Thương Hải Nhất Tiếu

"Trần tình lệnh" phát sóng là thời điểm Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bạo hồng. Trên mạng xã hội, truyền thông, nhiệt sưu cùng nhân khí tăng vọt. Hiệu ứng "Vong Tiện" cùng với cử chỉ mờ ám của hai người từ phim ra tới ngoài đời khiến cho cộng đồng fanship "Bác Quân Nhất Tiêu" càng nảy sinh mạnh mẽ.

Rời khỏi đoàn phim, thời gian Vương Nhất Bác gặp được Tiêu Chiến ngày càng ít. Tuy mỗi ngày đều thông qua Webchat nhắn tin cùng gọi điện cho anh nhưng cảm giác thiếu đi người con trai ôn nhu ấm áp bên cạnh vẫn là khó có thể quen ngay được. Tiêu Chiến cũng rất biết cách an ủi bạn nhỏ sinh năm 97 của anh, mỗi lần gặp nhau đều để mặc bạn nhỏ đó làm loạn, mỗi lần đều dùng rất nhiều các an ủi người kia.

Thời gian quảng bá phim bắt đầu, Vương Nhất Bác như nấm mọc sau mưa cả tinh thần lẫn thể xác liền đạt trạng thái full năng lượng, chỉ hận lần phỏng vấn cùng fanmeeting không mau tới để cậu có thể cùng anh đường đường chính chính xuất hiện trước con mắt của công chúng.

Không chỉ có vậy, Vương Nhất Bác còn ấp ủ một ý niệm to lớn: Đem Tiêu Chiến tới Thiên Thiên Hướng Thượng!

Lại nói Hồ Nam papa cũng thực hiểu lòng người, không chỉ để cậu đem anh về Thiên Thiên Hướng Thượng còn để hai người tham gia Khoái Lạc Đại Bản Doanh.

Thời điểm anh cả trong Thiên Thiên huynh đệ - Uông Hàm nói với Vương Nhất Bác tin này, cậu thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên rồi.

Tận lực khống chế khoé môi muốn cười tới co rút, Vương Nhất Bác xúc động ôm Uông Hàm gọi một tiếng "Hàm Ca" rồi nhanh như chớp lao vào trong phòng nghỉ ở cuối hành lang, đem cửa khoá trái lại kích động gọi cho bảo bối của cậu.

"Chiến ca tuần sau cùng em đi ra mắt trưởng bối!"

Ra mắt... TRƯỞNG BỐI???!!!
..
......
........
Tiêu Chiến cho tới tận lúc ngồi trong phòng nghỉ của đài Hồ Nam, tâm trạng vẫn còn bồn chồn không yên.
Cảm giác có chút giống... Lần đầu ra mắt nhà trai vậy. (>.<)
Lần đó Vương Nhất Bác gọi điện tới, anh còn tưởng cậu chỉ giỡn chơi. Ai ngờ hai ngày sau trợ lý liền đưa anh lời mời của đài Hồ Nam. Tiêu Chiến không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý. Đồng ý xong liền rơi vào cái trạng thái này.
Chính là không biết phải làm sao mới tốt.
Chính là chỉ muốn nhanh chóng gặp được người kia.
Thật may là cảm giác khó chịu này rất nhanh liền biến mất. Các huynh đệ của Nhất Bác rất đễ tính, đối với anh cũng cực kỳ tốt. Chuyện của hai người tuy không ai nhắc tới nhưng nhìn ánh mắt của Thiên Thiên huynh đệ, anh đoán chắc tám, chín phần rằng mọi người đều biết rồi.
Tảng đá trong lòng bỏ xuống rồi, quá trình quay cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi vì Tiêu Chiến đến rồi, tâm trạng của Vương Nhất Bác giống như được tưới gió xuân làm cái gì cũng cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Cả chương trình quay liên tục mấy tiếng đồng hồ cũng không hề than một câu. Ánh mắt lúc nào cũng đặt trên người anh lớn, một phân cũng không muốn rời.
Lo lắng anh bởi vì lần đầu tiên một mình tới " Thiên Thiên Hướng Thượng" mà căng thẳng, lúc dừng quay liền chạy tới chỗ anh hỏi han.
Đại lão sư cùng Uông lão sư ra hiệu mấy lần Vương Nhất Bác mới nhớ ra nhiệm vụ làm MC của mình.
Tập " Thiên Thiên Hướng Thượng" này quay xong, như thường lệ lại là tối muộn. Tiêu Chiến sau khi đi ăn lẩu với "trưởng bối" của Vương Nhất Bác liền theo cậu trở về khách sạn.
Nói là Bác, Chiến mỗi người một phòng riêng nhưng Vương Nhất Bác lại nhất quyết mọc rễ ở phòng anh nhất quyết không chịu đi.
Cậu ở đằng sau ôm lấy Tiêu Chiến, cằm đặt trên vai anh xấu xa cắn một ngụm. Cắn xong còn không nặng không nhẹ để lại một dấu hồng hồng.
Tiêu Chiến cả người nhưng bị điện xoẹt qua, run rẩy nhìn ra phía cửa ra vào.
"Em khoá trái cửa rồi." Vương Nhất Bác hai tay sờ loạn trên người anh nhỏ giọng nói.
"Anh còn chưa tắm."
Tiêu Chiến giữ lấy tay cậu, má hơi ửng đỏ.
Vương Nhất Bác dừng lại động tác, cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến kéo anh vào nhà tắm.
Tiêu Chiến còn chưa hiểu chuyện gì đang sắp sảy ra, trong nháy mắt quần áo đã bị người kia cởi bỏ tiếp theo đó một trận mát lạnh ập tới.
Vương Nhất Bác đứng dưới vòi nước, chầm chậm đem quần áo toàn bộ thoát ra, để lộ cơ thể săn chắc.
Cậu tiến về phía anh dịu dàng hôn xuống. Hai tay lần theo đường cong của cơ thể tới nơi mềm mại của anh, khẽ bóp.
Tiêu Chiến a một tiếng, đem cơ thể bị sờ tới nóng rực áp vào lồng ngực lành lạnh của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tắt vòi nước, tay trái nắm lấy tay anh tới trên mệnh căn của mình giọng nói càng trầm:
" Chiến ca... Giúp em có được không?"
Tiêu Chiến về mặt này vẫn là không biết nhiều. Lần đầu nắm lấy tiểu Nhất Bác dùng lực hơi quá khiến cậu hít một hơi khí lạnh. Bất quá Tiêu Chiến là người có năng lực học tập và thích ứng rất mạnh, lần thứ hai nắm lấy Tiểu Nhất Bác lực đạo cũng giảm đi vài phần, hơn nữa còn nhẹ nhàng xoa nắm hai túi nhỏ. Bỗng dưng Tiêu Chiến đột ngột cúi đầu, môi mỏng hôn xuống từng tấc một của Tiểu Nhất Bác. Anh xấu xa cắn nó một cái rồi đem tiểu Nhất Bác nuốt vào rồi lại nhả ra.
Vương Nhất Bác gầm một tiếng, đem bạch dịch bắn ra. Tiêu Chiến cau mày, đem toàn bộ thứ này nuốt xuống.
" Đừng nuốt."
Vương Nhất Bác giọng khàn khàn, ngồi xuống trước mặt anh nói.
Tiêu Chiến lắc đầu cười: " Nuốt rồi."
Mặt Vương Nhất Bác hơi khó coi, vừa định mở miệng  Tiêu Chiến đã choàng tay lên cổ cậu ủy khuất gọi: "Nhị ca ca~"
Sợi dây lý trí trong đầu Vương Nhất Bác bùm cái liềm đứt sạch. Cậu đem môi anh ngậm lấy, điên cuồng cắn xé. Tay phải ôm lấy eo anh, tay trái đặt ở cửa động nhỏ hẹp bắt đầu thăm dò.
Ước chừng nơi kia đã khuyếch trương đủ lớn, Vương Nhất Bác nhấc mông anh lên một lần đâm đến tận cùng.
Cậu đẩy anh nằm xuống, bắt đầu ra vào.
Nội tràng gồ ghề bao lấy cự vật to lớn mỗi lần tiếng nhập đều khiến cho người ta muốn hồn bay phách tán.
"Nhất Bác~ ah~ nhẹ một chút...."
" Ah~ Không được... nhanh quá rồi ... Vương lão sư~ Bác đệ..... thế này sẽ hỏng mất...."
Cảm giác đau đớn bị thay bằng sung sướng cùng thoải mái, Tiêu Chiến đưa tay luồn vào trong tóc của Nhất Bác giọng nói đứt đoạn cùng tiếng ngâm nga càng thêm mê người.
Tiếng va chạm cơ thể cùng tiếng nước không ngừng vang lên bạch bạch đâm mị.
Vương Nhất Bác hôn khắp nơi trên người anh, mỗi nơi đi qua đều để lại một vệt xanh tím. Phía dưới mỗi lần ra vào đều đem tiểu Nhất Bác tiến vào nơi sâu nhất của anh. 
Cậu ôm lấy Tiêu Chiến mặt vương đầy nước ở phía trước, thúc mạnh đem bạch dịch lần nữa bắn vào sâu bên trong anh.
Tiêu Chiến bám chặt lấy lưng Vương Nhất Bác, để lại mấy vệt hồng chằng chịt.
Hai người từ trong nhà tắm dây dưa tới tận ngoài sofa, rồi lại từ sofa lên tới giường ngủ.
Bắn ra chỗ bạch dịch cuối cùng, tiểu Nhất Bác vẫn chôn ở trong cơ thể anh không chịu ra. Tiêu Chiến mệt mỏi quá độ thấy Vương Nhất Bác không động nữa liền dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Vương Nhất Bác đem mặt anh hôn loạn rồi chống tay ngắm anh, hồi lâu sau cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
~~~
Sáng hôm sau Tiêu Chiến vẫn là người dậy sớm nhất. Anh vừa cựa quậy cả người liền giống như bị dòng điện chạy qua.
Vừa đau vừa thoải mái.
Lúc này anh mới phát hiện, bạn nhỏ xấu xa sinh năm 97 kia vẫn còn để lại tiểu đệ đệ ở trong cơ thể anh. Mà bây giờ, tiểu đệ đệ kia lại muốn phản ứng rồi!
Động tĩnh của anh không lớn nhưng vẫn khiến Vương Nhất Bác thức giấc. Cậu đổi tư thế của hai người thành Tiêu Chiến nằm bên trên rồi vui vẻ hôn trán anh, nói:
" Chiến ca chào buổi sáng."
Tiêu Chiến không thèm đáp lời cậu.
Vương Nhất Bác lại nói: " Hay là hôm qua quá mức kịch liệt nên..."
Chưa nói hết câu đã bị anh lườm, Vương Nhất Bác rất ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tiêu Chiến lẩm bẩm: " Lưu manh!"
Vương Nhất Bác tỏ vẻ vô tội: " Là anh biết em không thích Lam Vong Cơ còn cố tình chọc em. Còn học theo Ngụy Anh làm càng nữa."
Tiêu Chiến vốn định cà khịa lại cậu nhóc này mấy câu nhưng lại nghĩ đến cái eo già của mình không chịu nổi tra tấn nữa liền giơ cờ trắng đầu hàng.
Anh nói: " Anh sai rồi, Vương lão sư, Bác đệ, tha cho cái thân già là anh đi."
Tiêu Chiến làm nũng, Vương Nhất Bác quân chưa đánh đã tan, lập tức biến trở về mode cún con cười hề hề nói: " Chiến ca, ngay từ lần đầu gặp anh ở " Thiên Thiên Hướng Thượng" em đã tương tư anh rồi."
Tiêu Chiến quên cả sửng sốt.
Tựa như nhớ ra cái gì đó, anh đột nhiên cười khúc khích.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi: " Có chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến gật đầu cảm thán: " Chỉ là cảm thấy nhân sinh quả thật kỳ diệu."
Thiếu niên anh lần đầu gặp ở vườn hoa cải năm nào vốn tưởng chỉ là người dưng lướt qua nhau cuối cùng lại trở thành người anh yêu nhất.
Người vốn tưởng chỉ là bạn diễn bình thường lại trở thành người trong lòng.
Lại còn đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt.
Nhân sinh như vậy còn chưa đủ kỳ diệu sao?





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro