Chương 83: Mạt Thế 12
Tất cả mọi người trong đoàn xe đều bị nhiệt độ hạ thấp đột ngột làm cho tỉnh giấc.
Tỉnh dậy nhìn thấy mặt đất phủ một lớp băng dày cả gang tay, họ càng thêm ngơ ngác.
"Chuyện này là sao?"
"Kỳ lạ thật, chỉ có gần đây mới có băng, cách xa vài chục mét thì không thấy băng nữa.."
"Khỉ thật, lốp xe bị đóng băng rồi!"
Thanh niên ngồi ở ghế phụ vươn tay, nhặt lấy những tinh thể băng nhỏ xíu không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong xe, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau.
"Đội trưởng..."
Người đàn ông ở ghế sau liếc nhìn tinh thể băng kia, vẻ mặt trầm xuống nói:
"Tối qua có lẽ có thứ gì đó đã đến đây. Đi gọi tất cả mọi người dậy, hỏi xem có xe nào bị mất người không."
"Vâng! Đội trưởng!"
Thanh niên ôm súng nhảy xuống xe, đôi ủng giẫm lên lớp băng trơn trượt khiến anh ta suýt ngã.
Hắn ta vội vàng giữ vững bước chân, thấy đồng đội phần lớn đã tỉnh, liền đi đến bên chiếc xe việt dã màu đen đậu gần đó, gõ cửa sổ xe.
"Khụ, hai vị, hai người không sao chứ?"
Hắn ta vẫn nhớ trong xe này là một cặp đôi đồng tính, là một người hoàn toàn không thể hiểu nổi đàn ông sao lại có thể thích đàn ông, thanh niên chỉ đứng bên ngoài chiếc xe thôi đã có một thôi thúc kỳ lạ muốn nhanh chóng bỏ chạy.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Thanh niên nhìn qua cửa sổ xe đang hạ dần, thấy hai cái đầu dính sát nhau dưới tấm chăn, vội vàng nói:
"Hai người không sao là tốt rồi, tôi đi xem những người khác đây."
Nói xong, thanh niên giống như sợ nhìn thấy cảnh tượng gì đó khó coi, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Trì Nguyễn Phàm khẽ bật cười, đóng cửa sổ xe lại, đưa tay nhấc tấm chăn trên người hai người ra.
Chạy rồi thì tốt, quần áo anh và Cẩm Trúc đều mặc chỉnh tề, anh còn sợ đối phương nhìn kỹ sẽ phát hiện ra điều bất thường.
"Trúc Tử, em đói không?"
Trì Nguyễn Phàm khẽ chạm vào mí mắt Cẩm Trúc, ra hiệu cho cậu có thể mở mắt ra rồi, sau đó anh nghiêng người lấy một hộp thịt hộp từ trong thùng đồ ở ghế sau, nói:
"Nào, ăn chút gì lót dạ trước đã."
Trong thùng xốp ở ghế sau, anh còn cẩn thận bảo quản lạnh một ít thịt thỏ biến dị.
Nhưng hiện tại họ đang ở trong đoàn xe của người sống sót, rất có thể gần đó sẽ có những dị năng giả khác, Trì Nguyễn Phàm không muốn tùy tiện lộ dị năng của mình, chỉ có thể để Cẩm Trúc tạm thời ăn thịt hộp vậy.
May mắn thay, Cẩm Trúc không hề kén ăn, thịt gì cậu cũng đều chấp nhận.
Trì Nguyễn Phàm đặt hộp rỗng xuống, nhẹ nhàng lau miệng cho Cẩm Trúc, liền nghe thấy bên ngoài có người lên tiếng nói "Nghỉ ngơi một tiếng, một tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát".
Theo tiếng nói đó truyền đến, Trì Nguyễn Phàm cảm nhận được dao động dị năng rõ rệt.
Anh liếc nhìn ra ngoài qua gương chiếu hậu, liền thấy một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi xổm trên mặt đất.
Ngón tay người đàn ông chạm vào mặt băng, và ngay lập tức, một ngọn lửa nhỏ từ đầu ngón tay hắn lan tỏa ra, dưới sức nóng của ngọn lửa, lớp băng dần tan chảy.
Vậy mà thật sự có dị năng giả trong đoàn xe, và còn là dị năng giả hệ hỏa nổi tiếng với khả năng sát thương mạnh mẽ.
Cẩm Trúc vốn đang lười biếng dựa vào người anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu muốn nhìn ra sau.
Trì Nguyễn Phàm vội vàng ấn đầu Cẩm Trúc xuống, kéo cậu trở về trong vòng tay mình, khẽ lắc đầu với cậu, ra hiệu không được nhìn.
Dị năng giả hệ hỏa đang ngồi xổm trên mặt đất mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, hơi nghi hoặc quay đầu lại.
Không có gì cả.
...Chẳng lẽ hắn đã quá đa nghi sao?
Trong xe, Cẩm Trúc bị ngăn cản cũng không quấy, chỉ ngoan ngoãn ôm Trì Nguyễn Phàm chặt hơn.
Trong khoảng thời gian ở chung này, cả hai đều đang dần thích nghi với nhau.
Trì Nguyễn Phàm dần hiểu được tính cách và những sở thích kỳ lạ của Cẩm Trúc sau khi cậu bị zombie hóa, còn Cẩm Trúc cũng dần hiểu rõ những giới hạn mà Trì Nguyễn Phàm đặt ra.
Giới hạn của Trì Nguyễn Phàm là không được cắn hoặc cào rách da anh, cũng như không được coi dị năng giả loài người là mục tiêu săn bắt.
Hai điểm này, Cẩm Trúc đều cẩn thận không chạm vào.
Trì Nguyễn Phàm phát hiện Cẩm Trúc rất thông minh, cậu ấy dường như biết những dị năng giả kia là đồng loại của anh.
Hơn nữa, Cẩm Trúc không săn lùng dị năng giả, nhưng cậu lại tỏ ra vô cùng bài xích họ.
Khi gần đó xuất hiện dị năng giả, dục vọng chiếm hữu của Cẩm Trúc đối với anh sẽ đạt đến đỉnh điểm, ánh mắt không rời khỏi anh một khắc, dường như cậu ấy cảm thấy anh sẽ bỏ rơi cậu để đi theo những đồng loại dị năng giả kia.
"Anh vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em đâu." Trì Nguyễn Phàm nói.
Cẩm Trúc đương nhiên không hiểu được ý anh.
Cậu chỉ vùi đầu vào lòng anh, dùng đầu khẽ cọ xát vào các bộ phận trên cơ thể Trì Nguyễn Phàm, như muốn để lại mùi hương của mình trên người anh.
Trì Nguyễn Phàm mặc kệ cho cậu cọ xát.
Anh lấy hộp sắt đựng kẹo cao su từ trong túi Cẩm Trúc ra, chậm rãi đổ những viên tinh hạch vào lòng bàn tay.
Trong số những viên tinh hạch đổ ra, Trì Nguyễn Phàm nhanh chóng tìm thấy hai viên tinh hạch tối qua.
Một viên là tinh hạch hệ thủy cấp C, có màu xanh lam to bằng hạt đậu đỏ.
Viên còn lại là... một viên tinh hạch hệ mộc cấp B, mang màu xanh lục to bằng hạt lạc!
Hô hấp của Trì Nguyễn Phàm khẽ nghẹn lại.
Tối qua anh không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện vậy mà lại có một viên tinh hạch cấp B.
Mê huyễn thảo kia vậy mà đã đạt đến cấp B rồi, khó trách khiến anh cũng trúng chiêu.
Qua gương chiếu hậu, Trì Nguyễn Phàm thấy dị năng giả hệ hỏa kia đã đi xa hơn để tiếp tục làm tan băng.
Anh đưa viên tinh hạch cấp B cho Cẩm Trúc, khẽ nói:
"Ăn kẹo nào."
Cẩm Trúc đã trải qua không ít trận chiến trong khoảng thời gian này, cũng đã hấp thụ không ít tinh hạch. Bây giờ có viên tinh hạch cấp B dẫn dắt, việc cậu tấn cấp B chỉ là vấn đề thời gian.
Cẩm Trúc ngoan ngoãn ăn tinh hạch, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào lòng anh cọ xát.
Trì Nguyễn Phàm lặng lẽ chờ đợi một lát, nhưng Cẩm Trúc vẫn giống như lần đầu tiên ăn tinh hạch cấp C, không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.
Trong lòng anh vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Zombie thật tốt, ăn bất kỳ loại tinh hạch nào cũng không cảm thấy đau đớn, lại không cần lo lắng việc tấn cấp thất bại sẽ biến thành zombie cấp thấp hơn.
Trì Nguyễn Phàm cẩn thận cất những viên tinh hạch còn lại vào hộp, chỉ để lại một viên duy nhất trong lòng bàn tay.
Đó là tinh hạch hệ thủy cấp C của con chuồn chuồn biến dị.
Anh nhớ rằng, việc hấp thụ tinh hạch cùng hệ sẽ không gây ra những cơn đau dữ dội như khi hấp thụ tinh hạch khác hệ.
Chủ yếu là Cẩm Trúc đã dễ dàng hấp thụ viên tinh hạch cấp B, Trì Nguyễn Phàm cảm thấy mình cũng sẽ ổn thôi.
Thế là, Trì Nguyễn Phàm không do dự nuốt chửng viên tinh hạch mà xanh lam.
Mười phút sau, Trì Nguyễn Phàm ôm chặt Cẩm Trúc, giữa kẽ răng khẽ rên lên một tiếng.
"Đau..."
Nếu như việc hấp thụ tinh hạch khác hệ là một quá trình nghiền nát xương cốt và thịt da rồi tái tạo một cách đột ngột, thì việc hấp thụ tinh hạch cùng hệ lại là một quá trình nghiền nát và tái tạo từ từ, như nước chảy đá mòn.
Cơn đau vẫn dữ dội, nhưng nó dai dẳng và âm ỉ hơn.
Cẩm Trúc vẫn chưa thể hiểu được ngôn ngữ của con người, nhưng cậu nhớ rất rõ phản ứng của Trì Nguyễn Phàm sau lần kêu đau trước.
Lần đó, anh đã hôn cậu.
Cẩm Trúc cúi đầu, tìm đến đôi môi của Trì Nguyễn Phàm, rồi áp môi mình lên.
Bên ngoài, dị năng giả hệ hỏa mặc quân phục đã quay trở lại, hắn lấy ra mấy chiếc bánh mì dẹt từ trong chiếc xe việt dã màu xanh lá cây.
Hắn dựa lưng vào cửa xe, lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa nhỏ, dùng nhiệt độ để nướng chiếc bánh mì.
Đột nhiên, hắn ngước mắt nhìn về phía chiếc xe màu đen đậu bên cạnh.
Thính giác nhạy bén của một dị năng giả giúp hắn nghe thấy một vài động tĩnh nhỏ.
Có người đang rên rỉ trong đau đớn, là tiếng rên rỉ nghẹn ngào mang theo cả tiếng khóc.
Lớp kính chống nhìn trộm đã che đi phần lớn ánh sáng bên trong xe, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau ở ghế lái.
Dị năng giả hệ hỏa lặng lẽ dời mắt đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, không biết hai người này là gan lớn, hay là bị những dị biến liên tiếp này dọa sợ đến mức chỉ muốn tranh thủ 'vui vẻ' một chút.
Hắn đưa chiếc bánh mì nướng nóng hổi cho đồng đội, khi quay trở lại xe của mình, những âm thanh kỳ lạ trong chiếc xe bên cạnh vừa đúng lúc dừng lại.
Hắn vừa gặm bánh mì, vừa liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay..
Trong lòng thầm nghĩ, mười phút, dường như cũng không tệ, thời gian trung bình của người nước mình hình như chỉ khoảng sáu phút thì phải.
* :)))
Đang nghĩ vậy, hắn liền bị bánh mì nghẹn.
Trong chốc lát, mặt hắn đỏ bừng, bị nghẹn đến mức suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Một chai nước bất ngờ được đưa đến trước mặt, hắn vội vàng nhận lấy, uống một ngụm lớn, lúc này mới hoàn hồn.
"Cảm ơn."
Dị năng giả hệ hỏa suýt chút nữa mất mạng ngẩng đầu lên, chân thành cảm ơn người đã giúp mình, đồng thời đưa trả chai nước còn hơn nửa bình.
"Không cần, tặng anh đó." Trì Nguyễn Phàm quay người chuẩn bị trở về xe của mình.
Nếu Trì Nguyễn Phàm biết được những suy nghĩ kỳ lạ vừa nãy trong đầu dị năng giả kia, có lẽ anh sẽ không dứt khoát xuống xe đưa nước như vậy.
Ít nhất cũng phải đợi đối phương nghẹn gần chết.
"Ê, anh đợi chút!" Dị năng giả vội vàng trở về xe của mình, lấy ra một túi bánh mì dẹt, đưa cho Trì Nguyễn Phàm nói:
"Tôi lấy cái này đổi với anh nhé."
Trì Nguyễn Phàm khoát tay, "Không cần đâu, chỉ là một chai nước thôi mà."
Trong túi kia ít nhất cũng có bốn năm chiếc bánh mì dẹt, tiết kiệm ăn cũng đủ cho một người ăn trong ba ngày, sao có thể đổi chác như vậy được.
Dị năng giả hơi ngạc nhiên nhìn Trì Nguyễn Phàm, rồi nhét túi bánh mì vào lòng anh, nói:
"Cầm lấy đi, ở mạt thế, nước sạch quý hơn thức ăn nhiều."
Trì Nguyễn Phàm khẽ giật mình.
Nước rất quý sao?
Có lẽ vì bản thân là một dị năng giả hệ thủy, Trì Nguyễn Phàm vẫn chưa thực sự có khái niệm về sự quý giá của nước sạch.
Nhớ lại kiếp trước, Trì Nguyễn Phàm quả thật đã trải qua một khoảng thời gian nước sạch vô cùng khan hiếm.
Nhưng cái sự quý giá đó cũng chỉ là đối với người khác mà thôi, không phải đối với anh.
Đó là khi anh vừa mới gia nhập căn cứ Hải Thành.
Anh kinh ngạc phát hiện một thùng nước uống cao cấp, thứ nước khoáng bình thường trước mạt thế, vậy mà cần đến hai viên tinh hạch cấp D mới có thể đổi được.
Kinh hãi đến mức anh suýt nữa đã mở một nhà máy nước ngay tại chỗ.
Sau này, khi được các thế lực lớn trong căn cứ chiêu mộ, anh mới biết rằng nước sông và nước mưa đều chứa những tạp chất ô nhiễm đặc biệt, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại rất khó để lọc sạch hoàn toàn, chỉ có nước do dị năng giả hệ thủy ngưng tụ ra mới thực sự tinh khiết.
Trì Nguyễn Phàm không gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng anh cũng chủ động cung cấp nước sạch cho căn cứ.
Đã có một thời gian, chín mươi phần trăm lượng nước uống của toàn bộ căn cứ đều do một mình anh cung cấp.
Cũng chính vào thời điểm đó, những người bình thường trong căn cứ mới có đủ nước sạch để uống.
Nghe nói rất nhiều người vì nguồn nước sạch mà gia nhập căn cứ Hải Thành, và Hải Thành cũng nhờ đó mà trở thành căn cứ lớn nhất trong mạt thế.
Chỉ là thời gian lâu dần, những người trong căn cứ cũng dần quên đi chuyện này.
Ngay cả Trì Nguyễn Phàm cũng quên mất, trước khi anh gia nhập căn cứ Hải Thành, nơi đó đã từng thiếu nước sạch đến mức nào.
Bây giờ nhớ lại, Trì Nguyễn Phàm đột nhiên có chút tò mò.
Anh muốn biết, sau khi anh chết ở kiếp trước, những người đó và căn cứ Hải Thành, đã trở thành bộ dạng gì.
Phải biết rằng, những dị năng giả hệ thủy trong thời kỳ đầu của mạt thế quá yếu ớt, rất khó để sinh tồn trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, càng khó khăn hơn để có thể trưởng thành và mạnh mẽ.
Trước khi anh chết, anh đã là dị năng giả hệ thủy cấp cao nhất duy nhất của căn cứ Hải Thành, và cũng là của toàn bộ Hoa Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro