Phiên ngoại 5
🍭🦁🐰🍭
1
Tiêu Chiến kiểm tra từng thùng rác trong nhà, cậu chắp tay sau lưng, dùng chân giẫm một cái, nắp vụt phát mở ra. Mở cái nào cũng có rác, như vậy sao được chứ, Vượng Sài nhất định sẽ lục thùng rác.
Vương Nhất Bác giương mắt liếc tới, "Anh đi ném."
Tiêu Chiến vẫn giữ tư thế chắp tay, bái một cái thật sâu với Vương Nhất Bác, "Cảm ơn chồng yêu."
Vương Nhất Bác phụt cười.
Tiêu Chiến thu dọn từng túi rác, buộc lại đặt trước mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lấy xuống ném, Vượng Sài lè lưỡi cọ ống quần anh, hiển nhiên là muốn đi xuống theo.
Vương Nhất Bác lười cột dây cho Vượng Sài, liền trở tay nhốt Vượng Sài trong nhà.
Hôm nay là thứ hai, Tiêu Chiến không có mấy bạn nhỏ chơi chung. Cậu nhàm chán ngồi trên sô pha, dùng gậy trêu mèo trêu Đại Thông Minh mãi không nhúc nhích. Vượng Sài ngậm món đồ chơi yêu thích nhất của nó cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bắt được nó ôm vào lòng xoa đầu. Vượng Sài là một chó Shiba nhỏ màu đen, cười rộ lên rất ngốc. Tiêu Chiến sờ cái mũi lạnh lạnh của Vượng Sài chơi.
Qua thật lâu Vương Nhất Bác mới trở về.
"Chiến Chiến, nếu anh nói anh nhặt được một đứa bé trong thùng rác thì em có tin không?"
Tiêu Chiến che miệng, nhìn về phía bé trai Vương Nhất Bác ôm trong lòng. Bé trai méo miệng lại muốn khóc, giọng đã khóc khàn. Tóc nó ngắn ngủn, đầu tròn tròn, bụ bẫm.
"Anh chờ một chút." Tiêu Chiến đi tìm núm vú cao su mà trước đây Vương Nhất Bác cho cậu, vì núm vú giả không thể dùng để uống sữa nên Tiêu Chiến chưa từng dùng. Tiêu Chiến dựa theo trình tự khử trùng cho bình sữa mới mà cũng khử trùng cho núm vú cao su.
Nhưng khi cậu cầm núm vú cao su đi ra, đứa bé đã cầm trứng chiên và bánh mì ăn từng ngụm từng ngụm rồi. Vương Nhất Bác cũng tâm lớn, cứ nhìn nó ăn.
Tiêu Chiến gãi gãi mặt, cậu đã lấy bình sữa mới dự phòng trong nhà ra khử trùng pha sữa bột rồi. Cậu đã sớm chờ mong đổi bình sữa vì cậu rất thích bình sữa mới này. Nhưng mà nhìn thấy đứa bé đói như vậy vẫn chịu cho đứa bé dùng.
"Uống sữa không?" Tiêu Chiến thuần thục bế đứa bé lên, cầm bình sữa đút sữa.
Đứa nhỏ này trông ít nhất 3 4 tuổi. Có lẽ đã cai sữa một khoảng thời gian rồi, thấy Tiêu Chiến lấy bình sữa nhất thời hơi mơ hồ, mút núm vú cao su vài cái liền nhớ tới uống sữa như thế nào, sau đó hai tay ôm bình sữa uống từng ngụm từng ngụm.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến dễ dàng đón nhận đứa bé như vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là con của bà con xa của anh, nói thật Vương Nhất Bác vốn chưa từng gặp cái gọi là bà con xa này. Chị nói chị và chồng ly hôn ầm ĩ, muốn tạm thời gửi con đến đây nuôi.
Vương Nhất Bác nói ít nhất để anh và người trong nhà thương lượng một chút.
Nhưng mà người ta hình như cũng đã hỏi thăm kỹ, nói hai em không có con, điều kiện kinh tế lại rất tốt, chăm sóc nó cũng không khó, hơn nữa nó rất hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều có thể tự làm. Nói xong bỏ con lại liền chạy.
Vương Nhất Bác lại không thể bỏ rơi đứa bé mặc kệ. Xét tình huống này thì dù có báo cảnh sát, đứa nhỏ này cũng không có nơi nào tốt để đi, dù sao nhà anh là "nhà trẻ" mà mẹ đứa bé đã chọn lựa kỹ càng rồi.
Tiêu Chiến vừa lúc không có ai chơi với cậu, vì vậy bé trai này liền thành bạn chơi cùng của Tiêu Chiến.
Bé trai tự nói nó tên Tiểu Đôn.
Tiểu Đôn, tên hay.
Vương Nhất Bác rất yên tâm giao đứa bé cho Tiêu Chiến, sau đó đi mua một ít đồ cần dùng cho trẻ. Anh cẩn thận suy nghĩ, anh và Tiêu Chiến không có khả năng nuôi đứa nhỏ này. Nếu mẹ đứa nhỏ này định vứt bỏ, vậy anh cũng chỉ có hai cách, hoặc là báo nguy, hoặc là giúp liên hệ cha mẹ nuôi.
Không phải anh lạnh nhạt, mà là anh và Tiêu Chiến thật sự không thể đưa đứa bé này vào trong kế hoạch sống được. Tiêu Chiến chính là một đứa bé, làm sao có thể cùng anh nuôi đứa bé khác được?
Được Tiêu Chiến ôm đi tắm rửa, vốn không có quần áo mặc chỉ có thể ôm khăn tắm. Sau khi Vương Nhất Bác trở về liền thay bộ đồ nhỏ cho nó.
Tiêu Chiến nhìn thấy đường cong bụng mỡ của Tiểu Đôn nhô lên hoàn mỹ, không khỏi cảm thán, "Thật chen chúc thịt."
"Hướng dẫn mua nói trẻ 4 tuổi có thể mặc quần áo này." Vương Nhất Bác lắc đầu nói, "Cái này không trách anh được." Rõ ràng là vị tráng sĩ này phát huy vượt mức bình thường.
May là quần áo này mềm mại rộng rãi, tuy lộ bụng nhưng cũng sẽ không siết khó chịu.
Tiểu Đôn mặc vào đồ ôm vàng bạc giống như một hiệp sĩ trứng chiên vô cùng đầy đặn, bụng bia nhỏ chính là lòng đỏ trứng mượt mà lảo đảo lắc lư giữa trứng chiên. Đương nhiên Tiểu Đôn cũng không để ý mình mặc gì lắm, hai tay ôm bụng đuổi theo Tiêu Chiến kêu, "Chiến Chiến! Chiến Chiến!"
Đã kêu tên, nói lên rằng bọn họ ít nhất là quan hệ bạn bè. Tiêu Chiến liền có loại ma lực này, tuy có đôi khi hung hăng nhưng trẻ em đều thích cậu.
Tiêu Chiến vẫy vẫy cánh tay ê ẩm, tinh thần hăng hái bế Tiểu Đôn lên đi về phía phòng đồ chơi.
Tiểu Đôn nhìn thấy phòng đồ chơi, mắt to vốn tròn xoe mở lớn hơn nữa, "Woa~~"
Tiêu Chiến rốt cuộc đặt Tiểu Đôn lên trên nệm xốp, cánh tay mỏi quá, cậu chổng mông nằm trên đệm, mặt nghiêng chấm đất, cứ hoãn một hai phút như vậy.
"Vậy được rồi, chúng ta chơi xếp gỗ thôi." Tiêu Chiến cảm giác Tiểu Đôn không thông minh, vì vậy phải bắt đầu chơi từ xếp gỗ đơn giản nhất. Cậu bò dậy tìm xếp gỗ chơi.
Vương Nhất Bác đỡ khung cửa nhìn, hơi lo lắng bọn họ đánh nhau, vì vậy nhìn chằm chằm một chút.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Cùng nhau chơi đi."
"Ò." Vương Nhất Bác đến cạnh Tiêu Chiến ngồi xuống, cùng bọn họ chơi xếp gỗ.
Tiêu Chiến hỏi, "Chán không?"
"Hửm?"
Tiêu Chiến thở dài, "Nó chỉ chơi hiểu cái này, nếu là Hiên Hiên ở thì tốt rồi."
Cậu chê Tiểu Đôn quá nhỏ, còn ở vào một độ tuổi rất ngốc.
Vương Nhất Bác cười xoa xoa ót Tiêu Chiến, hôn má cậu một cái.
Một lát sau Tiêu Chiến mang theo Tiểu Đôn chơi xe con, chuyện phát triển đến đây cũng vẫn ổn.
Đến buổi tối Vương Nhất Bác dẫn hai người ra ngoài ăn cơm.
Vì trên xe vẫn chưa lắp ghế an toàn cho trẻ em nên Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến ngồi phía sau với Tiểu Đôn. Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì.
Bình thường cảm xúc nhỏ của Tiêu Chiến không nhiều lắm, Vương Nhất Bác cũng chưa nhận ra có gì không ổn. Theo thường lệ trước đây sẽ mở nhạc cho Tiêu Chiến, xuống xe và mở cửa xe.
"Đến rồi, đưa Tiểu Đôn cho anh." Từ nhiều khía cạnh khác nhau như khả năng di chuyển của Tiểu Đôn, Vương Nhất Bác suy đoán Tiểu Đôn này có lẽ khoảng 3 tuổi. Anh ôm Tiểu Đôn xuống xe, nói với Tiêu Chiến, "Xuống chậm chút."
Tiêu Chiến mặt không biểu cảm xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh, "Anh cũng chỉ biết nói!"
Vốn không cần đỡ, nhưng Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ôm đứa bé liền cảm thấy không công bằng. Vì sao đều ôm Tiểu Đôn lại không thể dìu cậu xuống xe chứ?
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác dùng bả vai đụng Tiêu Chiến, nói giỡn với Tiêu Chiến, "Bĩu môi làm gì?"
Tiêu Chiến đi rất nhanh, gió cuốn một luồng tóc ngốc của cậu lên.
Vương Nhất Bác luôn coi dáng vẻ tức giận của Tiêu Chiến là dấu hiệu của sự đáng yêu, dường như không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề lắm. Thấy Tiêu Chiến ghen vì anh anh thậm chí còn hơi mừng thầm.
Lúc ăn cơm cũng không yên ổn.
Tiểu Đôn không biết dùng đũa lắm, Vương Nhất Bác chỉ có thể đút Tiểu Đôn ăn cơm trước. Người khác đút trẻ đều sẽ nói con ăn cái này không, ăn cái kia không, sau đó còn phải cổ vũ một chút, khích lệ một chút, nhưng quá trình Vương Nhất Bác đút cơm vô cùng yên tĩnh, từng muỗng từng muỗng như đang nhồi cho vịt ăn.
Tiểu Đôn mở to mắt tròn xoe nhìn Vương Nhất Bác, hiển nhiên nó cũng không tìm được đề tài. Không khí càng ngày càng xấu hổ.
Mãi đến khi Tiểu Đôn dùng tay nhỏ thịt mum múp chặn muỗng của Vương Nhất Bác, được rồi, no rồi.
Vương Nhất Bác thu được tín hiệu của Tiểu Đôn, dừng đút cơm. Quay đầu thái độ đối với Tiêu Chiến liền bình thường hơn nhiều, Vương Nhất Bác bóp bóp mặt Tiêu Chiến, "Sao không ăn?"
Tiêu Chiến lập tức đánh rớt tay Vương Nhất Bác, cậu buông đũa, không nói một câu.
Vương Nhất Bác bị đánh một cái trái lại thông suốt, anh chọn món cho Tiêu Chiến, sau đó đút cho Tiêu Chiến ăn.
Tiêu Chiến vẫn không ăn, ngậm miệng thật chặt.
"Em muốn ăn gì?" Vương Nhất Bác thò tai lại gần, "Lặng lẽ nói cho anh biết nào."
Tiêu Chiến bắt lấy tai của Vương Nhất Bác, "Dù sao anh cũng không quan tâm em đầu tiên. Anh đừng hỏi nữa! Em đã cho anh cơ hội rồi!"
Vừa rồi cậu vẫn luôn chờ Vương Nhất Bác nhìn cậu, nhưng Vương Nhất Bác đều không nhìn, cũng chỉ đút Tiểu Đôn.
Tiêu Chiến không hiểu rất nhiều đạo lý, theo cậu thấy, cậu đã bị đối xử lạnh nhạt và không công bằng. Bây giờ cậu rất ghét Vương Nhất Bác, cũng ghét Tiểu Đôn.
Cậu đối tốt với Tiểu Đôn như vậy, đưa khủng long và Transformers còn có nhiều xe con như vậy cho Tiểu Đôn chơi. Nhưng Tiểu Đôn lại không tốt với cậu nhất, ngược lại còn giành Vương Nhất Bác của cậu. Tiêu Chiến rất tức giận.
Tiểu Đôn vốn không hiểu được bầu không khí lúc trước của hai người bọn họ, đang ưỡn cái bụng tròn trịa chậm rãi uống đồ uống. Sau đó đứng trên chỗ ngồi nhìn về phía sau. Còn không quản nữa liền sẽ lên trên bàn.
Vương Nhất Bác sợ Tiểu Đôn lộn xộn nên ôm Tiểu Đôn vào trong lòng.
"Anh không chỉ lo cho Tiểu Đôn, đừng nói bậy. Mau ăn đi, ăn xong anh dẫn em đi siêu thị."
Tiêu Chiến tuy rất tức giận, nhưng nghĩ đến tủ đồ ăn vặt trong nhà đã trống không. Liền nghĩ vẫn còn có thể nhịn một chút vì khoai lát, vì thế để cho Vương Nhất Bác đút ăn chút gì đó.
Tiêu Chiến cố ý cắn đũa không buông.
Vương Nhất Bác không chê cậu nghịch ngợm, "Cá cắn câu là cá gì?"
"Là cá ngốc!" Đây là cuốn sách tranh mà Tiêu Chiến đã đọc gần đây. Bên trong mẹ gấu lần nào cũng nói với gấu con câu cá, cá cắn câu là cá ngốc. Trẻ em thích lặp lại, đó là vì thứ lặp lại sẽ khiến chúng sớm biết đáp án, lúc lớn tiếng trả lời sẽ có cảm giác thành tựu. Tiêu Chiến chính là như vậy, tốt nhất phải khen cậu thông minh sau khi cậu trả lời.
"Vậy em là cá ngốc." Vương Nhất Bác cười đến mức dấu móc nhỏ lộ ra.
"Anh thử cho em mồi câu lại, em sẽ không cắn câu." Tiêu Chiến vội vã mở miệng.
Lần này Tiêu Chiến quả nhiên không cắn đũa, Vương Nhất Bác nói, "Thêm một lần thử xem có câu được em hay không."
Vương Nhất Bác liền dùng cách này đút vào rất nhiều đồ ăn.
Tiểu Đôn sờ thấy một hạt gạo trên mặt: "......" Vừa rồi lúng túng với bé đều là giả sao.
Rốt cuộc cũng dỗ được Tiêu Chiến cơm nước xong, Vương Nhất Bác cảm khái trong lòng Tiêu Chiến không dễ trị. Nếu đổi lại là lúc mới quen thì với trận kia, anh đã trực tiếp túm gáy cậu hỏi cậu ăn hay không, không ăn liền bị chịch rồi. Vậy chắc chắn Tiêu Chiến sẽ không phục trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn sẽ ăn cơm rất ngoan.
Bây giờ không thể dùng chiêu này rồi, Tiêu Chiến có thể quậy đến lật trời.
Sau khi Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác dỗ xong tâm trạng coi như không tệ, chủ động ôm Tiểu Đôn đến ghế sau. Còn mang Tiểu Đôn đi chơi chung với các bạn nhỏ khác trong tiểu khu.
Có phụ huynh của trẻ hỏi đây là con nhà ai.
Tiêu Chiến vừa mới công chiếm cầu trượt, đứng trên chỗ cao nhất lau mồ hôi một phát, nhìn về phía Tiểu Đôn ngồi trên cầu bập bênh, "Nó...... nó được nhặt từ thùng rác."
Lập tức liền có đứa trẻ nói, "Thật tốt quá em cũng được nhặt từ thùng rác."
Phụ huynh của trẻ chê cười, "Bất ngờ."
Tiêu Chiến rất được trẻ em yêu thích. Nhưng Tiểu Đôn vẫn đang buồn rầu không có ai chơi cầu bập bênh với nó. Tiểu Đôn là một đứa bé qua loa còn hơi trì độn, cũng không biết buồn, liền tự tùy tiện đi một chút.
Đi rất xa, Tiểu Đôn thấy được một quả bóng rổ.
"Tiểu Đôn, nhặt lại đây."
Tiểu Đôn quay đầu thấy Vương Nhất Bác. Nó rất vui vẻ ôm bóng chạy về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác chống đầu gối nhìn Tiểu Đôn, chờ Tiểu Đôn đi tới anh liền lấy bóng tung qua đầu ba cái.
Bọn họ vén áo thu lên lau mồ hôi, Tiểu Đôn cũng nắm lớp vải trên bụng mình lau mồ hôi. Vương Nhất Bác uống nước, Tiểu Đôn cũng muốn nước uống. Nhưng Vương Nhất Bác không cẩn thận nắm thân bình, xịt nước lên đầy mặt Tiểu Đôn.
Vương Nhất Bác vội vàng vỗ sau lưng Tiểu Đôn, may là Tiểu Đôn không khóc, chỉ ho khan vài tiếng.
Tiêu Chiến chơi thật lâu mới phát hiện không thấy Tiểu Đôn đâu, cậu chạy đi tìm Vương Nhất Bác.
Nhưng mà vừa lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác giơ Tiểu Đôn lên để Tiểu Đôn ném rổ. Có mấy người xung quanh cũng đang vây quanh Tiểu Đôn di chuyển, hi hi ha ha trêu Tiểu Đôn chơi.
Tiêu Chiến lập tức trở nên rất mất mát.
Cậu không muốn về nhà nữa, cậu muốn đến nhà Hiên Hiên chơi. Lấy vài món đồ chơi rồi hùng hổ vọt vào nhà Hiên Hiên. Trong lòng nghĩ không bao giờ để ý đến Vương Nhất Bác nữa.
Hiên Hiên và Tiêu Chiến chơi xe con điều khiển từ xa.
Mẹ Hiên Hiên cắt trái cây đưa đến, chị hỏi Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, bé trai kia là con các em nhận nuôi sao?"
Tiêu Chiến cũng không ngẩng đầu lên, "Nhặt được trong thùng rác."
Hiên Hiên hỏi mẹ, "Vì sao phải nhận nuôi trẻ em?"
"Bởi vì có một đứa bé sẽ náo nhiệt hơn a có phải không?" Trong lòng mẹ Hiên Hiên có loại cảm giác không thể nói, vừa vui mừng vừa buồn. Chị nói với Tiêu Chiến, "Sau này liền có con của chính em ở với em rồi, em có vui không?"
Tiêu Chiến hơi không hiểu, "Con của chính em sao?"
"Không phải con của em và Nhất Bác nhận nuôi sao?" Mẹ Hiên Hiên thay đổi cách hỏi, "Tiểu Đôn có phải gọi Nhất Bác là ba ba không?"
Tiêu Chiến nghĩ không ra Tiểu Đôn gọi Vương Nhất Bác là gì, cậu nắm chặt điều khiển xe con. Biểu cảm trở nên rất nghiêm túc.
Hiên Hiên cũng cảm thấy thật thần kỳ, "Chiến Chiến, anh có con trai rồi, em cũng muốn có một đứa con trai."
"Hiên Hiên, anh sẽ quay lại sau." Tiêu Chiến đưa điều khiển từ xa cho Hiên Hiên, "Anh phải về nhà, nếu không nhà của anh sẽ bị chiếm lĩnh."
Hiên Hiên nghe thấy anh em gặp nạn, lập tức đứng dậy, "Cần em giúp không!"
Tiêu Chiến cũng rất dứt khoát, "Không cần!"
Thay vì nói Tiêu Chiến có lòng trung thành với Vương Nhất Bác còn có nhà của bọn họ, thì chi bằng nói là ý thức lãnh địa thúc đẩy cậu vẫn luôn bảo vệ nơi đó.
Hoàn cảnh trưởng thành của Tiêu Chiến vô cùng tồi tệ, cậu như một con mèo hoang nhỏ sinh trưởng dã man rất nhiều năm. Vào lúc không ai dạy cậu đạo lý thì bản thân cậu chính là đạo lý. Bởi vì thứ có được rất ít nên Tiêu Chiến vô cùng giữ của. Đồ của cậu thì không cho người khác chạm vào.
Dù bây giờ Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác nuôi giàu có rất nhiều năm, đã trở nên vui vẻ với việc chia sẻ, nhưng với cậu mà nói thì mấy thứ dùng để chia sẻ đó đều là tài nguyên không quý giá lắm. Thứ quý giá nhất vẫn là tuyệt đối không thể chia sẻ cho người khác.
Sau khi Tiêu Chiến về nhà thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình với Tiểu Đôn.
"Mau đi tắm đi, tắm xong chúng ta liền ngủ."
Tiêu Chiến làm lơ lời Vương Nhất Bác nói, cậu chỉ vào TV nói, "Là phim hoạt hình của em!"
"Là của em, lại đây xem chung." Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu rõ vì sao Tiêu Chiến lại có giọng điệu này.
"Chính là phim hoạt hình của em! Em không cho nó xem! Là em xem trước!"
Đúng vậy, chính là Tiêu Chiến xem trước, là Tiêu Chiến xem với Vương Nhất Bác trước. Bọn họ ở nhà ngang liền cùng nhau xem phim hoạt hình. Lúc đó Tiêu Chiến vẫn chưa biết đổi tập.
"Được được được không xem nữa không xem nữa, bọn anh đi ngủ trước, em xem một lát rồi đến, đừng xem lâu quá nếu không mắt sẽ đau." Vương Nhất Bác tuy thường không rõ vì sao Tiêu Chiến tức giận, nhưng thái độ đối với Tiêu Chiến là tuyệt đối không chê vào đâu được. Ôm Tiểu Đôn đi đến phòng ngủ.
Tiểu Đôn bị dọa bởi cơn giận của Tiêu Chiến rồi, sợ hãi vùi vào trong lòng Vương Nhất Bác.
Hai người chán nản lui vào phòng ngủ.
Tiêu Chiến tắt TV đi tắm.
Cảnh tượng như vậy chắc chắn không chỉ nhìn thấy ở nhà của Vương Nhất Bác. Có lẽ vài gia đình hai con cũng có thể nhìn thấy. Trong mắt người lớn đây là hành vi cực kỳ ích kỷ ngang ngược —— Rõ ràng mình không xem còn không cho người khác xem, thiếu giáo dục.
Nhưng Vương Nhất Bác đã sớm nói qua, trẻ em có thể dạy bảo nhưng vợ thì không được. Vương Nhất Bác có lẽ đã biết Tiêu Chiến đang ghen, nhưng anh không nghĩ ra vì sao Tiêu Chiến lại có phản ứng lớn như vậy. Anh định hai ngày nữa sẽ tạo một bất ngờ nhỏ dỗ dành Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tắm xong tự sấy tóc lau mặt. Sau đó nói với Vương Nhất Bác, "Em muốn ngủ giữa hai người."
"Được." Vương Nhất Bác nhéo tay Tiêu Chiến, hôn hôn mu bàn tay cậu, "Lại đây nằm xuống."
Tiêu Chiến ngủ giữa Vương Nhất Bác và Tiểu Đôn.
Tiểu Đôn đang tập trung tinh thần chơi sách vải kêu của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, chóp mũi má môi cằm đều hôn toàn bộ. Tiêu Chiến sợ ngứa, bị Vương Nhất Bác làm cho bật cười. Hai người đang chơi đùa, Tiểu Đôn đột nhiên khóc.
Nó không biết chữ, nhưng vẫn có thể xem hiểu tranh. Thấy thỏ lớn ôm thỏ con liền khóc. Tiểu Đôn méo miệng, nước mắt đọng trên mặt, "Mẹ, tìm mẹ...... muốn mẹ."
Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, cậu hơi không biết làm sao. Hỏi Vương Nhất Bác, "Mẹ Tiểu Đôn đâu?"
Vương Nhất Bác lắc đầu.
Tiêu Chiến ôm lấy Tiểu Đôn, "Đừng sợ, đừng sợ nha. Anh kể chuyện xưa cho em nghe." Tiêu Chiến vẫn rất thiện lương, chỉ cần Vương Nhất Bác đối với cậu thật tốt, cậu liền không có cảm giác nguy cơ nữa, dĩ nhiên liền sẽ đồng cảm với đứa bé không tìm thấy mẹ này.
Nhìn Tiểu Đôn, Vương Nhất Bác lại nhớ đến lúc Tiêu Chiến vừa mới quen biết anh. Lúc đó anh chỉ cảm thấy mình giúp Tiêu Chiến ném một người mẹ rất tồi tệ đi, nhưng bây giờ ngẫm lại, ngay lúc đó Tiêu Chiến còn đáng thương hơn cả Tiểu Đôn nữa.
Dù sao lúc ấy Tiêu Chiến sợ anh như vậy mà.
Đương nhiên chỉ là sợ hãi ngắn ngủi, rất nhanh liền cưỡi trên đầu anh xưng đại vương rồi.
Tiêu Chiến vỗ sau lưng Tiểu Đôn rất lâu để dỗ ngủ, cậu nương ánh đèn đầu giường tối tăm nhìn kỹ, sau khi xác nhận đứa bé đã ngủ rồi mới bò dậy tắt đèn.
Cánh tay đặt ngang trước mắt của Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng buông xuống, trong lúc anh nửa mộng nửa tỉnh cảm giác được có một người bò qua bên cạnh. Anh theo bản năng ôm, Tiêu Chiến gối lên cánh tay anh, tay bắt lấy cổ áo của anh, nhỏ giọng nói chuyện bên tai anh, "Anh ngủ rồi sao?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng tỏ vẻ mình chưa ngủ.
Tiêu Chiến tiếp tục nhỏ giọng hỏi, "Có phải nhặt thêm một đứa nhỏ liền không thích em nữa không." Cậu dường như không biết nói cảm giác mới mẻ như thế nào, cậu hỏi Vương Nhất Bác, "Em cũ rồi sao?"
Vương Nhất Bác không phải tỉnh táo lại, mà là bị đánh thức. Anh ôm Tiêu Chiến, "Đừng nói bừa." Anh xoay người ôm Tiêu Chiến chặt hơn, sờ sau lưng Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác, "Anh thích em nhất."
Tiêu Chiến yên lặng nghĩ, nếu anh không thích em, em cũng sẽ không thích anh. Em sẽ đến nhà Hiên Hiên ở, em bán hết báo đen nhỏ mà em vẽ đi, mua căn nhà lớn ở. Anh đến thăm em, em liền nhốt anh ở bên ngoài.
Cậu càng nghĩ càng nổi tức, siết thật chặt cổ áo của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Tiêu Chiến lớn hơn liền biết bé con này tức giận rồi. Anh sờ bụng Tiêu Chiến, bàn tay mở ra, dán lên, quả nhiên, bụng tức giận đến mức phình phình rồi. Vương Nhất Bác hôn hôn má Tiêu Chiến, dạo này tăng thịt rồi, Vương Nhất Bác hôn xong lại mút một cái.
Chắc âm thanh này khiến Tiểu Đôn nhỏ thèm ăn, nó ngẩng đầu, mở to mắt nhìn nhìn. Nhưng không phát hiện có đồ ăn ngon, liền chép chép miệng tiếp tục ngủ.
Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến, "Sao lại buồn?"
Tiêu Chiến đặt tay lên mặt Vương Nhất Bác xoa loạn, "Tự anh không biết đoán sao? Động động đầu óc!"
Vương Nhất Bác lại sợ đánh thức Tiểu Đôn, anh nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến, "Đi, ăn gì ngon đi."
Tiêu Chiến ngồi dậy, nhìn chuẩn thời cơ Vương Nhất Bác ngồi bên mép giường mang giày liền bò lên lưng Vương Nhất Bác. Cậu kề tai nói nhỏ với Vương Nhất Bác, "Em tăng phì cạc cạc rồi, đè chết anh."
"Chỉ dựa vào em à?" Vương Nhất Bác cười xoa bóp cánh tay Tiêu Chiến, sau đó nâng mông Tiêu Chiến cõng Tiêu Chiến trên lưng đi đến sô pha phòng khách. Anh lấy bịch khoai tây chiên lớn đến, dùng khăn ướt lau lau tay cho Tiêu Chiến, "Ăn đi."
Ở chung với Tiêu Chiến mấy năm vẫn không biết nên nói gì để dỗ người, thật sự hổ thẹn.
Ánh mắt Tiêu Chiến thay đổi, "Em ăn hết sao?"
"Ăn hết vẫn còn." Vương Nhất Bác pha sữa bột cho Tiêu Chiến, "Khát thì uống cái này. Uống nước trái cây không? Anh ép một ly cho em."
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, "Anh thích em đến vậy sao?"
Nhiều khoai lát như vậy, trong mắt Tiêu Chiến, đó được coi là tình yêu.
Dù sao vẫn là tâm trí trẻ em, sẽ cho rằng chiều cậu chính là đối tốt với cậu, chính là thích cậu.
"Ăn đi." Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn Tiêu Chiến, anh hơi tò mò, nhặt một mảnh khoai lát ăn, "Sao em ăn không ngán vậy?" Ngón trỏ của anh cong lên quẹt má Tiêu Chiến chơi.
Tiêu Chiến yên lặng ăn, Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt đảo tới đảo lui của cậu liền biết trong đầu cậu đang nghĩ chuyện gì rồi.
"Ngồi lên đùi anh."
Tiêu Chiến bị đánh gãy, cậu nhìn đùi Vương Nhất Bác, gật gật đầu. Sau đó ngồi xuống đùi Vương Nhất Bác. Cậu ăn tổng cộng ba bịch khoai lát, thật ra cậu có thể ăn rất nhiều, nhưng cậu cảm thấy ăn quá nhiều không tốt nên không ăn nhiều lắm.
Tiêu Chiến cầm bình sữa uống sữa, ngửa ra sau ở trong lòng Vương Nhất Bác, xem Vương Nhất Bác là sô pha.
"Còn giận không?" Vương Nhất Bác sờ cổ Tiêu Chiến, ngón tay theo thái dương sờ đến tai. Anh thích vào tay nhất, nơi nào cũng muốn sờ một chút bóp một chút.
Tiêu Chiến buông bình sữa, "Anh đừng giảo biện. Em biết anh thích em bé."
"Tiểu Đôn quá nhỏ, không thể chăm sóc chính mình, anh chỉ đang chăm sóc nó thôi." Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến nói, "Anh cũng đối tốt với em như vậy mà. Chờ mấy ngày nữa mẹ Tiểu Đôn đến sẽ dẫn nó đi thôi. Được không?"
"Ngày mai đến sao?"
Vương Nhất Bác nói thật với Tiêu Chiến, "Ba mẹ Tiểu Đôn muốn ly hôn, vì vậy trong khoảng thời gian này không thể đến đón nó. Em hiểu chứ? Nó không có chỗ đi, chúng ta không thể ném nó trên đường đúng không nào?"
Có lẽ vì hoàn cảnh trưởng thành của Tiêu Chiến quá ác liệt nên cậu không thể hiểu được việc ba mẹ ly hôn có ý nghĩa gì với một đứa bé. Nhưng ít nhất cậu hiểu, đứa bé này ở lại đây là có nguyên nhân. Hơn nữa chuyện qua đi đứa bé liền sẽ được đón đi. Hơn nữa Tiêu Chiến thật sự cảm thấy bị ném trên đường rất đáng thương.
"Đừng." Tiêu Chiến xua xua tay, "Chúng ta đừng ném nó."
"Thật ngoan."
Tiêu Chiến tự hỏi trong chốc lát, "Anh bảo đảm Tiểu Đôn không làm con trai của anh chứ."
Vương Nhất Bác nghi hoặc, "Em nghe ai nói? Ai nói nó là con trai của anh?"
Tiêu Chiến sẽ không bán đứng bạn bè, vì vậy cậu chọn không trả lời vấn đề này. Vì thế vội ôm bình sữa bắt đầu uống sữa.
"Không thể nào." Vương Nhất Bác dự định mượn cơ hội này nói rõ ràng với Tiêu Chiến, "Em cũng là một đứa bé. Anh còn phải chăm sóc em, không có thời gian chăm sóc những đứa trẻ khác đâu. Vì vậy anh chỉ cần em."
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác nói rất có đạo lý, "Đúng vậy, mỗi ngày em phải nấu cơm cho anh, em không chăm sóc người khác được." Cậu lắc lư bình sữa thương lượng với Vương Nhất Bác, "Chúng ta chẳng thích con trai đâu đúng không."
"Đúng vậy." Vương Nhất Bác kề sát vào tai Tiêu Chiến, "Đến phòng khách với anh đi."
Tiêu Chiến lắc đầu, "Không đi. Phòng đó không tốt."
Bên trong không có đồ gì, chỉ bày biện đơn giản nhất.
"Không đi à?"
"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu.
"Lời em nói không tính." Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên liền đi đến phòng khách, "Nói nhỏ chút, đánh thức Tiểu Đôn em lại phải dỗ."
Tiêu Chiến ngậm miệng lại. Vừa rồi kể chuyện cho Tiểu Đôn, Tiểu Đôn luôn hỏi vì sao vì sao vì sao, cổ họng Tiêu Chiến đã sắp bốc khói rồi. Nói nữa liền biến thành một cái ống khói.
Vương Nhất Bác nhấc chân đóng cửa. Đặt Tiêu Chiến lên giường, "Cởi đồ."
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, cậu bụm mặt cười, sau khi Vương Nhất Bác đè lên cậu lại ôm cổ Vương Nhất Bác. Mắt to chớp chớp, dùng một loại giọng điệu cái gì em cũng biết nói, "Anh muốn len lén."
Khí âm trêu chọc cơ thể Vương Nhất Bác tê dại, anh cọ Tiêu Chiến, "Len lén làm gì?"
Tiêu Chiến không nói, chỉ cười.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hôn môi, nếm đến vị sữa bột. Đầu óc anh nóng lên, khẽ cắn đầu lưỡi Tiêu Chiến.
Mấy ngày nay quả thật Tiêu Chiến béo lên chút, lúc mím môi hai má thịt thịt vô cùng đáng yêu. Cậu ôm cổ Vương Nhất Bác không buông, mặc kệ Vương Nhất Bác chơi cậu như thế nào, cậu đều chỉ đuổi theo Vương Nhất Bác muốn hôn môi. Nhưng cách cậu hôn môi khiến Vương Nhất Bác cảm thấy gia hỏa này thuần túy đang tìm trấn an thôi.
Không chỉ gương mặt có thịt, đùi cũng tròn hơn. Hơn nữa chân cậu thẳng, khép chặt liền không có khe hở. Vương Nhất Bác ấn chân Tiêu Chiến xuống, bôi chút gel giữa bắp đùi cậu, sau đó hông vững vàng thọc vào rút ra bắt chước động tác giao hợp. Tiêu Chiến mặt đỏ hồng, thở ra hơi nóng. Tuy không vào cơ thể, nhưng động tác như vậy vẫn gợi lên con sâu thèm ăn của Tiêu Chiến. Chân cũng cố gắng chặt lại, cảm nhận cảm giác chỗ mẫn cảm nhất bị dương vật cọ xát.
Vương Nhất Bác tách mông thịt của Tiêu Chiến ra, ngón tay sờ vào trong, "Ướt rồi."
Tiêu Chiến phối hợp muốn tách chân ra, để Vương Nhất Bác khuếch trương cho cậu.
Ngón tay dính gel bôi trơn xoa bóp gần điểm nhạy cảm, Tiêu Chiến cau mày, dương vật hơi cương nhanh chóng sung huyết. Phần eo ngẫu nhiên run rẩy một chút. Cậu rất thích ứng loại khoái cảm này, trướng trướng, điểm nhạy cảm rất tê dại rất ngứa, bên trong chua xót. Tiêu Chiến vặn vẹo thân thể, mông thịt đè ép thành thịt trong huyệt nhỏ, thành thịt mấp máy mút nhau, cảm giác ngứa ngáy ray rức thúc đẩy Tiêu Chiến ngồi hướng ngón tay của Vương Nhất Bác. Eo mông Tiêu Chiến uốn éo biên độ nhỏ, xem ngón tay thành gậy tự sướng ma sát. Hình ảnh này khiến Vương Nhất Bác thấy mà hơi nóng xông thẳng hạ thể.
Ba ngón tay thọc vào rút ra bên trong, Vương Nhất Bác vì hàng năm luyện xe dẫn tới khớp xương tay biến thành thô to cũng đã có thể cho Tiêu Chiến đủ khoái cảm. Ngón tay mạnh mẽ và linh hoạt, lúc khớp xương nghiền qua điểm nhạy cảm, Tiêu Chiến nhịn không được kêu lên.
Tiêu Chiến ôm chân mình tách ra hai bên, bày dương vật dựng thẳng và huyệt nhỏ ướt nhẹp ra cho Vương Nhất Bác xem, tiện cho Vương Nhất Bác vào nhanh hơn sâu hơn.
Không thể không nói thủ đoạn dạy dỗ của Vương Nhất Bác rất lợi hại, kiểu ngốc như Tiêu Chiến cũng bị anh chơi chín rồi.
Lại chơi nữa Tiêu Chiến sẽ có thể cao trào, Vương Nhất Bác kết thúc tiền diễn, đổi thành dương vật cắm vào.
Tiêu Chiến nhìn quy đầu cực đại dính đầy dịch nhầy trong suốt, đỉnh vài cái chỗ huyệt nhỏ của cậu, sau đó chậm rãi đi vào hoàn toàn.
Vương Nhất Bác che đôi mắt của Tiêu Chiến lại, "Chưa thấy qua sao? Kẹp chặt vậy làm gì. Thả lỏng, vào không được."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác che đôi mắt lại, trước mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng ngón tay của Vương Nhất Bác, cùng với màu đỏ mơ hồ. Suy nghĩ của cậu chạy xa, thân thể mềm nhũn ra. Cảm giác bị tiến vào không thể nói tốt đẹp, nhưng cũng không tính là đặc biệt giày vò.
Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến rất tốt, trước khi Tiêu Chiến chưa thích ứng đều đỉnh làm biên độ nhỏ. Điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến cạn, anh cũng chỉ tiến vào một chút, để quy đầu dán điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến mài qua lại.
Tiêu Chiến không chịu nổi như vậy nhất, hai đùi run run, tiếng rên rỉ cũng chứa chút nức nở. Khoái cảm tê dại theo xương sống thẳng lên, muốn phế bỏ cả cơ thể cậu. Hức hức, sướng quá.
Vương Nhất Bác thân trên trần trụi, trên cổ đeo dây chuyền đầu trâu vẫn chưa kịp tháo. Anh sợ lát nữa lúc thật sự tiến vào trạng thái sẽ làm Tiêu Chiến bị thương. Vì vậy dứt khoát cắn trong miệng.
Bằng cách này chỉ có sợi dây chuyền ngắn lắc lư. Dây kim loại ngắn, hầu kết lăn lộn đột ngột, gân xanh trên cổ, còn có mồ hôi. Tiêu Chiến ánh mắt mê ly, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác như vậy rất đẹp trai. Nhưng không biết cái này gọi là gợi cảm.
Eo chó đực thon chắc đầu tiên là thong thả đâm vào trước sau, dùng quy đầu cọ xát điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, sau đó lúc lên lúc xuống mạnh mẽ xỏ xuyên qua. Dương vật thọc thẳng vào thành thịt. Cơ thể Tiêu Chiến đã tê rần. Thân thể thừa nhận bạo kích, linh hồn lại như ngã vào đám mây.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến rên rỉ ư ư hức hức, động tác nhịn không được nhanh hơn, tay bắt lấy mông béo đẫy đà của Tiêu Chiến xoa bóp. Rất mềm rất béo, dùng sức nhéo, thật giống như có rất nhiều thịt nảy lên dùng sức đè ép thành thịt, đè ép dương vật thô dài vậy. Bên trong có loại cảm giác mút vào vi diệu thúc đẩy Vương Nhất Bác vào sâu hết lần này đến lần khác. Muốn chịch nát huyệt nhỏ biết ra nước này.
Tiêu Chiến trông không khác gì trước kia, nhưng đè lên liền biết sướng cỡ nào, mềm hơn trước đây, cả người Vương Nhất Bác đè lên, chỉ có eo và hông đang điên cuồng đong đưa. Anh đè lên người Tiêu Chiến, hàm răng cọ xát thịt mềm của Tiêu Chiến nhiều lần. Liếm quầng vú của Tiêu Chiến.
Chỉ có sau khi Tiêu Chiến béo chút thì Vương Nhất Bác mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là ôn hương nhuyễn ngọc, cái gì gọi là da thịt chi thân.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác chịch mông, khoảng cách thời gian hai lần cao trào quá ngắn, hơn nữa mưa rền gió dữ hôn môi cọ xát. Cậu thiếu oxy nghiêm trọng, trong đầu trống rỗng. Mồ hôi nóng không ngừng chảy xuống, Tiêu Chiến thậm chí hơi hơi mắc tiểu.
Vương Nhất Bác lật Tiêu Chiến qua.
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Vương Nhất Bác cảm thấy mông Tiêu Chiến càng béo càng tròn. Kẽ mông mấp máy, dương vật cắm vào tựa như đến thiên đường. Mông béo như vậy không phải nên vào sau sao?
Vương Nhất Bác bóp eo Tiêu Chiến, ngón tay ấn xương hông Tiêu Chiến. Biến thành cạm bẫy không cho Tiêu Chiến chạy thoát. Tiêu Chiến không biết vì sao Vương Nhất Bác bất động, cậu ngây thơ cọ cọ lên xuống, sau đó dựa vào trí nhớ ngồi ra sau.
Đơn thuần truy đuổi dục vọng mới là trí mạng nhất. Vương Nhất Bác cứng đến phát đau. Anh cắm vào huyệt nhỏ lần nữa, thẳng lưng chịch mạnh. Thọc vào rút ra tần số cao quả thật không cho Tiêu Chiến cơ hội phản ứng. Khoái cảm trong thành thịt nhanh chóng tích lũy, Tiêu Chiến khóc nói muốn tới, muốn tới. Sau đó trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng leo lên cao trào. Vương Nhất Bác không màng Tiêu Chiến đang hưởng thụ khoái cảm, không cho cậu cơ hội hoãn thần liền thọc vào rút ra kịch liệt, mãi đến khi cắm đến chỗ sâu nhất bắn tinh.
Làm tình vui sướng tràn trề tuy đã ghiền nhưng quá mức khảo nghiệm thể lực. Tiêu Chiến rất nhanh không còn sức tựa như người say bên đường. Bắn cũng bắn không ra, lại không thể ngăn cản Vương Nhất Bác tiếp tục. Cậu chỉ có thể khóc rên để Vương Nhất Bác cắm. Chân cậu tê dại từng trận vì cao trào, Tiêu Chiến chỉ có thể dựa vào cách dùng sức kẹp chân giảm bớt. Sau khi khoái cảm qua đi lại xụi lơ lần nữa.
Vương Nhất Bác yêu chết Tiêu Chiến rồi, anh nâng mặt Tiêu Chiến đưa đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng của Tiêu Chiến. Dương vật cũng vào đến tận cùng bên trong. Như thể đang liều mạng khảm hợp với Tiêu Chiến.
Làm tình với người yêu, cảnh giới cao nhất chính là linh thịt hợp nhất. Linh hồn cao trào, khoái cảm thân thể dung hợp vào nhau. Khiến người muốn chửi tục cũng muốn si mê nói một vạn lần anh yêu em.
Vương Nhất Bác cuối cùng ôm Tiêu Chiến đi rửa sạch. Thậm chí trên đường đến phòng tắm vẫn còn động eo thọc vào rút ra. Tiêu Chiến ngồi xếp bằng, ôm chặt Vương Nhất Bác. Bỗng nhiên dương vật rút ra, tinh dịch màu trắng ngà bị huyệt nhỏ mấp máy gạt ra.
Lúc tắm Tiêu Chiến cũng đã không còn ý thức. Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến rửa sạch sẽ sau đó lau khô rồi đưa ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Chiến trở mình trên giường.
Vương Nhất Bác cũng không biết có phải Tiêu Chiến đang nói mớ hay không.
Tiêu Chiến nói, "Em muốn ôm anh ngủ."
"Được." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, lấy cánh tay cho Tiêu Chiến làm gối đầu. Trong mơ Tiêu Chiến vẫn còn không vui, bĩu môi suốt.
------
Ngày hôm sau Vương Nhất Bác cứng cánh tay đâm tường. Tê quá, anh suýt nữa quỳ xuống rồi.
Vương Nhất Bác lại đang làm công việc cố định của anh —— lau nhà, lau phòng ngủ xong rồi lau phòng khách. Anh thoáng thấy Tiêu Chiến đang vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Nhìn gì thế?"
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ngón tay chỉ hướng ngoài cửa sổ.
Vương Nhất Bác tò mò thò lại gần, "Em đang nhìn xe trường à."
"Ừm." Tiêu Chiến chỉ tên tuyến đường cho Vương Nhất Bác, "Xe ở đây tút tút tút đến chỗ kia." Tiêu Chiến chỉ chỉ nhà trẻ, "Chúng ta đưa Tiểu Đôn qua đi."
"Em muốn Tiểu Đôn tút tút đến nhà trẻ à?"
Biểu cảm của Tiêu Chiến như thể đang chất vấn Vương Nhất Bác, không thể sao?
"Làm thủ tục nhập học rất phiền phức, hơn nữa nó còn nhỏ." Vương Nhất Bác bóp bóp má Tiêu Chiến, "Lương thiện chút đi."
Tiêu Chiến nhét tay Vương Nhất Bác vào trong miệng cắn.
Vương Nhất Bác làm bộ đột nhiên nhớ đến việc lớn, "Vừa rồi anh lau chân cho Vượng Sài chưa rửa tay."
Vẻ mặt của Tiêu Chiến trở nên rất đau khổ, chạy đến phòng tắm súc miệng. Cậu vừa súc miệng vừa mắng Vương Nhất Bác, "Ừng ực ừng ừng ực...... Vương Nhất Bác anh là đại vương lôi thôi! Ừng ực ừng ực...... Cưới con chuột!"
Vương Nhất Bác nhếch miệng cười, trị em không phải dễ dàng sao?
(Câu nói của bé Chén là trong phim hoạt hình《Đại vương lôi thôi kỳ ngộ ký》邋遢大王奇遇记.)
2
Tiểu Đôn có hảo cảm tự nhiên với Đại Thông Minh, Đại Thông Minh cũng thích Tiểu Đôn. Lúc chúng dựa vào nhau, cả thế giới như thể đều là hình tròn.
Tiêu Chiến từng vẽ bóng lưng của chúng. Tiểu Đôn không có nhận thức rõ ràng với thân hình của mình, nó không nhận ra được bóng lưng trên tranh chính là mình.
Chuyện Tiểu Đôn thích nhất chính là đến phòng bếp xem Tiêu Chiến nấu cơm. Hai bàn tay nhỏ bụ bẫm đặt lên thớt, sờ đến gì thì ăn đó. Có đôi khi sờ đến một lát cà chua, có đôi khi sờ đến dưa leo.
Sức ăn của Tiểu Đôn rất khỏe, cũng rất thích ăn cơm.
Tiêu Chiến không thích ăn cơm lắm, vì vậy sẽ hấp các loại cơm nhiều màu sắc như cơm ngũ cốc cơm tím ăn, phải rải rong biển trộn chà bông mới có thể ăn nhiều. Tiêu Chiến trộn ít vụn bông cải xanh luộc chín vào cơm cho Tiểu Đôn, như vậy mới có dinh dưỡng.
Bọn họ càng ở chung càng hòa hợp, nguyên nhân là vì Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng tìm đúng cách rồi. Anh xem Tiêu Chiến như trẻ em, vì vậy chủ động ôm đồm nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Đôn. Như vậy mới có thể dẫn tới Tiêu Chiến ghen.
Bây giờ Vương Nhất Bác dứt khoát mặc kệ, để Tiêu Chiến chăm sóc Tiểu Đôn.
Tiêu Chiến sẽ không ăn giấm nữa.
Tiểu Đôn một tay lấy muỗng một tay lấy đũa phụ, tay năm tay mười miệng to ăn cơm.
Vương Nhất Bác thế mà kéo giẫm Tiêu Chiến, "Em xem Tiểu Đôn kìa."
(Kéo giẫm: kéo một người giẫm một người, ý là tâng bốc người này lên và đạp người kia xuống.)
"Em cũng có thể ăn a, em ăn một chén!"
"Trong chén em rõ ràng vẫn còn."
Tiêu Chiến che lại chén của mình, "Con người anh thật kỳ lạ, vì sao nhìn chén người khác, anh tự ăn không phải tốt hơn sao?"
Vương Nhất Bác đột nhiên nhận ra đứa bé thật là một sự tồn tại vướng bận. Rất bất tiện cho anh thực thi một chút giáo dục.
Đa số thời gian Tiểu Đôn vẫn khá nghe lời, chuyện bé mập thích nhất chính là tắm. Đặc biệt là Tiêu Chiến còn có nhiều món đồ chơi tắm mới lạ như vậy nữa. Vì vậy Tiểu Đôn muốn ở trong phòng tắm chơi với Tiêu Chiến thật lâu.
"Ra đây đi, đủ rồi. Còn ở nữa tóc ướt sũng rồi." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ra khỏi bồn tắm trước rồi ôm Tiểu Đôn ra, "Lau lau, sấy tóc đi."
Vương Nhất Bác xả nước lau bồn tắm thu dọn đồ chơi, "Suốt ngày đi theo sau mông các em thu dọn. Đừng chơi máy sấy." Anh sợ hai người bị phỏng.
Tiêu Chiến chuyên tâm sấy tạo hình cho Tiểu Đôn, vốn không để ý đến Vương Nhất Bác.
Cuộc sống như vậy trôi qua khoảng hai tháng.
Chị họ xa xa xa xa kia của Vương Nhất Bác mới xuất hiện đón Tiểu Đôn đi.
Khi đó Tiêu Chiến đang ở trong tiểu khu chơi với mấy bạn nhỏ.
Tiểu Đôn nhìn thấy mẹ liền nhào qua khóc.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn bọn họ.
Chị họ xa có lẽ biểu lộ lòng biết ơn, buông quà liền đi rồi.
Tiêu Chiến cũng không chơi đu dây nữa, cậu lên lầu gọi điện với Vương Nhất Bác.
"Tiểu Đôn được mẹ Tiểu Đôn đón đi rồi."
"Ừm, tốt."
"Chị nói, Vương Nhất Bác đi đâu rồi? Em nói Vương Nhất Bác đi thi đấu. Chị liền ôm Tiểu Đôn đi, sau đó tặng cho em túi." Tiêu Chiến một hơi nói xong, lẳng lặng chờ phản ứng của Vương Nhất Bác.
"Ngày mai anh về nhà."
Tiêu Chiến dừng một chút, "Nói cho anh biết nha, thật ra em hơi luyến tiếc Tiểu Đôn."
"Vậy làm sao bây giờ đây?" Vương Nhất Bác cười nói, "Hay là em đến thùng rác nhìn xem còn đứa bé béo nào cho em nhặt không."
Tiêu Chiến thè lưỡi, "Em hổng cần đâu."
"Hổng cần hổng cần hổng cần." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đáng yêu đến mức sau đó cứ vô thức lặp lại lời Tiêu Chiến nói như vậy, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm màn hình di động, "Hôn một cái."
Tiêu Chiến chụt chụt hôn di động hai cái, "Em ra ngoài chơi đây, bái bai."
"Em xem trong nhà gel......" Vương Nhất Bác chưa nói xong một câu thì Tiêu Chiến đã cúp máy ngay rồi. Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, để di động xuống. Anh nhướng mày, rốt cuộc không có trẻ em ở rồi, ai mà không chờ mong đêm mai chứ?
🍭🦁🐰🍭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro