Chương 164: Thật trùng hợp, chị cũng chưa ăn tối.

Chu Di Hân kiểu gì cũng không thể ngờ được thần tượng của Bách Hoài là Bạch Diệp. 

Còn đặc biệt mua vé hàng ghế gần để nhìn thần tượng. 

Chỉ là vừa nghĩ đến Bạch Diệp nổi tiếng trong lẫn ngoài nước, cũng không có gì không thể. 

Từ lúc Bách Hoài gọi điện cho nàng đã được nửa tiếng, em đang trên đường về nhà cũ, vì lần trước ở nhà Bách Hân Dư xảy ra chuyện không vui, lần này trở lại Bách Hoài không đi thẳng về đó nữa, trước hết vẫn về nhà cũ của Bách gia. 

Chu Di Hân tự nhiên cũng đến nhà cũ. 

Lúc đến nhà, Bách Hoài đang ngồi trước TV xem tin tức, toàn bộ phòng khách đều vang lên tên của Bạch Diệp. 

- Họa sĩ Bạch Diệp nổi tiếng đã đến thành phố B lúc chín giờ sáng nay... 

Chu Di Hân ôm Tiểu Phì đi vào, quản gia nhìn thấy nàng thì cúi đầu chào: "Phu nhân, cô tới rồi." 

Bách Hoài nghe được âm thanh quay đầu nhìn, đôi mắt sáng lên, em mở miệng: "Chị dâu, nhanh nhanh đến đây ngồi ạ." 

Chu Di Hân thấy em gấp gáp như vậy, cười cười, đi đến ngồi xuống cạnh em. 

Từ khi rời khỏi nước A, nàng và Bách Hoài vẫn luôn giữ liên lạc, có một thời gian ngày nào cũng gọi video, vì thế không có cảm giác xa cách, Bách Hoài thấy nàng thì vui vẻ kéo tay nàng nói: "Chị dâu, chị xem này, đó chính là Bạch Diệp." 

"Rất đẹp trai phải không ạ!" 

Chu Di Hân nhìn chằm chằm người đàn ông mặc âu phục đi giày ra trong màn hình, gật đầu nói: "Rất đẹp trai." 

Bình tĩnh đánh giá, khuôn mặt này, dáng người này, muốn vào giới giải trí cũng thừa sức, khó trách được anh ta lại có nhiều fan tự xưng là fan nhan sắc như vậy. 

Bách Hoài nghe thấy Chu Di Hân nói thế thì đắc ý: "Nói chuyện với chị dâu vẫn là thoải mái nhất." 

Chu Di Hân cười khẽ. 

Tiểu Phì trên tay nàng vừa đổi tư thế ngủ, trên TV đã không còn bóng dáng Bạch Diệp, Bách Hoài phiền muộn than thở: "Còn mấy ngày nữa mới được đi xem triển lãm tranh." 

Tay Chu Di Hân đang vuốt ve Tiểu Phì hơi khựng lại: "Em cũng đi ư? Nhưng chị nghe nói vé vào cửa..." 

Bách Hoài lấy ra một chiếc vé từ trong túi: "Vâng, em nhờ anh cả dựa vào quan hệ lấy được một vé. Vốn là em muốn lấy thêm một vé nữa để đi cùng chị nhưng mà anh cả nói không chịu suy tính kỹ càng, có khi còn ảnh hưởng xấu đến chị." 

Nói xong em ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh vô cùng đáng thương. 

Chu Di Hân mỉm cười: "Không sao." 

Ngược lại thời gian này trừ các lịch trình đã có thì nàng đều muốn để ý đến <Lưu Ly bất quy>, chỉ sợ đến lúc đó bản thân cũng không rảnh để đi xem. 

Bách Hoài vẫn tiếc nuối: "Em vẫn muốn đi xem cùng chị dâu." 

Chu Di Hân xoa đầu nói: "Nghĩ thôi là tốt rồi." 

Bách Hoài cười ra tiếng: "Chị dâu, chị xấu xa." 

Chu Di Hân nháy mắt, vẻ mặt xinh đẹp, còn thêm một câu: "Học chị hai em đó." 

Bách Hoài kinh ngạc thốt lên: "Éc éc, em không có nhu cầu ăn cơm chó nha." 

Em nói xong cúi đầu nói với Tiểu Phì trong lòng Chu Di Hân: "Tiểu Phì, chị thật thương thay cho em, mỗi ngày không được ăn đồ ăn mèo còn phải ăn cơm chó." 

Tiểu Phì ở trong lòng Chu Di Hân "Meo" một tiếng, ngẩng đầu, con ngươi xanh thẳm tò mò nhìn chằm chằm Bách Hoài, giống như đang suy nghĩ em nói cái gì không biết. 

Bách Hoài thấy dáng vẻ ngơ ngác của nó chọc vui vẻ, vội đón lấy Tiểu Phì từ trong lòng Chu Di Hân, ôm chặt vào người hít một hơn, mặt em vùi vào bụng nhỏ của nó, thỏa mãn nói: "Thật tốt!" 

"Tiểu Phì thật sự là hạt dẻ cười của chị mà!" 

Chu Di Hân nhìn một người một mèo vui đùa với nhau chỉ cong môi cười, nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở miệng hỏi: "Tiểu Hoài, em nói xem Tiểu Phì có phải sợ người lạ?" 

Bách Hoài nâng Tiểu Phì lên, trên đầu em là một cục bông trắng, em không chút suy nghĩ trả lời: "Phải ạ. Tiểu Phì là con mèo sợ người lạ nhất mà em từng thấy. Ban đầu vì muốn làm quen với nó, em phải ròng rã một tháng trời liên tục đút đồ ăn vặt cho nó đó." 

"Thế mà á, nó vẫn chỉ quen chị hai, cũng chỉ quấn lấy chị hai, luôn lạnh nhạt với em." 

Em nói xong còn cọ đầu mũi với mũi Tiểu Phì, hừ một tiếng: "Đúng là con vật nhỏ không có lương tâm!" 

Chu Di Hân nghe em nói xong thì nhíu mày. 

Trước đó Tiểu Phì có thái độ rất chống đối với Lương Tuấn Sơn và Diệp Thư Kỳ, nàng cho rằng chỉ là bất ngờ, nhưng đối với Tiểu Thu thì nó cũng nhe răng trợn mắt, cả người dựng lông lên. 

Nhưng vì cái gì, đối với nàng lại hết mực thân thiết? 

Từ ngày đầu tiên nàng vào biệt thự Tiểu Phì đã quấn lấy nàng, muốn nàng ôm hôn rồi nhấc bổng lên, chưa từng từ chối nàng tắm rửa hay cho ăn, ban đầu nàng còn tưởng do Tiểu Phì không lạ người. 

Hóa ra không phải vậy. 

Chu Di Hân hơi nhíu mày, Bách Hoài thấy vẻ mặt nàng thoáng thay đổi bèn hỏi: "Chị dâu, sao thế?" 

"Không có gì." 

Nàng cười cười với Bách Hoài, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn. 

Không bao lâu sau, quản gia mời hai người đi ăn cơm, Bách Hân Dư hai hôm nay đều ở lại tăng ca, Chu Di Hân biết cô đang bận rộn xử lý chuyện với Hâm Huy. Một tuần sau khi nàng trở lại thành phố B, Hâm Huy bị các ban ngành liên quan điều tra vì tội trốn thuế, Vệ Hạo Nhiễm nỗ lực đè thông tin xuống nhưng không biết bị ai tung các thông tin nội bộ lên mạng, dư luận dậy sóng. 

Mấy năm nay, Hâm Huy vẫn là nỏ mạnh mất đà, vốn dĩ đã phải cứng rắn chống đỡ, sau sự kiện của Quan Hiểu Dĩnh thì hoàn toàn chia năm xẻ bảy, nội bộ rối loạn. 

Vệ Hạo Nhiễm muốn ngăn sóng dữ, nhưng hắn là cái công tử chỉ biết ăn chơi chè chén, vốn không biết kinh doanh điều hành, nên công ty ngày càng lụn bại, thêm bê bối trốn thuế thì giá cổ phiếu tụt thảm hại, hiện tại đã thành một công ty bỏ đi. 

Chu Di Hân biết rõ Bách Hân Dư muốn chiếm đoạt, vì thế dạo này mới bận rộn như vậy. 

Bách Hoài ở nước ngoài cũng nghe được chút tin tức, lần này chị hai có chỗ cần nhờ anh cả hỗ trợ, nên Bách gia mới có thể biết tin. 

Cho nên lần này em về đây, thật ra cũng có một phần là Tạ Đan không yên lòng, muốn để em về xem tình hình. 

Chu Di Hân cũng không biết nhiều về chuyện công ty, nàng bảo Bách Hoài rảnh rỗi thì tâm sự với Bách Hân Dư, hỏi tình huống cụ thể. 

Bách Hoài lè lưỡi: "Bỏ đi, em chờ xem kết quả là tốt rồi." 

Chu Di Hân nhìn dáng vẻ em như thế thì mỉm cười. 

Sau bữa cơm chiều không lâu, Bách Hân Dư cũng trở về, Bách Hoài vừa thấy cô thì em giống như quả bóng bị xì hơi, dù có bơm bao nhiêu cũng không phồng lên, may mà Bách Hân Dư cũng không nói gì em, về đến nhà cũng chỉ hỏi han em vài câu liền quay đầu nói chuyện với Chu Di Hân.

Bách Hoài ngồi cạnh hai người, em ôm Tiểu Phì, nhỏ giọng thì thầm: "Không nhân tính a, không nhân tính." 

Bách Hân Dư nghe thấy em lẩm bẩm thì liếc nhìn một cái, Bách Hoài lập tức ngồi thẳng người, tay ôm Tiểu Phì hơi dùng sức, Tiểu Phì bị đau nhảy khỏi tay em, kêu "Meo meo" nhảy lên đùi Chu Di Hân. 

Tay Chu Di Hân đang cầm đĩa hoa quả, Tiểu Phì nhảy đến, nàng không cầm chắc, vẫn là Bách Hân Dư đỡ nàng giúp đĩa không bị rơi. 

Tiểu Phì còn không biết đã phạm lỗi, nó ngồi xuống đùi Chu Di Hân, ung dung liếm chân, thỉnh thoảng kêu "Meo" một tiếng, giương đôi mắt to tròn xanh thẳm nhìn Chu Di Hân và Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư định răn dạy nó hai câu song đối diện đôi mắt kia chỉ là không có biện pháp quay đầu đi. 

Bách Hoài ngồi một bên lén cười. 

Cũng chỉ có Tiểu Phì mới trị được chị hai! 

À không. 

Còn có chị dâu nữa! 

Ba người ngồi dưới tầng một xem TV xong thì ai về phòng nấy, Chu Di Hân và Bách Hân Dư cũng không về biệt thự bên kia, ở lại nhà cũ Bách gia cùng Bách Hoài, đây là lần đầu tiên Chu Di Hân ngủ lại nơi này, có chút lạ nhà. 

Hai người ngủ ở phòng của Bách Hân Dư, rất rộng, ngoài giường và sofa còn có một dãy giá sách, thêm cả bàn học. 

Sau khi đi vào, Chu Di Hân đi đến giá sách rút một quyển ra hỏi: "Tiểu Bạch, không phải chị học ở nước ngoài sao?" 

Bách Hân Dư thả Tiểu Phì xuống, đi đến bên cạnh nàng: "Có một thời gian chị học trong nước." 

Chu Di Hân gật đầu, dựa vào người cô hỏi: "Vậy sau đó sao chị lại quay về bên kia?" 

Bách Hân Dư ôm lấy nàng, tâm tư bay đến nơi xa, tự nhiên nói: "Sau đó anh cả và ông ấy xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau, chị liền trở về." 

Chu Di Hân biết 'ông ấy' cô nói hẳn là Bách Trác. 

Nàng không lên tiếng, chỉ ôm Bách Hân Dư, vỗ vỗ lưng cô. 

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Tiểu Phì đang chơi đùa kêu liên tục. 

Ánh mắt Chu Di Hân rơi xuống người nó, mở miệng hỏi: "Tiểu Bạch, chị nuôi Tiểu Phì từ khi nào vậy?" 

Bách Hân Dư ậm ờ một lúc, quay đầu nhìn Tiểu Phì đang chơi bóng: "Từ bốn năm trước." 

Chu Di Hân cụp mắt: "Chị có nhận ra rằng, nó đối xử với em rất khác không?" 

Bách Hân Dư buông nàng ra, nhìn nàng chằm chằm, nói: "Rất khác?" 

"Chu Chu, Tiểu Phì là mèo cái." 

Chu Di Hân: ... 

Ai nói chuyện mèo đực mèo cái với chị!!! 

Bách Hân Dư thấy nàng giận dỗi sắp tăng lên, mím môi cười nói: "Được rồi, chị hiểu em muốn nói gì. Đáp án thật ra chị đã sớm đưa cho em, em tự suy nghĩ xem." 

Cô hôn lên đầu nàng một cái, xoay người đi đến tủ đồ lấy quần áo ngủ đi tắm rửa. 

Chu Di Hân nhìn chằm chằm hình bóng Bách Hân Dư biến mất sau cửa phòng tắm, lập tức trong phòng chỉ còn tiếng nước chảy. 

Đã sớm đưa đáp án cho nàng? 

Sao nàng lại không biết nhỉ? 

Bách Hân Dư đang chơi trò bí hiểm gì với nàng đây! 

Chu Di Hân vỗ vỗ đầu đang hơi đau, cực lực nghĩ về lời Bách Hân Dư nói, nhưng cũng không nghĩ ra. 

Nàng nằm trên giường nhìn chằm chằm đèn treo thủy tinh, ánh sáng chói mắt khiến nàng nhắm mắt lại, đến khi Bách Hân Dư đi ra từ phòng tắm thì Chu Di Hân đã ngủ. 

Bách Hân Dư cũng không quấy rối nàng, dùng khăn lau mái tóc dài khô một nửa thì ngồi lên giường. Tiểu Phì đã nằm nhoài trên sofa ngủ ngon, cả phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của Chu Di Hân, Bách Hân Dư lên giường, tắt đèn phòng, mở đèn ngủ đầu giường, Chu Di Hân nghe thấy tiếng động thì mở mắt. 

Nàng vò đầu: "Chị xong rồi ạ?" 

Bách Hân Dư lên giường xong kéo chăn mỏng lên đắp cho cả hai: "Ừm, em ngủ tiếp đi." 

Chu Di Hân ngồi dậy: "Không ạ, em muốn đi tắm trước." 

Bách Hân Dư kéo tay nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Không thì, lát nữa hẵng tắm?" 

Ý tứ trong mắt cô quá rõ ràng, Chu Di Hân nhìn ánh mắt thôi cũng biết cô muốn làm gì, mặt nàng đỏ lên: "Không đâu, em muốn tắm trước." 

Bách Hân Dư kéo nàng không buông tay: "Lát nữa đi." 

"Bây giờ luôn!" 

Bách Hân Dư đối diện đôi mắt trong sáng của nàng: "Em chắc chứ?" 

Chu Di Hân mím môi cười: "Chắc chắn." 

Bách Hân Dư buông tay: "Được, em đi tắm đi." 

Chu Di Hân nhận được lệnh đặc xá nhưng vẫn nhăn mày nhìn Bách Hân Dư. Lần này cô lại dễ dàng thả nàng đi như vậy? Bình thường còn phải dây dưa một lúc lâu mới buông tay, phóng khoáng cho nàng đi như vậy thật sự có chút không quen. 

Nàng ôm một bụng hoài nghi quay đầu nhìn Bách Hân Dư. 

Tóc ướt của Bách Hân Dư xõa ra sau, cô khoác áo ngủ, vừa lôi kéo với nàng một trận nên để lộ da thịt ra, làn da trắng nõn ửng đỏ, Chu Di Hân nghĩ đến cảm giác từng hưởng thụ chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

"Còn không đi?" 

Bách Hân Dư cười khẽ với nàng, cong môi nhướn mày đều có vẻ quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ, hai chân Chu Di Hân khó bước đi, hai người đối diện trong chốc lát, vẻ mặt Bách Hân Dư như thường, Chu Di Hân nhào tới: "Bữa tối em chưa ăn no, vẫn là ăn trước rồi đi tắm đi." 

Bách Hân Dư mở tay ôm lấy nàng, trở mình đặt nàng xuống dưới thân, cầm một lọn tóc của nàng lên mũi ngửi một cái rồi nói: "Thật trùng hợp, chị cũng chưa ăn tối."  Chu Di Hân: ... 
----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro