Chương 31: Nếu cô Chu mà cố ý, vậy thì thật đáng sợ.

Lúc Chu Di Hân đến thành phố B là cuối tháng chín, quay về đã là đầu tháng mười hai, Bách Hân Dư lái xe, nàng ngồi ở ghế bên cạnh chỉ đường. 

Nơi mà nàng từng ở tên đầy đủ là thôn Trường Ninh, nơi này có lịch sử lâu dài, người dân chủ yếu là người già, trẻ em. Chỉ cần là người trẻ có sức khỏe đều rời đi, có người đi cũng mang theo con, có người đi một mạch không về, vì thế vẫn còn rất nhiều đứa trẻ bị bỏ lại. 

Thôn Trường Ninh người ở thưa thớt, lại bị kẹp giữa hai ngọn núi to lớn, quanh năm suốt tháng không thấy được thứ gì hiện đại, nếu không phải Diệp Thư Kỳ đưa nàng đến, Chu Di Hân cũng không tin được có một nơi hẻo lánh như vậy tồn tại. 

Chu Di Hân vốn muốn hai người bọn họ trực tiếp bay đến thành phố Bình An rồi đổi xe đến, dù sao từ thành phố Bình An đổi xe xong còn phải tốn một ngày đường. 

Thế nhưng Bách Hân Dư khăng khăng lái xe đi thành phố Bình An. 

Thành phố B với thành phố Bình An tuy có đường cao tốc nối nhau, nhưng cần sáu tiếng lái xe, ba năm nay nàng không lái xe, không có cách nào thuyết phục cô. 

Chu Di Hân ngồi trên xe, vẻ mặt mệt mỏi. 

Trong xe mở điều hòa sưởi ấm, ấm đến mức làm nàng buồn ngủ, Tiểu Phì co lại trong lòng nàng, thảnh thơi thoải mái ngáy khò khò, Bách Hân Dư liếc nàng nói: "Ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô." 

Chu Di Hân: "Không cần, đường này rất dài, tôi nói chuyện với chị cho đỡ chán." 

Bách Hân Dư cằm cứng ngắc, môi để thẳng một đường, nói: "Tôi không thích nói chuyện." 

Chu Di Hân: ... 

Nàng bị Bách Hân Dư phũ phàng, mím mím môi không nói nữa. 

Đôi mắt sáng của Bách Hân Dư né qua tâm tình phức tạp, càng đi sắc mặt càng âm trầm.

Lái xe khoảng một tiếng, cô đột nhiên đạp phanh dừng lại. Chu Di Hân cả người ngả ra trước, suýt thì không ôm được Tiểu Phì. 

"Sao, sao vậy?" 

Chu Di Hân sợ hãi không thôi, quay đầu nhìn Bách Hân Dư, người kia nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi tối hỏi: "Cô muốn về đó lắm sao?" 

"Muốn." 

Chu Di Hân không biết Bách Hân Dư đây là làm sao, cho rằng cô đột nhiên không muốn đi, nàng ôm Tiểu Phì nói: "Có phải chị có việc? Không thì chị về thành phố B, tôi tự đi được mà."

  "Chị yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt Tiểu Phì." 

"Nếu không..."

Chu Di Hân còn chưa nói xong, Bách Hân Dư đã duỗi tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng. 

Xe dừng lại ở ven đường cao tốc, đèn xi nhan nhấp nháy, trên xe hai người ôm nhau, ở giữa còn có một con mèo, Chu Di Hân không rõ chuyện gì, vỗ vỗ vai Bách Hân Dư, nhẹ giọng hỏi: "Chị sao vậy?" 

Bách Hân Dư chậm rãi buông ra nàng, hai người tách ra, cô thắt lại dây an toàn, từ từ khôi phục vẻ mặt hờ hững: "Không có gì."

  "Vậy chị..." 

"Tôi nhớ mẹ." 

Chu Di Hân: ... 

Được lắm, tôi không chỉ giống Tiểu Phì, giờ còn giống cả mẹ chị! 

Tôi thật sự là đa năng quá đi!!!!

Chu Di Hân oán thầm vài câu trong lòng, cuối cùng nhẹ hừ một tiếng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, từ lúc bọn họ rời thành phố B đã được hai tiếng, bốn tiếng nữa là đến thành phố Bình An. 

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, Bách Hân Dư quay đầu nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Chu Di Hân, cô cụp mắt khởi động xe, đi tiếp. 

Đến thị trấn Trường An đã là hơn ba giờ chiều, đi hết cao tốc thì Bách Hân Dư dùng bản đồ, Chu Di Hân không tốt về phương hướng, dựa theo nàng chỉ dẫn thì bọn họ phỏng chừng đi lạc sang nơi nào mất. 

Tuy Chu Di Hân vô cùng tức giận và bất bình khi Bách Hân Dư nói như vậy nhưng mà cô nói không sai. 

Hết cao tốc xong nàng liền hôn mê. 

Đường giống như thế, thậm chí tên cũng không khác mấy, nếu thật sự để nàng ở đây, khẳng định cũng không thể đi ra khỏi nội thành được.

Chu Di Hân nói cho Bách Hân Dư chính là một trấn nhỏ gần với thôn Trường Ninh. 

Xe càng đi vào nông thôn, đường càng nhỏ hẹp, cũng có nhiều ổ gà nhấp nhô, Chu Di Hân nghiêng ngả theo chuyển động của chiếc xe, bữa trưa nàng chỉ ăn vài miếng bánh mì, hiện tại dạ dày lộn lên, sắc mặt nàng tái nhợt. 

Bách Hân Dư luôn luôn chú ý vẻ mặt của nàng, thấy mặt nàng trắng bệch như tờ giấy bèn nói: "Đi nữa thì trời tối rồi, không bằng chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai đi tiếp?" 

Chu Di Hân bất đắc dĩ gật đầu, biết rằng cho dù đêm nay đi đến cái trấn nhỏ kia cũng không thể đi thôn Trường Ninh nữa. 

Bách Hân Dư lái xe đến một trấn gần đó, đi qua bốn, năm con phố cũng không thấy khách sạn, chỉ thấy một quán trọ. Quán rất nhỏ, bảng hiệu treo trên tầng hai, Bách Hân Dư định tìm một cái khách sạn tốt hơn nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Di Hân lại đau lòng. 

Cô hỏi: "Có ổn không? Không thì đêm nay nghỉ ở đây?" 

Tay cô chỉ về quán trọ, Chu Di Hân thực sự không muốn ngồi trên xe nữa, đành gật đầu, uể oải trả lời: "Ừm." 

Bách Hân Dư đỡ Chu Di Hân xuống xe, Tiểu Phì ngồi trên ghế, trừng đôi mắt màu xanh nhìn cô, Bách Hân Dư nói với nó: "Đợi chút, lát chị đón em."

"Meo." 

Chờ Bách Hân Dư đóng cửa xe, Tiểu Phì tiếp tục nằm trên ghế phụ, nghểnh đầu nhìn qua cửa sổ.

Chu Di Hân ngồi trên xe xóc nảy, bụng khó chịu, xuống xe hít không khí tươi mát liền thấy dễ chịu, nàng đi rất chậm, bình thản, hít sâu thở mạnh, liên tục như vậy ba bốn lần mới có cảm giác khá hơn. 

Bách Hân Dư thấy sắc mặt nàng từ từ hồng lên cũng yên lòng.

<Phá kén> rốt cuộc đang hot như vậy, để tránh gặp phiền phức không đáng, trước khi đi vào Chu Di Hân vẫn đeo khẩu trang và mũ, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng long lanh, thân thể vừa rồi không khỏe, bên trong đôi mắt có sóng nước dập dờn, làm người ta nhìn mà yêu thương. 

Bách Hân Dư bình tĩnh nhìn nàng thật lâu. 

Chu Di Hân lên tiếng hỏi: "Được không? Như vậy có thể nhận ra không?"

  "Không nhận ra được." 

Trời vốn đã tối, hơn nữa mũ của Chu Di Hân vành rộng, tóc dài che khuất gò má, quả thật không dễ bị nhận ra. 

Bách Hân Dư thu tầm mắt, quay đầu nhìn quá trọ.

Quán trọ nhỏ trên tầng hai, bọn họ nương theo cầu thang chật hẹp đi lên, hết cầu thang có một cái cửa kính, biển tên treo ở trên cửa, rất đơn sơ. 

Chu Di Hân đẩy cửa đi vào gọi: "Có ai không?" 

Gọi hai câu cũng không có ai, Bách Hân Dư khẽ nhíu mày, vừa định bảo đổi nhà trọ liền nghe thấy giọng của một người phụ nữ cất lên. 

"Có, có, có!" 

"Có người đây!" 

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên, giọng nói rất vang, đi tới bên cạnh Chu Di Hân nói chuyện như pháo nổ, bùm bùm nói: "Hai người đẹp à, ở chung một phòng chứ?" 

Chu Di Hân: "Không đâu, chúng tôi..." 

Bách Hân Dư ngắt lời nàng: "Một phòng thôi."

Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn cô, Bách Hân Dư ghé vào tai nàng, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí hờ hững: "Nhìn mấy phòng phía ngoài đi, ở chung an toàn hơn." 

An toàn? 

Ánh mắt Chu Di Hân xuyên qua cô nhìn đến căn phòng phía sau cô, cửa bằng gỗ, có vài cái đều có khe hở nhìn qua được, quả thực không an toàn. 

Nàng gật gù. 

Xem như ngầm đồng ý với Bách Hân Dư. 

Hai người ở chung, Bách Hân Dư trả tiền gấp đôi, nói với bà chủ: "Mong bà chủ xếp cho một căn phòng tốt." 

Bà chủ mặt mày rõ ràng, đưa hai người đi đến căn phòng cuối cùng. 

Cửa mở, phòng rất lớn, bà chủ ở phía sau nói: "Đây, phòng này có TV với điều hòa, còn có một phòng vệ sinh. Bình thường tôi không cho ai thuê đâu. Hôm nay nhìn hai người các cô ra ngoài ở mấy phòng kia cũng không tiện, thôi để hai người ở đây."

Chu Di Hân gật gù. 

Phòng này quả thực nếu so với mấy phòng bên ngoài kia thì tốt hơn hẳn, ít nhất thì giường chiếu sạch sẽ, trong phòng cũng không có mùi lạ, còn có điều hòa, quả thực hiếm có ở chỗ này rồi. 

Bách Hân Dư cũng "ừm" một tiếng, phụ họa hai ba câu cùng bà chủ rời đi. 

Lát sau, cô bế theo Tiểu Phì vào. 

Trên tay còn có bát cháo. 

Chu Di Hân nhìn chằm chằm bát cháo bốc khói nghi ngút, hiếu kỳ hỏi: "Chị mua ở đâu vậy?"  T

Bách Hân Dư chỉ vào dưới lầu: "Chỗ đó." 

Chu Di Hân: "Sao chị biết chỗ đó có bán?" 

Lẽ nào người này mọi thời khắc đều chú ý bên ngoài sao? 

Bách Hân Dư nhìn ánh mắt không thể tin của nàng, khóe miệng ngoắc ngoắc: "Bà chủ nói cho tôi." 

Chu Di Hân: ... 

Quả nhiên tiền có thể sai khiến ma quỷ nha.

Chu Di Hân ăn chút cháo nóng, cũng đút thức ăn mèo cho Tiểu Phì. Sớm linh cảm rằng không thể nhanh chóng đến thôn Trường Ninh, nàng cố ý cầm theo thức ăn sẵn, đúng là có đất dụng võ. 

Bách Hân Dư nhìn nàng tận tâm chăm sóc Tiểu Phì, mặt mày mềm mại nói: "Cô rất yêu mèo sao?" 

Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn Tiểu Phì đang ăn mèo lương, tay sờ cổ nó: "Ừm, từ nhỏ tôi đã thích rồi." 

"Trước đây tôi cũng nuôi một con, rất là xa cách lạnh lùng, mặc kệ người ta trêu nó như thế nào, nó cũng chỉ nhướng mắt nhìn." 

"Giống như này." 

Nàng bắt chước liếc Bách Hân Dư một chút, còn chưa chọc cười cô, chính mình lại cười ra tiếng, sau đó thu lại ý cười: "Chính là không ngoan gì cả, rất thích chạy nhảy lung tung." 

Đuôi lông mày nàng nhiễm mấy phần cô đơn, Bách Hân Dư cũng không hỏi nàng con mèo kia giờ đâu rồi, chỉ nhàn nhạt đáp: "Vậy cô thấy Tiểu Phì thế nào?" 

"Tiểu Phì?" 

Chu Di Hân tay sờ đầu nó: "Tiểu Phì rất được, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, chính là áo bông nhỏ tri kỷ." 

Nếu không sao mà nàng hết lần này đến lần khác muốn nói trừng phạt nó, cuối cùng đều không xuống tay được. 

Quá khiến người yêu thích rồi.  Nghĩ tới đây, nàng cười ra tiếng: "Bách tổng, tôi cảm thấy sau khi chúng ta ly hôn, tôi nhất định sẽ nhớ Tiểu Phì." 

Bách Hân Dư ánh mắt vốn đang dịu dàng đột nhiên đanh lại, lạnh lùng hơn, ánh nhìn xa xôi, ngữ khí lãnh đạm: "Thật sao?" 

Chu Di Hân gật đầu: "Ừm." 

...Vậy không cần ly hôn. 

Bách Hân Dư lời ra đến đầu lưỡi rồi, suy nghĩ một chút lại không nói ra, chỉ đứng lên mở va-li cầm hai cái áo ngủ vào nhà tắm. 

Chu Di Hân vẫn ngồi xổm bên cạnh Tiểu Phì, nhìn nó ăn uống no say xong thỏa mãn liếm chân, nàng ôm nó vào trong lòng. 

Di động trong túi xách kêu lên, nàng vội vàng đi tới cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình gọi đến hiện ba chữ Diệp Thư Kỳ. 

"Alo, Thư Kỳ." 

Giọng điệu Diệp Thư Kỳ có chút lo lắng: "Đi đến đâu rồi?" 

Chu Di Hân nghĩ đến nơi đang dừng chân, chần chờ trả lời: "Không xa lắm, nhưng hôm nay quá muộn không thể đi tiếp, ngày mai sẽ về đến nơi." 

Diệp Thư Kỳ nghe được nàng không có chuyện gì liền an tâm, dặn dò hai ba câu, Chu Di Hân cười phụ họa: "Ừm." 

"Em biết rồi."

  "Ừm, chị yên tâm."

"Em cũng không phải trẻ con."

"Được rồi được rồi." 

Giọng nói nàng nhẹ nhàng, giống như đang tán gẫu cùng bạn già lâu năm, cửa phòng tắm cách âm cũng không tốt lắm, Bách Hân Dư đứng ở cửa, tay cầm nắm cửa, chậm chạp không muốn mở ra. 

Nghĩ đến nàng trước mặt cô lúc nào cũng hận không thể phân rõ giới hạn, lòng lại rầu rĩ. Vì thế sắc mặt cũng mấy phần khó coi. 

Chu Di Hân ở bên ngoài ngắn gọn nói thêm vài câu liền cúp máy, nàng nghi hoặc nhìn về hướng nhà tắm, Bách Hân Dư đi vào cũng lâu rồi. 

Ngay lúc nàng muốn đi gõ cửa, Bách Hân Dư lại đột nhiên mở cửa, hai người đối diện nhau, Chu Di Hân cầm điện thoại hơi lúng túng. 

Nàng nghĩ bừa một cái lý do: "Chị xong chưa? Tôi buồn tiểu." 

Bách Hân Dư: ... 

Chu Di Hân buồn tiểu đi vào phòng tắm hận không thể tự vả hai cái thật mạnh vào miệng, ăn nói lung tung lắm vào T.T 

Nàng ở bên trong phòng tắm phiền nhiễu rất lâu, mấy phút lại chạy ra lấy quần áo đi vào, Tiểu Phì nhìn nàng chạy tới chạy lui cảm thấy rất thú vị liền chạy theo nàng, ngay lúc nàng đóng cửa lại thì nó dùng móng vuốt đập vào cửa. 

Lo rằng tiếng động sẽ để người khác nghe được, Bách Hân Dư ôm Tiểu Phì lên giường trước. 

Chu Di Hân đi ra liền thấy cô dựa vào đầu giường, lần này không đọc sách mà đang xem laptop, ngón tay gõ gõ trên bàn phím với tốc độ cực nhanh, vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. 

Liền ngay cả Tiểu Phì cũng cảm nhận được không khí nghiêm túc, ngoan ngoãn nằm ở một bên, thỉnh thoảng phe phẩy cái đuôi. 

Hơn ba mươi phút sau, Chu Di Hân làm xong công tác dưỡng da mới lên giường. 

Giường ở đây cũng không lớn như ở nhà, hơn nữa chỉ có một cái chăn, nàng nằm nghiêng thôi cũng đã chiếm phân nửa diện tích. 

Càng không thể tạo khoảng cách được. 

Trong phòng tuy có điều hòa nhưng Bách Hân Dư không bật lên, nàng cũng ngại bật, liền cứ thế lên giường. 

Chăn và ga giường lạnh như băng làm nàng rùng mình không thôi. 

Bách Hân Dư nhìn thấy dáng vẻ đó qua khóe mắt, đứng dậy nói: "Nằm sang bên này đi." 

Chu Di Hân vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì?" 

Bách Hân Dư chỉ vào ổ điện bên phía nàng: "Tôi cần sạc laptop."

"À, ừm." 

Chu Di Hân xuống giường đi sang chỗ Bách Hân Dư, chờ cô dịch người đi nàng liền vén chăn nằm xuống, không có lạnh như vừa nãy, chỗ này được cô ngồi qua, ấm áp làm nàng thoải mái đến lỗ chân lông cũng mở ra. 

Tiểu Phì cũng thuận thế chui vào chăn, nó nằm ở ngoài cùng, Chu Di Hân sợ nó ngã xuống đất liền dịch người vào. 

Như thế tất nhiên không thể tránh được lưng nàng chạm vào phần eo của Bách Hân Dư. 

Bách Hân Dư dựa người trên đầu giường, lưng Chu Di Hân dán vào eo và bắp đùi cô, bàn tay cầm laptop có chút run run, ánh mắt sâu thẳm. 

Một lát sau Chu Di Hân ngủ rồi cô mới tiếp tục nhìn laptop. 

Văn kiện thư ký Tả gửi tới cô xử lý đến hơn mười hai giờ đêm mới xong. Chu Di Hân đã sớm ngủ say, hô hấp đều đặn, Tiểu Phì nằm ở cạnh nàng, đôi tai thỉnh thoảng cử động. 

Bách Hân Dư để máy tính xuống đất, tiếng động làm Tiểu Phì tỉnh, nó cấp tốc ngẩng đầu nhìn, thấy là Bách Hân Dư lại nằm xuống ngủ.  Nơi này không thể bằng với biệt thự, nhiệt độ rất thấp. 

Chu Di Hân khi ngủ luôn hướng người về phía Bách Hân Dư. Cơ thể nàng vẫn luôn lạnh như vậy, tuy rằng gần đây cô đã nấu canh chậm rãi điều trị thân thể cho nàng, thế nhưng thể chất của nàng vốn là như vậy, không thay đổi được, vì thế đến mùa đông tay chân vẫn thật lạnh. 

Lạnh đến đáng sợ. 

Bách Hân Dư làm ấm tay một lúc lâu, đến khi ấm lên mới nắm chặt lấy tay Chu Di Hân, ánh mắt đen láy trong đêm. 

Chiếc giường quả thật vẫn nhỏ, Chu Di Hân nằm nghiêng để chừa ra khoảng cách rồi, Bách Hân Dư giữ vai nàng, khẽ dùng lực, xoay người Chu Di Hân lại. 

Hai người mặt đối mặt. 

Chu Di Hân hô hấp nhẹ nhàng, hơi thở phả vào ngực Bách Hân Dư, cô thấy ngứa ngứa, đành miễn cưỡng để ra một chút khoảng cách, cúi đầu nhìn người trong lòng. 

Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, không sáng cho lắm nhưng có thể mơ hồ nhìn được. 

Dù trong đêm tối cũng có thể nhìn ra sự xinh đẹp của Chu Di Hân. Ngón tay Bách Hân Dư sờ khuôn mặt phúng phính của nàng, nghĩ đến không lâu mấy ngày trước thưởng thức qua mùi vị ngọt ngào trên môi, cổ họng liền có chút khô. 

Ham muốn ẩn sâu trong lòng cũng lặng lẽ bốc lên.

Chu Di Hân bị cô sờ có chút không thoải mái, vung tay lên hất tay cô ra, còn chôn đầu vào lòng ngực Bách Hân Dư, cọ cọ vùng ngực không mặc áo lót của cô. 

Quá là mềm. 

Mềm đến mức khiến nàng không nhịn được thở dài thỏa mãn. 

Chu Di Hân mơ một giấc mơ. Trong mơ nàng mua một cái kẹo bông, hương vị ngọt ngào làm nàng muốn cắn một miếng. 

Sau đó, nàng thật sự cắn xuống. 

"Aaa!" 

Bách Hân Dư bị cắn, cơn đau truyền thẳng từ ngực lên não, cô kinh ngạc kêu lên đánh thức Chu Di Hân. Chỉ thấy nàng mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, tay mò mò đèn ngủ, lạch cạch mở lên. 

Áo ngủ Bách Hân Dư mở hai cúc, lộ ra vùng ngực trắng nõn, còn có dấu vết đỏ au trên đó. 

Chu Di Hân nuốt nước bọt, đó là dấu răng nha. 

Nghĩ đến cảnh trong giấc mơ. 

Đây là dấu răng của nàng. 

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút lúng túng. Chu Di Hân đỏ bừng mặt, gãi đầu giải thích: "Xin lỗi, tôi không cố ý." 

Bách Hân Dư ung dung cài cúc áo, thần sắc bình tĩnh: "Nếu cô Chu mà cố ý, vậy thì thật đáng sợ." 

Chu Di Hân: ... 
------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro