Khi Vương Điềm Điềm Mười Tám Tuổi Phá Vỡ Khung Cảnh Sắc Tình

Link: https://archiveofourown.org/works/25956007

Thể loại: 3P, còn lại đều bình thường, có yếu tố ngoại tình.

--------------------------------------

Khi Vương Điềm Điềm xuất hiện ở trong phòng, hai người họ đang quấn quít lấy nhau. Đàn ông trong lúc làm tình giống như đang đánh nhau vậy. Lăn từ đầu giường xuống sàn nhà, mồ hôi nhễ nhại thở dốc nhìn chằm chằm đối phương.

Hiếm lắm mới xin được hai ngày phép, hai người vừa nhìn mặt nhau cái gì cũng quên sạch, vội vã kéo rèm, đến cửa phòng cũng không đóng. Họ cũng không quan tâm mới sáu giờ rưỡi mặt trời còn chưa xuống núi đã giữ chặt lấy đối phương bắt đầu mạnh mẽ hôn môi, lấy việc gặm cắn môi của đối phương để phát tiết dục vọng của mình. Tất cả đều thuận theo tự nhiên như thế. Cho đến khi Tiêu Chiến nghe thấy tiếng máy chơi game rơi vỡ, mới mất kiên nhẫn liếc mắt đến chỗ phát ra âm thanh.

"Ai. . . . Đm. . . ."

Mới mở đầu chuyện tốt đã bị làm phiền. Nam hài mười tám tuổi vừa mới thành niên ngây ngốc mở to mắt nhìn xung quanh, không cẩn thận liếc lấy chỗ giao nhau của hai người. Hai má đỏ hồng như muốn bùng nổ, cúi đầu chỉ dám nhìn sợi tóc bạch kim trên má mình, mười ngón tay siết chặt.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng la của Tiêu Chiến cũng quay đầu nhìn, sửng sốt trừng đôi mắt hạnh. Tiêu Chiến vươn tay muốn đẩy vai Vương Nhất Bác đứng dậy. Nhưng cánh tay còn chưa kịp vung lên đã bị người nọ túm lấy chăn che chắn đầu mình, hắn không nhẫn nại quát một tiếng:

"Cậu tới từ đâu đấy?"

Đối mặt với bản thân năm năm trước, Vương Nhất Bác một chút cũng không khách khí. Tiêu Chiến chốn trong chăn vội vã mặc lại quần đùi. Nửa tiếng sau, anh tay trái kéo Vương Điềm Điềm, tay phải dắt Vương Nhất Bác lôi ra phòng khách, để hai người họ ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Vương Nhất Bác vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm nam hài, khi ngồi xuống vẫn kéo Tiêu Chiến vào trong ngực mình. Người anh lớn cố ý giãy dụa một chút rồi lại chiều theo hắn, lặng lẽ tính toán trong lòng.

Thái độ này của Vương Nhất Bác chắc chắn có gì đó mờ ám.

Chỉ có điều toàn bộ hứng thú của Tiêu Chiến đã đặt hết lên người đối diện, không rảnh dạy dỗ Vương Nhất Bác. Thậm chí anh hưng phấn đến mức ánh mắt ai oán của bạn trai cũng không phát hiện ra. Tiêu Chiến liên tục đánh giá gương mặt giống hệt Vương Nhất Bác kia, lại nhìn sói con mới trưởng thành bên cạnh mình. So sánh như vậy quả thực có chút trẻ con. Nhưng hình tượng Bạch Mẫu Đơn vừa non nớt vừa ngoan ngoãn, Tiêu Chiến yêu thích từ tận đáy lòng.

Có lẽ bé con ngay cả phim còn chưa xem được mấy lần, vừa nãy cắt ngang cảnh tượng kịch liệt như vậy liền đỏ mặt. Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chiến liến lập tức mím môi cúi đầu trốn tránh. Hai tay giấu trong túi quần giả vờ cool ngầu, còn cho rằng người ta không nhìn ra đôi tay nắm chặt thành quyền đang run rẩy kia.

Cẩn thận hỏi kỹ mới biết Tiểu Mẫu Đơn vì bị bệnh nên mới dời sự kiện. Vốn dĩ muốn trốn trong ký túc xá chơi game, kết quả không biết sao lại chạy tới nơi này. Trên người trừ một máy PSP bị rớt mạng, một đồng cũng không có, ký ức thì dừng lại ở năm 2015. Đối với mọi thứ ở đây vừa xa lạ vừa sợ hãi, như một con cún bị lạc giữa đường. Tiêu Chiến thấy vậy liền nhịn không được đẩy người ở cạnh mình ra chạy tới ngồi bên cạnh cậu an ủi:

"Điềm Điềm đừng sợ. Dù sao tụi anh hai ngày nay cũng không có việc gì. Em cứ ở lại, tụi anh giúp em nghĩ cách."

Vương Nhất Bác bất mãn hừ một tiếng, hắn lục được một bộ áo ngủ trong tủ quần áo rồi đuổi người nọ vào thư phòng. Hăm dọa cậu không có chuyện gì thì không được ra khỏi cửa nửa bước. Lại xoay người khiêng bạn trai về phòng làm tiếp chuyện vừa nãy, hận không thể đem ký ức của Tiêu Chiến xóa đi.

"Hóa ra em năm mười tám tuổi đáng yêu như vậy, non nớt như vậy. Còn đáng yêu hơn tiết mục anh đã xem."

Tiêu Chiến cười tươi híp mắt, ngón trỏ và ngón cái nhéo nhẹ lên má sữa của bạn trai:

"Có phải Vương lão sư ăn đáng yêu lớn lên không?"

Bạn trai tuấn tú bất mãn nheo mắt, sử dụng toàn bộ khí lực đặt người đang lải nhải dưới thân. Lỗ nhỏ phía dưới đã bắt đầu rỉ nước, ngón tay thuận lợi tiến vào bắt đầu quấy đảo lung tung. Tiêu Chiến bị hắn chơi đùa đến hô hấp hỗn loạn, lồng ngực phập phồng không nói nên lời.

"Em, ưm. . . . Phát điên cái gì? Oh ah. . . ."

"Không cho phép anh nghĩ tới nó! Chiến ca có em còn không đủ sao? Còn muốn em năm mười tám tuổi?"

Vương Nhất Bác dường như muốn đem Vương Điềm Điềm trong đầu Tiêu Chiến thao luôn ra ngoài. Sau khi khuếch trương qua loa liền đỡ lấy quy đầu thô to gần cổ tay trực tiếp đâm vào, ngay cả bao cao su cũng không mang. Người chịu đau nhe răng trợn mắt mắng chửi. Tiếng rên rỉ đứt quãng do nhẫn nhịn cực kỳ đáng yêu. Anh càng như vậy càng khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn. Vương Nhất Bác thao lộng càng thêm mãnh liệt, Tiêu Chiến nhịn không được kêu lớn ra ngoài, ngón tay đang nắm chặt drap giường dần dần trắng toát. Người nọ còn "hảo tâm" che kín miệng của anh rồi tiến gần bên tai nhắc nhở:

"Nhỏ tiếng một chút, thư phòng của chúng ta không cách âm. Cách vách còn có em năm mười tám tuổi, đừng hù dọa bạn nhỏ."

Không biết vì sao, Tiêu Chiến càng thêm hưng phấn. Huyệt đạo non mềm thít chặt miệng nhỏ còn chưa đâm vài cái đã chảy nước đầm đìa. Dương vật đã ngẩng đầu ở phía trước vung vẩy trong không trung. Lông mao dính thành từng cụm cọ sát lên đáy chậu mẫn cảm của đối phương.

"Ưm hưm. . . . Cún con. . . Chậm, chậm một chút. . . ."

"Chiến ca đừng gạt em, anh rõ ràng thích em thao anh thế này."

Cao trào tới thật mau, cơ bụng dưới bị ép thành hình dáng của một dương vật hoàn chỉnh, bên trong sướng đến run rẩy. Dâm thịt chảy nước liên tục hút chặt lấy dương vật, tâm tư lấy lòng này không cần nói cũng biết. Phía sau thao sướng rồi ai cũng không nhớ đến chuyện phải hạ thấp âm lượng. Chiếc giường lớn đủ chứa ba người không ngừng rung lắc. Hai người đi đến phòng tắm vẫn không nghỉ, nước chảy ngập tràn cả bồn rửa tay. Tiêu Chiến bị thao gần như chỉ còn lại nửa cái mạng, vừa khóc vừa gọi hắn Nhất Bác, ca ca tốt, chịu không nổi nữa, sắp hỏng rồi.

Khi mở mắt thì đã buổi trưa ngày hôm sau, Tiêu Chiến ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà lim dim, dây dưa năm phút mới nhớ ra trong nhà có khách. Vương Nhất Bác chắc đã xuống lầu mua cơm, anh dãy giụa một lúc rồi rời giường đi mở nước, thói quen của anh sau khi tắm xong thường chỉ mặc áo choàng tắm. Những dấu hôn ngân gần như phủ kín ngực và cổ, áo tắm rộng thùng thình không thể che nổi sự việc kịch liệt tối hôm qua. Tiêu Chiến đối mặt với gương lớn ngây ngốc nửa ngày, không ngừng mắng cái tên dâm tà kia.

Ra khỏi phòng mới phát hiện Vương Điềm Điềm đã tỉnh, ngồi cạnh bàn ăn ngoan ngoãn đặt tay lên bàn. Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra liền đỏ mặt, miệng cứ đóng đóng mở mở, cuối cùng nhỏ tiếng nói với anh buổi sáng tốt lành.

"Em cũng buổi sáng tốt lành, Tiểu Nhất Bác."

Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, ngay từ khi bắt đầu kết giao với Vương Nhất Bác phần lớn là vì nhan sắc hợp khẩu vị. Khuôn mặt nam hài mười tám tuổi vẫn chưa hoàn toàn phát triển, má sữa phồng phồng còn lộ rõ hơn cả hiện tại, đinh tán và thánh giá diêm dúa trên tai vẫn chưa tháo xuống, trông vừa xa lạ vừa thích mắt.

Anh yêu Vương Nhất Bác lâu như vậy, vô luận tóc mái hình tim hay tóc ngắn mèo gặm, như thế nào anh cũng yêu. Hiện tại lại có cơ hội nhìn thấy cún con năm năm trước, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ ngắm thêm một chút.

"Chiến. . . Chiến ca, anh đừng nhìn em như vậy."

Vương Điềm Điềm cúi đầu không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến, cậu không dám tin được những tiếng rên rỉ ngọt ngào kia là từ miệng của vị ca ca vừa sáng lạn vừa ôn nhu này phát ra. Cậu xoắn tròn góc áo ngủ lại rồi lại kéo thẳng ra.

"Nhất Bác giới thiệu anh với em rồi?"

Tiêu Chiến khe khẽ dựa gần nói chuyện với cậu, câu hỏi đều là cậu thích ăn cái gì thích chơi cái gì. Bạn nhỏ đến ria mép còn chưa mọc dài, Tiêu Chiến còn chưa nhìn thấy bộ dạng Vương Nhất Bác đáng yêu đến mức này, liền nhịn không được lấy điện thoại chụp lại một kiểu, vô cùng thân thuộc ôm lấy vai của cậu nhìn vào ống kính.

"Dạ, anh ấy nói hai người quen biết nhau trong đoàn phim. Sau đó liền ở bên nhau."

Vương Điềm Điềm suýt chút nữa bị Tiêu Chiến ôm vào lòng liền rụt người lại, hương sữa tắm ngọt ngào của anh tựa như đã mọc ra đôi mắt tìm đường chui vào mũi cậu. Một đôi tay của người đàn ông trưởng thành dán lấy cánh tay cậu, đầu ngón tay tròn trịa hồng hồng, xúc cảm ấm áp khiến hai gò má cậu nóng ran.

Không chút nghi ngờ, thẩm mỹ của Vương Nhất Bác mười tám tuổi và Vương Nhất Bác hai mươi ba tuổi giống hệt nhau. Làn da của Tiêu Chiến tuy rằng không trắng như cậu, nhưng đuôi mày khẽ nhếch lên, luôn tạo ra một sự câu dẫn như có như không. Kiểu tóc hơi hơi rũ xuống vừa vặn lộ ra vành tai hơi mỏng, tựa như một con mèo ba tư được chủ nhân cẩn thận chăm bẵm. Vừa nghĩ tới vị ca ca tốt bên cạnh bị bản thân mình năm năm sau đè dưới thân rên rỉ suốt đêm. Vương Điềm Điềm cảm thấy phía dưới của mình không ổn lắm mà cứng lên.

"Điềm Điềm có tự mình phát tiết qua chưa? Xem phim hay xem ảnh chụp?"

Cậu ngơ ngác lắc đầu, đứa trẻ mới lớn trong đầu chỉ toàn là huấn luyện và nhảy đường phố. Một mình ở nước ngoài không bị các tiền bối ức hiếp đã may lắm rồi, làm gì có thời gian xem mấy bộ phim vớ vẩn thế chứ. Sau khi debut cũng đem quãng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi đến đáng thương đặt hết lên game. Ca ca xinh đẹp lại truy hỏi cậu có từng mộng xuân hay chưa, mộng thấy gì. Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, đối phương một tay nâng điện thoại, một tay chống lên ghế dựa đằng sau. Nở nụ cười ngọt ngào nhìn cậu, không để ý cảnh xuân đang mở rộng của bản thân đã để Điềm Điềm nhìn thấy không xót gì. Cậu lại nghĩ tới giấc mộng tối qua, nam hài nhất thời đỏ hồng từ tai đến cổ, lắp bắp nửa ngày nói không có.

Những động tác ngượng ngùng cứng ngắc này của người nọ đã khiến Tiêu Chiến triệt để bị chọc cười. Người bị cười nhạo tất nhiên không cam lòng, nhưng hiện tại đang ở trong địa bàn của người khác, lại còn ăn nhờ ở đậu nhà người ta, chỉ đành tự mình nén đi nỗi tức giận, hai má phồng lên mím mím môi. Anh chưa từng thấy một Vương Nhất Bác thẹn thùng thế này, nhịn không được liền đến gần hôn hôn lên hai má của cậu, an ủi nam hài lần đầu tiếp xúc quá giới hạn.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng, không giống như anh cùng Vương Nhất Bác hôn lưỡi kịch liệt trên giường. Nụ hôn nhàn nhạt, tựa như các cặp đôi mới yêu nhau. Ôm lấy cơ thể của đối phương, cẩn thận phủ lên môi mềm.

Vương Điềm Điềm bất giác ôm chặt lấy anh, chủ động cạy hàm răng đang đóng chặt tìm lấy chiếc lưỡi non mềm. Ca ca xinh đẹp vừa uống nước hoa quả, trong khoang miệng là vị ngọt nhàn nhạt và sự chan chát của rau quả. Bản chất của báo đen nhỏ đã bộc lộ ngay lập tức, rõ ràng là bé con chưa trải sự đời, lại cố tình ép Tiêu Chiến lên ghế dựa, bá đạo tựa một nhân tình kinh nghiệm đầy mình.

"Oh. . . . . Điềm Điềm. . . Buông, buông ra. . . . ."

Tiêu Chiến đã quá vô ý, xem nhẹ dã tính của nam hài. Nơi nào đó phát dục không tồi đã bắt đầu cọ mở áo tắm, đỉnh vào đáy chậu. Một giây trước vẫn là Vương Điềm Điềm ngọt ngào như sữa, một giây sau đã kéo áo tắm của anh ra.

"Nếu ca ca đã thích câu dẫn người khác như thế. Vậy để Điềm Điềm thượng anh một lần đi."

Nút thắt lỏng lẻo nhẹ nhàng bị kéo mở. Bụng dưới với những đường cong xinh đẹp mơ hồ ẩn hiện, toàn thân Tiêu Chiến trắng mịn, làn da đàn hồi. Dáng người của anh thật sự rất tuyệt, eo ra eo mông ra mông. Chỉ có phần ngực thì hơi đáng thương, hai núm vú sưng đỏ vô cùng, quần vú hơi nhô lên. Tiểu Mẫu Đơn tò mò vươn ngón tay lên ấn, xoa nắn hai núm vú cứng như viên đá. Lòng bàn tay bao phủ núm vú, tựa như đang chà xát mặt cầu đè ép đánh vòng. Núm vú còn lại thì dùng móng tay cọ lên. Tiêu Chiến bị kích thích gập bụng túm lấy lưng ghế thở gấp. Tiếng rên rỉ dễ nghe phát ra từ khe hở giữa răng thỏ và môi.

"Em làm thế này với ca ca, anh thoải mái không?"

Đầu óc của Tiêu Chiến một mảnh trống rỗng, mặt dính đầy mồ hôi. Tiếng rên rỉ ngọt ngào đánh thức Vương Điềm Điềm. Cậu dường như đã lập tức khôi phục lại sự ngây ngô ban đầu, phồng má ủy khuất nhìn Tiêu Chiến, hai tay đặt trên ngực anh luống cuống không biết phải làm sao.

"Thật thoải mái, ca ca cũng để Điềm Điềm thoải mái một chút."

Vương Điềm Điềm tựa như một tên ngốc bị Tiêu Chiến lột quần, dương vật thô to nổi đầy gân xanh. Anh mới niết vài cái Tiểu Mẫu Đơn đã rên rỉ đẩy hông hướng vào lòng bàn tay anh. Tiêu Chiến ngẩng đầu yêu thương say đắm hôn lên bụng dưới đang siết chặt của cậu, muốn cậu ngoan ngoãn nhẫn nại.

Nam nhân làm ổ giữa hai chân cậu ngậm lấy quy đầu, cảm thấy không có vị gì liền bắt đầu mút lấy. Tiếng nước tấm tắc vang lên lại liên tục nuốt sâu vào cuống họng. Đôi môi non mềm mở rộng thành một hình tròn, tiếng ca thán khàn khàn phát ra, khoang miệng mỏng manh bao bọc lấy hình dáng của dương vật, gò má mềm mại căng phồng phát ra tiếng kêu chậc chậc, ánh mắt nâng lên khiêu khích quan sát tiểu Mẫu Đơn.

Vương Điềm Điềm làm sao chịu được đãi ngộ này, dương vật phía dưới lại chướng lớn thêm một vòng, Tiêu Chiến khó khăn đưa chiếc lưỡi non mềm liếm lộng đỉnh lên quy đầu. Khoái cảm mãnh liệt quét qua toàn thân, tiểu Mẫu Đơn nhịn không được tóm lấy đầu của ca ca xinh đẹp bắt đầu đỉnh hông. Tiêu Chiến không từ chối cậu, ngược lại còn cúi thấp đầu thu răng thỏ lại, thả lỏng cơ thể để Điềm Điềm thao miệng của mình.

Cho đến khi cảm thấy bụng dưới của cậu siết chặt dị thường, dường như sắp đạt đến cao trào, lúc này anh mới phun dương vật trong miệng ra. Bàn tay ấm nóng tuốt nhanh vài cái lên quy đầu, mùi tinh dịch nồng đặc lập tức phiêu tán trong không khí.

Rầm! Tiếng cửa chống trộm nặng nề đập vào tường. Tiểu Mẫu Đơn giật mình, hốc mắt đỏ bừng nắm lấy tay Tiêu Chiến trốn sau lưng anh. Nam nhân trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu:

"Nhất Bác, em hung dữ thế làm gì? Tụi anh đã làm gì đâu."

Vương Nhất Bác vừa nghe thấy những lời này liền nhíu mày. Tiêu Chiến không hề cảm thấy bản thân làm sai chuyện gì. Lần đầu tiên bắn tinh của Tiểu Mẫu Đơn quý giá như vậy, để cho mình cũng không lãng phí gì. Dường như đã tức đến bật cười, khóe miệng của Vương Nhất Bác cong lên lộ ra nụ cười tà ác. Nhìn cơ thể bán trần trụi của hai người thấp giọng nói:

"Vừa nãy chưa làm gì không có nghĩa là bây giờ không làm gì."

"Em có ý gì?"

Không để ý đến anh, Vương Nhất Bác bước nhanh đến giữa hai người. Một tay chặn lấy eo của Tiêu Chiến ôm anh đặt lên bàn, giữ chặt lấy gáy của anh mạnh mẽ hôn lấy. Dường như đang khiêu khích bản thân mình lúc vừa thành niên mà hất cằm.

"Sao? Có muốn cùng tôi thao Chiến ca không?"

Mọi chuyện sao lại phát triển thành như vậy? Vương Nhất Bác ôm lấy bạn trai vừa khóc vừa không đồng ý phối hợp. Hắn sờ tới dâm dịch đã tràn ra ở phía trước, mượn nó để bôi trơn miệng nhỏ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ở phía sau. Đợi đến khi huyệt nhỏ phía sau vừa mềm vừa nóng, hắn đỡ lấy eo Tiêu Chiến đẩy mông anh lên cao và cắm dương vật vào. Bàn tay rỗng còn lại thì vuốt ve dương vật Tiêu Chiến, chỉ đạo từ xa cho nam hài mười tám tuổi làm sao để khẩu giao cho anh.

"Ưm oh. . . . Nhất Bác, đừng. Anh không muốn, ha ah. . . . . Chậm, nhanh quá. . . . Ưm. . . ."

Người kẹp ở giữa bị sự đụng chạm một khắc cũng không dừng ép ra một bãi nước. Tiểu Mẫu Đơn rúc trong ngực Tiêu Chiến, do dự mê luyến ngậm lấy hai đóa hoa. Có lẽ là phản xạ mút vú trời sinh nhân loại, Vương Nhất Bác không cần phải chỉ dẫn quá nhiều. Vương Điềm Điềm tự biết tóm lấy gốc vú, vò nắn tựa như mèo con cào móng. Hút đến nỗi trái tim của Tiêu Chiến đều muốn trướng lên. Xấu hổ và cảm giác cấm kỵ kích thích đại não của anh.

"Ah ah. . . . Điềm Điềm, nhẹ chút. . . Đứng lên. . . . Đừng cắn, sắp hư rồi. . . ."

Nam hài mười tám tuổi có những chiếc răng nanh thuần khiết sắc bén, cũng giống hệt Vương Nhất Bác năm hai mươi ba tuổi có đam mê gặm cắn núm vú. Răng cún ma sát với núm vú không gây đau, nhưng lại sướng đến mức khiến người ta phát điên.

Tiếng rên rỉ thê lương ấy như một cái móc câu, rơi xuống bên tai của Điềm Điềm triền miên lôi kéo. Trong nháy mắt cậu như quay về tối qua, ca ca xinh đẹp cũng kêu như vậy. Tiếng thét chói tai hỗn loạn vang vọng trong không trung, ngẫu nhiên có những âm thanh kêu lớn.

Tiểu Mẫu Đơn tuy vụng về nhưng lại đầy mãnh liệt. Tiêu Chiến để cho cậu hút đến da đầu tê dại, cổ họng nghẹn ngào, hai chân mở rộng giữa không trung đạp loạn vài cái. Lại bị nam nhân phía sau giữ chặt cổ chân ép sát vào lồng ngực, tạo thành một tư thế mở rộng bản thân mà anh không thể phản kháng.

"Chiến ca, sướng không? Hai Nhất Bác đều đang phục vụ anh, thích không?"

Dương vật đang ngẩng cao thình lình bị sự ấm áp bọc lấy. Môi lưỡi vụng vể học theo bộ dạng của Tiêu Chiến trong ký ức. Điềm Điềm cẩn thận liếm qua vách quy đầu, đầu lưỡi đánh vòng ngậm lấy quy đầu căng bóng no đủ, đôi môi xinh đẹp ngậm lấy dương vật rồi lại phun ra.

Răng thỏ không khống chế được lực đạo, cắn rách môi của Vương Nhất Bác. Tơ máu thuận theo đôi môi sưng đỏ chảy ra ngoài, vị rỉ sắt nhất thời lan đầy trong khoang miệng. Từ trước đến giờ chưa được khẩu giao và cắm huyệt cùng lúc, Tiêu Chiến bị dọa vừa khóc lớn vừa đẩy hai người ra. Chu môi mềm nhũn cầu xin tha thứ, bộ dạng hệt như sắp bị chơi hư.

"Điềm Điềm đừng bị anh ấy lừa, Chiến ca thật sự rất thích đó."

Vương Nhất Bác cắn răng cắm dương vật sâu vào trong. Bên trong thật nóng thật chặt, từng tầng da thịt đang cố gắng đẩy Vương Nhất Bác ra ngoài, khi hắn dừng lại, lại từ từ hút vào trong. Chỗ giao hợp như đang dung hòa dính liền lấy nhau. Gương mặt của Vương Nhất Bác dính đầy mồ hôi lấp lánh, lòng bàn tay đang giữ chặt eo của Tiêu Chiến cũng ướt đẫm không thôi. Cơ thể Tiêu Chiến không thể chống cự nổi hưng phấn mà run lên. Người bị thao mở lần nữa phát ra tiếng rên rỉ. Ánh mắt Tiêu Chiến mê mang, hai mắt ngấn lệ, nhìn một lớn một nhỏ thác loạn kêu Điềm Điềm, Nhấc Bác thật giỏi.

Tràng đạo dính dấp mềm mại kẹp chặt lấy Vương Nhất Bác không ngừng đưa đẩy. Hai túi nang đập lên cánh mông dính đầy dâm thủy lấp lánh, vang vọng khắp phòng. Tiêu Chiến sung sướng không thôi, miệng nhỏ phía dưới có dương vật. Dương vật phía trước lại bị miệng thao, đôi chân thon dài quấn chặt lấy cổ của Tiểu Mẫu Đơn. Một tay chụp lấy mái tóc bạch kim giữa hai chân, một tay ôm chặt lấy cánh tay của Vương Nhất Bác rên rỉ không ngừng.

Khi Tiêu Chiến bắn tinh, Vương Điềm Điềm còn chưa kịp chuẩn bị. Tinh dịch của ca ca xinh đẹp không phải bắn mạnh ra ngoài, mà chảy ra như sữa. Dịch thể màu trắng thuận theo mã mắt chảy ra ngoài, không có mùi vị gì quá lạ, cậu cũng không ghét bỏ. Vương Điềm Điềm ngậm lấy toàn bộ tinh dịch rồi nuốt xuống. Cậu còn sợ ca ca vẫn chưa bắn hết, hóp lấy quai hàm mạnh mẽ hút lấy quy đầu.

Tiêu Chiến run rẩy tựa như bị bật lên một cái công tắc nào đó. Tiếng rên đều nâng cao một tông. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy quy đầu tê dại, càng bị hút sâu vào, hận không thể hút luôn cả não đi. Phản ứng của người ở giữa càng ngày càng lớn, hai mắt đẫm lệ kêu lớn, cong mông. Gương mặt xinh đẹp thậm chí có hơi vặn vẹo dữ tợn.

"Không. . . . Không được, Nhất Bác, sắp ra. . . ."

Vương Điềm Điềm kinh ngạc buông ra dương vật ra, nhìn Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng rồi càng đâm lộng kịch liệt hơn.

"Điềm Điềm hút quy đầu của Chiến ca thêm một lát, để Chiến ca tiểu ra cho cậu xem được không?"

Lúc này hai người đàn ông dường như đã cùng chung chiến tuyến. Không để tâm đến đôi chân không còn khí lực đang đạp loạn của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nghiêng đầu cắn lên cổ của anh, Vương Điềm Điềm sống chết giữ chặt xương chậu của bạn trai tương lai, ngậm lấy quy đầu vừa liếm vừa mút.

Dương vật đang trong quá trình hồi phục lại còn bị việc cắn hút thái quá kích thích. Huống hồ Vương Nhất Bác còn không thành thật bóp nắn hai tiểu anh đào phía trước, kích thích đến mức nước mắt anh rơi xuống. Lông bụng cọ lên bụng dưới và cuộn lại thành một đoàn, sóng thịt co rút nổi lên, một bộ dạng vô cùng đáng thương.

Vương Nhất Bác đè nén vài tiếng thở dốc, tiếp tục chôn sâu vào trong. Chỉ đạo Điềm Điềm hút làm sao để anh nhanh chóng bỏ vũ khí đầu hàng. Cậu nghe lời dùng đầu lưỡi mạnh mẽ ấn vào vách quy đầu, răng nanh nhè nhẹ cọ qua quy đầu. Không chịu nổi được mấy phút, Tiêu Chiến liền thét lên bắn ra một bãi nước tiểu, tưới ướt cơ thể Tiểu Mẫu Đơn.

"Điềm Điềm, tiếp tục ấn đáy chậu của Chiến ca, ca ca sẽ vừa phun nước tiểu vừa bắn tinh."

Tò mò nuốt ngụm nước bọt nhưng Tiểu Mẫu Đơn không dám tiếp tục. Dương vật cứng rắn nhìn hai người họ đang không kiêng kỵ bất cứ thứ gì. Ca ca xinh đẹp kêu gào tựa như sắp chết, âm thanh khàn khàn triền miên, cực kỳ câu nhân, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi, đôi mắt phượng phiếm hồng trợn trắng, tựa như sắp bị thao ngốc.

Từng đợt từng đợt dịch ruột non bị đục ra, cho đến khi Vương Nhất Bác gầm nhẹ một tiếng bắn đầy trong cơ thể anh. Tiêu Chiến dần dần bình ổn, mềm nhũn nằm trong ngực Vương Nhất Bác nói thật thích, thật thoải mái.

Bầu không khí tình hữu độc chung bao bọc lấy hai người, đem thiếu niên ngăn cách ở bên ngoài.

"Em năm mười tám tuổi có khiến Tiêu lão sư thỏa mãn không?"

Vuốt vuốt sợi tóc đen hơi dài của người yêu, Vương Nhất Bác không cam lòng cắn lấy vành tai của anh.

"Còn hơi thiếu sót một chút."

Tiêu Chiến để mặc Vương Nhất Bác tức giận. Hắn tựa như cún con không uống được sữa, nổi điên làm loạn nhưng lại không có lực sát thương gì.

"Lần đầu tiên mà, Chiến ca thông cảm một chút, em để nó lần sau cố gắng hơn."

Ừ thì Vương Nhất Bác nói thế, nhưng hắn vẫn luôn ngấm ngầm ra oai. Dương dương tự đắc liếc nhìn người ngồi dưới sàn. Vương Điềm Điềm vẫn còn giữ chặt mắt cá chân của Tiêu Chiến, cúi thấp đầu, một giọt lệ nóng bỏng rơi trên bắp chân trắng bóng.

Ngẩng đầu trừng người đang hiếu thắng kia, Tiêu Chiến làm ổ trong ngực Vương Nhất Bác, vươn tay kéo Tiểu Mẫu Đơn lên, để nam hài vừa thành niên rúc trong ngực mình.

Bất luận khi nào, Vương Nhất Bác đều là của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro