Phần 13

Kế Dương, là tiểu tam trong chuyện tình này, ba người này nhất định sẽ dây dưa cùng một chỗ.Vì họ đều giống nhau, không dễ dàng nhận thua, luôn cố chấp hi vọng, tin tưởng người kia sẽ không làm tổn thương mình, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Vì vậy, ta yêu ngươi không phải có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng,không chỉ có là ba chữ, mà đó chính là một câu hứa hẹn.

Hứa hẹn,cũng có nghĩa là trách nhiệm cùng bảo hộ.

Cho nên, Nhất Bác cũng chỉ nói là thích, bởi vì, Anh cũng không xác định bản thân mình có thể mang lại hạnh phúc cho Tiêu Chiến hay không.

Nếu cuối cùng định mệnh không thể cùng nhau một chỗ, như vậy còn đau khổ hơn là không yêu.

Hạnh phúc đươc định nghĩa như thế nào?  Thứ này đối với tuổi trẻ còn bồng bột thì thật là rất mờ ảo hư vô, sự thật tàn khốc luôn hiển hiện rõ ràng trước mặt , tình cảm con người vẫn luôn là một thứ vô giá trị .

Khi Nhất Bác tiếp nhận mẫu đăng kí đi du học từ Kế Dương, ngay cả mí mắt anh cũng  không muốn nâng lên, dùng một loại ngữ khí có chút khó chịu mà nói với Kế Dương : “Mình bỏ cuộc.”

Kế Dương thật hít vào một hơi, y xiết chặt tờ giấy trong tay mình, khẩu khí vẫn rất lạnh .

-“Vì sao?” Kế Dương nhìn Nhất Bác, không dám tin vào lời nói vừa rồi của anh.

Nhất Bác đứng lên, đem tờ giấy kia đặt lên bàn, “Mình không ra nước ngoài, Sếp Trần nói chờ mình tốt nghiệp đại học, sẽ thuê mình làm luật sư.”

Kế Dương cười lạnh, “Vì Tiêu Chiến sao? Vì cậu ta mà cậu lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy hả? Nhất Bác, cậu hẳn là phải hiểu rõ là…”

Kế Dương biết, chính mình hiện tại căn bản không thể hạ khẩu khí, bằng không, chính là thua, rốt cuộc vẫn không giữ được anh .

Nhất Bác nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cô đơn, “Cho dù mình bỏ qua cơ hội này, về sau chính mình vẫn có thể xuất ngoại đi.”

Kế Dương cực kỳ khinh miệt hừ một tiếng, lãnh đạm nói: ” Khi cậu tốt nghiệp, ai dám nhận cậu hả?”

Nhất Bác cả người chấn động, Kế Dương biết mình đã lỡ miệng nói điều không nên nói, vì thế nói: “Nhất Bác, thúc thúc để lại cho cậu một vết nhơ, chỉ khi nào cậu thực sự nổi bật, mới tự mình lau sạch vết nhơ đó, vết nhơ chính cậu phải tự hiểu, cậu là con trai của kiểm sát trưởng tham ô!”

Tựa như có một tiếng sét đánh thẳng đến đầu Nhất Bác, Nhất Bác kinh ngạc không thể nói ra một chữ, anh biết, ở trong nước, mình không thể thực hiện ước mơ làm kiểm sát trưởng được, chỉ có xuất ngoại, chỉ có trường học này đề cử đi du học, mới có thể làm cho đại học nước ngoài chấp nhận mình, bởi vì lý lịch của anh thực sự có vết nhơ.

Chính vết nhơ được ghi lại trong bản ghi chép được lưu giữ trong EMS kia, chính nó làm cho Nhất Bác năm mười chín tuổi ấy không thể ngẩng đầu chỉ với một bản ghi chép.

Kế Dương đem mẫu đăng kí đó, một lần nữa nhét vào trong tay Nhất Bác.

-“Vẫn là… Suy nghĩ thêm một chút đi…” Nói xong không đợi Nhất Bác đáp lại, Kế Dương đi ra ngoài trước, kỳ thật, là sợ lại bị cự tuyệt.

Kế Dương tựa lưng trên cánh cửa, từng ngụm từng ngụm thở ra, ảo não, tự trách, khẩn trương, bi thương… Lập tức toàn bộ dâng lên, ép y tới thất kinh.

Sau đó anh điều chỉnh một chút hô hấp, bước nhanh đi ra, thực sợ hãi, thật là sợ hãi. Khi nghe chính Nhất Bác nói anh từ bỏ, Kế Dương cảm thấy, trước kia kiên định, tín nhiệm mình như vậy, vì sao, lại trở nên như thế? Vì một người ư…?

Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất, mất đi trọng tâm, y tự hỏi bây giờ nên làm gì?

-“Chúng ta cùng nói chuyện, được chứ?”

Bảy chữ kia, Kế Dương hạ thấp giọng nói ra , điều này làm cho Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh, mà chính mình sắp phải đối mặt… Nhưng là quang minh hay hắc ám.

Mặc kệ là hắc ám hay quang minh, cậu vẫn phải đối mặt.

Kế Dương hẹn gặp cậu ở quán cà phê gần trường. Kế Dương đã tới trước, thấy Tiêu Chiến tiến vào, y liền vẫy vẫy ý bảo Tiêu Chiến qua đây.

Tiêu Chiến cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?”

Kế Dương nhẹ nhàng uống cà phê, thấy không rõ biểu tình... Mày mơ hồ nhíu chặt , nhìn qua như có tâm sự nặng nề.

-“Nhất Bác không chịu xuất ngoại.” Kế Dương nhẹ nhàng thở ra, nói nhỏ.

Tiêu Chiến trong lòng nhất thời phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm) nhưng nháy mắt cậu vẫn là trấn định nói: “Xuất ngoại?”

-“Trong viện có hai cái suất đi du học nhưng Nhất Bác lại muốn bỏ lỡ .”

-“Có sao à? Ở lại không phải tốt hơn sao? Hơn nữa…”

Lời còn chưa nói hết, cà phê nóng hổi liền tạt trên mặt mình.

Bên cạnh, khách nhân đều hít vào một hơi lãnh khí, lập tức phục vụ tiến đến, Tiêu Chiến lại nói không có việc gì, cậu tự dùng khăn tay lau khô, cư nhiên tuyệt không nổi giận.

Cậu nhìn thoáng qua Kế Dương, ngay sau  nhếch miệng cười.

-“Cậu còn cười được. Cậu có biết không , cậu làm như vậy sẽ hủy hoại tiền đồ của Nhất Bác đó!”

Kế Dương tâm lại bình tĩnh đến đáng sợ nói: “Xem ra Nhất Bác chưa nói với cậu nhiều thứ hay ho rồi, tốt lắm, vậy để tôi nói cho cậu biết!”

Kế Dương đối diện Tiêu Chiến, Kế Dương chậm rãi mở miệng: “Cấp ba năm ấy, mồng năm,tháng tám…”

Tiêu Chiến không hiểu sao tim bỗng đập nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mồng năm,tháng tám… Là sinh nhật Nhất Bác mà…

-“Ngày đó baba của Nhất Bác mang cậu ấy ra ngoài ăn cơm, ở trên đường, phanh xe lại không nhạy, thúc thúc ôm lấy người Nhất Bác, trước khi xe bị đâm mà bảo vệ cậu ấy, chính cậu ấy ngay cả cứu giúp cũng không kịp, sau đó thúc thúc liền qua đời.

Mọi chuyện này xảy ra chính là một âm mưu đã được tính toán trước. Thúc thúc là một kiểm sát trưởng nổi danh của G thị, nhưng lại bị đổ oan là tham ô, không lưu tình chút nào, kẻ dàn xếp mọi chuyện lại là cấp trên , những tham chính hiệu…

Kỳ thật trước sinh nhật Nhất Bác ,cũng đã có người chỉ ra chỗ sai nói thúc thúc đã nhận một số lớn tiền, tính trước tính sau tổng cộng cũng đến năm trăm vạn , thúc thúc tất nhiên là không nhận tội, chỉ đến khi bộ tư pháp đưa bằng chứng cụ thể, đó là một khoản đã được chuyển vào tài khoản của thúc, nó có gì đó không rõ ràng, nhưng thúc thúc khẳng định mình không phải người như vậy, lúc ấy ông nội Nhất Bác lại bệnh tim, đột nhiên lại có một khoản tiền được chuyển khoản đúng thời điểm đó, do ở thế bị động nên mới bị người hãm hại.

Tai nạn xe kia tất nhiên không phải là ngoài ý muốn, mà là vì bị người khác đẩy vào chỗ chết, bởi vì khi đó thúc thúc đã tra được ai là người ngấm ngầm động thủ. Cũng vì tại nạn ngày đó mà đến tân bây giờ Nhất Bác căn bản không dám ngồi xe oto, chỉ dám ngồi xe bus, cậu ấy bị ám ảnh.

Mẹ của cậu ấy, ngay sau khi thúc thúc qua đời không lâu liền lập tức tái giá rời đến Canada. Cậu ấy cùng mẹ quan hệ thật không tốt, hơn nữa là bởi vì mối quan hệ mới dượng không được hòa hợp, kỳ thật mẹ cậu ấy hàng năm đều gửi một số tiền lớn để Nhất Bác sinh sống, nhưng chưa bao giờ cậu ấy dùng đến. Cậu ấy hận mẹ mình.

Nhất Bác trong hồ sơ cá nhân của mình đã bị vết nhơ do vụ án của thúc thúc. Ở trong nước, sẽ không có một cơ quan nhà nước nào dám nhận cậu ấy chứ đừng nói đến là làm nhân viên công vụ hay kiểm sát trưởng , cho nên xuất ngoại mới là giải pháp tốt nhất, hơn nữa cậu ấy đã ở trước mộ thúc thúc mà thề rằng cậu ấy sẽ xuất ngoại, một ngày kia sẽ thay thúc thúc lật lại bản án.”

Kế Dương dừng một chút, tiếp tục nói: “Những chuyện này đều đã thuận lợi mà tiến hành, nếu như không có sự xuất hiện của cậu… làm đảo lộn hết thảy.”

Tiêu Chiến không thể tin mà nhìn Kế Dương, thật lâu sau cậu miễn cưỡng cười cười, “Thật xin lỗi, tôi không hiểu ý tứ của anh.”

Kế Dương tới gần Tiêu Chiến, híp mắt nói: “Nếu… Cậu buông tay cậu ấy, tôi liền có biện pháp làm cho cậu ấy xuất ngoại.”

-“Tại sao?” Tiêu Chiến “Hừm” mà cười, nói: “Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy, thêm nữa sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh ấy, anh ấy không muốn xuất ngoại là chuyện của anh ấy, chúng ta đều không có quyền can thiệp.”

Kế Dương cụp mắt xuống, “Cậu thật ác độc, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới sau này sẽ phải chứng kiến cảnh Nhất Bác sống trong hối hận sao?”

Tiêu Chiến đứng lên, “Tôi sẽ không hối hận.”

Kế Dương bình tĩnh nhìn cậu, nhẹ nhàng nhếch miệng: “Cậu chỉ biết ràng buộc cậu ấy, nếu yêu cậu ấy, vì sao không thể buông tay để cho cậu ấy đi chứ.”

Tiêu Chiến không muốn nghe thêm nữa, lập tức rời đi. Để lại một thân ảnh hoảng hốt của Kế Dương.

Tiêu Chiến đi ra ngoài mới dám há thật to miệng mà thở, thật sự là mình quá bi ai đi, lần đầu tiên biết những bí mật của Nhất Bác, cư nhiên… Cư nhiên lại là từ miệng của người khác, Thật… thật quá châm chọc đi? !

Tiêu Chiến đi ở trên đường, phát hiện mình càng ngày càng lún sâu vào tình yêu với Nhất Bác, yêu, có phải nên vì anh mà suy nghĩ một chút?

Xuất ngoại… Vì sao lúc trước không có nghe anh nói qua?

Nhất Bác, anh sao lại không nói cho em chứ? Chúng ta… Có thể cùng nhau giải quyết mà…

Cậu mơ hồ lo lắng, sợ hãi Nhất Bác sẽ xuất ngoại, Tiêu Chiến cầm di động liền bấm số của Nhất Bác, mãi lâu sau anh mới nhận điện thoại.

-“Anh xin lỗi, hiện tại đang ở chỗ sếp Trần, rất nhiều việc, nhận điện thoại chậm, không nên tức giận nha~~~.”(Chết trong ngọt)

Tiêu Chiến bỗng nhiên muốn khóc, cậu ổn định lại ngữ khí, nói: “Em không có chuyện gì cả, chỉ là… Muốn nghe giọng nói của anh mà thôi…”

Đầu dây bên kia Nhất Bác khanh khách cười, anh nói: “Tiểu tử ngốc này, không có việc gì lại lo lắng linh tinh gì rồi hả? Buổi tối cùng em đi ra ngoài dạo ?”

Tiêu Chiến vội đáp ứng, lúc này mới cúp điện thoại.

Ở chỗ sếpTrần …

Tiêu Chiến bước nhanh hơn, văn phòng của sếp Trần, cậu cũng đi theo Nhất Bác vài lần.

Tự nhiên cậu muốn đi để nhìn qua bóng dáng của anh, cho nên đầu óc còn chưa kịp tính toán chân đã bước thật nhanh.

-“Nhất Bác?” Trần Hiếu Lâm nhìn Nhất Bác ngồi ngẩn người trên ghế, vì thế nhìn vào tờ giấy anh cầm trong tay.

Mẫu đăng kí du học…

Trần Hiếu Lâm ý vị thâm trường nhìn chằm chằm biểu mẫu kia, nhìn thật lâu, nói: “Cậu vì cái này mà buồn rầu?”

Nhất Bác gật gật đầu, không chút che dấu nét ưu buồn trong mắt, lúc này anh tựa như người phiêu lưu ở trên một hòn đảo hoang, một chút biện pháp đều không có.

Trần Hiếu Lâm có đôi chút hiểu đứa trẻ này, từ lúc nhỏ đã trầm ổn,còn có siêu bình tĩnh cùng sức quan sát hơn những bạn bè cùng lứa tuổi, cùng với… Tự mình tìm hiểu.

Có lẽ là sau khi trải qua chuyện của anh, làm cho anh bắt đầu trưởng thành hơn, chậm rãi mà biến thành một người nam nhân chín chắn.

-“Theo tôi, cậu nên xuất ngoại, xuất ngoại dù sao đối với cậu mà nói là biện pháp tốt nhất, ở lại trong nước, có thể cậu sẽ không thể hoàn thành ước mơ của mình, vẫn là nên xuất ngoại , bất quá…”

Nhất Bác giật giật khóe môi, lại một câu phản bác trong lời nói đều nói không nên lời, Trần Hiếu Lâm còn nói: “Nếu cậu có gì băn khoăn, không ngại nói ra sao.”

Nhìn sếp Trần ánh mắt tràn đầy cảm thông như vậy, Nhất Bác muốn nói có thứ làm cho anh không lỡ bỏ lại, nhưng, lại nói không nên lời.

Lão Trần, Trần Hiếu Lâm, ông luôn đối xử với Nhất Bác như một người cha, luôn dạy anh mọi thứ trong công việc.

-“Cháu nghĩ, mình nên suy nghĩ một chút…” Nhất Bác nói xong bắt đầu thu thập đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.

Mà núp sau cánh cửa thủy tinh,Tiêu Chiến cũng lẳng lặng bước đi.

Nếu anh thật sự muốn xuất ngoại, chỉ cần anh tự mình nói với em. Em cũng sẽ đồng ý với anh!

Tiêu Chiến đá đá cục đá trên đường, những âm thanh của những viên đá lăn nhẹ trên mặt đường vang vọng, tựa như… Chỉ có một mình cậu.

-“Tiêu Chiến? Sao em lại tới đây?”

Nhất Bác đứng chỗ rẽ liền nhìn thấy Tiêu Chiến, có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ, không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Tiêu Chiến quay đầu lại, thu hồi mọi ưu sầu, cậu cười so với Nhất Bác còn sáng lạn hơn.

-“Em muốn ngắm nhìn anh một chút…” Nhất Bác đi qua nắm chặt tay cậu, “Còn chưa ăn đúng không? Anh mời em ăn cơm, hôm nay anh lấy lương đó.”

Tiêu Chiến gật gật đầu nói: “A, hôm nay lấy tiền lương rồi! ? Thật tốt a!”

Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, tỏ vẻ Đại gia nói: “Tốt là tốt cái gì hả? không phải em cũng có à?”

Tiêu Chiến ủy khuất nói: ” Lương của em. Ayda, là không đủ nhét kẽ răng.”

Nhất Bác xoa xoa đầu Tiêu Chiến, nửa đùa nửa thật trêu đùa.

-“Yên tâm, anh sẽ nuôi em.”

Tiêu Chiến nghe câu nói đó hết sức cảm động, nếu như bình thường, cậu khẳng định đã hét ầm ĩ lên vì sung sướng nhưng hiện tại, cậu ngay cả cười cũng không có khí lực .

Lời nói ngọt ngào này… Thật sự, có thật không?

Tiêu Chiến hiện tại không thể tin được , Nhất Bác che giấu cậu nhiều chuyện như vậy, xem ra cũng không muốn nói với cậu, vì sao chứ? ! Tâm ý tương thông , nhưng vì sao, vì sao lại không thể nói cho cậu!

Nhìn đến Tiêu Chiến ngoan ngoãn nép vào lồng ngực mình, Nhất Bác mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng anh không hỏi, mà là lựa chọn đi ăn một bữa thả ga đã.

Tiêu Chiến cho tới bây giờ chưa từng tới một nhà hàng cơm Tây cao cấp,cậu chán ghét những lễ nghi của người phương Tây trên bàn cơm, huống hồ, dao nĩa nên dùng như thế nào đây?

Vẻ mặt tràn đầy hắc tuyến liếc nhìn Nhất Bác đang gọi món ăn, nhìn qua kiểu rất quen thuộc với việc này đi, nói vậy hắn là thường xuyên đi ăn như vậy a.

-“Woa! Tiếng Pháp của anh quá tốt luôn, thật dễ nghe!”(hiểu gì không mà khen người ta hả Chiến)

Tiêu Chiến giơ ngón tay cái lên, Nhất Bác lại sửng sốt một chút, anh cúi đầu uống một hớp nước, vừa để che khuất sự kích động trong mắt, vấn đề này, anh không đáp lời lại.

Cũng không thể nói cho Tiêu Chiến biết, học tiếng Pháp, lúc ấy là vì xuất ngoại.

Tiêu Chiến là một người bề ngoài cứng rắn, nội tâm lại yếu ớt, nếu nói cho cậu biết mình phải xuất ngoại, nói vậy cậu nhất định sẽ cười mà đáp ứng, nhưng sau đó lại quay lưng mà thầm rơi lệ. Rồi cứ như thế mà kết thúc chuyện tình của hai người ư?, Nhất Bác không muốn chuyện đó xảy ra.

Trong thân thể lại có một ai đó đang nói với anh.

Mày vì chuyện gì không xuất ngoại? Mày sẽ hối hận cả đời!

Vì Tiêu Chiến hả?, như vậy thật sự đáng giá sao! Tình yêu ư?, nó thì có ý nghĩa gì nếu như sống trong cảnh bần hàn hả!

Nhất Bác không biết làm thế nào để đáp lại thanh âm đó, được rồi, kỳ thật anh là người nhu nhược, cũng là một người tham lam .

Ngay lúc đó Nhất Bác không biết, cho dù không đối mặt với thanh âm đó, anh cũng sẽ bị lung lay ý kiến.

-“Tay trái cầm dĩa, tay phải cầm dao.”

Nhất Bác nhỏ giọng nhắc nhở.

Tiêu Chiến mặt cứng đờ, câu lại là trái dao, phải dĩa .

Nhất Bác không có chê cười cậu, mà là đưa tay qua, đem tay cậu chỉnh lại cho đúng. Những ngón tay thon dài bao phủ lên bàn tay của cậu, nói không nên lời thật ôn nhu.

Thật tốt quá, cứ như vậy mà đắm chìm trong sự ôn nhu của anh..

Tiêu Chiến trên mặt lại giả bộ lạnh lùng đẩy đẩy tay anh, nói: “Không học nữa .”

Nhất Bác nghĩ đến cậu là đang làm nũng giả bộ tức giận, vì thế bất đắc dĩ mà rút tay về, tự mình xắt thịt bò thành miếng, anh dùng dao nĩa thực tiêu chuẩn, tựa như một người ngoại quốc thật sự.

-“Này, em ăn đi.”

Nói xong đem đĩa của mình đổi qua cho cậu, Tiêu Chiến cái gì cũng không nói, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Nhất Bác phát hiện có gì đó không bình thường, lo lắng hỏi: “Tiêu Chiến, làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Tiêu Chiến ngẩng đầu, Nhất Bác nghĩ cậu khóc, nhưng không có, cậu di thường bình tĩnh.

-“Không có việc gì… Em thực cảm động .”

Sau đó liền hé miệng cười, Nhất Bác lúc này mới yên tâm, ai cũng không hề biết Tiêu Chiến vừa rồi muốn nói gì, nhưng khi Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt của Nhất Bác, trong nháy mắt quên đi chính mình muốn nói gì ,chỉ cảm thấy ánh mắt chua xót.

Trong tình yêu, phải có sự bao dung mới có thể lâu dài, cho nên Tiêu Chiến quyết định cái gì cũng không nói, chỉ cố gắng làm như mình cái gì cũng không biết, nhưng mà cậu lại không thể ở trước anh mà giả bộ được, cậu hiểu rõ rằng, có lẽ, Nhất Bác cùng cậu sẽ nói tái kiến vào một ngày không xa .
_____________________
Tình hình là đã xong phần bản thảo


Haizz có vẻ truyện của t mọi ng k thíc thì phải 😑😑😑

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro