Chương 26 : Ước định
Chương 26 : Ước định
Khi Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng bệnh đã gần 8 giờ tối. May mắn cậu không phí công vô ích, cô bé dưới sự an ủi và cổ vũ của cậu đã đồng ý ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị, sẵn sàng dũng khí đấu tranh với bệnh tật, đến khi nào đạt được thắng lợi cuối cùng.
Tiêu Chiến chờ cậu ngoài cửa, không biết vì sao vành mắt nam nhân lại đỏ ửng, cậu quan tâm hỏi:"Anh mệt quá rồi à?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nét cười trên mặt mang theo ý xin lỗi:"Canteen hết đồ ăn mất rồi, anh đang trong ca trực không thể ra ngoài, chỉ có thể mời em ăn sandwich thôi."
Thực ra cậu không đói chỉ rất nhớ anh mà thôi. Cậu nói:"Không sao mà, trong lúc quay phim em cũng không ăn cơm tối được."
Thế là hai người về phòng làm việc của Tiêu Chiến ngồi đối diện nhau ăn sandwich, vừa ăn vừa nói về tình hình của cô bé lúc nãy, Vương Nhất Bác hỏi:"Qúa trình điều trị mệt lắm đúng không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu:"Cô bé thuộc dạng mẫn cảm với hóa trị liệu, ưu điểm của hóa trị liệu là triệt tiêu hiệu quả tế bào ung thư, nhưng đồng thời tế bào sức khỏe cũng sẽ bị tổn thương rất lớn, cho nên các chức năng trên cơ thế ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Miệng và cổ họng cô bé bị loét, ăn không được, thường xuyên nôn mửa, các khớp đau nhức, đi lại khó khăn..." Tiêu Chiến dường như đã nhìn rõ vẻ không đành trong ánh mắt cậu, dừng lại an ủi:"Nhưng cô bé đã may mắn lắm rồi, rất nhiều người từng chịu qua đau đớn như vậy, nhưng lại không hề nhìn thấy một tia hi vọng chiến thắng nào.
Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy miếng sandwich trong miếng đắng đến mức khó thể nào nuốt xuống:"Em rảnh sẽ đến thăm con bé..."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ánh mắt dịu dàng:"Em đã giúp con bé rất nhiều. Là em khơi lại khát vọng sống cho con bé."
Vương Nhất Bác lật tay lại nắm chặt tay bác sĩ, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên đầu ngón tay anh:"Tiêu Chiến..."
Nam nhân không động đậy, cũng không rút tay lại, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt ngập tràn ấm áp, trong lòng cậu không biết nên nói là ngọt ngào hay chua chát, chỉ thấp giọng nói:"Bác sĩ các anh giao lưu với các loại bệnh nhân mỗi ngày, đồng thời điều trị vô vàn loại bệnh, cũng sẽ nhìn thấy sự đau đớn đó, nhất định rất khó chịu. Em chỉ nghe anh nói đã không còn khẩu vị nữa...Bác sĩ các anh thật sự rất vĩ đại."
Tiêu Chiến cười nhẹ, nói:"Công việc mà thôi, thấy nhiều cũng thành quen rồi."
Cậu lắc đầu:"Không đâu, cho dù có nhìn thấy nhiều đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể hoàn toàn thờ ơ được, Tiêu Chiến em biết anh rất vất vả, chỉ là anh không muốn bộc lộ ra bên ngoài." Cậu thở dài, cúi đầu, nói như đang tự trách:"Những ngày vừa qua em vẫn luôn kiểm điểm lại bản thân, em thật sự chưa trưởng thành, lúc nào cũng vì vài chuyện nhỏ nhặt, tự mình nghĩ lung tung rồi cáu kỉnh, anh ở bên cạnh em nhất định rất mệt. Em muốn trở thành người anh có thể nương tựa, nhưng cũng không biết vì sao dường như càng muốn làm như vậy thì càng làm không tốt, càng cố gắng càng hiện rõ bản thân ấu trĩ..."
"Em đã làm được rồi mà."
Cậu ngẩng đầu:"Sao cơ?"
Tiêu Chiến mỉm cười hỏi cậu:"Đúng là anh rất vất vả, em có biết lúc nào anh thấy mệt mỏi nhất không?"
Cậu mù mịt ngồi nghe Tiêu Chiến nói:"Là lúc em không ở bên cạnh. Là khi đi làm cả ngày về nhà chỉ có một mình. Là khi không nhìn thấy cũng không thể nghe thấy giọng em, chính là lúc anh đau khổ mệt mỏi nhất."
Cơ thể phản ứng trước não bộ, hốc mắt cậu đã nóng hổi, lại không biết nên nói gì. Vương Nhất Bác mở miệng rồi lại khép lại:"Tiêu Chiến..."
"Em không cần phải tận lực làm gì cả, không cần cố gắng khiến bản thân biến thành bộ dạng trưởng thành của người 40 tuổi, bởi vì người anh thích, chính là Vương Nhất Bác của giờ này phút này, chính là em của ban đầu." Tiêu Chiến dừng lại một lát, lại cười nói:"Chúng ta chỉ cần dũng cảm hơn một chút, nói hết tất cả những sợ hãi, băn khoăn không chắc chắn với đối phương. Đây là đề nghị của anh, em thấy được không?"
Cậu chỉ dùng lực gật đầu:"Được!"
Tiêu Chiến cũng gật gật đầu, cắn một miếng sandwich, hỏi như không để ý:"Gần đây em phải quay đêm nhiều lắm à?"
"Mai kia đều phải quay đêm, sau đấy ít đi một chút." Vương Nhất Bác không hiểu lắm:"Sao vậy?"
"Nếu như không phải quay đêm thì em về nhà ở đi."
Cậu giật bắn người, gần như không dám tin tưởng:"Về nhà...?"
Tiêu Chiến nheo mắt nhìn cậu:"Sao thế? Ở khách sạn có người ở cùng, vui đến không muốn về nữa à?"
Vương Nhất Bác đứng phắt dậy:"Em được về nhà rồi á?"
"Anh đâu có thu lại chìa khóa của em, cũng không thay khóa, có ai không cho em về nhà à?"
Cậu đưa tay ôm lấy gáy bác sĩ, cúi đầu hôn xuống, sau đó nhanh chóng tách ra trước khi bão tố ập đến. Mặc dù không nỡ, nhưng vẫn cảm nhận được niềm vui đã mất từ lâu, cười nói:"Đợi cuối tuần em đi Bắc Kinh quay lại lập tức sẽ về nhà!"
Sau khi hotsearch qua đi, Cố Tâm Địch lần đầu tiên có thời gian tìm Thẩm Dĩ Ca nói chuyện, cô uyển chuyển bày tỏ ý tứ của mình, nói:"Thực ra thực lực của cậu rất mạnh, hoàn toàn có khả năng vượt qua Vương Nhất Bác giành lấy quán quân, không cần phí hoài tâm sức ở phương diện khác."
Thẩm Dĩ Ca vẫn duy trì vẻ mặt ngây thơ, cười lên cũng vô cùng ngây ngô, giống như thật sự không hiểu:"Chị ơi, phương diện khác là phương diện nào thế ạ?"
Cố Tâm Địch không hề xuất hiện biểu cảm dư thừa:"Cậu tự mình biết."
Vẻ mặt Thẩm Dĩ Ca uất ức, dường như rất tổn thương:"Chị à, chị cảm thấy em đang tự biên tự diễn để người khác đi mắng anh ta sao? Em mới debut có một năm, không có quan hệ cũng chả có bối cảnh gì, chị cảm thấy em có năng lực này à?"
"Dĩ Ca, những việc này cậu cứ giao cho chị là được, chỉ cần cậu tự tin vào năng lực của chị, chị nâng Vương Nhất Bác hot được,thì cũng có thể nâng cậu hot. Việc cậu cần làm là chuyên tâm làm tốt công việc của mình, không cần phí sức vào chuyện vô ích."
Sắc mặt Thẩm Dĩ Ca trầm xuống, hỏi cô:"Chị đang đau lòng cho anh ta sao? Anh ta bị hắc thì liên quan gì đến tôi? Là tôi ép anh ta luyện tập quá một giờ à?"
Trong lòng Cố Tâm Địch thầm lắc đầu, nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo:"Chị là đang nghĩ cho cậu, cậu làm như vậy rất dễ bị người khác nắm được sơ hở. Cậu ấy đã nổi tiếng, cho dù có bị hắc vài ngày cũng chẳng thể gây được khó khăn gì lớn, nhưng cậu không giống vậy, cậu vẫn là người mới không thể chịu được áp lực dư luận như này."
"Tôi chẳng làm gì cả, lấy đâu ra sơ hở cho người khác nắm?" Thẩm Dĩ Ca chỉ cười cười, nói:"Chị yên tâm, thực lực của anh ta cũng chỉ đến thế, quán quân mùa này nhất định là tôi."
Vương Nhất Bác thực ra không quá để ý đến chuyện này, thậm chí còn không chủ động nói với Từ Bân. Nhưng vô duyên vô cớ bị người ta giẫm lên mà vẫn mặc kệ đương nhiên không phải lựa chọn đầu tiên của Từ Bân, ông chú mặc dù phật hệ, nhưng cũng không phải không khó chịu, càng không thể hiện ông chú không có năng lực.
Ngày hôm sau khi hotsearch xuất hiện, trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn video hậu trường. Nội dung là Vương Nhất Bác sau khi tập luyện 3 giờ, chủ động hỏi quay phim cùng biên đạo nhảy:"Thời gian của tôi hết rồi, có phải không thể tập được nữa không?" Quay phim đương nhiên không thể lên tiếng, biên đạo nhảy nói:"Hình như Thẩm Dĩ Ca vẫn chưa đến, đợi cậu ấy đến rồi cậu rời đi cũng được, cậu vẫn còn thiếu một đoạn ngắn."
Ý kiến của dân mạng cũng thay đổi, dần hoài nghi có phải tổ sản xuất không xem trọng quy tắc, lợi dụng cắt ghép khuếch đại xung đột phía sau. Fan Vương Nhất Bác kháng nghị quy mô lớn trên weibo, yêu cầu tổ sản xuất ra mặt thanh minh, xin lỗi.
Buổi chiều ngày hôm đấy tổ sản xuất đăng bài, mặc dù câu chữ mờ mịt, nhưng cũng thừa nhận vẫn còn thiếu xót trong quá trình giám sát thực hiện và thiết lập quy tắc, xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho khách mời.
Lúc đó Vương Nhất Bác đang trong đoàn loàn phim, Trình Di là người đầu tiên nhìn thấy tin tức, cảm thán với cậu:"Người đại diện này của anh đúng là thâm tàng bất lộ nha, vậy mà có thể khiến cho bên sản xuất đăng loại thanh minh như tự vả mặt này đấy."
Vương Nhất Bác cũng đã cảm nhận sâu sắc được Từ Bân tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Đoạn video hậu trường kia không hề giống quay lén, có lẽ là hình ảnh trong lúc ghi hình, chỉ là trong bản chính thức đã bị cắt đi. Tổ sản xuất cố ý tạo ra hiểu làm, khiến mọi người cảm thấy cậu không tôn trọng quy tắc, ức hiếp người mới. Nếu đã dám làm như vậy, điều đó có nghĩa là không đem ekip của cậu để vào trong mắt. Nhưng sự việc phát triển đến ngày thứ hai, tổ sản xuất lại tự vả thừa nhận sai sót, nhất định phải phát sinh việc gì khiến bọn họ cực kì sợ hãi.
Từ Bân cũng không kể rõ với cậu, chỉ nói:"Tôi từng này tuổi cũng chỉ từng là người đại diện hai thị đế một ảnh hậu, cũng có chút quan hệ. Tôi không giỏi ra mặt thay nghệ sĩ nhưng cũng không thể mặc kệ các cậu bị ức hiếp. Cậu đem tiền đồ giao cho tôi, chính là thể hiện cậu tin tưởng tôi, việc nên làm tôi nhất định sẽ không bỏ sót, đây lá đáp lại sự tin tưởng của cậu."
Tưởng tượng vẻ mặt nghiêm túc trong điện thoại của ông chú, Vương Nhất Bác có hơi buồn cười.
Trình Di lại nói:"Việc này náo loạn đến cuối cùng anh bị hắc một vòng, thao tác dơ bẩn của tổ sản xuất cũng bị vả một phát đau, kẻ đầu têu không những không việc gì lại còn chiếm được hảo cảm với sự quan tâm của người qua đường. Cao thủ! Với đẳng cấp này trong phim cung đấu nhất định sẽ sống đến cuối phim."
Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến, cười cười nói:"Không phải hai người cùng công ty à?"
Biểu cảm Trình Di lộ ra như thể vừa chạm vào đồ dơ bẩn:"Công ty chúng tôi có hơn 60 nghệ sĩ, không lẽ có thể thân thiết hết như một nhà à? Tôi không quen cậu ta!"
"Cô với cậu ta cùng một người đại diện."
"Vậy thì đã sao?" Trình Di thở phì phò nghịch tóc mình, nói:"Chị Tâm Địch ký với cậu ta cũng không phải ý của tôi."
Vương Nhất Bác thấy buồn cười:" Tôi cũng đâu có trách cô, cô tức giận cái gì?"
"Thế còn chị Tâm Địch thì sao? Anh nhất định oán trách chị ấy, đúng không?"
"Chuyện này có lẽ không liên quan đến chị ấy."
Trình Di vô cùng bất ngờ:"Anh tin chị ấy?"
" Dùng từ "hiểu rõ" thì đúng hơn. Chị ấy rất tự tin, người cực kỳ tự tin không thể dùng loại thủ đoạn như này để chiến thắng, bọn họ sẽ cảm thấy như đang miệt thị năng lực bản thân."
Trình Di nghĩ nghĩ, gật đầu biểu thị tán thành, lại nói:"Chị Tâm Địch quả thật có hơi... Kỳ thực người đại diện hiện tại hợp với anh hơn."
Vương Nhất Bác khá là tự hào nói:"Người đại diện của tôi rất lợi hại đó, lại còn bao che nữa, có lẽ chú ấy xem tôi như con trai chú ấy luôn rồi."
Trình Di che mặt, biểu cảm khoa trương:"Ai bảo mặt anh búng ra sữa như vậy, tôi cũng muốn xem anh như con trai mình nha!"
"Cút!"
"Anh tốt nhất nên trẻ con với tôi một chút đi Vương Nhất Bác, bởi vì lúc anh trở nên cool guy tôi lại muốn anh làm bạn trai tôi."
"Cô nghĩ cũng đừng có nghĩ."
"Mặc kệ tôi." Trình Di liếc mắt, chua chát nói:"Số tôi cũng không có tốt như bác sĩ Tiêu, đã không đạt được lại còn không cho nghĩ à? Nằm mơ là phạm pháp hả?"
Cô vừa nói"Bác sĩ Tiêu", khóe miệng Vương Nhất Bác không tự chủ nhếch lên, mặc dù rất nhanh thiếu niên đã khắc chế ý cười lại nhưng vẫn bị cô phát hiện.
"Ôi mẹ ơi! Vương Nhất Bác anh mau soi gương xem mà xem! Anh có biệt vẻ mặt của anh bây giờ như nào không hả?"
Vương Nhất Bác trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô, Trình Di công bố đáp án:"Rơi vào bể tình, dục cầu bất mãn." Cô cười xấu xa, sáp lại gần nhỏ giọng hỏi:"Vẫn chưa chính thức hòa thuận đúng không?"
Bốn từ"chính thức hòa thuận" Trình Di trầm bổng nói, ngữ điệu hết sức mập mờ. Vương Nhất Bác đương nhiên hiểu rõ thâm ý sâu xa, bởi vì mặc dù vẻ mặt thiếu niên vẫn ngay thẳng như cũ nhưng vành tai đã đỏ hơn cả nắng chiều.
Trong lòng Trình Di cười như điên, ngoài mặt lại chỉ cảm thán:"Chậc chậc, cún con à, ma ma thương con quá. Người trẻ tuổi ý mà, không được nhịn đâu ảnh hưởng sức khỏe lắm đó."
"Biến ! ! "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro