Chương 10 : Bị thương
Chương 10 : Bị thương
Cảm xúc. Lâm Kiều Kiều đứng trong thang máy vẫn nghĩ, đáng để nghiên cứu ngoài ánh mắt vừa chăm chú vừa nóng bóng của minh tinh đang hot kia, còn có cảm xúc của bác sĩ Tiêu.
Lâm Kiều Kiều không tin trên đời này có ai không bao giờ cáu gắt, không bao giờ tức giận, tính cách ôn hòa giống như bác sĩ Tiêu khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp thực ra không phải không có lúc nóng giận, chỉ là đồng thời năng lực xua đuổi suy nghĩ của anh quá tốt, đối mặt với mọi chuyện hoặc là không hề để tâm, hoặc là tính toán kỹ lưỡng trước nên ứng phó không tốn sức lực. Cho nên mới không có nhiều cảm xúc dư thừa. Vậy mà vừa nhắc đến đại minh tinh Vương Nhất Bác khả năng khống chế cảm xúc của bác sĩ Tiêu bỗng nhiên giảm xuống âm vô cực. Ví dụ như lần trước nói chuyện với Vương Nhất Bác xong khóc trong phòng riêng bị cô bắt gặp, như lần này sau khi nghe thấy bọn họ nói tình yêu mới của Vương Nhất Bác đột nhiên cáu kỉnh giống như trẻ con bị cướp đồ chơi, y như ba tuổi không thể nhiều hơn.
Nên là không kìm lòng được sinh ra tâm tình chập chờn bất ổn, vừa khớp rất để ý nhưng lại bất lực.
Thang máy dừng hẳn ở tầng 1, Lâm Kiều Kiều theo dòng người đi ra ngoài, lướt qua một đám người đi vào.
Muốn giúp anh, xúc động muốn giúp anh cướp lại đồ chơi về tay mình, nhưng vì đối phương có vẻ như đã có bạn gái, làm cách nào giờ?
Nếu như cô cũng có idol nhất định sẽ là fan mama, vì hạnh phúc cún con nhà mình nghiền nát mọi phiền phức. Lâm Kiều Kiều đột nhiên nhíu mày, hình như không đúng lắm?
Cô không tự chủ dừng bước, mọi người bên cạnh di chuyển như sóng chiều, quanh quẩn ở đại sảnh tầng một ngoài tiếng nói của một đám người, tiếng bước chân còn có tiếng gió. Nhưng không đúng chỗ nào?
Lâm Kiều Kiều xoay người, nhìn người cuối cùng bước vào thang máy, vóc dáng rất cao, dáng người cường tráng, đội mũ lưỡi trai, lúc nãy bước qua cô bị cô nhìn thấy nửa mặt.
Cực kỳ quen mắt, gặp qua ở đâu rồi?
Người ở trong kia xoay người, khẽ ngẩng đầu. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Tim Lâm Kiều Kiều nhảy liên hồi, dường như cô nhớ ra rồi... gặp qua gần đây, không quá một tuần, ở bệnh viện trong văn phòng khoa...
Người nhà bệnh nhân giường 12!Người nhà người gây sự bị công an bắt đi mấy hôm trước.
Bất an khôn nguôi không mất đi sau khi nhớ lại, ngược lại càng mạnh mẽ hơn. Lâm Kiều Kiều chạy đến thang máy bên cạnh, nhìn số 12 chậm chạp tụt xuống, mỗi số trôi qua như một thế kỷ. Cô lôi điện thoại ra gọi cho Tiêu Chiến.
Không ai nghe máy. Nghĩ đến trong phòng ngoài Tiêu Chiến chỉ còn một bác sĩ nữ cùng vài y tá.
Mà ánh mắt người đàn ông kia xem ra không phải đến xin lỗi.
Lâm Kiều Kiều chạy như điên về hướng cầu thang bộ.
Ngoài hành lang đặt hai chiếc ghế sofa, thuộc về khu vực công cộng nhưng rất ít ai ngồi. Phần lớn người tới đây để thăm bệnh nhân, người rảnh rỗi như Vương Nhất Bác, xem bệnh viện như quán cà phê đúng là số ít. Tiêu Chiến cũng không có ý mời khách vào phòng, đứng đó hỏi:"Tìm tôi có việc gì?"
Thiếu niên tháo khẩu trang xuống, lộ ra khóe môi mỉm cười:"Rủ anh đi ăn."
"Tôi ăn rồi." Thật ra là chưa, chỉ là không muốn ăn hoặc là nói không muốn ăn cùng người nào đó mà thôi.
"Vậy anh nhìn tôi ăn cũng được."
Tiêu Chiến buồn cười:"Sao tôi phải nhìn cậu ăn?"
"Vì anh ăn rồi."
Giọng điệu như thể đây là luyện đương nhiên hết sức quen thuộc, dường như Tiêu Chiến nghẹn lại một lúc, lạnh lùng hỏi:"Không phải cậu đang quay phim à?"
"Tan làm rồi." Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ:"Bác sĩ Tiêu, thật sự tôi đói lắm rồi."
Nét mặt này anh từng nhìn thấy vô số lần, thiếu niên cực ít bày ra với người ngoài, như biểu cảm động vật nhỏ làm nũng cọ cọ chủ nhân, nhưng thời thế đã đổi, bây giờ anh đã là người ngoài, mà thiếu niên đã trưởng thành trước mắt này cũng đã tìm được người khác nhìn nét mặt này của mình. Trong khoảnh khắc đó, giống như có viên đá lớn đè lên ngực, hô hấp nghẹn lại, mang theo phẫn nộ bất lực.
Tiêu Chiến vẫn còn đứng bất động thiếu niên đã tiêu sái bước về phía trước.
Giọng anh hờ hững:"Tôi còn chưa tan làm, cậu tự đi ăn đi."
Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh:"Vậy tôi ở đây chờ anh."
"Nhất thiết phải thế à?" Tiêu Chiến thấy khó hiểu, hết thảy tất cả đều khó hiểu:"Giờ cậu đâu thiếu người ăn cùng nữa?"
Tiêu Chiến xoay người quay lại phòng làm việc, bị thiếu niên nắm lấy cánh tay kéo lại, ánh mắt thiếu niên nóng nảy, không hề che giấu sự tức giận:"Khó khăn lắm tôi mới cắt đuôi được bọn paparazi đến đây gặp anh, anh nhất định phải đối xử với tôi như này à?"
Anh cũng không khoan nhượng:"Tôi đối xử với cậu như nào? Cậu rủ người khác đi ăn, người ta không có quyền từ chối à?"
"Tiêu Chiến!" Thiếu niên gắt gao nhìn chằm chằm anh, nắm chặt cánh tay anh hơn,"Tôi tưởng chúng ta đã hòa thuận, làm bạn khó vậy sao? Anh ghét tôi vậy sao?"
"Đại minh tinh cần người "bạn" như tôi làm gì?" Anh nhấn mạnh từ kia, cười lạnh:"Để nghe cậu kể tin đồn của mình à? Xin lỗi, hôm nay tôi nghe đủ rồi, không muốn nghe thêm gì nữa hết."
"Tin đồn gì?! Tôi vốn dĩ không..." Giọng nói cùng biểu cảm thiếu niên giống như xe đạp phanh gấp đồng thời dừng lại, tầm mắt vượt qua vai anh, nghi ngờ mờ mịt.
Tiêu Chiến hỏi không kiên nhẫn:"Cậu căn bản không gì?"
Nhưng anh vẫn chưa chờ được đáp án, chỉ nhìn thấy thiếu niên bỗng nhiên trợn to hai mắt, như nhìn thấy hình ảnh gì đó khiến người ta khiếp sợ. Anh cũng không kịp xoay người lại tán thưởng hình ảnh kia đã bị thiếu niên đẩy mạnh sang hướng bên cạnh, lực cực kỳ mạnh, khiến cả người anh té nhào lên ghế sofa, trán va vào thành ghế mềm mại. Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu thấy Vương Nhất Bác đứng đối mặt với một người đàn ông khác, cúi đầu nhìn chằm chằm quần áo mình. Người đàn ông kia đột nhiên hốt hoảng lùi về phía sau, ánh mắt dừng trên người thiếu niên, vẻ mặt khiếp sợ.
Anh đứng dậy, ánh mắt trống rỗng, tư duy đình trệ dường như cuộc sống dừng lại mấy giây, một lúc lâu sau mới có thể xác nhận, phía trước bụng thiếu niên, lộ ra đồ vật đuôi màu đen, là một cây đao trang trí.
"Thật ra không đau đâu." Vương Nhất Bác khoa hai ngón tay:"Lúc khử trùng hơi đau chút thôi."
Cố Tâm Địch nhìn ánh mắt cậu giống như cậu mới là người đâm:"Lần sau chị nhất định tìm cho cậu một bộ siêu cấp anh hùng, đỡ cho cậu suốt ngày muốn cứu vớt nhân loại."
Vương Nhất Bác nhếch môi muốn cười nhưng vừa cười vết thương lại đau, cố gắng nhịn xuống, nói:"Em nào có chí hướng lớn như vậy, diễn vai bá đạo tổng tài là được rồi."
"Không đúng, lần sau trước khi biến thân cậu có thể nói trước một tiếng không? Cậu biết lúc nhận tin chị sợ như nào không hả?"
"Nên là lúc phát hiện em chỉ bị đâm chút xíu, đến tay cũng không cần dùng thất vọng lắm đúng không?"
"Vương Nhất Bác!"
"Đừng giận nữa mà, không phải em vẫn bình thường à?"
Cố Tâm Địch ngồi cạnh giường bệnh cố gắng hít thở, Vương Nhất Bác vội vàng đổi chủ đề, hỏi:"Chị đừng quên xin nghỉ ở đoàn làm phim cho em nhá."
"Xin rồi."
"Còn nữa, em từ chối phỏng vấn, đừng thông báo cho truyền thông, chút nữa phóng viên tràn qua ảnh hưởng đến trật tự bệnh viện."
"Muộn rồi, phóng viên ở dưới tầng rồi."
"Gì cơ?"
Cố Tâm Địch đen mặt nói:"Em tưởng đây là thời kì đồ đá à?Tin em anh dũng cứu bác sĩ lên top 1 hot search rồi, Richard bảo đợi em khỏe lại mới để phóng viên vào, đợt này có thể khiến mọi người quên đi ấn tượng xấu lần trước."
"Không cần không cần, chị đi nói với truyền thông em muốn nghỉ ngơi."
Mặt Cố Tâm Địch hiện lên"Chị biết rồi.", nói:"Yên tâm đi, chị nói với bên bệnh viện ròi, bọn họ không để phóng viên lên đây đâu. Đây là phòng chăm sóc đặc biệt tầng 16, chị không tin còn có paparazi leo lên đây mà chụp ảnh được."
Người đại diện dặn dò cậu vài câu lát nữa chú ý nghỉ ngơi, sau đó rời đi ứng phó với đám phóng viên ai cũng muốn treo tin tức lên trang đầu. Thời điểm cửa phòng mở ra, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở bên ngoài, không tự chủ ngồi ngay ngắn. Tiêu Chiến im lặng bước vào, khóe mắt phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, nét mặt tràn ngập lo lắng, đau lòng, cùng với người lạnh lùng xa cách lúc nãy như hai người khác nhau.
Cậu không kìm được mà nghĩ, bị thương cũng tốt đấy chứ. Mặc dù Tiêu Chiến chỉ vì tự trách nhưng vẫn tốt hơn là dáng vẻ muốn đẩy mình ra xa lạnh như băng kia.
Đến giọng nói cũng dịu dàng hơn, đứng im lặng một lúc mới nói:"Xin lỗi..."
Qủa nhiên là tự trách, Vương Nhất Bác trong lòng thầm cười nhạo chính mình, chẳng lẽ còn có gì khác sao?
Cậu không thèm để ý cười cười:"Xin lỗi làm gì có phải anh làm tôi bị thương đâu."
Tiêu Chiến nhìn còn giống người bị thương hơn cậu như vừa phải chịu đựng mấy nắm đấm, đến nói cũng không lưu loát.
"Vì sao cậu...cậu không nên đẩy tôi ra, sao cậu ngốc thế?"
"Thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều, anh không cần tự trách mình đâu." Cậu lại cười:"Có lẽ đổi thành người khác tôi vẫn phản ứng như này. Người đại diện vừa nói tôi có tinh thần anh hùng, thật ra cũng đúng, tôi thích Spider-Man, anh biết mà."
Tiêu Chiến chăm chú nhìn cậu, nhìn không ra có tin hay không, thấp giọng hỏi:"Đau không?"
Thiếu niên lắc đầu:"Không đau."
Thật sự không đau, sao có thể so sánh với nỗi đau khó nói nên lời lúc nào cũng có thể truyền tới kia, thật sự không là gì cả. Trước đây khi tập nhảy thường xuyên bị thương, Tiêu Chiến nhìn thấy lúc nào cũng hỏi một câu đau lòng:"Đau không?" Cậu rất rất lâu rồi chưa nghe thấy câu này, tập nhảy cũng không còn đeo đai bảo hộ nữa, bị thường đã sao? Đau hay không đau thì đã sao? Cũng đâu có ai để ý nữa.
Vương Nhất Bác cố gắng tìm chuyện để hỏi:"Người kia bị bắt chưa?"
Tiêu Chiến gật đầu:"Cảnh sát nói anh ta mắc chứng rối loạn lưỡng cực, có điều cũng không giúp nổi hắn, chắc phải ngồi tù một thời gian."
"Vậy thì tốt."
Lại rơi vào im lặng. Vương Nhất Bác không nỡ để Tiêu Chiến đi nhưng cũng không muốn anh vì tự trách mà rầu rĩ. Cậu hiểu con người Tiêu Chiến cực kỳ sợ gây phiền phức cho người khác. Không thích nợ nhân tình ai, người khác tốt với anh, anh sẽ đáp lại gấp bội. Nhưng hôm nay cậu làm như vậy không phải vì muốn Tiêu Chiến bồi thường gì.
Cho nên cậu giả vờ ngáp, nói:"Tôi buồn ngủ rồi, anh cũng về nghỉ sớm đi."
Tiêu Chiến vẫn đứng bất động, cậu cười nói:"Thật sự không sao mà, anh thấy đó tôi nói chuyện vẫn khỏe mạnh bình thường, đúng không? Nếu không phải muốn mượn cớ nghỉ hai ngày tôi cũng không cần nhập viện."
Bác sĩ rốt cục nói:"Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
"Này..."
Tiêu Chiến quay đầu lại.
"Mai anh mang cho tôi...mang...mang..."Má, mang cái gì bây gì bình thường bây giờ...cậu nhanh trí nói:"Mang cho tôi mượn quyển sách!"
"Sách?"
Khó trách vẻ mặt Tiêu Chiến hoang mang như vậy, cậu rất ít khi đọc sách, trước đây ở Hàn Quốc, sách của bác sĩ Tiêu toàn bị cậu lấy làm đệm lót chuột...
"Ừa, đột nhiên muốn đọc sách, anh chọn giúp tôi quyển nào hợp với mình ý."
Tiêu Chiến nhìn nhìn cậu:"Biết rồi."
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, tắt đèn nằm xuống.
Bệnh viện thực ra không hề yên tĩnh, dưới tầng xe đi lại không ngừng, thỉnh thoảng đèn xe còn chiếu qua trần nhà.
Vương Nhất Bác ngẩn ngơ nghĩ: Ngày kia bảo anh mang gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro