Chương 68: Hoàn TG3


Ai sủng hạnh ai, trong mắt Vượng Hỉ không có gì khác biệt.

Điều khiến hắn ta ngạc nhiên là, trong mắt bệ hạ lại mang theo ý cười.

Dù Cẩm Trúc không có ở đây, xung quanh cũng không có tai mắt giám sát, bệ hạ khi nhắc đến Cẩm Trúc, trong mắt vẫn mang theo ý cười.

Giống như việc ở bên Cẩm Trúc, ngủ chung giường, thân mật đến cực điểm... đối với bệ hạ mà nói, đây đều là những chuyện rất vui vẻ.

Hắn ta nhớ lại đêm qua, bệ hạ từng tiếng gọi "vương thúc", hoặc gấp hoặc chậm, hoặc nhẹ hoặc trầm, hoặc lên hoặc xuống.

Mỗi tiếng đều mang theo rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc nghi ngờ, căng thẳng luống cuống, nôn nóng thúc giục, vui mừng sung sướng, cố ý trêu đùa, quyến luyến ỷ lại... duy nhất không có đau khổ và tủi nhục.

"Bệ hạ, thích Nhiếp chính vương sao?" Vượng Hỉ nhỏ giọng nói ra phỏng đoán mà hắn ta không bao giờ dám nghĩ tới.

"Thích sao..." Trì Nguyễn Phàm nhìn về phía đèn lồng trên bàn.

Hoàng đế nắm giữ quyền lực thiên hạ không nên dễ dàng bộc lộ sở thích của mình, nhưng hoàng đế chìm đắm trong hưởng lạc có người nuôi dưỡng che chở thì có thể.

"Thích," Trì Nguyễn Phàm chậm rãi nói, giống như đang trả lời Vượng Hỉ, lại giống như đang trả lời chính mình.

·

Sau khi nhận ra mình thích Cẩm Trúc, Trì Nguyễn Phàm càng quan tâm đến Cẩm Trúc hơn.

Đặc biệt là quan tâm đến sức khỏe của Cẩm Trúc hơn.

Cẩm Trúc là võ tướng xuất thân, thân thể cường tráng, nhưng dù sao cũng lớn hơn hắn mười tuổi, mỗi ngày phải bận rộn nhiều việc hơn hắn năm đó.

Năm đó Trì Nguyễn Phàm chỉ cần xử lý triều chính phê duyệt tấu chương, buổi tối xem xong tấu chương là có thể nghỉ ngơi.

Cẩm Trúc phê duyệt xong tấu chương lại không ngủ, còn phải cùng hắn tiến hành một hai hoạt động, thậm chí ban ngày còn tranh thủ thời gian cùng hắn dùng bữa.

Cứ tiếp tục như vậy, Trì Nguyễn Phàm sợ Cẩm Trúc sẽ mệt chết trên ngự án sớm hơn cả hắn năm đó.

Thế là, Trì Nguyễn Phàm bắt đầu nghiên cứu dưỡng sinh.

Ngoài ra, khi Cẩm Trúc nghỉ ngơi mà nhắc đến một số chuyện phiền phức trong triều chính, hắn cũng sẽ giúp y nghĩ ra cách giải quyết.

Cẩm Trúc rất nhanh phát hiện ra sự thay đổi của Trì Nguyễn Phàm.

Đầu tiên là về sở thích.

Kể từ sau khi gặp thích khách ở Lê Viên, tiểu hoàng đế đã không còn sở thích xem kịch nữa.

Mỗi ngày không phải ở thư phòng xem thoại bản, thì là ở ngự hoa viên câu cá, còn thường xuyên bàn luận với y về đạo dưỡng sinh.

Tuổi còn trẻ, mà lại sống như một ông già lớn tuổi.

Cẩm Trúc trước mặt tiểu hoàng đế cái gì cũng chiều theo hắn.

Cho uống trà dưỡng sinh thì uống trà dưỡng sinh, cho bồi bổ thì bồi bổ, cấm dục thì không được, gần ba mươi năm chưa từng cảm nhận được niềm vui của chuyện đó, một khi nếm thử mùi vị yêu đương, sao có thể kiềm chế được.

Cũng may tiểu hoàng đế đang ở độ tuổi tráng niên hừng hực khí huyết, cũng không kiềm chế được.

Chỉ nhắc một lần, hai người đã ngầm hiểu vứt bỏ phương pháp dưỡng sinh đó ra sau đầu.

Cuộc sống như vậy, đối với một người trẻ tuổi thích náo nhiệt mà nói, vẫn có vẻ nhàm chán.

Rời khỏi Triều Dương điện, Cẩm Trúc triệu tập thân tín bàn bạc.

"Người trẻ tuổi thích, có thể giết thời gian, không khiến người ta cảm thấy nhàm chán, còn phải là đồ chơi được ở nhà..."

Mấy vị đại thần trung thành với Cẩm Trúc nhìn nhau, cuối cùng, một người lên tiếng hỏi: "Xin hỏi vương gia, người trẻ tuổi mà ngài nói, có quan hệ gì với ngài?"

"Bọn thần không có ý mạo phạm, chỉ là tặng quà phải dựa vào quan hệ đôi bên để tặng."

Cẩm Trúc nhìn người kia một lát, nửa ngày sau mới nói: "Là... người ta yêu thích."

Người kia vuốt râu chậm rãi gật đầu.

Hiểu rồi, vương gia đây là sợ phu nhân nhà mình buồn chán, tìm trò vui cho phu nhân đây mà.

Khoan đã, vương gia hình như không có vợ con, cũng chưa từng nghe nói vương gia để ý đến tiểu thư nhà nào.

Chẳng lẽ... vương gia đã sớm kim ốc tàng kiều rồi?

Không ngờ Cẩm Trúc trông có vẻ nghiêm túc cổ hủ, cũng có mặt này.

Người kia vuốt râu, nói: "Người cả ngày bị giam cầm trong nhà sâu, rất cô đơn, cần có người bầu bạn. Vương gia công vụ bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên người mình yêu, chi bằng tặng nàng một con mèo con chó con."

Những người khác cũng phụ họa theo.

"Phu nhân nhà thần nuôi một con mèo con, con mèo đó thích quậy phá, khiến nụ cười trên mặt phu nhân nhà thần cũng nhiều hơn."

"Chó săn nhà thần sinh một ổ chó con, con trai con gái mỗi người ôm một con nuôi, trong nhà mỗi ngày đều rất náo nhiệt."

Cẩm Trúc nghe theo đề nghị của các thân tín.

Y không biết tiểu hoàng đế thích con vật gì, liền tìm mỗi thứ một ít, mang đến Triều Dương điện, để tiểu hoàng đế chọn một con thích mà nuôi.

Trong đám mèo con chó con ngoan ngoãn xinh đẹp, tiểu hoàng đế liếc mắt một cái đã chọn trúng một con vẹt lông trắng.

"Vẫn là vương thúc hiểu ta, ta sớm đã muốn nuôi một con chim rồi."

Trì Nguyễn Phàm nhìn con vẹt trắng trong lồng, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một vị đại học sĩ nội các của hắn ở kiếp trước nuôi một con chim, mỗi ngày đều mang theo khi thượng triều, cũng không mang vào điện, chỉ giao lồng chim cho tiểu thái giám ôm ở ngoài cửa điện, tan triều lại xách về.

Con chim đó cực kỳ thông minh, biết học tiếng người, sau khi thả bay, chỉ cần đưa tay ra, nó sẽ bay về đậu trên tay người.

Lúc đó Trì Nguyễn Phàm đã muốn nuôi một con chim rồi.

Nhưng nghe đại học sĩ nói chim cần chủ nhân bầu bạn lâu dài, hắn bận rộn triều chính, làm gì có nhiều thời gian bầu bạn với chim như vậy, chỉ có thể thôi.

Sau này các lão thần trong triều mỗi người một lồng chim, chỉ có Trì Nguyễn Phàm là không có, tức giận đến mức hắn ra lệnh cấm các triều thần mang chim vào cung.

Cẩm Trúc cái gì cũng chiều theo Trì Nguyễn Phàm, thích chim thì giữ chim lại.

Chỉ là từ đó về sau, tiểu hoàng đế sống cuộc sống câu cá dắt chim, còn giống ông già hơn cả trước đây.

Trì Nguyễn Phàm mặc kệ người khác nghĩ gì, nghiêm túc nuôi vẹt.

Mỗi ngày tự tay cho chim ăn, thời tiết đẹp thì dẫn nó ra ngoài dạo chơi.

Một ngày nắng đẹp, Trì Nguyễn Phàm để vẹt trắng đậu trên tay, dẫn nó ra ngự hoa viên, dắt chim đi dạo.

Sau hơn nửa tháng tự tay nuôi nấng, con chim này đặc biệt thân thiết với hắn, có thể làm được vẫy tay gọi thì đến, vẫy tay đuổi thì đi.

Trì Nguyễn Phàm nghĩ rằng cảnh sắc ngự hoa viên đẹp, mà địa điểm lại rộng rãi, có thể để con chim này luyện tập khả năng bay lượn.

Nó cả ngày ở trong điện, càng ăn càng béo, sắp bay không nổi rồi.

"Con bay thêm một vòng nữa đi, bay thêm một vòng nữa ta sẽ dẫn con về."

Trì Nguyễn Phàm thương lượng với chim, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến sau lưng.

"Vi thần tham kiến bệ hạ," Người kia nhỏ giọng nói.

Trì Nguyễn Phàm quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc của Thượng thư bộ Lễ hiện ra trước mắt.

Hắn nhìn xung quanh, thấy chỉ có Vượng Hỉ đứng canh ở đằng xa, liền hỏi: "Sao ngươi vào được đây?"

Để không gặp triều thần, Trì Nguyễn Phàm cố ý tránh tuyến đường ra vào cung của triều thần, nơi bọn họ đang đứng, đều thuộc phạm vi hậu cung.

Thượng thư bộ Lễ nói: "Bẩm bệ hạ, là Vượng Hỉ công công giúp đỡ."

Vượng Hỉ...

Trì Nguyễn Phàm nhớ ra rồi, mấy ngày trước Vượng Hỉ có nhỏ giọng nhắc đến gì đó, hắn không để ý lắm, nên cũng không để tâm.

Sơ ý rồi.

Dù năng lực của Vượng Hỉ bình thường, nhưng có chức phó tổng quản, lại có sự tin tưởng của hắn, Vượng Hỉ đã có thể làm được rất nhiều việc trong hoàng cung này.

Thật là đau đầu.

Thượng thư bộ Lễ không hiểu tâm tư của Trì Nguyễn Phàm, vẫn nói: "Nửa tháng nay Cẩm Trúc đều ngủ lại trong cung, đã không còn che giấu dã tâm của mình nữa, khiến bệ hạ chịu ủy khuất rồi.

"Thần và đại học sĩ bàn bạc, cuối cùng nghĩ ra một kế sách, có thể ép Cẩm Trúc không dám tùy ý như vậy, còn cần bệ hạ phối hợp."

Trì Nguyễn Phàm bất đắc dĩ day day mi tâm.

Vào ngày Thiên Thu Tiết, hắn và Cẩm Trúc thân mật như vậy, chính là muốn nói cho họ biết, hắn và Cẩm Trúc thân thiết như người một nhà, trung thành với Cẩm Trúc cũng giống như trung thành với hắn.

Trì Nguyễn Phàm tưởng rằng mình đã biểu đạt đủ rõ ràng rồi, sao phe bảo hoàng còn hoạt động mạnh hơn vậy?

"Hạ thượng thư," Trì Nguyễn Phàm thở dài một tiếng, nghiêm mặt nói: "Trẫm nói thật với ngươi, trẫm không muốn nắm quyền, chỉ muốn làm một hoàng đế bù nhìn phóng túng hưởng lạc."

"Bệ hạ sao lại..." Thượng thư bộ Lễ khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ nhìn xung quanh.

Bệ hạ đột nhiên nói ra những lời này, chẳng lẽ có tai mắt của Cẩm Trúc đang nhìn bọn họ?

Trì Nguyễn Phàm đợi Thượng thư bộ Lễ bình tĩnh lại, mới lạnh lùng nói tiếp: "Các ngươi đối địch với Cẩm Trúc, chính là không muốn trẫm có cuộc sống yên ổn, chính là đối địch với trẫm."

Giờ phút này, khí thế cao cao tại thượng nhiều năm của hắn bộc lộ không nghi ngờ gì.

Thượng thư bộ Lễ có thể cảm nhận được, câu nói cuối cùng của bệ hạ, đã ẩn ẩn mang theo sát khí.

Hắn ta sợ hãi quỳ xuống, nhất thời tâm thần hỗn loạn, không dám nói nhiều lời.

Trì Nguyễn Phàm rũ mắt nhìn đỉnh đầu Thượng thư bộ Lễ, chậm rãi nói: "Đây là lần cuối cùng, đừng có lần sau nữa."

Nói xong, Trì Nguyễn Phàm mang theo vẹt trắng rời đi.

Vượng Hỉ đứng cách đó không xa, nghe rõ ràng toàn bộ cuộc đối thoại, nhất thời có chút kinh nghi bất định.

Thấy bệ hạ quay người đi, hắn ta vội vàng đuổi theo.

"Vượng Hỉ, ngươi cũng vậy," Trì Nguyễn Phàm nói: "Không có lần sau nữa."

Vượng Hỉ há miệng, muốn khuyên bệ hạ một câu, đừng vì tình cảm nam 'nam' mà từ bỏ đại nghiệp.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo của hoàng đế, hắn ta chỉ có thể run rẩy nói: "Vâng, bệ hạ."

Những cơ hội này, là Trì Nguyễn Phàm nhìn vào tình nghĩa kiếp trước mà nói cho họ.

Nếu có người cố chấp lay động chính quyền của Cẩm Trúc, uy hiếp đến cuộc sống yên bình của hắn, dù Cẩm Trúc không ra tay, hắn cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ.

Chuyện triều chính, Trì Nguyễn Phàm không lo lắng lắm.

Kẻ sĩ làm phản, ba năm chẳng nên công cán*.

*Thành ngữ tục ngữ của TQ, câu này thường được dùng để chỉ những người có kiến thức nhưng thiếu khả năng hành động, hoặc để chế giễu những kế hoạch, dự định thiếu tính khả thi.

Cẩm Trúc vỗn dĩ xuất thân là võ tướng, binh quyền Đại Tấn bị y nắm chặt trong tay, phe bảo hoàng muốn đấu với Cẩm Trúc quá khó.

Năm đó hắn sở dĩ có thể lật đổ Cẩm Trúc, điểm quan trọng nhất, là mượn lúc Cẩm Trúc dẫn quân xuất chinh, đoạt lại binh quyền cấm quân.

Vào ngày Thiên Thu Tiết, sứ thần các nước bị chấn nhiếp, nên trong thời gian ngắn không có quốc gia nào nhảy ra khai chiến.

Cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, đã sớm không còn.

Trong cung đâu đâu cũng là người của Cẩm Trúc, chuyện thượng thư bộ Lễ gặp hắn, Trì Nguyễn Phàm không rõ Cẩm Trúc có biết hay không.

Hắn thả vẹt vào lồng, sai Vượng Hỉ mang về, còn mình đến ngự thư phòng.

Không biết có phải Cẩm Trúc cố ý dặn dò hay không, lần này Trì Nguyễn Phàm vào ngự thư phòng không gặp bất kỳ cản trở nào.

Cẩm Trúc ngồi sau ngự án, đang nhíu mày suy nghĩ gì đó trước một bản tấu chương.

Ngoài ra, trong điện không có ai khác.

Trì Nguyễn Phàm khẽ bước chân đến gần, nhưng vẫn bị phát hiện, Cẩm Trúc ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút kinh ngạc và vui mừng, "Bệ hạ sao lại đến đây?"

"Đến xem người."

Trì Nguyễn Phàm đi đến sau lưng Cẩm Trúc, cúi người ôm lấy Cẩm Trúc, nhẹ nhàng ghé lên vai y.

Hắn không thể nói thật chuyện vừa rồi cho Cẩm Trúc, chuyện đó sẽ liên quan đến quá nhiều thứ, quá nhiều người.

Nhưng hắn lại lo lắng Cẩm Trúc biết gì đó, trong lòng sinh nghi, ảnh hưởng đến quan hệ giữa họ.

Vương thúc của hắn, trông thì sắt đá cứng rắn, nhưng đôi khi lại nhạy cảm đến không ngờ.

Lúc trước chỉ thấy hắn đốt một tờ giấy, đã ban ngày ban mặt, đè hắn lên bàn phát điên ôm hôn.

Trong mắt Cẩm Trúc mang theo ý cười.

Y hơi nghiêng đầu, chạm vào má Trì Nguyễn Phàm.

Hai người nhẹ nhàng cọ xát một lúc, giữa lông mày và khóe mắt đều lộ ra vẻ thân mật.

Cảm nhận được làn da non mềm của tiểu hoàng đế, ngửi thấy mùi long diên hương say lòng người trên người hắn, Cẩm Trúc vội vàng nhắm mắt lại, đè nén ý nghĩ điên cuồng muốn làm gì đó trong ngự thư phòng.

Ánh mắt rơi vào tấu chương, để chuyển hướng sự chú ý, Cẩm Trúc khẽ ho một tiếng, nói: "Giang Châu cứ cách vài năm lại bị lũ lụt một lần, bệ hạ có phương pháp trị thủy nào không?"

Lũ lụt...

Trì Nguyễn Phàm đặt cằm lên vai Cẩm Trúc, nhiều ký ức hiện lên trong đầu.

Lũ lụt cùng với hạn hán, châu chấu, được gọi chung là ba đại thiên tai, khi hắn thân chính đã xử lý không biết bao nhiêu lần, đã sớm thành thạo.

Nghe Cẩm Trúc hỏi, Trì Nguyễn Phàm không nghĩ nhiều, trực tiếp nói ra kinh nghiệm kiếp trước của mình.

"Lũ lụt khó tránh khỏi, chỉ có thể phòng ngừa sớm, cố gắng giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất."

"Ví dụ như lập kho lương công, tích trữ lương thực để cứu tế khi gặp thiên tai. Xây dựng thủy lợi, khơi thông sông ngòi, gia cố đê điều để phòng chống lũ lụt...

"Đúng rồi, huyện lệnh ở huyện Vũ trị thủy rất giỏi, sắp xếp cho hắn rèn luyện vài năm, có thể đảm nhiệm chức Thượng thư bộ Công."

Trì Nguyễn Phàm nói một tràng dài, thấy Cẩm Trúc không lên tiếng, hắn thò đầu ra nhìn, liền chạm phải ánh mắt phức tạp khó hiểu của Cẩm Trúc.

Lại đến nữa rồi...

Trì Nguyễn Phàm đầy bất đắc dĩ.

——Ngươi bảo ta nói, ta cũng đã tốt bụng nói hết cho ngươi rồi, ngươi lại không vui, làm khổ nhau chi vậy?

Trì Nguyễn Phàm ngẩng đầu nhìn, xác nhận trong ngự thư phòng chỉ có hai người bọn họ.

Hắn đứng dậy, đi đến bên bàn, ngồi lên đùi Cẩm Trúc, vươn tay ôm cổ đối phương, hôn lên cằm hắn.

Cẩm Trúc giơ tay, ôm lấy hắn.

"Vương thúc."

Vừa gọi một tiếng, Trì Nguyễn Phàm đã bị Cẩm Trúc dùng môi lưỡi bịt miệng lại.

Trì Nguyễn Phàm vừa nhắm mắt đáp lại, vừa so sánh trong lòng, lời hắn vừa nói, và việc đốt thư ám hiệu lúc trước, tình tiết nào nghiêm trọng hơn, cái nào sẽ khiến Cẩm Trúc phát điên hơn.

Một nụ hôn kết thúc, hơi thở hai người hỗn loạn, quần áo xộc xệch.

Trì Nguyễn Phàm thấy Cẩm Trúc ôm hắn không nhúc nhích, liền rút ra kết luận trong lòng, xem ra tình tiết đốt thư ám hiệu lúc trước nghiêm trọng hơn.

Cẩm Trúc ôm thật lâu, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới chậm rãi buông tay, rũ mắt chỉnh lại quần áo xộc xệch cho Trì Nguyễn Phàm.

Y nhỏ giọng nói: "Thần biết bệ hạ thông minh, chỉ ở trong cung, khiến bệ hạ chịu ủy khuất rồi."

Trì Nguyễn Phàm nghi hoặc, ở trong cung có gì mà ủy khuất chứ?

Cẩm Trúc mím môi, hơi khó khăn nói: "Sau này... bệ hạ thường đến ngự thư phòng, cùng thần xem tấu chương nhé."

Xem tấu chương chỉ là sự khởi đầu.

Cẩm Trúc biết rõ, với sự thông minh của tiểu hoàng đế, và sự mềm lòng của mình, Cẩm Trúc sớm muộn gì cũng sẽ để tiểu hoàng đế cùng y thượng triều.

Lúc đó, chính là lúc bọn họ thực sự bắt đầu đấu trí.

Cẩm Trúc chỉ hy vọng mình có thể chống đỡ thêm một chút.

Chống đỡ đến khi y già yếu, chống đỡ đến khi bệ hạ không còn hứng thú với y nữa.

Có lẽ lúc đó, bệ hạ cũng có thể thực sự tự mình gánh vác mọi việc.

Nghe thấy thường đến ngự thư phòng xem tấu chương, Trì Nguyễn Phàm trực tiếp ngây người.

Ánh mắt hắn nhìn Cẩm Trúc đặc biệt đau khổ, như thể bị người yêu phản bội.

——Ta chỉ đưa ra một đề nghị thôi, ngươi đã muốn trừng phạt ta như vậy sao?!

Sao không chỉ phe bảo hoàng muốn hắn nắm giữ đại quyền, mà ngay cả Cẩm Trúc, cũng muốn hắn làm việc vậy?

Trì Nguyễn Phàm vừa gấp vừa tức, không khỏi nói: "Vương thúc, ta đã ngủ với người rồi, người vậy mà còn muốn ta làm chuyện này?"

Việc ngủ cùng nhau không liên quan đến việc lấy lòng Cẩm Trúc, đó là lựa chọn từ tận đáy lòng của hắn.

Nhưng Trì Nguyễn Phàm lúc này đang nóng nảy, nói chuyện có chút không kiêng nể gì.

Hàng mi rũ xuống của Cẩm Trúc nhanh chóng run rẩy, y chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên vai Trì Nguyễn Phàm, nói: "Xin lỗi, bệ hạ vẫn chưa thể trực tiếp thượng triều." Phải bắt đầu từ việc xem tấu chương.

Trì Nguyễn Phàm nhạy bén nắm bắt được trọng điểm, kinh ngạc nói: "Người còn muốn ta thượng triều?!"

Trì Nguyễn Phàm lập tức từ trên đùi Cẩm Trúc xuống, lùi lại mấy bước, nghiêm giọng nói:

"Ta nói cho người biết, chuyện này là không thể nào, ngự thư phòng ta không đến nữa, tảo triều cũng không thể thượng, người bỏ cái ý nghĩ đó đi! Trừ phi... trừ phi người bệnh đến mức không xuống giường được, nếu không đừng hòng đẩy công việc triều chính cho ta!"

Nói xong, Trì Nguyễn Phàm quay người rời đi.

Cẩm Trúc bị một tràng lời của Trì Nguyễn Phàm làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả khi Trì Nguyễn Phàm tức giận bỏ đi, cũng quên kéo người lại.

Ngự thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Cẩm Trúc ngồi một mình rất lâu, vẫn không dám tin những lời Trì Nguyễn Phàm nói ra.

Trì Nguyễn Phàm không thích xem tấu chương, càng không thích thượng triều, cũng không thích xử lý công việc triều chính.

Không đúng, đã không còn là phạm trù "không thích" nữa, mà là "kháng cự".

Tại sao lại như vậy? Cẩm Trúc không thể nào hiểu.

Thật sự có thể sao? Thật sự có người không yêu quyền thế sao?

Người đó còn là hoàng đế, chỉ cần tranh giành, là có khả năng có được quyền lực mạnh nhất thiên hạ.

Cẩm Trúc cố gắng kiềm chế suy nghĩ, vội vàng phê duyệt xong tấu chương, liền đứng dậy đi về phía Triều Dương điện.

Hôm nay Cẩm Trúc về sớm, trời còn chưa tối.

Trì Nguyễn Phàm đang trêu đùa con vẹt mới nuôi, thấy y bước vào, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, liền dời mắt đi.

Rõ ràng là vẫn còn giận dỗi.

"Bệ hạ," Cẩm Trúc ngồi xuống sau lưng Trì Nguyễn Phàm, vươn tay ôm lấy eo hắn.

Đám cung nhân lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dưới sự dẫn dắt của An Vĩnh Trung cúi đầu lui xuống.

Trước khi rời đi, An Vĩnh Trung còn kéo Vượng Hỉ đang đứng ngây ra, cưỡng chế kéo người đi.

Nhiếp chính vương và bệ hạ làm việc, ngươi đứng ở đây làm gì?

Nếu thật sự nhìn thấy gì hay nghe thấy gì đó, dù Cẩm Trúc không động đến ngươi, sau này bệ hạ cũng sẽ không giữ ngươi lại.

Trì Nguyễn Phàm rũ mắt nhìn bàn tay trên eo, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cầm gạo, nhìn con vẹt đứng trên tay hắn ăn.

"Thần...đã không hiểu tâm ý bệ hạ," Cẩm Trúc dừng lại một chút, không được đáp lại cũng không để ý, nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu bệ hạ không thích quyền thế, sao còn ở lại trong hoàng cung, ở lại bên cạnh thần?"

Chỉ là không thể ngủ được nếu không có y bên cạnh,chỉ riêng việc này thì không đủ để thuyết phục Cẩm Trúc.

"Vương thúc muốn nghe ta nói hết lòng hết dạ sao?" Trì Nguyễn Phàm nói.

"Thần muốn biết bệ hạ mong cầu gì."

Là người, đều có điều mong cầu.

Không yêu quyền thế, vậy điều gì khiến Trì Nguyễn Phàm ở lại?

Cẩm Trúc trước đây không dám dò hỏi suy nghĩ thật sự của Trì Nguyễn Phàm, y biết mình nắm giữ toàn bộ quyền lực trong tay, bệ hạ chắc chắn hận y.

Dù không bài xích sự thân mật của y, nguyện ý cùng y làm chuyện thân mật nhất thiên hạ, và có thể có được chút vui vẻ từ đó... sâu trong lòng Trì Nguyễn Phàm, chắc chắn cũng có hận ý và tủi nhục.

Nhưng bây giờ, Cẩm Trúc muốn biết một đáp án.

Dù đáp án đó có làm y tổn thương sâu sắc, y cũng sẽ không tiếc.

Trì Nguyễn Phàm đợi vẹt ăn xong gạo, đặt nó lên bàn, cầm khăn tay lau tay.

Sau đó, hắn bưng tách trà nóng bên cạnh, quay người đút cho Cẩm Trúc uống.

Cẩm Trúc nhìn Trì Nguyễn Phàm một cái, thuận theo hé môi, uống nửa tách trà.

Trì Nguyễn Phàm hỏi: "Vương thúc, trà này ngon không?"

Tất cả sự chú ý của Cẩm Trúc đều đặt trên người Trì Nguyễn Phàm, nào biết trà này ngon hay không, có thể nếm ra không có độc là tốt lắm rồi.

Cẩm Trúc cảm nhận dư vị trong miệng, vẫn nói: "Ngon."

Không đắng không chát, hương thơm vương vấn, chủ yếu là Trì Nguyễn Phàm tự tay đút, đương nhiên là ngon.

Trì Nguyễn Phàm cũng uống một ngụm, nói: "Trà cống Xuyên Ninh, mỗi năm chỉ sản xuất mười lượng, đều nhập vào hoàng cung."

"Đây là điều ta muốn," Trì Nguyễn Phàm nhìn Cẩm Trúc, nhìn chằm chằm vào mắt y, chậm rãi nói:

"Gấm vóc lụa là, ngọc thực trân tu, còn có... tuyệt sắc giai nhân."

Nói xong, Trì Nguyễn Phàm nghiêng người, khẽ mổ một cái lên môi Cẩm Trúc.

Cẩm Trúc khựng lại.

Nếu Trì Nguyễn Phàm muốn những thứ này, y đương nhiên sẽ đáp ứng hắn, cho hắn tất cả những thứ tốt nhất trên đời.

Nhưng...

"Thần không phải tuyệt sắc giai nhân" Cẩm Trúc nói.

Y cũng rất tuấn tú, về mặt dung mạo, có thể nói là được khen ngợi từ nhỏ đến lớn. Nhưng trước mặt hoàng đế, y cũng chỉ có thể tự xưng là không tệ.

Dung nhan của bệ hạ, mới là tuyệt sắc thế gian khiến phấn son thiên hạ lu mờ.

Trì Nguyễn Phàm không biết suy nghĩ trong lòng Cẩm Trúc, chỉ cho rằng Cẩm Trúc xuất thân võ tướng, không chấp nhận được cách hình dung này.

Hắn đổi giọng, nói: "Vương thúc anh tuấn dũng mãnh, khí vũ hiên ngang, ta rất yêu thích."

Cẩm Trúc siết chặt cánh tay.

Trì Nguyễn Phàm còn tưởng rằng y sắp hôn lên, lại thấy đối phương im lặng một lúc, mím môi nói: "Thần lớn tuổi hơn bệ hạ, sẽ già đi trước bệ hạ."

Trì Nguyễn Phàm: "..."

Bầu không khí tốt đẹp như vậy, ngươi lại đi xoắn xuýt mấy thứ này?

"Vương thúc, nói ra người có thể không tin, trẫm đã gần sáu mươi tuổi rồi."

Trì Nguyễn Phàm đã từng thấy dáng vẻ dung nhan mình già đi, cũng từng thấy dáng vẻ già đi của rất nhiều người, ai rồi cũng sẽ phải già đi.

Dung mạo đẹp hay không đẹp, cũng chỉ là một lớp da.

Điều hắn yêu, chưa bao giờ là lớp da đó.

Câu nói này của Trì Nguyễn Phàm không đầu không đuôi, lại hoang đường đến cực điểm, Cẩm Trúc lại đọc được ý của hắn từ trong đôi mắt ấy.

"Bệ hạ..."

Cẩm Trúc nâng mặt Trì Nguyễn Phàm, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trịnh trọng nói: "Gấm vóc lụa là, ngọc thực trân tu, và cả bản thân thần, tất cả đều thuộc về bệ hạ.

"Thần sẽ dùng tính mạng này, bảo vệ bệ hạ một đời phú quý vinh hoa, vô ưu vô lo."

Bầu không khí lại trở về.

Trì Nguyễn Phàm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, các loại lời thề "nắm tay người cùng người bạc đầu răng long" vang vọng trong đầu, lại cảm thấy nói câu nào cũng thiếu thiếu.

Hắn dứt khoát đưa tay giữ chặt gáy Cẩm Trúc, hôn lên.

Cẩm Trúc chuyên tâm đáp lại, dù giữa chừng cảm thấy trên đầu nặng thêm cũng không dừng lại.

Đợi khi hai người hơi tách ra, Cẩm Trúc liền nhìn thấy thứ khiến đầu y nặng thêm qua tấm gương đồng trên bàn đối diện.

Là con vẹt trắng mà Trì Nguyễn Phàm nuôi.

Con chim ngốc nghếch đó còn nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen láy nhìn bọn họ.

Cẩm Trúc không ngại bị một con chim vây xem, y vùi đầu vào cọ xát với Trì Nguyễn Phàm, khi lướt qua yết hầu của hắn, hỏi: "Con chim này thả ra ngoài, sẽ không bay mất sao?"

Trì Nguyễn Phàm nghe vậy liền híp mắt lại, vươn tay để con vẹt bay lên tay hắn, mỉm cười nói: "Nuôi quen rồi, còn rất nhận lồng, dù bay ra ngoài, đến tối cũng sẽ tự về lồng ngủ."

Cẩm Trúc cảm nhận yết hầu của Trì Nguyễn Phàm rung động, trong nháy mắt thất thần.

Y trước đây so sánh Trì Nguyễn Phàm với chim trong lồng, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy mình cũng là con chim đó.

Người nuôi chim và cũng là lồng chim của y, chính là người hắn đang ôm y trong lòng.

Cẩm Trúc đã "nuôi quen" Trì Nguyễn Phàm, đồng thời Trì Nguyễn Phàm cũng đã "nuôi quen" Cẩm Trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro