Chương 18: Cô Chu, tôi sẽ trở về.
Gần đây Bách Hân Dư nói muốn đi khảo sát, nhưng không ngờ trong nhà xảy ra chuyện, cô để Tả Tịnh Viện mua vé máy bay, trước khi vào checkin mới nhắn tin cho Chu Di Hân nói một tuần sau mới về, tạm thời Tả Tịnh Viện sẽ chăm sóc Tiểu Phì thay nàng.
Chu Di Hân tự nhiên không nỡ xa Tiểu Phì, nhưng lịch quay phim của nàng dày đặc, xác thực không thể chăm sóc tốt Tiểu Phì, ngẫm lại liền đồng ý.
Vì thế sau khi kết thúc ngày quay trở về, một mình Chu Di Hân ở trong căn nhà trống rỗng thở dài.
Trước còn có Tiểu Phì ở, trước sau nó đều đi theo nàng, nàng đi lại phải chú ý, sợ không cẩn thận sẽ dẫm vào nó, hiện tại đối mặt căn phòng trống trải, Chu Di Hân rất không quen.
Chu Di Hân ăn tối qua loa xong lên giường, lăn qua lộn lại mãi, lúc Bách Hân Dư còn ở, nàng cứ thấy không thoải mái, khi ngủ đều hận chỉ có thể nằm một bên, hiện tại cô không ở sao nàng lại càng không ngủ được.
Thói quen quả thật đáng sợ.
Nghĩ đến sáng sớm mai đã phải quay phim, Chu Di Hân dứt khoát xuống giường rót cốc sữa ấm, uống xong lần nữa nằm xuống giường, trằn trọc trở mình rất lâu mới thoáng ngủ được.
Ở đất nước cách xa cả Thái Bình Dương, Bách Hân cùng gia đình đang canh giữ ở bệnh viện, cửa phòng cấp cứu chậm chạp chưa hề mở ra, mọi người đứng đó vẻ mặt lo lắng, chỉ riêng Bách Hân, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên.
Trong chốc lát, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra. Một cái giường bệnh được đẩy ra.
Ánh mắt mọi người dồn dập nhìn, trên giường bệnh, một người đàn ông có tuổi đang ngủ, rất gầy, khuôn mặt nhăn nheo, hai mắt nhắm chặt, ngũ quan nghiêm nghị, hộ lý đẩy xe, bác sĩ đi phía sau đang nói chuyện cùng mẹ Bách Hân Dư.
Bách Nhất Phàm vỗ vai Bách Hân Dư: "Không sao rồi."
Bách Hoài kéo tay cô: "Chị..."
Bách Hân Dư hít vào một hơi: "Chị không sao."
Tạ Đan nói chuyện với bác sĩ xong xoay người đi đến trước mặt bọn họ, nói với Bách Hân Dư: "Tiểu Bạch, bác sĩ nói tuy tạm thời không có vấn đề gì nhưng không đảm bảo một ngày nào đó sẽ tái phát, mẹ thấy hay tạm thời con ở lại đây đi, thành phố B không phải có Tả Tịnh Viện lo liệu rồi sao?"
Bách Hoài cũng ngước nhìn: "Đúng vậy, chị đi mấy năm rồi không về, em nhớ chị muốn chết."
Bách Hân Dư nhìn em: "Nào có lâu như thế hả, Tết chị đều về còn gì. Nếu ba không có việc gì, chị ở hai ngày thôi rồi sẽ về bên kia."
Tạ Đan cùng Bách Nhất Phàm hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết tính cách của Bách Hân Dư, sự kiện ngày đó là đả kích quá lớn với cô, hiện tại cô không muốn ở lại nước A cũng có thể thông cảm được.
Thật ra Tạ Đan có hận, nhưng chỉ là cũng không thể thay đổi chuyện gì, con người ai rồi cũng chết, hận thù hơn nữa cuối cùng cũng vô ích.
Bốn người đứng ngoài phòng bệnh đều không nói một lời, Bách Hoài không thể chịu được bầu không khí này, mở miệng nói: "Em vào nhìn ba trước."
Bách Nhất Phàm gật đầu: "Đi thôi."
Bách Hoài kéo Tạ Đan đi vào trong, ngoài cửa Bách Nhất Phàm cùng Bách Hân Dư đứng đối diện nhau, ai cũng không nói, không khí rất lúng túng.
Vẫn là Bách Nhất Phàm không chịu được hỏi trước: "Ở thành phố B thế nào? Đã quen chưa?"
Bách Hân Dư: "Cũng tốt ạ."
Bách Nhất Phàm: "Tốt là được, anh biết lòng em oán hận ba, ai không hận chứ, em cho rằng mẹ không hận sao? Hay là anh không hận? Nhưng mà Tiểu Bạch, ba nuôi nấng chúng ta bao năm như vậy, yêu thương không phải là giả, ông ấy là phạm lỗi, tổn thương rất nhiều người, nhưng ông cũng đã dành cho chúng ta rất nhiều, ba già rồi, ba chỉ đơn giản hy vọng em tha thứ cho ông."
Bách Hân Dư liếc nhìn hắn: "Tha thứ?"
"Ông ta không phải mong chờ chúng ta tha thứ, mà là mong chờ người khác tha thứ."
Bách Nhất Phàm thở dài: "Tiểu Bạch, sao em còn cố chấp như vậy, mấy năm qua em cũng biết tình trạng của ba rồi, chẳng lẽ ông lại không mong em tha thứ ư?"
"Ai cũng sẽ mắc sai lầm, em với anh cũng vậy thôi."
Bách Hân Dư lạnh mặt: "Được rồi, em không muốn nghe nữa."
"Anh, ông ta muốn em tha thứ, sau đó là đưa người kia về sống cùng chúng ta sao? Cả nhà vui vẻ? Xin lỗi, em không làm được."
Bách Nhất Phàm nhíu mày: "Sao em cứ bướng bỉnh như thế, lẽ nào thật sự mong muốn ba chết đi trong tiếc nuối?"
Sườn mặt Bách Hân Dư căng thẳng, đuôi lông mày che dấu sắc bén, ánh mắt thản nhiên, cô lắc đầu: "Tiếc nuối là chính ông ta tạo thành, còn nữa, em không phải mọi người, em không rộng lượng như vậy, cũng không thể chịu được chuyện đó."
"Em biết mọi người muốn để ông ta an tâm, nhưng em xin lỗi, mọi người không nên gọi em về."
Bách Hân Dư nói xong liền cất bước rời khỏi bệnh viện, Bách Nhất Phàm ở phía sau gọi cô: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch."
Bách Hân Dư bước nhanh rời khỏi hành lang, thân hình biến mất không còn tăm hơi.
Bách Nhất Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi vào phòng bệnh.
Căn phòng chăm sóc đặc biệt có hai phòng, bọn họ ở phòng bên ngoài, bên trong là phòng quan sát, Bách Nhất Phàm vừa đi vào, Tạ Đan nhìn phía sau không có ai hỏi: "Tiểu Bạch đi rồi?"
Bách Nhất Phàm gật đầu.
Bách Hoài sụp vai xuống, hỏi Tạ Đan: "Mẹ, có phải chị lại muốn về thành phố B?"
Tạ Đan vỗ vỗ tay em: "Không đâu, nó nói sẽ ở lại hai ngày mà."
Bách Hoài lúc này mới có chút hài lòng, Bách Nhất Phàm xuyên qua cửa kính nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt anh phức tạp.
Ba năm trước, ba của bọn họ, Bách Trác, đột nhiên gọi ba người con lại, nói muốn công bố một chuyện, hóa ra nhiều năm nay ông có người tình bí mật, không lâu trước đây, người tình của ông qua đời, để lại một đứa bé.
Ông muốn đưa đứa bé đó về nuôi.
Tin tức này như một quả bom, trong nháy mắt khiến nhà họ Bách nổ tan xương nát thịt. Thì ra người đàn ông luôn luôn yêu vợ thương con trong mắt họ lại là người như thế, đáng sợ hơn ông ấy còn muốn đem con của tiểu tam mang về nhà nuôi.
Chuyện này khiến nhà họ Bách chịu đả kích nặng nề: Tạ Đan bệnh, nằm trên giường nửa năm, Bách Hân Dư và Bách Hoài cự tuyệt gặp Bách Trác, so với người xa lạ còn lạnh lùng hơn.
Đặc biệt là Bách Hân Dư, cô và Bách Trác là thân thiết nhất, vừa là ba vừa là bạn, khoảnh khắc biết tin này suýt thì cô ngất đi, không dám tin nói với Bách Trác, nếu ông dám đem đứa con kia về nhà, cô sẽ rời khỏi nhà họ Bách.
Chính vì thế mà Bách Trác mới không đưa đứa con kia về.
Sau đó Bách Trác vẫn luôn muốn cùng Bách Hân Dư nói chuyện, nào ngờ Bách Hân Dư trực tiếp đi thành phố B. Cô vừa đi ông liền bị bệnh, mấy lần nguy kịch đều không thấy Bách Hân Dư.
Ông tin lời cô, ông quá hiểu tính khí của cô, rất giống ông, cực kỳ cố chấp.
Nếu không phải thế, Bách Trác đã sớm đưa người con kia về nhà họ Bách.
Chính là ông sợ, Tiểu Bạch sẽ thực sự đoạn tuyệt với gia đình.
Cho dù vậy, ông vẫn chuyể 5% cổ phần công ty cho đứa con kia.
Bách Nhất Phàm biết Bách Hân Dư không cởi được nút thắt trong lòng, hình tượng vĩ đại của ba trong mắt cô đột nhiên sụp đổ, thậm chí còn là không thể chịu đựng được.
Thế nhưng...
Người nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, Tạ Đan uể oải ôm hai tay, Bách Hoài ôm bà, nói: "Mẹ, con đưa mẹ về."
Tạ Đan yếu ớt gật đầu: "Ừ"
Bà nghiêng mặt sang nói với Bách Nhất Phàm: "Tiểu Phàm, nếu công ty không có chuyện gì lớn, con ở đây trông một hồi đi."
Từ khi Bách Trác bị bệnh, công ty toàn bộ giao cho Bách Nhất Phàm quản lý, mà Tiểu Bạch, có lẽ bởi vì đả kích quá lớn, quyết tâm rời đi, còn là sang tận thành phố B ở bên kia Thái Bình Dương.
Nhà cũ của nhà họ Bách ở thành phố B, cụ cố của họ lập nghiệp ở đó nhưng cũng không có gì to tát, đến đời ông nội thì đã xuống dốc hẳn.
Bách Trác đem phần lớn tài sản đến nước A phát triển, không ngờ lại thuận buồm xuôi gió, càng làm càng lớn, đã có vị trí nhất định trong giới kinh doanh.
Người thừa kế vừa ý nhất trong lòng Bách Trác là Bách Hân Dư, Bách Nhất Phàm tuy là con trưởng nhưng chí ở nơi khác. Bách Hân Dư có thiên phú kinh doanh, Bách Nhất Phàm đương nhiên tình nguyện để cô thừa kế, đáng tiếc sau đó lại phát sinh chuyện như vậy.
Bách Hân Dư đi đến thành phố B, anh không thể không tiếp nhận công ty.
Bách Nhất Phàm e hèm: "Mẹ yên tâm, con ở đây chờ ba tỉnh lại."
Tạ Đan được Bách Hoài đỡ, rời khỏi phòng bệnh.
Hai người về đến nhà, nhìn thấy Bách Hân Dư đang ngồi trên sofa, mặt cô vô cảm, ánh mắt trống rỗng, vẫn nhìn ra cửa sổ.
Tạ Đan vỗ vỗ tay Bách Hoài, ra hiệu để em đi lên tầng trước, Bách Hoài có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nghe lời.
Bách Hân Dư nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn: "Mẹ."
Tạ Đan đi tới ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Đang nhìn gì thế?"
"Không có gì, con đi lâu như vậy mà phong cảnh nơi này vẫn thế."
Tạ Đan dường như già đi rất nhiều, trong lời nói có thể cảm nhận được đau thương: "Cũng đúng, phong cảnh này làm sao thay đổi được."
"Nhưng có người, còn chẳng bằng cảnh vật."
"Càng ngày càng tệ ha."
Bách Hân Dư hiểu bà muốn nói cái gì, quay mặt đi, không muốn mở miệng.
Tạ Đan dịch gần cạnh con gái, kéo tay cô, đau lòng giúp cô vén lại ít tóc rối, ánh mắt hiền từ: "Tiểu Bạch, mẹ biết con không tha thứ cho ba được, thật sự lúc vừa biết chuyện mẹ cũng không tài nào tha thứ."
"Mẹ không thể tin được người chung chăn gối với mình nhiều năm như vậy thật sự đã phản bội mình."
"Thậm chí còn có con riêng."
Bách Hân Dư nghe vậy đau lòng, vươn tay ôm eo bà, xương cốt gầy gò.
Bách Hân Dư không khỏi đỏ mắt: "Mẹ, có phải con thật ngây thơ?"
Cứ nghĩ không tha thứ cho Bách Trác, không cho đứa con kia tiến vào nhà họ Bách, như vậy thiên hạ sẽ thái bình, giống như không có gì xảy ra cả.
Tạ Đan lắc đầu, vuốt tóc cô: "Sao có thể, Tiểu Bạch là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, mẹ biết con không chấp nhận được."
"Nhưng chuyện này đứa nhỏ kia cũng không có lỗi."
"Chúng ta không thể vơ đũa cả nắm được."
Bách Hân Dư hiểu rõ ý của Tạ Đan.
Người phụ nữ kia và ba cô là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, sau đó từng người lập gia đình, ba cô đến nước A, người kia không lâu sau cũng bị lừa đến nơi này.
Ba cô biết tình cảnh của cô ta, liền giúp đỡ khắp nơi, quan hệ tự nhiên gần gũi hơn.
Cuối cùng, bọn họ vượt giới hạn.
Tuy rằng Bách Trác bởi vì áy náy với mẹ con cô mà rất lâu cũng không gặp người phụ nữ kia, nhưng thương tổn đã có.
Thậm chí.
Bọn họ còn có con.
Nhiều năm như vậy, ba cô vẫn dùng thân phận họ hàng lén lút giúp đỡ mẹ con họ, mãi đến tận khi người đàn bà đó qua đời, ông mới trở về thẳng thắn nói với họ, cũng thẳng thắn nói với đứa con kia.
Gia đình họ không chấp nhận.
Đứa con kia càng không chấp nhận.
Cứ thế đứa con kia đi mất.
Chưa từng trở lại.
Bách Hân Dư biết chuyện này là ba cô và người đàn bà kia sai, đứa con đó cũng vô tội.
Thế nhưng cô không nhịn được, muốn giận chó đánh mèo.
Người đó tồn tại như một vết bẩn, thời thời khắc khắc nhắc nhở ba cô, cũng nhắc nhở cô rằng nhà họ Bách từng có chuyện hoang đường như vậy.
Bách Hân Dư nằm trong lòng Tạ Đan, hít sâu một hơi, mở miệng: "Mẹ, thật ra..."
Tạ Đan cúi đầu nhìn cô: "Sao?"
"Không có gì ạ."
——————-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro