Phần 16

Ly biệt, là một chuyện có lẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác lên xe mới rời đi, trong lòng có bao nhiêu cảm xúc xót xa cùng buồn bực, tựa như mọi sức lực đều bị rút cạn.

Sau khi Nhất Bác rời đi, Kế Dương bắt đầu mất ngủ, lại thêm việc nhìn thấy cảnh Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ôm nhau, tay trong tay lúc trước đó. Thế nào cũng không thể ngủ được, đành phải dùng thuốc ngủ mới có thể chớp mắt trong giây lát. Màn đêm buông xuống,Kế Dương ngồi trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có. Lọ thuốc ngủ im lặng nằm trên đầu giường . Trong suốt thời gian nghỉ đông, y càng ngày càng gầy, một chút vui vẻ cũng không có, cả ngày chỉ trông đợi vào chiếc điện thoại di động, hoặc là quanh quẩn quanh nhà Nhất Bác.

Vì sao chứ ?Rõ ràng tôi biết cậu trước, chúng ta rõ ràng là đã quen nhau trong nhiều năm như vậy, lại không bằng người tên Tiêu Chiến kia…

Đúng là tôi nên sớm rời đi…

Chất lỏng trong suốt lặng lẽ mà rơi xuống trong màn đêm yên tĩnh, khuôn mặt Kế Dương tựa như một bông hoa ủ rũ đến bi thảm.

-“Nhất Bác, con đến rồi.”

Tống mẹ trên mặt không che dấu được sự lo lắng, nhưng bà không thể ép buộc Nhất Bác, chỉ có thể nhìn anh khiến con mình đau lòng.

-“Là phát sốt nhưng không chịu đi bệnh viện…”

Tống mẹ cùng Nhất Bác lên lầu, lặng lẽ mở cửa phòng Kế Dương.

Nhất Bác gật gật đầu, bưng bát cháo đi vào.

-“Không phải phát sốt sao? Nhanh nghỉ ngơi đi, đừng đọc sách nữa .”

Nhất Bác ngồi ở bên giường,Kế Dương lại tuyệt nhiên không cao hứng, y gấp sách lại, nhìn ánh mắt Nhất Bác, trong đó ẩn chứa sự mỏi mệt cùng chán ghét tôi sao? nếu không phải tôi sinh bệnh, cậu không nghĩ muốn gặp tôi, tôi chính là tội nhân chia rẽ hai người đúng không? (Yes)

Kế Dương ngây người suy nghĩ, Nhất Bác cầm lấy bát cháo, múc một thìa,  đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó ôn nhu đưa tới môi Kế Dương, kiên nhẫn nói: “Cậu định nhịn thật đấy à, người bệnh tính tình khó bảo ghê, cậu cũng không nên không nghe lời như thế chứ.”

Con ngươi Kế Dương đột nhiên phiếm đỏ, đôi mắt ngập nước, ánh mắt tràn ngập  ủy khuất cùng ngây dại, làm cho người khác có cảm giác muốn che chở cả đời.

Giữa trận chiến tình yêu này, không ai làm sai chuyện gì. Chẳng qua, đây là cuộc chiến, cho nên phải có người thắng,Kế Dương muốn thắng, nhưng kỳ thật trận chiến này đã có kết quả rồi. Nhất Bác xoa nhẹ đầu y, như một đại ca ca nói: “Nhanh ăn đi, đồ ăn lạnh không tốt cho dạ dày.”

Kế Dương vẫn không chịu nói, chỉ gật đầu, hơi ngẩng đầu lên lê, khẽ hé miệng, Nhất Bác kiên nhẫn mà đút cho y ăn.

Bên ngoài ánh mặt thật tốt, Nhất Bác kéo rèm cửa, có ánh mặt trời căn trở nên ấm hơn, như linh hồn của ai đó.

Ăn cháo xong, Nhất Bác liền thu dọn, đôi mắt vô tình nhìn tới bức ảnh ở góc bàn

Đó là bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Kế Dương, đây cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất của anh và Kế Dương, trên mặt hai người đều dính đầy bánh kem, cười đến mức không ai nhận ra nữa  .

Khi đó, vui vẻ đến như vậy …

Nhất Bác ngơ ngẩn , thì ra chính mình cũng đã từng vui vẻ như thế ư?

Kế Dương giữ chặt góc áo của Nhất Bác “Đừng đi…”

Gần như là dùng chất giọng cầu xin, khiến cho Nhất Bác không thể không lưu lại, anh thấp giọng nói: “Mình không đi, cậu mau ngủ đi.”

Kế Dương không nghe, Nhất Bác đành phải ngồi xuống bên cạnh giường, nắm tay Kế Dương ,Kế Dương lúc này mới yên tâm ngủ.

Nhất Bác không dám động, rất sợ Kế Dương tỉnh giấc, anh cầm cuốn sách Kế Dương vừa xem.

《 Unknown one of yourself 》…

Nhất Bác biết quyển sách này, anh nhớ rõ một câu hay nhất trong đấy: Bạn thân mến ( không ai khác, chỉ có chính mình).

Sống cuộc sống thành thị, mà nhân tâm của những con người thành thị đã sớm thối nát, vì chức tước mà tranh đấu gay gắt, gia đình tranh chấp bất hòa, Nhất Bác, lần đầu tiên không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Bỗng nhiên cũng nhớ tới một người bên Canada, Nhất Bác ánh mắt băng lãnh, nhưng từ đáy lòng vẫn còn nhớ tới những kỉ niệm ấm áp. Nhưng lại không thể tưởng tượng, trước kia mình cũng từng có một gia đình hạnh phúc đến, vì cái gì lúc lại biến thành như thế này… Làm cho mình căm thù đến tận xương tuỷ, rốt cuộc là vì cái gì?

Nhưng mà, sau khi Tiêu Chiến xuất hiện, đối với anh mà nói, tựa như mọi thứ đều trở nên chẳng còn quan trọng hơn nữa, tâm hắn như được giải thoát, cho nên, anh biết, mình sẽ làm tổn thương Kế Dương. Di động rung lên, là tin nhắn của Tiêu Chiến:

Đang làm gì vậy? Em đoán nha ^ ^

Nhất Bác nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, ôn nhu nở nụ cười,đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu…

Nhất Bác xóa tin nhắn đi, anh nhìn thoáng qua Kế Dương, vẫn đang yên lặng ngủ, liền tắt điện thoại di động.

Ít nhất, khi anh cùng ở một chỗ với Kế Dương, anh sẽ tôn trọng cậu ấy.

**************************************

Nghỉ đông cứ như vậy mà trôi qua, để lại cho cả ba người một chút hoang mang, một chút bi thương và cũng có một chút ngọt ngào.

Thời điểm Tiêu Chiến nhìn thấy Kế Dương, cậu phát hiện y, cả người đều gầy yếu, tiều tụy đi rất nhiều.

Nhưng đôi mắt trong suốt như ngập nước ấy vẫn sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy cậu, ánh mắt lại thoáng có chút biến hóa.

Không khí trong ký túc xá có chút cổ quái, không biết vấn đề ở đâu,Kế Dương nhìn Tiêu Chiến cùng Nhất Bác tựa như đôi uyên ương đang nói chuyện, còn mình… Chính là một kẻ phá đám.

-“Tiêu Chiến không phải muốn tìm tôi nói chuyện sao?”

Hôm nay, Nhất Bác và Trác Thành không có trong phòng, Kế Dương đi vào phòng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng mở cửa.

Tiêu Chiến gục đầu xuống, cậu ngồi bên cạnh mép giường, chậm rãi mở miệng.

-“Tôi xin lỗi, ngày đó…”

Kế Dương tựa hồ như không nhớ đến chuyện đêm đó, y chặn ngang lời Tiêu Chiến.

-“Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ làm như vậy, làm như không thấy, con người vốn là loại sinh vật ích kỷ.”

Kế Dương tựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt khô khốc, như là nổi lên ý gì đó.

-“Nhất Bác nói cho tôi là anh ấy sẽ không xuất ngoại.”

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Kế Dương, trong mắt của cậu một chút thần sắc thay đổi cũng không có, giống như đã biết hết mọi chuyện.

Kế Dương nhẹ đưa tay vào trong tay áo, móng tay đều nhanh chóng mà khảm đến da thịt, làm cho chính mình tỉnh táo lại, đạm mạc mở miệng: “Chuyện này… Tôi đã sớm biết, cậu ấy cự tuyệt tôi, đã rất nhiều lần ,không, phải nói là, cậu ấy cự tuyệt tiền đồ của chính mình rất nhiều lần .”

Tiêu Chiến cả người run lên, mở to hai mắt nhìn Kế Dương, Kế Dương trên cao nhìn xuống đến cậu, trong mắt không rõ là cảm xúc gì.

Hoàn cảnh bây giờ thật giống với bầu trời xám xịt ngoài kia,hoàn toàn tối tăm, mờ mịt.

-“Có lẽ cậu còn không biết…”Kế Dương tiếp tục nói

-“Cậu không thắc mắc tại sao Trần Hiếu Lâm kia không cần đến bằng cấp của Nhất Bác mà lại tuyển dụng cậu ấy làm trợ lý sao? ”

Kế Dương lạnh lùng mà trầm giọng nói: “Trần gia ở S thị tất nhiên là một đại gia tộc, Trần Hiếu Lâm là con cả của Trần gia, ông ta cũng không có kế thừa sự nghiệp của gia đình, mà là một mình mở công ty Luật, nhưng nếu như không có Trần thị ở phía sau, hỏi rằng làm sao có thể phát triển đến bây giờ, thật sự, cậu không muốn biết Nhất Bác như thế nào có thể tới đó làm việc sao?”

Tiêu Chiến cắn chặt môi, bỗng nhiên có chút nổi giận, đầu óc giống như trong nháy mắt ngây dại .

-“Mẹ của Nhất Bác, hiện tại có một thỏa thuận ngầm với Trần tiên sinh, cho nên Nhất Bác mới có thể, chẳng qua, dì chưa nói cho cậu ấy biết mà thôi.”Kế Dương ôm bụng cười khổ, nói: “Nhất Bác còn tưởng rằng cậu ta là bằng vào thực lực của chính mình đi vào ư?… Kỳ thật, cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ, không phải sao?”

-“Vậy vì sao anh lại biết?” Tiêu Chiến hỏi lại, đứng thẳng dậy.

Kế Dương mỉm cười, “Đối với chuyện của cậu ấy, tôi luôn luôn để ý.”

Tiêu Chiến thất sắc, không biết nên nói gì, chính mình đã hoàn toàn ngã vào tầng tầng lớp lớp vòng luẩn quẩn của Kế Dương, rốt cuộc ra không được, cậu biết, trận này đàm phán, mình nhất định thất bại.

Kế Dương tiếp tục nói làm cho Tiêu Chiến càng cảm thấy sững sờ hơn.

-“Nếu như cuộc đời tôi không có Nhất Bác, tôi thật sự sẽ chết, cho nên…” Tiêu Chiến lập tức cười lạnh nói: “Cho nên tôi phải rời khỏi? nhất định phải rời khỏi Nhất Bác? ”

Kế Dương hít một hơi, nói: “Nếu yêu cậu ấy, tại sao lại cố ràng buộc cậu ấy? Nhất Bác,cậu ấy vì cậu mà bỏ qua cơ hội xuất ngoại. Dì đã rất tán thành việc cậu ấy xuất ngoại, cậu làm như vậy, chính cậu đã làm cho bọn họ, tình cảm mẫu tử càng ngày càng trở nên bế tắc hơn. Không lâu nữa, dì sẽ trở về nước, đến lúc đó cậu sẽ dùng tư cách gì để đến đối mặt với người nhà của Nhất Bác đây? Cái này được gọi là tình yêu đối với một người sao?”.

Tiêu Chiến hít thật sâu một hơi, tựa hồ có chút ngơ ngẩn .

Cậu cố gắng làm cho bản thân mình đứng vững hơn, một lời cũng không nói.

Kế Dương tiếp tục nói: “Chính cậu, cậu sẽ làm cho cậu ấy thành một kẻ hai bàn tay trắng …”

Tiêu Chiến nắm chặt tay, vừa đúng lúc ma xát đến chiếc nhẫn kia, tâm giống như bị dao cứa. Nhớ tới thời gian mình và Nhất Bác ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ phải ly biệt, đau lòng đến không thể thở nổi .

Mọi chuyện đều vi diệu mà biến hóa, từ giờ khắc này, quỹ đạo của vận mệnh đã bắt đầu thay đổi.

-“Vậy anh muốn tôi phải làm như thế nào?”

Nếu hai người đều phải thống khổ, vậy hãy để mình cậu nhận lấy đau khổ này đi.

Kế Dương thần sắc kinh ngạc, y cũng không ngờ Tiêu Chiến sẽ khinh địch như vậy mà liền đáp ứng buông tay.

Nhưng y rất nhanh trấn định chính mình nói: “Rất đơn giản, rút lui, chia tay.”

Tiêu Chiến nhìn ngoài cửa sổ, cắn chặt răng kìm nén nỗi đau, nhưng vẫn nói:

-“Được.”

Giải quyết dứt khoát, Tiêu Chiến biết những chuyện xảy ra trong giấc mơ của cậu thật sự bắt đầu rồi.

Tiêu mama đã rất kinh ngạc khi nghe tin Tiêu Chiến về nhà.

-“Sao vậy con trai? Ở trường không vui sao?”

Trong điện thoại, thanh âm của Tiêu mama đặc biệt ôn nhu, Tiêu Chiến sợ mình lại khóc lên,cười cười nói: “Ayda. Mama à! Con không quen ở đây thôi ~ Mama đồng ý đi?” (không quen?).

Bên kia Tiêu mama cảm kích, không nề hà nói: “Mama vui sướng còn không kịp nha! Con cứ việc trở về, đến lúc đó mama lo liệu thủ tục cho con.”

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến cảm thấy khóe miệng của mình cười đến cứng hàm luôn rồi, xoay người đúng lúc Nhất Bác tiến vào.

-“Miệng em sao vậy? Em nên xoa bóp nó một chút đi.”

Nói xong liền đi tới, tinh tế mà kiểm tra mặt của cậu, Tiêu Chiến cảm thấy mình không thể mềm lòng mà không đáp ứng chuyện kia với Tống Kế Dương…

-“Ba ——” Tiêu Chiến mạnh mẽ gạt tay Nhất Bác ra, trực giác nói cho Nhất Bác biết đã có chuyện gì đó xảy ra.

-“Làm sao vậy?”

Tiêu Chiến hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Em xin lỗi, em hơi thất lễ .”

Nhất Bác cười xe nhẹ đầu cậu nói: “Không vui thì nói cho anh biết, anh có thể cùng em đi ra ngoài tản bộ. Em biểu hiện như thế này thực làm cho người ta lo lắng.”

Tiêu Chiến trong lòng run lên, Nhất Bác luôn có thể dễ dàng mà đánh vỡ phòng tuyến của cậu như vậy.

-“Không có chuyện gì mà, anh không cần để bụng, chỉ là em có chút mệt mỏi thôi .”

Nói xong Tiêu Chiến hướng phòng của mình đi đến, Nhất Bác nhìn thân ảnh của cậu có chút dự cảm bất hảo, nhưng lại không nói nên lời, là chuyện gì,mãi cho tới khi…

-“Tại sao em muốn rời đi? !”

Nhất Bác hừng hực chạy lên lâu, thấy Tiêu Chiến cầm theo hành lý đi xuống lầu.

Tiêu Chiến sửng sốt, lúc này đáng ra Nhất Bác còn đang học chứ, như thế nào mà…

Nhất Bác giữ chặt cậu kéo lên lầu, Tiêu Chiến gạt tay hắn, lớn tiếng nói: “Buông tay Nhất Bác!”

Nhất Bác không buông tay, lao thẳng đến cậu, kéo lên sân thượng. Thời tiết tháng ba vẫn còn hơi lạnh, trên sân thượng gió rất lớn, thổi loạn tóc, hai mắt mê ly. Tiêu Chiến một lực đẩy anh ra, Nhất Bác ngửa đầu, muốn nói cái gì đó, cuối cùng biến thành thở dài.

Tiêu Chiến cúi đầu, cậu tuyệt nhiên không dám nhìn Nhất Bác, sợ vừa mới nhìn anh, lòng sẽ dao động.

-“Ở ký túc xá không quen, em vẫn thích ở nhà em hơn, ba mẹ đều rất muốn em…”

Lúc nói dối, Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc mình như sắp bất tỉnh, bước chân rất nhẹ, tựa như ở trên đám mây.

Nhất Bác lạnh lùng nhìn cậu, nói: “Đây không phải là lý do, rốt cục là làm sao vậy? Không phải lúc trước vẫn còn tốt đẹp sao?”

Tiêu Chiến lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không liên quan đến chuyện của anh…”

-“Sao lại không liên quan chuyện của anh? Em đột nhiên rời đi, lại còn không hề nói trước với anh, em còn coi anh là người yêu em nữa sao? !”

Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu, cậu không phát hiện ánh mắt phẫn nộ của Nhất Bác, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi ánh mắt lạnh lùng này.

-“Em nghĩ chuyện này là việc nhỏ…” Tiêu Chiến thì thào nói.

Nhất Bác đỡ lấy bờ vai của cậu. “Đúng vậy, Uông Trác Thành nói cho anh biết, Tiêu Chiến, anh không trách em, mà là, em nên cùng anh bàn bạc một chút, hoặc là, trước đó nói cho anh biết, vì sao… Nếu như vậy?”

Tiêu Chiến yết hầu nghẹn ứ, đôi mắt rũ xuống, run rẩy tựa như cánh hồ điệp , khiến cho Nhất Bác lo lắng, hắn như thế nào lại đi hung dữ với cậu vậy? !

-“Anh xin lỗi…”

Lời còn chưa dứt, Nhất Bác đã đem cậu  ôm lấy, đem Tiêu Chiến tựa và đầu vai, khóe mắt có chút ướt át, cậu nghĩ muốn nói cho Nhất Bác, mình phải rời khỏi, nhưng là, tâm vẫn mềm nhũn, vẫn muốn lưu ở bên cạnh anh, hưởng thụ ôn nhu của anh .

Làm sao bây giờ? Em càng ngày càng không muốn – rời khỏi anh… Nếu có một ngày như vậy, xin cho em rời bỏ anh trước, nếu không, em nghĩ em sẽ không bao giờ có được hạnh phúc nữa.

Tiêu Chiến vuốt ve nhẫn trên ngón tay, một vòng xung quanh chiếc nhẫn bạc, rốt cuộc là ai có tâm…

Tiêu mama thấy Tiêu Chiến là đôi mắt nhiễm đỏ, vội vàng đi đến bên con trai, còn tưởng rằng là ai khi dễ hắn

-“Ngoan ngoan! Mama thật đau lòng nha, sao lại khóc con ngoan? !”

Tiêu Chiến vẻ mặt hắc tuyến, chỉ nói: “Con có khóc đâu? Chỉ tại gió lớn mà thôi!”

Thanh âm khô khốc, không muốn nói thêm cái gì, liền chui vào trong xe.

-“Nếu em rời đi là bởi vì mối quan hệ với Kế Dương. Vậy thì là lỗi của anh, người phải rời đi, phải là anh mới đúng.”

Trước khi rời đi, Nhất Bác có nói với cậu như thế. Nhưng không biết tại sao, Tiêu Chiến cảm thấy không hiểu ý nghĩa câu nói này, là có đoán không ra.

Chúng ta đều có niềm tin và kiên trì.Vì vậy, khi sinh mệnh ngắn ngủi buộc phải gặp nhau, về sau nếu nhất định phải tách ra. Đều tự tìm một đại dương lớn mà hòa mình vào. Nếu đại dương phù hợp, sẽ là nơi bạn ở đó mãi mãi, còn không, sẽ mãi mãi tách rời trở thành một nhánh mới, một con đường khác.

Tiêu Chiến nhìn đám mây xa xăm trên bầu trời, thản nhiên nói: “Mama, con nhớ nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro