Chương 16 : Lựa Chọn


Chương 16 : Lựa Chọn

Thời gian 7 giờ sáng, Tiêu Chiến vẫn đang giao ca với đồng nghiệp, nhận được điện thoại từ phòng làm việc của viện trưởng, gọi anh một tiếng sau đến phòng viện trưởng một chuyến, có việc cần tìm. Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, cảm thấy kỳ lạ, anh đến bệnh viện lâu như vậy còn chưa bao giờ trao đối trực tiếp cùng viện trưởng, dù sao anh chỉ là một bác sĩ chuyên khoa bên trên có yêu cầu gì thường sẽ để chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm truyền đạt lại. Tiêu Chiến cố gắng nhớ lại công việc gần đây vẫn không nhớ ra có gì sai sót, thậm chí ngoài lần náo loạn trước, hoàn toàn không có chuyện gì lớn phát sinh đáng để viện trưởng chú ý đến. Mà viện trưởng nổi danh với chuyên ngành khoa giải phẫu thần kinh, rất ít khi cùng xuất hiện với khoa tiêu hóa anh. Cho nên đến tột cùng là có chuyện gì quan trọng mà phải để viện trưởng đích thân thảo luận với mình?

Giao ca xong đến nhà ăn ăn bữa sáng, nhận điện thoại Vương Nhất Bác, thiếu niên đã tới phim trường, hỏi anh:"Bác sĩ Tiêu về nhà chưa?"

"Vẫn chưa." Anh nói:"Viện trưởng tìm anh có việc, lát nữa mới về được."

"Viện trưởng? Xem ra là chuyện rất quan trọng."

Anh giỡn:"Nói không chừng là người nhà bệnh nhân nào đó tố cáo anh, muốn xào anh thành cá mực rồi."

"Không đâu, anh tốt như vậy. Lần trước em đến bệnh viện tìm anh, nhìn gương mặt các chú các dì ở đó nói chuyện với anh đều là quý mến cả, hận không thể cướp anh về làm con rể trong nhà ý chứ!" Thiếu niên hừ một tiếng, tức giận nói:"Em đáng lẽ nên gắn một tấm bảng lên người anh, viết là"Đã kết hôn chớ quấy rầy" mới đúng, bớt đi một đám người lộn xộn nhớ nhung bác sĩ Tiêu."

Anh thấp giọng cười:"Cảm ơn thầy Vương an ủi anh nhé."

Thiếu niên lại đột nhiên trầm mặc, một lúc sau mới cẩn thận hỏi:"Anh định ở đây mãi à?"

"Ở đây rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt nữa." Anh hỏi:"Sao thế?"

"Không sao,"Thiếu niên nói rất nhanh:"Không sao đâu, anh thấy thoải mái mới là quan trọng nhất."

"Xem ra em rất tán thành với quan điểm của người đại diện mới nhỉ."

"Vô cùng tán thành, có lẽ nội tâm em thực tế cũng là của thế hệ cha chú rồi." Thiếu niên cười ha ha nói:"Em bắt đầu làm việc đây, lát nữa gọi lại cho anh nhé!"

Mỉm cười tắt điện thoại, Tiêu Chiến ăn xong phần còn lại bữa sáng, chẳng biết vì sao đột nhiên tia sáng lóe lên, ý thức được ý nghĩa câu hỏi lúc nãy của bạn nhỏ.

"Anh định ở đây mãi à?"

"Ở đây" có lẽ không phải chỉ bệnh viện này mà là Thâm Quyến.

Vương Nhất Bác chỉ đến đây quay phim mà thôi không thể ở đây lâu dài, cho nên nếu như mình ở đây mãi nghĩa là bọn họ rất nhanh sẽ thành kẻ Nam người Bắc, khoảng cách hơn hai nghìn cây số. Hơn nữa thành phố này còn không phải là địa điểm quay phim nổi trội, cơ hội thiếu niên đến đây công tác ít đến gần như không có.

Cho nên thiếu niên thật ra muốn anh chuyển về Bắc Kinh, muốn thường xuyên nhìn thấy anh, muốn vừa tan làm về nhà liền có thể mặt đối mặt nói chuyện với anh.

Vậy mà sau khi nghe anh bày tỏ sự yêu thích đối với nơi đây thiếu niên lại chỉ nói "không sao đâu".

Bạn nhỏ từ trước đến nay tính cách bướng bỉnh thậm chí còn hơi bốc đồng, nhưng với việc anh ở đây vẫn luôn hết sức quan tâm, cẩn thận từng li từng tí, nghĩ đến đây Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua chát, đứa ngốc này có thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý thà rằng mình là người ngồi trên máy bay cũng muốn để anh an tâm ở nơi mình thích làm việc. Rõ ràng chỉ cần mở lời yêu cầu anh nhất định sẽ đồng ý, nhưng lại không muốn anh vì tư tâm của mình mà phải thỏa hiệp.

Sau khi bước vào phòng làm việc của viện trưởng phát hiện chủ nhiệm cũng ở đây, Tiêu Chiến càng thấy hiếu kỳ, hai vị lãnh đạo mỉm cười nhìn anh, dáng vẻ không hề giống có tin xấu.

Qủa nhiên, viện trưởng mở lời hỏi trước:"Bệnh viện chúng ta với viện y học đại học Pennsylvania Mỹ trước nay luôn có chương trình giao lưu hợp tác, chuyện này cậu biết chứ?"

Tiêu Chiến gật đầu:"Cháu biết ạ, cháu nhớ năm cháu vừa mới đến bệnh viện là chủ nhiệm qua bên đó giao lưu học tập."

Chủ nhiệm cười ha ha nói:"Trước khi đi tôi vẫn chưa là chủ nhiệm đâu."

Cái gọi là giao lưu học tập thật ra là đi lấy tiếng với khảo sát trước khi thăng chức mà thôi, điểm này mọi người ngầm hiểu với nhau. Trong lòng Tiêu Chiến nghĩ, không lẽ hôm nay lại có phó chủ nhiệm nào của khoa tiêu hóa được chọn rồi, cho nên viện trưởng hi vọng anh có thể tạm nhận thay chức trách?

Trên người viện trường có khí chất tinh thần thuộc về bác sĩ khoa ngoại cảm, tốc độ nói chậm rãi, cắn chữ rõ ràng:"Người được chọn năm chúng tôi đã quyết rồi." Ông cố ý dừng lại một lúc nhưng không tính thừa nước đục thả câu chỉ nhìn Tiêu Chiến, nói:"Hi vọng ba năm tiếp theo học tập ở Mỹ sẽ khiến cậu có được nhiều thu hoạch."

Tiêu Chiến giật mình tại chỗ, nửa ngày vẫn không có phản ứng, chủ nhiệm cười nhắc nhở anh:"Vui mừng đến ngốc luôn rồi à? Cậu nên cảm ơn viện trưởng đó."

Anh há to miệng:"Là...cháu...?"

Chủ nhiệm cười nói:"Đương nhiên là cậu, không lẽ tìm cậu đến tám nhảm à?"

"Nhưng mà..." Anh do dự hỏi:"Không phải chỉ có cấp bậc phó giáo sư trở lên mới có tư cách tham gia hạng mục này ạ?"

Viện trưởng cùng chủ nhiệm liếc nhìn nhau, cuối cùng để viện trưởng trả lời:"Thật ra lần này là ý của chủ tịch, ông ấy muốn trao cơ hội cho người trẻ, ông ấy đặc biệt chỉ đích danh tên cậu, hỏi biểu hiện của cậu mấy năm này, tôi cùng chủ nhiệm các cậu bàn bạc qua, mặc dù thời gian cậu ở bệnh viện chưa lâu nhưng biểu hiện lại nổi trội nhất, trách nhiệm công việc cao, khoa tiêu hóa nhận được vô cùng nhiều thư cảm ơn của bệnh nhân. Trong bệnh viện bác sĩ dưới 30 tuổi, cậu quả thực phi thường nổi bật."

Chủ tịch? Sao có thể, càng ngày càng kỳ quái...Anh đến tên chủ tịch còn không biết chỉ nhớ là họ Trình, hình như trong giới doanh nhân vô cùng thành công, nhưng chủ tịch sao lại biết đến anh? Không lẽ vì tin tức lần náo loạn trước bị chủ tịch nhìn thấy?

Viện trưởng đưa cho anh một bản tài liệu, nói:"Hợp đồng giao lưu lần này. Dự tính cậu sẽ ở viện y học đại học Pennsylvania ba năm, tham gia ít nhất hai hạng mục nghiên cứu, trên báo cáo nghiên cứu cuối cùng sẽ có tên cậu, cậu biết đây là ý gì mà đúng không? Học phí ba năm cùng sinh hoạt phí bên đó của cậu sẽ do bệnh viện đảm nhận, cậu không cần bỏ ra một đồng nào hết. Không có gì muốn hỏi nữa thì ký đi."

Tờ giấy mỏng manh đó, cầm trong ta vậy mà lại nặng trĩu, Tiêu Chiến cảm thấy có lẽ bản thân ngốc luôn rồi, viện y học đại học Pennsylvania trình độ thuộc top 5 ở Mỹ, cơ hội nghìn năm có một này, anh đáng lẽ nên lập tức cầm lấy bút ký tên mình lên, để chủ tịch, viện trưởng còn có cả chủ nhiệm không có cơ hội đổi ý mới đúng, nhưng tại sao, anh chỉ đứng ngây ngốc ở đó, bản năng nghĩ:Ba năm, có phải quá lâu không?

Viện trưởng hơi nheo mắt:"Bác sĩ Tiêu, nét mặt cậu nói cho tôi biết, cậu chỉ kinh ngạc chứ không hề vui mừng."

Chủ nhiệm thúc giục anh:"Tiêu Chiến, đây là cơ hội toàn viện ta ai cũng muốn cướp. Cậu mới 28 tuổi, sau khi quay về sẽ thành phó giáo sư, với tư chất của cậu nỗ lực thêm vài năm, tuyệt đối có thể thăng lên giáo sư trước tuổi 35, cậu đừng ngẩn ra nữa, mau ký đi!"

Tiêu Chiến cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy kia nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt. Có lẽ anh thay đổi thật rồi, rõ ràng đứng trước bước ngoặt trong sự nghiệp thế mà lại chỉ nghĩ đến bạn nhỏ của mình. Ba năm, bọn họ đã xa nhau ba năm, mỗi ngày trôi qua như nào anh đều nhớ rõ ràng. Mặc dù lần chia xa này không phải đại diện cho kết thúc tình cảm, nhưng mà...

Không nỡ. Không nỡ rời ra cái ôm ấm áp cùng nụ hôn mềm mại đó, luyến tiếc gương mặt mỉm cười sáng lạn cùng đôi mắt xinh đẹp kia. Hóa ra khi được một người chiều chuộng nâng niu không còn đường lui nữa, thật sự không có cách nào tiếp nhận một mình cô đọc tiến về phía trước.

Viện trưởng thấy anh do dự, hết sức hiểu ý nói:"Cũng không cần gấp, cậu có thể suy nghĩ một thời gian, quay về thương lượng với người nhà, ký xong đem đến nộp cho tôi."

Tiêu Chiến nhắm mắt, thở dài một hơi, bình tình nói:"Cảm ơn sự tin tưởng của viện trưởng đối với cháu, cháu biết đây là cơ hội rất tốt nhưng thật sự xin lỗi, có lẽ sự nghiệp trước mắt của cháu không xứng với chuyện này, cháu không định tiếp nhận."

Viện trưởng trầm mặc không nói gì, chủ nhiệm hơi tức giận nhìn anh:"Tiêu Chiến, loại cơ hội này không phải ngày nào cũng có, cậu phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời."

"Thật sự xin lỗi, là lý do của riêng cháu." Anh cúi thấp đầu, giọng trầm thấp:"Ngoại trừ chuyện này, thật ra cháu còn một việc muốn báo cáo với chủ nhiệm."

Hai ngày liên tiếp đều quay cảnh đêm, lúc tan làm đã là ba giờ sáng, sáng hôm sau 8 giờ lại phải quay tiếp. Thời gian gấp gáp cho nên Vương Nhất Bác chỉ có thể ở lại khách sạn, không còn thời gian đi tìm bác sĩ Tiêu nữa.

Hai ngày cộng lại cậu ngủ không quá 8 tiếng, Vương Nhất Bác mệt đến mức mí mắt muốn đánh nhau luôn rồi, rửa mặt qua loa liền nằm bẹp trên giường. Vừa ngủ mơ mơ màng màng, chuông cửa vang lên, tâm trạng cậu muốn giết người, nằm đó gọi:"Ai thế?"

"Vương Nhất Bác, mở cửa."

Ý thức còn sót bắt đầu nhớ lại, là giọng Trình Di.

Cậu càng không khách khí:"Cô bị điên à? Bây giờ là ba giờ đêm rồi đấy."

"Anh mở cửa trước được không hả? Tôi có chuyện tìm anh."

"Có gì mai gặp ở phim trường rồi nói."

"Ngày mai tôi không ở phim trường, tôi phải rời khỏi đây ba ngày."

"Gọi điện thoại, nhắn qua wechat, tùy cô."

Ở một trình độ nào đó Trình Di rất giống cậu, ví như lì muốn chết giống cậu.

"Anh còn không mở cửa tôi sẽ bị paparazi chụp đấy."

"Chụp luôn, ba giờ đêm cố ý xông vào phòng diễn viên nam, dù sao người xấu hổ cũng không phải tôi."

"Vương Nhất Bác, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh còn không mở cửa sẽ hối hận đấy."

Vào giờ phút này không có chuyện nào quan trọng hơn đi ngủ, cậu chôn đầu vào gối che đi lỗ tai, hi vọng người đáng ghét trước cửa biết khó mà lui.

Đáng tiếc chưa được toại nguyện, bởi vì rất nhanh cậu đã nghe thấy Trình Di nói tiếp:"Liên quan đến bác sĩ Tiêu của anh đấy, anh xác định không muốn biết?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro