Quyển 3 phần Phùng Sinh: Chương 1

❄️🦁🐰❄️

Núi Kỳ Lân là núi thánh của Minh Chiêu, quanh năm sương mù lượn lờ, Phạn âm thanh triệt nghe thấy mà vui vẻ. Thời trước từng có truyền thuyết, Thông Linh Thạch trấn quốc chính là do Thánh Khải hoàng đế tìm được dưới chân núi, kết quả bắc chiến Sở Kiêu, kiến lập thời đại hưng thịnh, Minh Chiêu cũng một bước nhảy vọt thành cường quốc đứng đầu đại lục.

Mỗi một hoàng đế đảm nhiệm đời sau không ai không tôn sùng núi Kỳ Lân là núi thánh, xây chùa hoàng gia trong núi, sửa hành cung suối nước nóng.

Ba năm trước, hoàng đế Minh Chiêu đương nhiệm đã xây dựng rầm rộ trong núi, sửa chữa hành cung, công chúa điện hạ duy nhất của Minh Chiêu đã cởi hoa bào giải tán nô bộc, lấy thân mình vào núi tu hành, cầu phúc cầu khẩn cho Minh Chiêu.

Thế nhân đều bàn luận trước đây công chúa đã hoang đường như thế nào, hiện giờ lại chịu làm bạn với thanh đăng cổ phật là vì Cửu Di Quân của mẫu tộc y đã một sớm được minh oan giải họa, tiên hoàng hậu Ngôn thị làm hại bên trong khiến Cửu Di Quân bị diệt, Minh Chiêu đế đã thanh tra chân tướng và trả lại thân trong sạch cho đại quân, công chúa điện hạ tỏ lòng biết ơn trước sự hy sinh của đại quân liền tự nguyện bỏ triều đình vào chùa, chỉ vì tích công đức độ mấy chục vạn vong hồn.

Bách tính đều nói, Cửu Di Quân chính là quân trấn quốc, thân đã diệt, hồn lại vẫn có thể hộ quốc bình tai, khiến công chúa điện hạ tiếng xấu lan xa cũng có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, một lòng vì nước vì dân, đó là thần quân.

------

Ban đêm.

Trong cung điện to lớn như hầm băng, đá cẩm thạch đẹp đẽ quý giá được bao phủ bởi hơi ẩm của màn đêm, trên mặt đất trơn bóng, vạt sa y trắng mềm mại rũ xuống một mảng lớn, trong màu trắng cực hạn chỉ có mái tóc của người quỳ trên đệm hương bồ là một mảnh màu đen.

Mái tóc ấy rũ thẳng xuống như thác nước, bóng mượt hơn tơ lụa thượng đẳng vài phần, ôm lấy thân hình gầy yếu, trên đỉnh đầu chỉ cắm nghiêng một chiếc trâm gỗ vân mây.

Tĩnh thất thanh tu vốn trang hoàng phong cách cổ xưa đơn giản, bộ bạch y quỳ trong đó ấy cũng không hề lạc lõng chút nào, như hòa với cả căn phòng thanh u này, thành sự thuần khiết duy nhất trong màn đêm, cực nhạt cực sâu, tĩnh mịch tựa sen nở.

Trên tay người áo trắng ấy cầm 17 hạt phật châu, vừa vân vê vừa cúi đầu tụng, vừa vê vừa gõ, Phạn âm khe khẽ, vang lên xà nhà.

Dáng vẻ thanh nhã như vậy, dù ai nhìn thấy cũng không dám tin hoàn toàn đó là Ngọc Diện La Sát, là người tàn nhẫn độc ác nhất của Minh Chiêu lúc trước.

Canh vang lên, Phạn âm ngừng, Tiêu Chiến duỗi tay để Bốc Ngữ đỡ dậy, bóng đêm đã chìm, y kéo y bào trắng vén rèm đi vào, nhàn nhạt phân phó nói

"Trở về nghỉ ngơi đi."

Bốc Ngữ cúi người lại không lui, khẽ nói "Điện hạ lại quỳ một ngày, nô tài đi nấu nước đem đến cho điện hạ ngâm đi."

Tiêu Chiến xua tay, chỉ bảo hắn lui ra, bàn tay trắng thuần thục cầm bình rượu ngọc bạch trên bàn nhỏ lên, cũng không cần ly rượu, ngồi bên mép cửa sổ, ngậm miệng bình uống vài hớp.

Nhìn ngoài cửa sổ buồn bã nói

"Lại sắp vào đông rồi."

"Điện hạ...... đừng uống rượu lạnh này nhiều nữa."

Bốc Ngữ hơi lo lắng nói.

Trong ba năm này, hai việc mà điện hạ thường làm nhất chính là quỳ kinh và uống rượu. Làm hai việc này gần như là tự ngược, cuồn cuộn không biết ngày.

Ban đầu hắn còn khuyên rất nhiều, sau này...... lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.

Bốc Ngữ nghĩ, có lẽ hai việc này có thể khiến điện hạ cảm thấy mình gần người ấy hơn một chút.

Lúc tỉnh tụng kinh, lúc say vào mộng.

Tiêu Chiến nhìn hắn cười khẽ một tiếng, sắp bắt đầu mùa đông rồi, trong núi Kỳ Lân này sẽ càng lạnh sớm, gió xào xạc thổi vào làm loạn mái tóc đen ấy, bộ lụa trắng nhẹ nhàng ấy bay lên trong bóng trăng tựa trích tiên phiêu nhiên lạc phàm.

"Ngươi hiện giờ lại học được cách lải nhải rồi."

Bốc Ngữ tập võ, tâm tư đơn thuần, những việc hầu hạ vụn vặt không đáng kể này, trước đây hắn chưa bao giờ làm.

Còn hiện giờ...... Bốc Ngữ cũng cười theo một chút, nói

"Có lẽ là nô tài già rồi."

Đặt vào trước đây, nhất định sẽ bị Tiêu Chiến phun một ngụm, hiện giờ nghe hắn nói thế, Tiêu Chiến lại cười hai tiếng si ngốc, thế mà cũng cảm thấy hắn nói không sai.

Dù sao, hôm qua chải đầu, phát hiện trong tóc mình lại mọc ra hai sợi tóc bạc rồi.

Tâm già càng hơn thân già.

Nói đến đây, hai người đều không muốn nói nữa, Bốc Ngữ chỉ lấy áo choàng bên cạnh qua, đang muốn phủ lên đầu vai Tiêu Chiến.

Răng rắc ——

Ngoài cửa sổ bên kia lại chợt nổi lên một tiếng vang kỳ lạ.

Bốc Ngữ lập tức cảnh giác, nắm bội đao lên "Ai?"

Lại là một tràng âm thanh sột sột soạt soạt, liền thấy hiên cửa sổ bên kia có một cái chân ngắn nhỏ thò từ ngoài vào.

Tiếp theo chính là một cái mông tròn vo, quay người từ ngoài cửa sổ bò vào, chân ngắn đến độ không với tới, chân ngắn nhỏ lắc lắc, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Bốc Ngữ ngẩn ra, lập tức hoảng sợ nói

"Đại hoàng tử điện hạ!"

Hắn chạy nhanh tới, còn chưa kịp, đứa bé tròn vo kia liền té ngã, mông chấm đất

"Ai da!"

Tiếng kêu đau của đứa bé vang lên cùng với tiếng cười nhạo của Tiêu Chiến.

Đứa bé lại không khóc, vỗ vỗ người đứng dậy nói

"A tỷ, tỷ lại chê cười đệ rồi."

"Ai bảo ngươi như quả bí lùn." Tiêu Chiến bắt chéo một chân ngồi trên bệ cửa, trầm tĩnh nói "Cũng không biết sao mẫu phi của ngươi lại sinh ra ngươi chân ngắn như vậy."

Quả bí lùn nhỏ lại bất mãn, chạy tới ghé vào bên chân y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ

"Bổn hoàng tử vẫn đang phát triển cơ thể mà."

Tiêu Chiến trêu nó một chút, liền lười phản ứng tiếp, đầu xoay qua một bên, lại uống một ngụm rượu.

Quả bí lùn nhỏ nhìn trưởng tỷ nhà mình ngồi bên cửa sổ, cực kỳ giống tiên trong trăng trong sách viết, vừa đẹp vừa lạnh, tay nhỏ bụ bẫm liền cởi áo ngoài của mình ra, với tới duỗi đến trước mặt Tiêu Chiến

"A tỷ, trời lạnh rồi, tỷ đừng để bị đông lạnh."

Tiêu Chiến nhìn nhìn áo choàng nhỏ lông cáo của nó và cái chân cố gắng muốn kiễng đến khoác áo cho y, nhịn không được liền muốn đẩy nó một cái.

Quả bí lùn nhỏ quả nhiên liền lại đặt mông ngồi trên mặt đất, ủy khuất bẹp miệng.

Tiêu Chiến nhìn nó, nghiêm túc suy nghĩ một chút, một thứ đồ chơi nhỏ như vậy có thể một chân đá nó khóc đi.

Nhưng vẫn duỗi tay xách người lên, vỗ vỗ lan sam màu hồng cánh sen của nó nói

(Lan sam 襕衫: lan là áo dài, sam là áo lót.)

"Tiểu Cửu, ngươi đến đây làm gì a?"

Tiểu Cửu vốn không phải tên Tiểu Cửu, nó tên Tiêu Duyệt, là đại hoàng tử của Minh Chiêu, chỉ tiếc mẫu thân Ngôn thị của nó đã bị phế, nếu không, nên là đích hoàng tử.

Nhưng Tiêu Chiến phiền nhất chính là trước đây Ngôn thị cứ gọi con trai của mình là Duyệt nhi Duyệt nhi.

Vì vậy ba năm trước, sau khi Hoàng Đế vì lý do muốn hoàng tử học võ với Không Linh đại sư của chùa Tướng Quốc Tự, mà cũng đã đuổi Tiêu Duyệt đến núi Kỳ Lân, lúc đó Tiêu Chiến đã nói với đứa bé không biết chuyện là

"Ngươi chính là được nhặt về."

Hơn nữa không muốn gọi cái tên khiến y phiền này, lại vì Tiêu Duyệt sinh vào tháng 9, nên Tiêu Chiến liền thuận miệng gọi nó là Tiểu Cửu Tiểu Cửu.

Tiêu Duyệt nhìn y bẹp miệng, nhìn nhìn bụng nhỏ của mình

"A tỷ, đói."

Tiêu Chiến giương mắt ra hiệu cho Bốc Ngữ, Bốc Ngữ lui ra ngoài, Tiêu Chiến xách theo bầu rượu ngồi xuống trước bàn nói

"Nói xem xem, sao lại không ăn cơm a."

Tiêu Duyệt gian nan dời chân ngắn, ngồi trên bàn

"Nghe nói ngày mai phụ hoàng muốn đến núi Kỳ Lân cầu phúc, cầu nguyện cho linh hồn của các tướng sĩ chết trận ở bắc cảnh mấy tháng qua, ma ma bảo đệ ngày mai tìm cơ hội đi đọc sách cho phụ hoàng nghe, nhưng quyển sách đó quá dài, đệ không muốn học thuộc lòng, bà ta liền cố ý nói đệ không thích thức ăn, đệ liền bị đói."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng "Bản lĩnh không nhiều lắm, nhưng lại khá kén chọn."

"A tỷ......" Tiêu Duyệt chu môi "Tỷ cũng chê đệ không có bản lĩnh sao......"

Tiêu Chiến nhướng mày một cái

"Đúng vậy, ngay cả một nô tài cũng không dọa được, nhân lúc còn sớm đừng làm loạn nữa, tìm một cái cây tự sát đi, còn được chết một cách thống khoái chút."

Tiêu Duyệt hức một tiếng, sớm đã quen cách Tiêu Chiến nói chuyện với nó như vậy rồi, cũng không khóc không nháo, chỉ kéo tay áo Tiêu Chiến không chịu buông tay

"A tỷ......"

"Được rồi." Tiêu Chiến đẩy trán nó "Đã nói ta không phải a tỷ của ngươi rồi mà, nào có đệ đệ không tiền đồ như ngươi chứ, sang năm trở về cung, ngươi kiểu gì cũng sẽ bị người trong cung ăn."

"Vậy a tỷ cũng về cùng sao?" Tiêu Duyệt nghiêng đầu hỏi.

Tiêu Chiến nhìn nó một cái, không muốn đáp.

Tiêu Duyệt đứng dậy, vội vàng kéo tay y "A tỷ không về cùng sao? Là vì...... vì Tiểu Cửu không có tiền đồ, a tỷ ghét Tiểu Cửu sao?"

"Chậc." Tiêu Chiến không kiên nhẫn nói "Đừng kéo ta."

Tiêu Duyệt buông lỏng tay, rũ đầu, sau một lúc lâu không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc nói

"Nếu a tỷ không thích đệ như vậy, đệ cũng có thể giết ma ma để a tỷ vui."

Nghe vậy, Tiêu Chiến lại nổi hứng thú, bọn họ ngoài mặt đều là đến núi Kỳ Lân học nghệ hoặc cầu phúc, nhưng đa số người đều ngầm biết rõ, biết bọn họ chẳng qua là bị trục xuất thôi, thời gian lâu rồi, người hầu hạ khó tránh chậm trễ.

Tiêu Chiến còn may chút, ít nhất trước đây y có ác danh bên ngoài, mấy nô tài đó không dám tùy tiện chọc y, còn Tiêu Duyệt lại khác, tuy nói là hoàng tử nhưng không được sủng, còn nhỏ tuổi, dần dà, mấy lão nô đó liền bắt đầu có tâm tư khác.

Lần nào Tiêu Duyệt bị cắt xén thức ăn cũng đến tìm Tiêu Chiến, ban đầu Tiêu Chiến cũng phớt lờ, dù sao nó cũng là con của Ngôn thị, nhưng đứa nhỏ này như kẹo mạch nha vậy, nói ngọt còn dính người, vài lần không lay chuyển được, Tiêu Chiến liền tùy nó vậy.

Nghe nó nói qua nhiều lần chuyện của điêu nô kia, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy nó không có tiền đồ.

Một nô tài, giết là được, còn giữ làm gì.

Nhưng dù sao Tiêu Duyệt cũng chỉ là một đứa trẻ, nào dám làm chuyện như vậy.

Hôm nay lại nói vì Tiêu Chiến không thích, nó có thể giết lão nô kia ngay.

"Ồ, đổi tính rồi à?" Tiêu Chiến nói.

Tiêu Duyệt lắc đầu "Ma ma là đôi mắt của phụ hoàng coi chừng đệ, nếu bà ta không còn, phụ hoàng sẽ không vui. Nhưng nếu a tỷ không thích, đệ vẫn có thể giết ngay."

Tiêu Chiến bật cười, thật đúng là đứa bé trong cung, thật thú vị.

Cười nói "Không sao cả, ngươi không giết bà ta, phụ hoàng của ngươi vẫn sẽ không thích ngươi."

Tiêu Duyệt lại bẹp miệng một cái "Vậy a tỷ thì sao, a tỷ thích đệ không?"

Tiêu Chiến gõ gõ đầu nó, không trả lời, chỉ tự mình lẩm bẩm một câu

"Chỉ e là...... ngươi biểu hiện càng thô bạo thất đức, ông ta càng vui."

"Như thế nào là thô bạo, như thế nào là thất đức?" Tiêu Duyệt hỏi.

Tiêu Chiến thở dài "Ngươi đó, vẫn cứ ngốc thế tốt hơn."

"Vì sao a?"

Tiêu Chiến nhìn bóng đêm ngoài phòng, nhàn nhạt nói

"Mạng sẽ dài chút."

-------

Sáng sớm, sắc trời ảm đạm, là mưa gió sắp đến, có quạ đen hạ xuống dưới hành lang.

Tiêu Chiến bị làm phiền bởi tiếng hí vang, đầu óc hơi u ám, đêm qua lúc đưa Tiêu Duyệt về đã khuya, đêm nằm trên giường sập bỗng nhiên nhớ đến lời Tiêu Duyệt nói ——

Ngày mai phụ hoàng muốn đến núi Kỳ Lân.

Tiêu Chiến nhìn ngoài cửa sổ, thảo nào quạ đen đều đến.

Vì vậy lúc cung vua đến truyền chỉ, Tiêu Chiến cũng không kinh ngạc lắm, thậm chí đã thay xong y sam, chờ công công tuyên chỉ xong, lập tức liền ra cửa.

Hơn một năm trước, Sở Kiêu chợt mở cuộc tấn công quy mô lớn vào biên cảnh, dùng tốc độ cực nhanh cướp lấy ba tòa thành trì biên quan ở Liên Châu, áp thẳng đến nội địa Minh Chiêu.

Hoàng Đế tự mình dẫn quân đội chặn lại, đại chiến một trận mới xem như ngăn chặn được sự bành trướng của Sở Kiêu vào Minh Chiêu.

Vào lúc đang định hưu binh dưỡng tức, đại quân Sở Kiêu bỗng nhiên đi vòng, giết thẳng vào biên thành Thiên Vân.

(Hưu binh dưỡng tức 休兵养息: cho binh nghỉ ngơi và dưỡng sức, nghỉ ngơi lấy lại sức. Biên thành 边城: thành phố gần biên giới.)

Cũng không biết là vì sau đại chiến binh lực Minh Chiêu vô dụng, hay là Hoàng Đế vốn cố ý, mà Minh Chiêu tiếp viện với tốc độ chậm chạp, chờ lúc biên quân đến, Sở Kiêu đã đạp đổ đô thành Thiên Vân tiến vào rồi.

Đại tướng quân Giang Triều Ninh của Thiên Vân dẫn theo binh lực còn thừa và hoàng thất công khanh còn lại của Thiên Vân nương nhờ vào Minh Chiêu.

Đến nước này, Thiên Vân quốc đã bị diệt, trên đại lục, hai nước trở thành thế chân vạc.

Sau đó chính là chiến tranh cuồn cuộn không ngừng, đứt quãng đánh gần một năm, lúc này Hoàng Đế phải nên vô cùng lo lắng mới đúng, Tiêu Chiến không ngờ ông ta còn có tâm tư dư thừa đến thăm người đã bị trục xuất như y đây.

Chuyện xảy ra khác thường tất có gian.

Y theo đại nội tổng quản dẫn đến thiên điện của hành cung, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Tiêu Chiến liền nhìn thấy Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trong phòng.

Từ biệt tại bờ sông Hoài, đã ba năm không gặp.

Mà nay Hoàng Đế đã có Kim Cổ nhập thể, thay đổi thành lão thái, một thân lan bào sam huyền sắc với tay áo vân rồng, bên hông buộc túi kim ngọc, ngồi ngay ngắn trên chính đường, không giận mà uy.

(Lão thái 老态: tả sự già yếu, vẫn còn tình trạng cũ, thói cũ.)

Nào còn nhìn ra được vẻ phù phiếm với áo đơn bào rộng, sa vào nghe khúc mua vui chứ.

Tiêu Chiến đi vào, chỉ hành lễ đơn giản, nhàn nhạt nói "Phụ hoàng."

Tiếp theo ngước mắt, đối mặt với đôi mắt thâm trầm của Hoàng Đế.

Hoàng Đế cười nói "Nhiều năm không gặp, Khanh Khanh nhi trổ mã càng thêm đẹp."

Tiêu Chiến chỉnh chỉnh làn váy, hiện giờ y nào còn coi là đẹp chứ, mỗi khi thay y phục, Bốc Ngữ luôn nói, y ốm như chỉ còn lại một bộ xương vậy, tức thì cười nói

"Phụ hoàng khen lầm."

"Mấy năm nay không gặp, Khanh Khanh nhi lại xa lạ với trẫm chút rồi, trẫm vẫn hoài niệm dáng vẻ thích cười thích nháo trước đây của con." Hoàng Đế nói.

Tiêu Chiến nhìn ông, con ngươi bình tĩnh như giếng sâu, mấy năm nay y đã sớm học được, không còn kỳ vọng nhìn lén gương mặt thật của Hoàng Đế dưới tấm mặt nạ dối trá dù chỉ một chút nữa.

Chỉ khẽ nói

"Khanh Hồi vĩnh viễn là thần tử của phụ hoàng, phụ hoàng có gì giao phó, không ngại nói thẳng."

Sau khi Hoàng Đế nhìn y một cái đầy ẩn ý thì đưa một ánh mắt sang bên cạnh, đại nội tổng quản liền trình một cuốn sách gấm ngọc lên

"Hôm trước trẫm nhận được quốc thư của Sở Kiêu, việc hòa đàm cuối cùng đã có hồi âm, mọi yêu cầu trong sách này không có gì khó, chỉ có một việc cần đến nói rõ với Khanh Khanh nhi."

Hoàng Đế dừng một chút, cứ thế ném quốc thư của ông đến bên chân Tiêu Chiến, giọng nói chứa sự lương bạc lạnh lẽo

"Việc Sở Kiêu yêu cầu, là công chúa Minh Chiêu xuất giá đến Sở Kiêu, thể hiện quan hệ mật thiết."

❄️🦁🐰❄️

Bạn đang chờ một phần kết chữa lành? Bạn đang chờ một phần kết ngọt ngào? Oh no, oh no, oh no no no no ~ Đây là phần đỉnh cao của ngược. Ai bị ngược tâm? Ai bị ngược thân? Chờ xem sẽ rõ 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro