Chương 97: Nhân Ngư 4


"Khi nào về quân bộ..."

Một câu nói của Trì Nguyễn Phàm đã đánh thức Cẩm Trúc, nhắc nhở y rằng hôm nay còn một lịch trình dày đặc đang chờ.

Trong bảng kế hoạch của Cẩm Trúc, hoạt động "đón công chúa người cá" chỉ được dành vỏn vẹn bốn mươi phút.

Cẩm Trúc vốn nghĩ, bốn mươi phút là đủ để mình phá vỡ ảo mộng của công chúa người cá và sắp xếp ổn thỏa cho đối phương.

Chết tiệt, bốn mươi phút sao có thể đủ?

Y còn chưa kịp cùng "phu nhân" của mình tìm hiểu lẫn nhau, còn chưa giới thiệu phong tục tập quán của liên bang cho "phu nhân" mới đến, cũng chưa cùng "phu nhân" dùng bữa, thậm chí còn chưa có một khoảnh khắc riêng tư nào với "phu nhân"!

Nghĩ đến đây, nụ cười dịu dàng trên môi Cẩm Trúc suýt chút nữa đã không giữ được, sắc mặt y khẽ trầm xuống.

"Khụ khụ."

Viên phó quan đứng gác ở cửa khẽ hắng giọng hai tiếng, nhắc nhở Cẩm Trúc đã đến lúc phải đi.

Công chúa người cá nói đúng, nguyên soái công vụ bận rộn, hôm nay nhiệm vụ lại càng nhiều hơn bình thường, có lẽ là để đường hoàng trốn tránh đêm tân hôn.

Tuy nhiên, nhìn vào sự quan tâm hiện tại của nguyên soái dành cho công chúa người cá, e rằng y đã hối hận đến xanh ruột về sự sắp xếp ban đầu rồi.

"Phu nhân..." Cẩm Trúc hít sâu một hơi, khó khăn đưa ra quyết định:

"Ta còn phải đến quân bộ, không thể ở lại bên cạnh em, nhưng ta sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

"Ngài mau đi đi, quân vụ quan trọng hơn."

Trì Nguyễn Phàm cố gắng không để lộ vẻ phấn khích quá rõ ràng, chỉ nở một nụ cười dịu dàng và bao dung.

Hắn không hề tin lời hứa cuối cùng của Cẩm Trúc.

Cái gọi là "về sớm nhất có thể", chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo cho đẹp lòng nhau.

Cẩm Trúc vốn là người lãnh đạm chuyện tình dục, tuyệt đối không đời nào trở về để cùng hắn trải qua đêm tân hôn.

Đến lúc đó, Cẩm Trúc chỉ cần tìm một lý do để ở lại quân bộ, còn hắn sẽ tỏ ra không sao cả, thể hiện sự rộng lượng của mình, cùng nhau phối hợp diễn nốt màn kịch này.

Trì Nguyễn Phàm tiễn Cẩm Trúc ra cửa.

Trước khi rời đi, Cẩm Trúc đã mở quyền hạn phủ nguyên soái cho hắn và đưa quản gia robot đến bên cạnh để chăm sóc hắn.

Quản gia robot theo chiếc xe người cá của Trì Nguyễn Phàm trở về phòng, dùng giọng điện tử trung tính hỏi:

"Thưa phu nhân, ngài có muốn dùng trà chiều không ạ?"

Trì Nguyễn Phàm đang chuẩn bị nhào vào chiếc giường nước hình trứng thì khựng lại, quay đầu nhìn về phía con "người tuyết" máy móc đang theo sau mình kia.

Quản gia robot được tạo thành từ một quả cầu kim loại nhỏ và một quả cầu kim loại lớn, hình dáng giống hệt con "người tuyết" mà Trì Nguyễn Phàm từng thấy trên tinh võng của loài người.

Trì Nguyễn Phàm khẽ nheo mắt.

Hắn chưa từng tiếp xúc với loại robot có hình dáng này, nhưng hắn đã từng thấy những cơ giáp và người máy chiến đấu thông minh mà liên bang sử dụng trong chiến tranh.

Chúng không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà còn có chức năng nghe lén và giám sát, có thể truyền tải mọi thứ nhìn thấy cho con người.

Những chiến binh người cá của hắn từng chịu tổn thất nặng nề dưới tay người máy chiến đấu vì không hiểu rõ về chúng.

Đây chính là thứ Cẩm Trúc dùng để giám sát hắn.

Trì Nguyễn Phàm nhanh chóng đưa ra phán đoán trong lòng, từ bỏ ý định xòe vây lưng bay lên giường nước, tiếp tục giả vờ là một tiểu nhân ngư yếu đuối vô hại.

"Cho ta một ly 'U sầu xanh' và một đĩa 'khô cá bướm'." Trì Nguyễn Phàm nói.

Hắn đã từng dùng trà chiều vài lần trên phi thuyền của loài người, đây là loại đồ uống và món điểm tâm hắn thích nhất.

"Vâng, thưa phu nhân." Quản gia robot lui ra khỏi phòng.

Trì Nguyễn Phàm dùng ánh mắt ra hiệu cho thị tùng người cá đóng cửa lại.

Thị tùng nhanh nhẹn trườn xuống từ chiếc xe người cá, chiếc đuôi đen rộng lớn chạm đất, kỳ diệu nâng đỡ toàn bộ cơ thể người cá. Hắn uyển chuyển trườn đến cửa phòng như một con rắn, rồi đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng cửa đóng, Trì Nguyễn Phàm ngồi thẳng dậy.

Chỉ nghe một tiếng "xé", chiếc vây lưng trong suốt màu vàng nhạt như đôi cánh xé toạc lớp váy, từ sau lưng Trì Nguyễn Phàm xòe ra.

"...Quên mất mình vẫn còn mặc quần áo." Một thoáng bực bội hiện trên gương mặt của Trì Nguyễn Phàm, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ nó. Dù sao thì vòng tay không gian của hắn chứa cả một kho quần áo, lát nữa thay cũng được.

Đôi vây lưng tựa như cánh chim khẽ rung động, nâng Trì Nguyễn Phàm bay nhẹ nhàng vào chiếc giường nước hình trứng.

Khi hắn chạm mình vào làn nước ấm áp, viền giường bỗng bừng sáng thứ ánh xanh dịu mát, nhuộm cả nệm và thành giường thành một màu lam nhạt mơ màng, tựa như đang đắm mình giữa đại dương bao la vậy.

"Công chúa, cái đuôi của tên nguyên soái loài người kia hỏng rồi! Đây rõ ràng là lừa gạt!" Thị tùng người cá bơi đến bên giường, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Trong tộc người cá, một khi đuôi đã bị tổn thương thì ngay cả tư cách cầu hôn cũng không có. Vậy mà Liên bang Nhân loại lại dám gả công chúa cao quý của họ cho một kẻ tàn phế như vậy?!

Rõ ràng là loài người đã lừa dối tộc người cá. Nếu biết nguyên soái loài người có khiếm khuyết lớn đến thế, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bao giờ để công chúa đến hòa thân!

"Cái đó gọi là chân, không phải đuôi." Trì Nguyễn Phàm lười biếng trở mình, giọng điệu chẳng những không giận dữ mà còn có chút vui vẻ.

Cẩm Trúc tàn phế mới tốt, một kẻ mất đôi chân mà còn có thể ngăn cản tộc người cá suốt mười năm, nếu hắn lành lặn thì còn đáng sợ đến mức nào?

Nhưng... chân của Cẩm Trúc cũng không hẳn là phế hoàn toàn.

Trì Nguyễn Phàm nhớ lại luồng năng lượng kỳ lạ mà hắn cảm nhận được từ đôi chân của Cẩm Trúc, trong mắt thoáng hiện một tia nghi hoặc.

Sự tàn tật của Cẩm Trúc không phải do bị thương mà là do một lượng lớn năng lượng dị năng hỗn loạn tích tụ, khiến hắn mất đi khả năng điều khiển đôi chân.

Thật kỳ lạ, chẳng lẽ loài người không có cách nào để chải vuốt lại năng lượng dị năng sao?

Thị tùng người cá thở dài:

"Đúng vậy, loài người thậm chí còn không có đuôi, thật xấu xí. Để một người như vậy trở thành bạn đời của công chúa, thật quá thiệt thòi cho công chúa."

Trì Nguyễn Phàm khẽ cười, đáp: "Tất cả đều là vì nhân ngư tộc."

Chỉ cần có thể lợi dụng Cẩm Trúc để hắn từ bên trong làm suy yếu Liên bang Nhân loại, thì Cẩm Trúc chính là một người bạn đời vô cùng thích hợp.

Đôi mắt của thị tùng người cá tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Công chúa của họ thật vĩ đại.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói máy móc của quản gia robot vọng vào:

"Thưa phu nhân, trà chiều của ngài đã chuẩn bị xong."

Trì Nguyễn Phàm khẽ liếc nhìn chiếc xe người cá.

Thị tùng nhanh chóng ngồi vào xe và đi mở cửa.

Sau khi thưởng thức trà chiều, Trì Nguyễn Phàm mở thiết bị đầu cuối, sử dụng quyền hạn của phu nhân nguyên soái để xem xét thông tin về giới thượng tầng của Liên bang Nhân loại.

Với tinh thần lực vượt trội, hắn ghi nhớ toàn bộ dữ liệu một cách hoàn hảo.

Không biết tự bao giờ, trời đã nhá nhem tối.

Trên thiết bị của Trì Nguyễn Phàm xuất hiện lời mời gọi điện toàn ảnh của Cẩm Trúc.

Hắn khẽ chạm tay chấp nhận, một hình ảnh ba chiều hiện lên trên sàn nhà trước mắt hắn.

Trong hình ảnh, Cẩm Trúc mặc quân phục chỉnh tề, ngồi sau bàn làm việc, khi ngước mắt lên nhìn, trong đáy mắt hắn ánh lên niềm vui khó giấu.

Thật biết diễn kịch.

Trì Nguyễn Phàm thầm đánh giá, rồi nhanh chóng biểu lộ vẻ mừng rỡ và xúc động hơn.

Đôi mắt hắn từ từ mở to, tựa như chứa đựng cả ánh sáng, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười tự nhiên và thuần khiết, mềm mại cất tiếng gọi "Nguyên soái", giọng nói ngọt ngào như có thể khiến người ta chết chìm trong đó.

Chẳng phải là diễn xuất sao? Ai mà chẳng biết!

Hắn đã từng chứng kiến vô số người cá si mê hắn, việc bắt chước thật dễ dàng.

Ánh mắt Cẩm Trúc dán chặt vào Trì Nguyễn Phàm, không thể rời đi.

Cho đến khi Trì Nguyễn Phàm khẽ gọi lại "Nguyên soái" với chút nghi hoặc, y mới giật mình hoàn hồn:

"Phu nhân nên dùng bữa tối rồi."

Vừa dứt lời, Cẩm Trúc liền hối hận.

Lẽ ra y nên hỏi han xem Trì Nguyễn Phàm có quen với cuộc sống ở đây không, có điều gì không thoải mái không, ít nhất cũng nên hỏi một câu "Em có đói không?" thay vì trực tiếp bảo đối phương đi ăn như vậy.

"Cũng hơi đói rồi ạ." Trì Nguyễn Phàm đáp, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cẩm Trúc.

Hắn đang chờ đối phương nói rằng tối nay không thể về phủ, để hắn có thể tiếp tục diễn kịch.

Cẩm Trúc vội nói: "Vậy phu nhân mau đi dùng bữa đi, ta đã để cho đầu bếp chuẩn bị món cá ngân kính mà em thích rồi."

Trên phi hành khí, công chúa người cá đã nói rằng mình thích cá ngân kính, Cẩm Trúc đã ghi nhớ điều đó.

Sau khi rời khỏi phủ nguyên soái, Cẩm Trúc đã lên mạng tinh tế tìm kiếm và biết được cá ngân kính là đặc sản của tinh cầu người cá, Liên bang không hề có bán.

Đây là lần đầu tiên Cẩm Trúc sử dụng quyền hạn nguyên soái vì mục đích cá nhân.

Cẩm Trúc đã yêu cầu vài sứ giả còn ở lại tinh cầu người cá tìm kiếm cá ngân kính và sử dụng công nghệ dịch chuyển không gian để gửi chúng đến tinh cầu chủ của Liên bang.

Cá ngân kính?

Ánh mắt Trì Nguyễn Phàm khẽ lóe lên.

Hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, chỉ lộ ra sự vui mừng và biết ơn đúng mực: "Đa tạ Nguyên soái."

Trì Nguyễn Phàm vẫn tiếp tục nhìn Cẩm Trúc, kiên nhẫn chờ đợi.

Cẩm Trúc không nỡ kết thúc cuộc gọi, nhưng "phu nhân" đã nói là đói.

Y cố gắng kìm nén sự luyến tiếc, nói: "Tạm biệt phu nhân."

Trì Nguyễn Phàm: "???"

Hết rồi?

Không nói là tối nay không có thời gian về phủ sao?

"...Tạm biệt."

Trì Nguyễn Phàm đáp, chậm rãi đưa tay nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi ảo.

Hắn cố tình làm động tác thật chậm, cho Cẩm Trúc đủ thời gian để ngắt lời.

Nhưng Cẩm Trúc không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn hắn cắt đứt liên lạc.

"Chẳng lẽ Cẩm Trúc định đợi muộn hơn mới nói? Hoặc là không nói gì cả, trực tiếp không về?"

Vào lúc 22 giờ theo giờ Liên bang, Trì Nguyễn Phàm cảm nhận được dao động năng lượng của Cẩm Trúc xuất hiện trong phủ nguyên soái.

Luồng năng lượng đó tiến vào một căn phòng, dừng lại một lát rồi dần dần tiến về phía hắn, cuối cùng đi vào phòng ngủ của hắn.

Mọi dự đoán trước đó của Trì Nguyễn Phàm đều tan thành mây khói.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Cẩm Trúc diễn kịch tận tâm đến thế sao?

Trì Nguyễn Phàm khẽ nhíu mày, bàn tay đặt trên người lặng lẽ siết chặt, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cẩm Trúc không muốn làm kinh động Trì Nguyễn Phàm, y không bật đèn mà dựa vào khả năng nhìn trong đêm tuyệt vời của một dị năng giả, điều khiển xe lăn đến bên chiếc giường nước đang phát sáng dịu nhẹ.

Xe lăn dừng lại, Cẩm Trúc nhìn người cá đang nằm trên giường.

Người cá mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi, mái tóc vàng óng ả xõa dài bên cạnh, chiếc đuôi tuyệt đẹp như đá quý đặt hờ trên nệm, chiếc vây đuôi mỏng manh như tơ lụa trải rộng, đẹp đến nao lòng.

Chỉ là đôi mày thanh tú của người cá khẽ nhíu lại, như ư đang chìm trong một cơn ác mộng, khiến lòng người không khỏi xót xa.

Cẩm Trúc vận dụng dị năng, làn sương đen bao phủ lấy đôi chân hắn, nhờ sự nâng đỡ của làn sương, y từ từ đứng dậy.

Ngay khoảnh khắc Cẩm Trúc vận chuyển dị năng, Trì Nguyễn Phàm liền bật mở mắt, cảnh giác ngồi dậy.

Cẩm Trúc khẽ khựng lại, trong mắt léo lên một tia hoảng hốt khó có thể nhận ra.

Y nín thở ngồi xuống giường, lập tức thu hồi làn sương đen trên chân và kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh che phủ đôi chân, có chút lo lắng hỏi:

"Bị làm cho giật mình sao?"

"Không." Trì Nguyễn Phàm dời ánh mắt khỏi chiếc chăn đang che phủ đôi chân Cẩm Trúc.

Hắn khẽ động đậy chiếc đuôi, tỏ vẻ thư giãn, nhưng sự cảnh giác trong lòng vẫn không hề giảm bớt.

Cẩm Trúc muốn làm gì?

Đây là một sự thăm dò sao? Hắn đã bị nghi ngờ rồi?

Không nên như vậy chứ...

Trong khi Trì Nguyễn Phàm âm thầm cảnh giác, ánh mắt Cẩm Trúc lại dõi theo từng chuyển động của chiếc đuôi mềm mại kia.

Chiếc đuôi ấy khẽ nhích tới gần y.

Cẩm Trúc bất giác vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào chiếc vây đuôi óng ánh của Trì Nguyễn Phàm.

Trì Nguyễn Phàm khựng lại, cố gắng kìm nén cơn thôi thúc muốn quật đuôi vào mặt Cẩm Trúc, ánh mắt cảnh giác dán chặt vào bàn tay của y.

Bàn tay ấy vuốt ve chiếc đuôi hắn, nhẹ nhàng lướt dọc theo những chiếc vảy vàng óng ánh xếp liền kề, chạm đến vạt váy ngủ rồi ẩn vào bên trong.

Ánh đèn xanh dịu mát ở viền giường nước trong khoảnh khắc chuyển sang màu hồng phấn, thứ ánh sáng dịu dàng bao trùm toàn bộ không gian giường nước.

Trì Nguyễn Phàm: "..."

Hình như có gì đó... sai sai.


----------------------------

Lời editor: mấy ngày nữa mình có việc. Nên lịch đăng truyện sẽ được dời lịch sang 30/4 nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro