chap 1 : vạn kiếp chung tình

VẠN KIẾP CHUNG TÌNH
LAM TRẠM – NGỤY ANH
TIÊU CHIẾN  - NHẤT BÁC 

Có một nam nhân đang trầm mình dưới cơn mưa thật lớn của nhân gian, chàng ấy không cảm thấy lạnh lẽo hay cô đơn, mà trái lại chàng lại cảm nhận bản thân rất thoải mái, chàng có thể bộc lộ hết những cảm xúc kìm nén trong lòng, được sống thật với chính mình và hơn hết chàng lại cảm nhận dường như cơn mưa đang ôm ấp che chở cho chàng.

Trên một chiếc xe ngựa cách đó không xa cũng có một nam nhân đang thuận đường đi qua, người ấy nhìn nam nhân ngoài mưa thân ảnh thật lẽ loi và cô đơn, không dằn được lòng chàng bước xuống xe đi về phía nam nhân đang ướt sũng dưới mưa mà hỏi

- Vị huynh đài này vì nguyên cớ gì sao lại trầm mình dưới cái giá lạnh của cơn mưa như thế ?

Người Nam nhân ướt mưa ngẩn mặt lên nhìn, chàng bắt gặp đôi mắt ấp áp tràn đầy sự quan tâm dành cho mình, đôi mắt mà từ trước đến này chưa một ai dành cho chàng cả, và chàng cảm nhận chiếc ô của đối phương đang dàn nghiên hẳn về phía chàng, người đối diện mặc cho bản thân mình ướt vẫn nghiên ô che cho chàng, không dằn được lòng chàng nhẹ giọng đáp lời

- Lạnh sao ? không … tôi thấy bản thân mình rất thư thái.

Người nam nhân còn lại không hỏi thêm gì nửa chỉ đưa chiếc ô đến trước mặt chàng rồi nhẹ nhàng ấm áp cất lời.

- Cho huynh

Người nam nhân ướt mưa từ từ đưa tay nhận chiếc ô và nhận cả ánh mắt của người nam nhân trước mắt, giây phút ánh mắt trao nhau ấy họ cảm nhận được sự ấm áp chân thành mà đối phương dành cho mình và kể từ có một giai thoại được viết lên, một đoạn tình vạn kiếp bất phục.

Sau lần gặp gỡ tình cờ đó họ đã kết nên một mối nhân duyên kì là của nhân gian, họ cùng nhau ngao du thiên hạ chọn bốn bể là nhà, tương sinh tương ái, tình huynh đệ ấy vượt qua mọi định kiến rào cản xã hội để cùng sống bước tiếu ngạo giang hồ.
Nhưng kiếp người ngắn ngủi, hơi thở nhanh tàn, thân xát trở về với cát bụi phù dù, duy chỉ có tấm chân tình vẫn còn lưu giữ ở tâm can, họ đã hẹn nhau nghìn đời vạn kiếp một cố nhân .

Trên đường Hoàng Tiền họ vẫn gọi tên nhau, hẹn nhau bên cầu Nại Hà cùng nhau không uống chén canh Mạnh Bà để ngàn đời vạn kiếp vẫn nhớ nhau, nhưng luân hồi lục giới đâu phải ở ý nguyện của phàm nhân, họ không tìm thấy nhau ở chân cầu Nại Hà lại không được phép đợi nhau nơi đó nên một người đã chọn trầm mình xuống sông Vong Xuyên chấp nhận nghìn năm bị dầy vò đau đớn chỉ để được giữ lấy kí ức với người kia, người còn lại chọn giam mình nơi ngục tối chấp nhận mọi hình phạt đau đớn chỉ để đợi được gặp lại đối phương, cứ thế cùng nhau chịu mọi đau đớn nơi chốn âm tàu địa phủ với một niềm tin kiên định là sẽ được gặp lại đối phương

Năm qua năm kiếp qua kiếp họ vẫn ở đó vẫn kiên định chịu đau đớn để đợi chờ gặp lại đối phương, cho đến một ngày kia trên đỉnh Vong Xuyên có một đóa Hồng Liên Sen nở ra rực rỡ rồi không lâu sau đó lại tan biến vào hư vô, tương truyền đóa hoa đó chính là linh khí của một vị tiên nhân vì muốn gặp lại người mình thương nên đã dùng huyết mạch tiên đơn của bản thân hóa thành Hồng Liên Sen để đi tìm nàng, một lần gặp gỡ rồi hồn bay phách lạc.

Thế là nam nhân bị giam trong ngục tối quyết định tu tiên, chàng nói với cai ngục với lũ đầu trâu mặt ngựa là chàng muốn đầu thai chuyển kiếp, khi nhận chén canh của Mạnh Bà chàng nói Mạnh Bà mình nguyện nghìn đời vạn kiếp vẫn lưu giữ đoạn ân tình này lưu giữ hình ảnh người nam nhân mà chàng chờ đợi, tâm nguyện của chàng là tu tiên chàng muốn dùng thần lực của bản thân để tìm lại người xưa.

Người còn lại thì kiếp này qua kiếp khác nhìn người kia uống canh Mạnh Bà qua cậu Nại Hà nhập thân vào lục giới, hết lần này đến lần khác chỉ với tâm nguyện muốn thành tiên mà đau lòng khôn xiết.

Xót thương cho mảnh tình ngang trái đau đớn của họ Mạnh Bà đã giúp nam Nhân còn lại đi vào luân hồi lục giới tìm người kia và cũng cùng chung nguyện vọng là tu tiên. Mạnh bà nói

- Ta chỉ giúp ngươi được bấy nhiêu thôi, phần còn lại phải dựa vào chân tình của hai ngươi, nhân gian xưa nay chưa từng có cảnh nam nhân nào lại vì bằng hữu mà hi sinh như hai người. ta hi vọng sự chân tình thực ý của hai ngươi sẽ cảm động đất trời, nhưng dù hai người ngàn đời vạn kiếp luân hồi thì vẫn chỉ có thể là huynh đệ chi giao mà thôi, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa ?

Nam nhân còn lại không hề lưỡng lự mà gật đầu đồng ý, nam nhân ấy đáp lại lời Mạnh Bà bằng tất cả thật tâm mình

- Ta chỉ cần được gặp lại đệ ấy cho dù ở bất kì hoàn cảnh nào cũng quyết không hối hận

Mạnh bà đưa cho nam nhân ấy một chén canh, đợi chàng ấy uống xong thì nhẹ giọng mà nói “ ngươi đi đi”, chàng cuối người chào Mạnh bà rồi trầm mình vào vòng xoay lục giới.

_________________________

Vào thời lục quốc phàm nhân tu tiên rất nhiều, đa phần là những thiếu niên anh hùng trong lòng chứa đầy nhiệt huyết trừ ma duyệt yêu bảo vệ kẻ yếu, trong số những thiếu niên anh hùng ấy có hai chàng thiếu niên tài hoa xuất chúng, vượt lên thiên hạ

Một người là Lam Trạm tự Vọng Cơ chàng như một đóa bạch liên sen toàn thân toát ra tiên khí, tâm như ngọc khiết lòng như thạch anh không nhuốm bụi trần, chàng chính là tấm gương cho hàng vạn thiếu niên khác soi mình học theo.

Người còn lại là Nguy Anh tự Vô Tiện chàng một thiếu niên tài hoa xuất chúng tính tình ngay thẳng, trái tim ấm áp bao dung, luôn tâm niệm với bản thân là “trừ gian giúp kẻ yếu cả đời sống không thẹn với lòng”.

Sau nhiều sóng gió chốn nhân gian thi phi trắng đen đủ cả hai chàng thiếu niên đã cùng nhau song hành tìm đến chánh đạo và cũng trong lúc ấy Ngụy Anh đã khuấy động tâm can của Lam Trạm, chàng động tâm và tự nhủ với lòng bất chấp thế gian đạo luật quyết với lòng làm một người bình phàm chỉ để sủng Nguy Anh chỉ để được bên cạnh hắn ta trọn kiếp này.

- Lam trạm huynh đợi ta với

Nghe tiếng Nguy Anh gọi Lam Trạm dừng lại một nhịp bước xoay đầu nhìn hắn rồi ôn nhu cất lời

- Ngươi không đi nhanh đêm nay ta và ngươi sẽ không có chổ trú

- Không thì không , ta không sợ , ta mệt rồi

Lam Trạm đưa mắt nhìn Ngụy Anh chàng dịu dàng bước đến bên cạnh hắn, choàng tay hắn lên vai chàng rồi nghiên người cõng hắn bước đi, Ngụy Anh được Lam Trạm cõng thì vui tươi hẳn ra hắn đung đưa đôi bàn chân rồi cất tiếng hát

… “ lại nghe tiếng đàn,
Trần tình chưa dứt, hoa lau dưới trăng tựa như sương
ủ một bình sinh tử bi hoan, kính chàng thiếu niên lang ” …

Hát một đoạn Nguy Anh lại cất tiếng hỏi

- Lam Trạm bài hát này của huynh tên là gì ?

Lam Trạm không trả lời Nguy Anh mà hỏi ngược lại hắn

- Ngươi muốn đặt tên cho nó là gì ?

- Ta không biết, nhạc là do huynh viết ta muốn huynh đặt tên cho nó

- Vong Tiện

- Là Vong Tiện sao ? có phải từ khi đó huynh đã xem ta là tri kỹ của đời huynh rồi không?

- Phải

Nghe được câu trả lời của Lam Trạm Ngụy Anh trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hắn vòng tay xiết chặt LamTrạm vòng lòng mình rồi thì thầm

- Lam Trạm được làm tri kỹ cùng huynh kiếp này của ta không còn gì để hối tiếc

Lam Trạm nghe được câu nói từ đáy lòng của Ngụy Anh đã chạm vào tâm can của chàng, môi chàng vẽ một nụ cười ấm áp lòng tự nhủ  "ta cũng thế ! quyết không hối hận ”.
------------------------------

Họ vẫn thế trầm kha trong lục giới luân hồi, kiếp này qua kiếp khác vẫn không thể tu thành tiên bởi nhân duyên nơi chốn dương gian của họ vẫn chưa đoạn, từ kiếp này sang kiếp khác họ vẫn giữ tấm chân tình ấy mà bất chấp tất cả tìm đến nhau.

Nhân gian thời mạc phát.

- Tiêu chiến ca ca huynh chờ đệ theo với

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác  với vẻ khó chịu rồi cau có cất lời

- Đệ tránh xa ta một chút được không ? đệ xem lại đệ mà xem nước mũi chảy dài quần áo cũng chẳng chỉnh tề, ta không thích chơi cùng đệ

- Tiêu Chiến ca ca đệ chỉ mới 4 tuổi mẹ đệ nói đệ như vậy là bình thương không sao cả

- Nhưng ta đã 10 tuổi rồi ta chuẩn bị là một thanh niên rồi ta không thể chơi cùng đề được

- Tiêu Chiến ca ca vậy đệ phải làm sao huynh mới chịu chơi cùng đệ

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác hồi lâu rồi nhẹ giọng hơn nói với cậu ta

- Ta không biết, đợi đệ lớn đi rồi tính, bây giờ ta phải đi học rồi đệ về đi

- Huynh phải nhất định đợi đệ lớn rồi chơi cùng ta đó, không được nuốt lời

Nói xong Nhất Bác đưa ngón tay trỏ về phía trước mặt Tiêu Chiến bắt huynh ấy phải ấn dấu tay làm tin, Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác một lúc thấy ánh mắt tha thiết chân thành của cậu ta mà không nở lòng từ chối nên đã ấn tay là tin.

Tự đó cả Nhất Bác và Tiêu Chiến đều cố gắng phấn đấu cho chính mình, mối quan hệ cũng ngày càng tốt hơn khi Nhất Bác ngày càng trưởng thành hơn, thời gian thắm thoát trôi qua Nhất Bác bây giờ đã là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú tài năng vượt trội cậu ta cưỡi ngựa bắn cung kiếm pháp đều giỏi giang vượt bậc hơn người

Tiêu Chiến cũng trở thành một thiếu niên xuất chúng, ngũ quan thanh tú nét mặt như hoa, trên người thoát ra vẻ phòng nhã thư sinh, chàng là một người đa tài văn hay chữ tốt nhân phẩm hơn người hiểu biết sâu rộng, thơ phú hội họa chàng đều vượt lên trên người khác.

Nhân gian hữu tình cậu nhóc ngày nào lẽo đẽo theo chân Tiêu Chiến này đã có thể đứng phía trước anh che mưa chắn gió, dẹp yên giang hồ, thay anh trải đường bình an tiến bước, Tiêu Chiến cũng từ một cậu thiếu niên có chút tự kiêu nay lại trở nên thấu hiểu tình người, trân trọng ân tình của nhân giang, một văn một võ ngao du bốn bể tiếu ngạo giang hồ, trong lòng tự tại thỏa mãn nhân giang, nguyện bên cạnh nhau quay lưng với định kiến thế nhân bình phàm mà thi vị, chỉ cần cùng nhau sánh bước thì bất dù cứ nơi thâm sơn cùng cốc nào cũng đều là nhân giang tiên cảnh.

#Vọng_Nguyệt_Chi_Miêu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro