Phần 22
Tiêu Chiến trong lòng rất khổ sở, vì thế đi tìm Hạ Vi.
-“Cậu ở nơi nào? Trong lòng tớ thật quá khó chịu.”
Hạ Vi thấy tin nhắn, liền gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
- “Cậu đến đầu phố Bắc Uyển, tớ tới đón cậu.”
Tiêu Chiến đi theo địa chỉ đã được nói trước, cậu chưa bao giờ đến Bắc Uyển, đây là nơi cách xa trung tâm phồn hoa S thị , nơi này cũng rất nhỏ, nhưng lại có rất nhiều dân cư sinh sống.
-“Làm sao vậy? Nói cho tớ nghe một chút đi?”
Hạ Vi cùng Tiêu Chiến song song bước.
Tiêu Chiến cúi đầu không nói nên lời nói.
- “Tớ muốn quên anh ấy, nhưng mà càng muốn quên càng là quên không được… anh ấy cứ luôn chiếm lấy tâm tư của tớ, tựa như một rễ cây bám sâu vào lòng đất, có cố nhổ đi cũng không được.”
Tiêu Chiến buồn lòng suy nghĩ, Hạ Vi vỗ vỗ vai cậu, tươi cười nói: “Vậy đừng quên nữa, yêu một người là một chuyện cao hứng đến cỡ nào chứ, làm sao nói quên mà quên ngay được … Tiểu ngốc tử này!”
- “Tớ là đồ ngốc, cái gì cũng không thể phân rõ ràng..” Tiêu Chiến chua xót suy nghĩ, cảm thấy mọi chuyện đều thay đổi.
Hạ Vi thu hồi ý cười, chỉ vào con đường bên kia.
- “Nào, mời cậu đến nhà của tớ làm khách, cũng không phải một nơi tốt đẹp cho lắm, có lẽ cậu sẽ ghét bỏ.”
Hạ Vi dẫn Tiêu Chiến đi vào một cái ngỏ tắt nhỏ, sau đó theo ngõ nhỏ mà đi đến một dãy trọ.
- “Tớ ở tầng ba.”
Hạ Vi quay đầu lại nói, hai người bước đi trên những bậc cầu thang bằng gỗ đã khá cũ, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, nghe kì quái, khó chịu.
- “Cậu sao có thể một nơi như thế này?”
Tiêu Chiến không khỏi thắc mắc, trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Hạ Vi, một cô gái còn độc thân mà một mình lại có thể ở một nơi như vậy thật khiến người khác phải lo lắng.
Hạ Vi cười trừ, giống như không để ý chút nào, tuyệt không sợ hãi.
- “Tớ vỗn dĩ không phải người ở nơi này, đã ở đây khá lâu rồi, hơn nữa nó cũng là một căn phòng rất thân thiết với tớ.”
Cậu gật đầu, theo Hạ Vi đi vào căn phòng của nàng.
Chỉ có một buồng vệ sinh và một phòng ngủ cũng không có cửa sổ.
Tiêu Chiến bỗng nhiên có chút còn sợ hãi, không rõ bản thân mình một đại nam sinh vì sao lại hoảng sợ. Tóm lại, trong lòng có chút run rẩy, có lẽ là bởi căn phòng này không hề có cửa sổ .
Hạ Vi mở đèn bàn, một màu vàng cam tươi sáng, tản ra ánh sáng ấm áp ,Tiêu Chiến bỗng nhiên thấy tâm yên tĩnh trở lại, tâm không hề nhảy loạn nữa .
- “Trản đăng(đèn cổ) này tớ đã mang theo nó đến thành phố này đã lâu rồi, nghe mọi người nói là mẹ để lại cho tớ đó, thật sự là rất kỳ quái đúng không?”
Hạ Vi nói rất nhỏ, vẻ mặt có chút mê man, Tiêu Chiến nhìn không đành lòng, không biết nên mở lời như thế nào.
- “Mỗi lần tớ cảm thấy cuộc sống có quá nhiều áp lực, đau khổ sẽ ôm lấy nó, nó tựa như sẽ mang lại nguồn năng lượng mới cho tớ, “ngày mai, lại là một ngày tốt đẹp.” Tớ luôn nhủ thầm một mình vậy đó.”
Hạ Vi luôn là như vậy, luôn tích cực mà hướng về phía trước, ở trong mắt của nàng, thế giới cho tới bây giờ đều rất tốt đẹp. Xấu và tốt đều không phải mang ý nghĩa tuyệt đối, còn tùy vào cảm nhận của mỗi người về thế giới này mà thôi.
Tiêu Chiến ngồi ở bên mép giường của Hạ Vi, lẳng lặng lắng nghe chuyện cũ của Hạ Vi, thấy yên lòng hơn.
Sắc trời biến hóa, chỉ chớp mắt trời đã tối rồi, Hạ Vi kể chuyện cũ của mình rồi lại quay ra nói chuyện như bình thường, nàng nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ nói: “Thời gian không còn sớm, tớ đưa cậu trở về.”
Tiêu Chiến nghe Hạ Vi nói có chút sững sờ, đầu óc còn chưa kịp phản ứng.
-“Ah, được.”
Cậu từ khiếp sợ chuyển sang bình tĩnh. Trước kia cậu đoán không hề sai mà. Hạ Vi là một người có rất nhiều chuyện buồn, mà có lẽ những chuyện buồn này liên quan tới cậu.
Chu Hiểu Bồi…
Vì Hạ Vi, Tiêu Chiến quyết định đến hỏi Nhất Bác, tuy rằng không biết làm như thế nào mở miệng.
-" Cậu ta có hai anh cùng cha khác mẹ, đại ca là Trần Hiếu Lâm, nhị ca là Trần Hiếu Thành.”
Tiêu Chiến nhớ kỹ những lời này, cảm giác vận mệnh thật quá trêu đùa con người, đưa mấy người trong số họ quấn quanh cùng một chỗ, có người đến, có người đi, nhưng trong vận mệnh ấy lại chẳng hề thay đổi.
Con đường về đêm thực tối, đèn đường lại mờ ảo, Tiêu Chiến lo lắng cho Hạ Vi, dặn nàng đi về trước.
-“ Tiêu Chiến tớ nghĩ. Cậu cần phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì hiện tại, tớ rất hối hận, rất thống khổ.”
Hạ Vi lập tức tựa như mất đi lý trí, không khỏi thốt ra.
Tiêu Chiến kinh ngạc gật gật đầu, nhìn Hạ Vi chạy biến mất trong tầm mắt.
Sẽ hối hận sao?
Tiêu Chiến nhìn con đường phía trước, mờ mờ ảo ảo không hề xác định được phương hướng. Lần đầu tiên cậu phát hiện, một mình lặng bước trên đường vắng đêm tối, quá sợ hãi, còn có, tựa như một người bị mờ mắt vậy.
Chỉ có thể cười khổ, ngồi trên xe buýt rời đi. Trên xe không có nhiều người, có một đôi tình nhân ngồi ở ghế sau, nam sinh đang say ngủ,
Cô gái nhẹ nhàng gạt tóc mái của chàng trai, đem đầu cậu ta nhẹ nhàng tựa trên vai mình..
Hình ảnh đó làm cho Tiêu Chiến hốc mắt lại có chút gì đó ẩm ướt, từ khi nào mình lại trở nên dễ xúc động như vậy?
Tiêu Chiến tựa bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm đang vụt qua.
Nhất Bác, em nghĩ, buổi chiều đó em đã quá giả tạo rồi, anh nói đúng, là em, nếu lúc trước không nói chia tay, hiện tại sẽ đâu như thế này đúng không?
Cũng không có được hạnh phúc….mà lại chẳng thể mang lại hạnh phúc cho người khác.
Nhớ tới nữ nhân kia, chắc hẳn là mama của Nhất Bác.
Tiêu Chiến thấy thật tức cười. Xe ngừng, cậu không để ý là đã đến nhà ga, tóm lại, không phải cậu trong lòng nghĩ đến chuyện kia,cậu chỉ hy vọng,
Xuống xe có thể nhìn thấy Nhất Bác, sau đó hung hăng mà ôm lấy hắn, nói cho hắn biết: Nhất Bác, em, Tiêu Chiến em quá hối hận.
Lắc đầu, thấy lái xe quay đầu lại nói: “S đại, có xuống xe không?”
Trong xe đèn đã tắt, Tiêu Chiến nghĩ liền đứng lên, đi S đại làm gì? Được, mình đi tìm Trác Thành .
Tiêu Chiến đứng dậy đi xuống, cầm điện thoại di động để vào trong túi, ngẩng đầu, sửng sốt.
Thời gian như dừng lại, vì ai mà dừng lại?
Gió đêm tháng năm thập phần mát mẻ, mang theo hương vị mùa hè xông vào mũi.
Tiêu Chiến cảm thấy mình có thể đi làm một thầy bói , một giây trước mới nghĩ đến chuyện nào đó cư nhiên một giây sau đã trở thành sự thật!
Nhất Bác liền đứng trước mặt mình, là sự thật, không phải mình đang nằm mơ!
Thiên a!
Tiêu Chiến trong lòng ảo não, chính mình vừa rồi suy nghĩ gì chứ. Chỉ biết bứt ngón tay đứng sững sờ tại chỗ.
Nhất Bác đưa Chu phu nhân về khách sạn, vừa trở về đã gặp Tiêu Chiến, là trùng hợp ngẫu nhiên ư.
-“ Tiêu Chiến”
Nhất Bác thử mở miệng, Tiêu Chiến không có lý do gì để nói tại sao mình đến S đại, cậu rõ ràng là không muốn ở lại .
-“Tôi để quên một tài liệu rất quan trọng trong thư viện, cho nên hiện tại chạy tới tìm.”
Cậu né tránh ánh mắt của hắn , hận hắn, cũng hận chính mình.
Nhất Bác đứng ở trên bậc thang, đẹp một cách lạ thường, bất luận kẻ nào đều lâm vào động tâm.
-“Được đó, anh đi tìm cùng em.” Thanh âm trầm thấp, ôn nhu, như có một loại ma lực thúc giục Tiêu Chiến đáp ứng.
Tiêu Chiến trợn to mắt, nói không ra lời, chỉ có thể mấp máy miệng, bước nhanh đi vào, không có cự tuyệt, Nhất Bác liền đi theo.
Cho nên nói, trong tình yêu ai cũng biến thành kẻ ngốc, tại sao mà có thể khinh địch như vậy, cứ như thế mà tha thứ đối phương sao? Tiêu Chiến là ngốc tử, Nhất Bác cũng thế.
Con đường đi đến thư viện thật dài mà cũng thật ngắn, Tiêu Chiến đi trước, cậu đang lo lắng nên nói mình để quên thứ gì đây? Thật sự là đau đầu, Nhất Bác! Tên chết tiệt nhà anh.
Nhất Bác lại suy nghĩ nên tới gần cậu như thế nào đây? Cậu sẽ tức giận sao?
Lẳng lặng đi phía sau ngắm nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng liền thỏa mãn rất nhiều, Nhất Bác có đôi khi thật sự tính rất trẻ con. Vậy nên, người cần lớn lên không phải Tiêu Chiến, mà là Nhất Bác, bị bảo hộ nhiều nhất , chính là hắn.
Tiêu Chiến dừng bước, quay đầu nói: “Tự tôi đi tìm là được, anh đừng theo vào”
Thư viện đèn vẫn phát sáng. Lần này Nhất Bác không nói gì, hắn cười cười gật đầu, ánh mắt mị thành một đường thẳng, Tiêu Chiến liền động tâm, vội vàng xoay người đi vào.
Tiêu Chiến em vẫn luôn để ý đến anh đúng không? Nhất Bác nhìn bộ dáng hốt hoảng của cậu, cảm thấy hạnh phúc dị thường.
Hắn ngồi bên bồn hoa, nhìn sao trời, họ cũng tựa như những vì sao giữa trận đồ ma pháp kia, truy đuổi ước mơ của bản thân.
Tiêu Chiến cầm sách đi ra đã là đã là một lúc rất lâu ,trời tối đen như mực, Nhất Bác cư nhiên tựa vào bồn hoa ngủ.
Không biết là ngủ thật hay giả ngủ đây…
Tiêu Chiến đoán thế, mím môi cười yếu ớt, có chút nhớ nhung.
Nhưng cậu vẫn là kìm lòng không được mà tiến đến, nhớ tới đôi tình nhân trên xe buýt kia, Tiêu Chiến lén lút nhìn Nhất Bác, xoa nhẹ lông mày đang nhíu chặt kia, đem đầu của hắn, cẩn thận đặt trên vai mình.
Cậu bỗng nhiên nhớ lại một câu: có đôi khi, việc khó buông bỏ nhất là chuyện mình chưa từng làm bao giờ.
Có lẽ, hiện tại, hãy để cậu và Nhất Bác được hưởng chút giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này đi. Có thể chỉ là một buổi tối, có thể…
Không, không có thể gì khác…
Tiêu Chiến nghĩ thầm, nhìn lên sao trời tựa như ai đó đang mỉm cười.
Người bên cạnh ngủ thật an ổn, im lặng mà hưởng thụ nhịp đập cùng hơi thở của nhau.
Thật sự, đã lâu họ không được gặp nhau rồi, duy nhất tiếp xúc có một lần, Nhất Bác cùng Tiêu Chiến phát hiện, nguyên lai, bọn họ cứ như vậy mà hoài niệm hương vị trên người của đối phương, tựa như sắp bị hòa tan bởi hương vị đó .
-“ Tiêu Chiến”
Nhất Bác từ trong giấc ngủ mộng mị, gọi tên của cậu.
-" Tiêu Chiến” nhẹ nhàng mà lên tiếng, Nhất Bác bắt lấy tay cậu đặt ở bên môi, hôn nhẹ, xúc động nói: “Chúng ta cùng nhau, được không?”
Tiêu Chiến đầu óc biến hồ đồ, cậu cười, ẩn chứa nước mắt, hướng Nhất Bác gật gật đầu, nói: “Em nhớ…quá, vẫn là không thể quên đi anh, em xin lỗi…”
Nhất Bác xoa xoa đầu của cậu, đem đầu của cậu tựa vào vai mình.
-“Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta, vẫn sẽ cùng một chỗ, anh nói rồi .”
Tiêu Chiến lặng lẽ khóc, Nhất Bác lúc này đây không có an ủi cậu, mà là lên tiếng làm cho cậu ngừng khóc.
-“Tiêu Chiến, anh yêu em.”
Tiêu Chiến lau nước mắt, biết mình hiện tại cực kỳ nhếch nhác, tựa như nữ oa tử, cậu thẳng người, nói: ” Anh là đồ lưu manh!”
Hết thảy, tựa hồ lại hồi phục như trước kia, nhưng, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro