[eSports] Chương 27: Bạn tâm giao

Ngón tay Trì Nguyễn Phàm di chuyển, hai mắt nhìn chằm chằm Cẩm Trúc.

Nhìn cơ bắp cậu ấy căng cứng, ánh mắt hoảng loạn.

Nhìn ngón tay thon dài của cậu bất an nắm chặt bất cứ thứ gì bên cạnh.

Một người đi rừng bình thường lạnh lùng, lý trí và quyết đoán trên đấu trường, nay đã mất hết kiểm soát trong tay anh ấy.

Trì Nguyễn Phàm cảm thấy tốc độ tim đập của mình hơi nhanh.

Hóa ra không chỉ người nhận được sự giúp đỡ mới cảm thấy cực kỳ vui sướng, mà người giúp đỡ cũng tận hưởng niềm vui đó.

Trì Nguyễn Phàm cúi người tiến lại gần, muốn thưởng thức kỹ dáng vẻ không kiềm chế được của Cẩm Trúc, lại bị Cẩm Trúc đột nhiên vươn tay ôm lấy.

"Tiểu Nhuyễn." Một tiếng gọi vội vàng rơi xuống cổ Trì Nguyễn Phàm.

Trì Nguyễn Phàm vươn tay rảnh rỗi ôm lấy Cẩm Trúc, vỗ lưng anh ấy trấn an, nói: "Tôi ở đây."

Cẩm Trúc ôm chặt hơn.

"Trúc Tử, cậu không cần nhịn. Chuyện hôm nay chỉ có cậu biết tôi biết, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ giữ bí mật, quan hệ của chúng ta là gì chứ, đúng không?Cậu có thể thoải mái..."

Giọng nói của Trì Nguyễn Phàm dừng lại, đồng thời cũng dừng tay lại.

Cẩm Trúc mềm nhũn nằm xuống, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi rơi xuống, che khuất một nửa mắt cậu ấy.

Trì Nguyễn Phàm từ từ thu tay lại, rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh, muốn lau cho Cẩm Trúc, lại cảm thấy không đúng lắm, cuối cùng vẫn lau tay mình.

"Tiểu Nhuyễn."

Cẩm Trúc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Trì Nguyễn Phàm, giọng nói trầm thấp, dường như chứa đựng vô tận cảm xúc.

Trì Nguyễn Phàm dùng tay sạch sẽ nhéo mặt cậu, nói: "Thế nào? Sướng muốn nổ tung rồi chứ?"

"Ừm," Cẩm Trúc dán má lên ngón tay Trì Nguyễn Phàm, hơi rũ mắt, dịu dàng nói: "Cảm ơn Tiểu Nhuyễn."

"Giúp đỡ lẫn nhau." Trì Nguyễn Phàm không nhịn được lại chọc mặt Cẩm Trúc.

Nếu là bình thường, anh chạm vào Cẩm Trúc như vậy, Cẩm Trúc dù không từ chối, cũng sẽ dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn lại.

Nhưng bầu không khí bây giờ quá tốt.

Trong bầu không khí như vậy, Trì Nguyễn Phàm cảm thấy mình làm gì cũng đều rất bình thường, rất thích hợp.

Thế là, Trì Nguyễn Phàm hỏi câu hỏi mà Cẩm Trúc đã hỏi anh trước đó: "Trúc Tử, vừa rồi cậu nghĩ đến ai?"

Lông mi Cẩm Trúc run rẩy, môi khẽ động, nhỏ giọng nói: "Cậu..."

Trì Nguyễn Phàm cười, câu trả lời này khiến anh có chút vui vẻ.

Trong tình huống vừa rồi, Cẩm Trúc còn có thể nghĩ đến người khác, vậy mới có vấn đề.

"Cậu muốn đi tắm không?" Trì Nguyễn Phàm vui vẻ hỏi.

Cẩm Trúc ngẩng đầu thấy vẻ mặt Trì Nguyễn Phàm vẫn như bình thường, cậu im lặng một lúc, nói: "Tiểu Nhuyễn tắm trước đi."

"Được."

Trì Nguyễn Phàm lật người xuống giường, mở tủ quần áo, thuần thục chọn một bộ quần áo mới tinh, quay người đi vào phòng tắm.

Kích cỡ của anh và Cẩm Trúc gần như nhau, quần áo của Cẩm Trúc thì anh phần lớn đều mặc được.

Khi Trì Nguyễn Phàm tắm xong đi ra, Cẩm Trúc đã nhờ người dọn dẹp phòng đơn giản, chăn ga gối đệm và đồ dùng đều đã thay mới.

Thấy Trì Nguyễn Phàm mặc quần áo của mình đi ra, ánh mắt Cẩm Trúc càng dịu dàng hơn, nói:

"Còn sớm, Tiểu Nhuyễn cậu có thể ngủ thêm một lát."

"Không cần đâu," Trì Nguyễn Phàm lấy áo khoác đồng phục, ngồi xuống sofa, cười nói: "Đợi cậu tắm xong, chúng ta cùng đi ăn sáng."

"Được, Tiểu Nhuyễn đợi một lát." Cẩm Trúc mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo cùng dòng với bộ trên người Trì Nguyễn Phàm.

Đợi Cẩm Trúc đi ra, Trì Nguyễn Phàm thấy quần áo trên người anh ấy, mới nhớ ra nói: "Bộ quần áo này tôi mặc rồi, mấy ngày nữa tôi mua bộ mới trả cậu."

Quần áo của Cẩm Trúc chắc chắn giá không rẻ, nhưng ah cũng vừa được tăng gấp đôi lương, tương đương với hai trăm triệu tiền ký hợp đồng, cho nên không hề hoảng sợ.

Cẩm Trúc hơi nhướng mày, có chút bất ngờ khi Trì Nguyễn Phàm biết đây là quần áo của cậu ấy.

Lúc đầu cậu là người đi ký hợp đồng với Trì Nguyễn Phàm, lúc đó cậu cũng không cố ý che giấu, Trì Nguyễn Phàm đoán được chút gì đó, rồi suy đoán ra cậu là ông chủ của Triều Ca cũng không có gì lạ.

Cẩm Trúc vươn tay giúp Trì Nguyễn Phàm chỉnh lại cổ áo, nói: "Không cần trả, coi như là tôi tặng Tiểu Nhuyễn."

"Được." Trì Nguyễn Phàm từ kiếp trước đã quen với việc Cẩm Trúc tặng anh ấy đủ thứ, nhận rất tự nhiên.

Nhớ đến kiếp trước, Trì Nguyễn Phàm đột nhiên nhớ ra anh còn một món quà chưa kịp tặng trước khi trọng sinh.

Vốn dĩ muốn tặng Cẩm Trúc sau trận chung kết thế giới lần đó, nhưng sau trận chung kết thế giới liền xảy ra chuyện...

Nhưng anh có thể chuẩn bị lại một lần nữa, tặng lại cho Cẩm Trúc.

·

Chiều hôm đó, mọi người Triều Ca trở về căn cứ.

Vừa đến căn cứ, huấn luyện viên Phi Vân liền bắt đầu thông báo sắp xếp các nhiệm vụ cần làm: "Hai tháng nữa là đến vòng chung kết thế giới, trước tiên chúng ta cần dành ra mấy ngày, quay video tuyên truyền, ảnh tuyên truyền dùng cho chung kết thế giới.

Còn phải quay vlog, quay cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của các cậu, cái này không cần chuẩn bị đặc biệt, lát nữa quay luôn."

Các tuyển thủ cũ đều quen với những sắp xếp này, hoàn toàn không có ý kiến gì.

Triều Dương với tư cách tuyển thủ mới, có chút tò mò hỏi: "Đội chúng ta không có hoạt động đại diện thương hiệu gì sao?"

"Cái này cũng có, nếu các cậu muốn kiếm thêm thu nhập bên ngoài, thì tìm quản lý chọn mấy thương hiệu đại diện."

Vừa nói, Phi Vân vừa chỉ vào túi khoai tây chiên trên tay Lộc Lộc, nói: "Khoai tây chiên Lộc Lộc ăn chính là do cậu ấy đại diện đấy."

"Tôi gặm cái này mỗi ngày, cậu vậy mà không phát hiện ra sao?" Lộc Lộc nhấc gói khoai tây chiên lên, đưa cho Triều Dương xem.

Triều Dương từ trước đến nay không hứng thú với đồ ăn vặt, thật sự chưa từng chú ý.

Bây giờ mới phát hiện trên bao bì khoai tây chiên còn có ảnh và chữ ký của Lộc Lộc, ảnh còn đẹp trai hơn người thật ít nhất năm lần, ảnh ảo tung chảo, bằng chứng rành rành.

Triều Dương hứng thú, truy hỏi: "Những người khác đại diện cho cái gì?"

"Tôi là nhẫn và vòng tay nam." Lâm Hỏa giơ tay ra, mặc dù trên tay hắn không có gì cả.

"Cái này nghe có vẻ cao cấp." Triều Dương nói.

Lộc Lộc theo thói quen bổ dao: "Thật ra nhãn hàng nhắm trúng đội trưởng Cẩm, đội trưởng Cẩm nổi tiếng, tay lại đẹp, chỉ là đội trưởng Cẩm không nhận bất kỳ thương hiệu đại diện nào, nên mới đến lượt cậu ấy."

Lâm Hỏa: "Tôi là dựa vào thực lực nhặt được món hời!"

Trì Nguyễn Phàm không tham gia thảo luận, anh mở ba lô thiết bị ngoại vi, lấy bàn phím kết nối với máy tính.

Cẩm Trúc bên cạnh nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, ánh mắt dừng trên ngón tay Trì Nguyễn Phàm đặt trên bàn phím, không tự chủ được nhớ đến chuyện sáng nay.

Bàn về độ đẹp của tay, trong mắt cậu, không ai có thể sánh bằng một phần vạn của Tiểu Nhuyễn.

Lúc cậu bị nắm lấy, đều cảm thấy mình đã làm ô uế bàn tay đó.

"Tiểu Nhuyễn, cậu không muốn nhận làm đại diện thương hiệu sao?" Cẩm Trúc hỏi.

"Đại diện thương hiệu à..." Trì Nguyễn Phàm còn chưa nghĩ đến chuyện này.

Nếu vẫn là kiếp trước ở Dạ Huyền, anh chắc chắn sẽ nhận.

Đội nghèo, chỗ cần đốt tiền lại quá nhiều, cho nên anh ấy phải kiếm tiền.

Nhưng bây giờ đổi sang một đội giàu có, lương của bản thân cũng cao đến mức khó tin, còn không cần lo những chi phí khác, hình như làm đại diện thương hiệu cũng không trở nên cần thiết nữa.

Ánh mắt Cẩm Trúc dán chặt vào tay Trì Nguyễn Phàm, trong đầu hiện lên mấy nhãn hàng thuộc tập đoàn Cẩm Thị, nói:

"Tôi thấy có mấy thương hiệu cậu có thể nhận làm đại diện, mấy thương hiệu đó rất phù hợp với Tiểu Nhuyễn."

"Ồ?" Trì Nguyễn Phàm có chút tò mò.

Cẩm Trúc nói: "Một là bàn phím của ZG, đây là một nhãn hiệu bàn phím mới xuất hiện mấy năm gần đây, nhưng phát triển rất tốt, chiếm thị phần lớn."

Cái này Trì Nguyễn Phàm biết, bàn phím tùy chỉnh cao cấp của ZG là hàng đầu thế giới, món quà cậu ấy muốn tặng Cẩm Trúc lúc đầu chính là một chiếc bàn phím tùy chỉnh của ZG.

"Thứ hai là nhẫn của 'Ái Luyến', thứ ba là kem dưỡng da tay của CC, thứ tư là..."

Trì Nguyễn Phàm dần dần cảm thấy không đúng, sao mấy thương hiệu đại diện này đều liên quan đến tay vậy?

Nếu Cẩm Trúc đề xuất những điều này trước hôm nay, Trì Nguyễn Phàm chỉ cho rằng Cẩm Trúc cảm thấy tay của cậu ấy đẹp, thích hợp nhận những thương hiệu đại diện này.

Nhưng Cẩm Trúc lại đề xuất vào hôm nay.

Mà sáng hôm nay, anh đã dùng tay giúp Cẩm Trúc một lần.

Trì Nguyễn Phàm quay người đi về phía Cẩm Trúc đang ngồi trên ghế điện tử, trong tầm mắt của Cẩm Trúc, nắm lấy tay cậu ấy.

Hơi thở Cẩm Trúc khựng lại, "Tiểu Nhuyễn?"

Trì Nguyễn Phàm nghiêng người tiến lại gần, nhìn chằm chằm mắt Cẩm Trúc nói: "Trúc Tử, cậu đang ám chỉ tôi điều gì?"

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như không khí trong khoảnh khắc này ngưng đọng.

"Bắt đầu quay vlog." Lâm Hỏa giơ máy quay cầm tay, quay một vòng trong phòng luyện tập.

"Đây là phòng luyện tập của chúng tôi, nơi luyện tập hàng ngày, bây giờ vẫn chưa bắt đầu luyện tập. Tôi biết khán giả chắc chắn muốn xem đội trưởng Cẩm và anh Trì nhất, nên tôi sẽ cho họ một cảnh quay trước."

Cẩm Trúc: "..."

Trì Nguyễn Phàm: "..."

Sự xuất hiện của Lâm Hỏa, trong nháy mắt phá hủy bầu không khí sạch sẽ.

Trì Nguyễn Phàm may mắn bây giờ chưa thịnh hành livestream.

Nếu quay loại phát sóng đồng bộ, hôm nay anh sẽ cho Lâm Hỏa chết khắp mọi ngóc ngách của 《Tháp Phòng Thủ Vô Hạn》.

Lâm Hỏa không hề cảm nhận được nguy hiểm, còn dí máy quay trước mặt hai người, cười nói: "Đội trưởng Cẩm, anh Trì, chào khán giả một tiếng đi."

"Cậu không thấy chúng tôi đang bận sao?" Trì Nguyễn Phàm nói.

"Hả?" Lâm Hỏa nhìn tư thế của hai người, mơ hồ nói: "Hai người đang bận gì vậy?"

Còn dám hỏi?

Trì Nguyễn Phàm quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Hỏa, sát tâm đã nổi lên.

Lâm Hỏa dường như cảm nhận được sự sợ hãi của xạ thủ khi sắp bị giết, vội vàng rút lui, "Mọi người tiếp tục đi, tôi quay người khác trước."

Bầu không khí mất hết rồi, còn tiếp tục cái gì nữa?!

Trì Nguyễn Phàm buông tay Cẩm Trúc, ngồi trở lại vị trí của mình.

Đang khó chịu, liền nghe Cẩm Trúc hỏi: "Tiểu Nhuyễn cảm thấy tôi đang ám chỉ điều gì?"

"Đương nhiên là..." Trì Nguyễn Phàm dừng lời.

Tên Lâm Hỏa kia vẫn đang quay vlog, giọng nói của họ có thể bị cắt vào.

Nghĩ đến đây, Trì Nguyễn Phàm lấy điện thoại ra gõ chữ.

Điện thoại của Cẩm Trúc đặt trên bàn sáng lên, cậu cầm lên xem.

Tiểu Nhuyễn: Tôi say mê kỹ thuật của cậu, muốn tiếp tục phát triển với cậu.

Cẩm Trúc nắm chặt điện thoại.

"Bị tôi nói trúng rồi?" Trì Nguyễn Phàm hơi nhướng cằm.

Cẩm Trúc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đắc ý của Trì Nguyễn Phàm.

Đắc ý...

Tiểu Nhuyễn đang so đo với cậu sao?

Cơ bắp căng thẳng của Cẩm Trúc thả lỏng, nhất thời bất lực bật cười.

"Cười gì vậy?" Trì Nguyễn Phàm khó hiểu.

Cẩm Trúc nói: "Tôi chỉ cảm thấy... Tiểu Nhuyễn cậu thật là đáng yêu."

Trì Nguyễn Phàm: "?"

Cẩm Trúc gõ chữ vào khung nhập liệu.

Lát sau, Trì Nguyễn Phàm cúi đầu nhìn điện thoại.

Trúc Tử: Vậy Tiểu Nhuyễn, cậu có muốn tiếp tục phát triển với tôi không?

Thật sự thừa nhận rồi?

Trì Nguyễn Phàm chớp mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm.

Có nên tiếp tục phát triển hay không, câu hỏi này... hơi khó trả lời.

Nếu tiếp tục phát triển, chẳng phải tình huống xấu hổ như sáng nay, sẽ thường xuyên xảy ra sao? Sẽ bị Cẩm Trúc nhìn thấy hết lần này đến lần khác.

Mặc dù ngoài xấu hổ ra, cũng rất kích thích, rất sướng, thậm chí còn muốn thử lại lần nữa.

Trì Nguyễn Phàm đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy Cẩm Trúc kéo lấy tay anh, nhẹ nhàng xoa nắn.

Không phải xoa bóp mát xa tay cho cậu ấy, cũng không phải chạm vào mang ẩn ý khác, mà chỉ thuần túy là muốn tiếp xúc với anh.

Cẩm Trúc muốn chạm vào anh thì trực tiếp chạm rồi, anh muốn thử lại lần nữa, tại sao còn phải do dự?

Trực tiếp làm theo ý mình là được.

Dù sao khi Cẩm Trúc nhìn thấy cái của anh, anh cũng nhìn thấy được cái của Cẩm Trúc mà.

Mặt riêng tư nhất, không thể ngụy trang nhất của nhau, đều đã bại lộ trước mặt đối phương.

Trì Nguyễn Phàm nắm lại tay Cẩm Trúc, một tay gõ vào khung chat: Sau này, cậu có nhu cầu thì tìm tôi.

Tương tự, anh có nhu cầu cũng sẽ tìm đến Cẩm Trúc.

Cẩm Trúc thấy nội dung Trì Nguyễn Phàm gửi đến, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ.

Cậu ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Nhuyễn, mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?"

Trì Nguyễn Phàm muốn nói "bạn thân", liên tưởng đến những trò hề do từ này gây ra, vẫn đổi cách gọi:

"Bạn tâm giao!"



-----------------

Ừ thì "bạn thân" :)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro