pháp tốt nhất chính là im lặng ngồi bên bọn họ.

Lại nhớ tới câu hỏi của Tiêu Chiến trước lúc rời đi, có chút không dám đối mặt cậu. Nhìn bộ dáng của Kế Dương bây giờ, lại là không đành lòng bỏ y một mình để trở về...

Màu đỏ rốt cục cũng biến thành màu xanh, bác sĩ đầu tiên đi ra, ngoài cửa ba người lập tức đi tới.

-“Bác sĩ! Thế nào rồi ạ ? !” Kế Dương hỏi trước.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nghiêm túc, chỉ nói là: “Trước quan sát hai ngày, đã cấp cứu kịp thời, bất quá còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm.”

Nói xong y tá liền từ bên trong phòng bệnh đi ra. Vì vậy bọn họ liền cùng đi  phòng bệnh.

-“Mẹ, nếu không mẹ đi về trước đi, con ở lại chăm sóc ba, mẹ về nghỉ ngơi một chút đi”

Tống mẹ suy nghĩ một chút, quả thật cũng hiểu được thân thể sắp chịu không nổi, bà nhìn Nhất Bác, nói: “Còn phiền Nhất Bác đến đây, thật ngại quá!.”

Nhất Bác ngay lập tức nói: “Không có gì đâu ạ, cháu ở lại trường học cũng không có việc gì, thúc thúc bị bệnh, con đương nhiên phải tới rồi.”

Tống mẹ là thật tâm yêu mến Nhất Bác, cũng chưa từng làm tổn thương anh , quả thật là có tình có nghĩa.

-“Vậy được rồi, các con cũng phải chú ý thân thể nha, mẹ trở lại sẽ mang cho các con một vài thứ.” Tống mẹ cầm túi, hướng cửa phòng bệnh đi ra.

-“Vâng, Chào mẹ.” Kế Dương ngồi cạnh giường bệnh, quay đầu nói tạm biệt.

Kế Dương nhìn Nhất Bác, cảm thấy thật có lỗi.

-“Thực xin lỗi.” y nhẹ nhàng mà nói.

Nhất Bác đứng ở bên cạnh y, dùng sức ôm vai Kế Dương, như là an ủi.

-“Thúc thúc trước đây đối mình như vậy, mình nên tới mà, lúc trước cậu cũng không nói như vậy?”

Kế Dương nhớ tới khoảng thời gian ba Nhất Bác gặp chuyện không may, khi Nhất Bác cự tuyệt sự trợ giúp của y, y sẽ khóc lên: “Thúc thúc đối mình tốt như vậy, dựa vào cái gì không cho mình giúp chứ!”

Hiện tại Kế Dương không khỏi cười khổ, có chút bất đắc dĩ với chính mình ngày đó, bây giờ chỉ sợ sớm đã không còn nhớ tới lời nói khi ấy.

-“Cảm ơn cậu.” Kế Dương cẩn thận đưa tay cầm lấy bàn tay Nhất Bác đang đặt trên vai mình.

Thật sự, hiện tại có cậu ở đây thật tốt.

Kế Dương sau đó yên lặng mà ngủ, Nhất Bác đem y ôm đến giường bên cạnh,cả đêm rồi Kế Dương luôn lo lắng không yên, bây giờ chắc y rất mệt mỏi.

Nhất Bác tiếp tục ngồi cạnh giường Tống ba, trên người của ông cắm đủ các loại dây ống, khuôn mặt trắng bệch, thập phần tiều tụy.

Nơi này là ICU, cho nên bên ngoài thực im lặng, đến tận khi đêm khuya, Nhất Bác lén lút đi ra ngoài, đi xuống dưới lầu của bệnh viện gọi điện thoại, lúc này mới phát hiện tuyết đã rơi thật nhiều, trắng xoá một mảnh.

Lúc này, Tiêu Chiến nằm ở ký túc xá, như thế nào cũng ngủ không được, nắm thật chặt di động, sợ bỏ lỡ cuộc gọi.

-“Về sau tâm tình không tốt liền tới nơi này, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp nha ~” Hạ Vi mỉm cười cùng cậu chào tạm biệt.

-“Cậu không trở về nhà sao?” Tiêu Chiến tò mò hỏi.

Hạ Vi cụp mắt như là đang nói một câu chuyện không quan hệ.

-“Tớ là cô nhi.”

Những lời này, bây giờ vẫn như một tảng đá đè nặng vào đầu Tiêu Chiến .

So với Hạ Vi,mình xem như vẫn còn hạnh phúc.

Lúc này di động rung mạnh, quả nhiên là Nhất Bác gọi tới.

Tiêu Chiến lập tức nhấn nút nghe, lại không nói gì, cậu chờ Nhất Bác lên tiếng trước.

-“Tiêu Chiến? Em đang nghe sao?”

Nhất Bác, anh vì cái gì để ý cẩn thận như vậy ?

Tiêu Chiến hít vào một hơi, nói: “Vâng, anh đang ở đâu?”

-“Anh ở G thị, ba của Kế Dương sinh bệnh , anh cùng cậu ấy về, thật xin lỗi…” Anh còn chưa nói xong, Tiêu Chiến liền vội vàng hỏi: “Ngày mai hay ngày kia anh…? !”

Nhất Bác vừa rồi còn hứa sẽ cùng đi với cậu mà ?

Nhất Bác không nói gì, thật lâu sau mới lên tiếng : “Thật xin lỗi.”

Một câu “Thật có lỗi” của anh vang vọng trong tai Tiêu Chiến nghe cực kỳ khinh miệt, Tiêu Chiến hướng phía điện thoại hét lên: “Nhất Bác! Anh ngoài nói câu thật xin lỗi còn có thể nói gì khác được không hả?! thật xin lỗi ư? tôi không cần! Kế Dương ! Kế Dương! Dựa vào cái gì mà tùy ý có thể gọi anh đến chứ! Anh là người yêu tôi cơ mà !”

Nhất Bác rất bình tĩnh nói: “Tiêu Chiến, không cần nổi giận, em trước hãy nghe anh nói. . .”

Tiêu Chiến cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghe anh ta giải thích nữa, cậu hiện tại đang rất tức giận, một cỗ hờn dỗi nghẹn ở trong ngực, khó chịu muốn chết.

Trong nháy mắt, cậu như mất đi lý trí, khẩu khí lại như rất bình tĩnh.

-“Nhất Bác, chúng ta kết thúc đi ...”

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, cậu cầm lấy đầu mình muốn vò nát. Uông Trác Thành cũng vì cậu làm nháo mà tỉnh cậu, thấy Tiêu Chiến khóc như một đứa trẻ, nước mắt như trân châu, không ngừng rơi xuống, liền nói: “Cậu là thằng điên.”

Tiêu Chiến đờ đẫn trả lời: “Tớ chính là điên rồi...”

Cậu cư nhiên mà nói với Nhất Bác : chúng ta kết thúc.

Kỳ thật không phải chúng ta kết thúc, mà là  Tiêu Chiến kết thúc rồi.

Yêu một người, sao mà mệt mỏi đến thế chứ? Nếu phải mệt mỏi như vậy, có thể không yêu nữa không?

Tiêu Chiến kinh ngạc xuất thần, Uông Trác Thành cảm thấy thật đau đầu, nhưng cậu ta biết, chuyện tình cảm, người khác có chỉ bảo gì cũng không thể được, chỉ có chính mình mới tìm ra biện pháp tốt nhất mà thôi, nên làm như thế nào, Tiêu Chiến về sau sẽ biết.

Bên ngoài tuyết càng lúc càng rơi dày hơn, đem mọi thứ phủ ngập trong một màu trắng, nhìn rất tinh khiết nhưng lại mang cảm giác lạnh tới thấu xương, bất luận là S thị hay G thị.

Nhất Bác suy sụp để điện thoại xuống, bước trở lại ICU, cảm thấy từng bước đi phá lệ phiền toái.

Đúng vậy, ai có thể chấp nhận được người yêu mình ba lần bảy lượt lỡ hẹn chứ?

Anh thật sự không phải là một người tốt trong tình yêu đi.

Cửa phòng bệnh mở, Kế Dương đứng ở nơi đó thấy Nhất Bác, bộ dáng thất thần, y cũng biết là vì ai mà khiến anh trở nên như thế.

Kế Dương cũng không hỏi nhiều, mà tiến lên ôm lấy anh.

Nếu cậu ta không thể bảo hộ cậu, như vậy để mình đến bảo hộ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro