Chương 78: Sao cô ta cố chấp với bữa cơm chào mừng vậy nhỉ?

Sau khi lên xe, Chu Di Hân thấy có gì đó không đúng ở đây.

Không khí trong xe rất kì quái.

Bách Hân Dư đương nhiên vẫn như bình thường, vẻ mặt hờ hững, sau khi nàng lên xe còn hơi dịch người để nhường chỗ cho nàng, Chu Di Hân ngồi xuống cũng không thấy có gì lạ.

Nhưng Tả Tịnh Viện thì vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt rất cụt hứng.

Quen biết lâu như vậy nàng còn chưa từng thấy Tả Tịnh Viện có vẻ mặt này, bảo sao nàng lại thấy kì quái.

Chu Di Hân định hỏi thăm một chút nhưng liếc nhìn mặt nghiêng của Bách Hân Dư, nàng nghĩ nghĩ lại thôi. Chiếc xe bắt đầu đi về biệt thự.

Nhân lúc đó nàng nhắn tin trả lời Lâm Chi.

Vừa rồi nàng đi gấp cũng chưa kịp nói chuyện với Lâm Chi, sau khi lên xe không lâu liền nhận được tin nhắn của Lâm Chi nói về kết quả điều tra mà nàng từng nhờ cô.

Mấy người nàng viết tên ra hiện tại đang không ở thành phố B. Việc điều động nhân sự ở Hâm Huy vẫn được quản lý rất nghiêm ngặt nên vẫn cần thêm thời gian để điều tra thêm.

Chu Di Hân bảo cô không cần vội, cũng đừng nói chuyện này cho những người khác, nàng không muốn gây ra rắc rối.

Lâm Chi lăn lộn trong showbiz lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, tuy rất tò mò nhưng cũng không hề hỏi gì thêm, chỉ trả lời nàng: [Được.]

Chu Di Hân cất điện thoại đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây đang rụng bay bay trong không khí, xẹt qua cửa xe, nàng nhìn cảnh vật, ánh mắt dịu dàng.

Bách Hân Dư liếc nhìn nàng, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua cửa xe chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Chu Di Hân khiến cô nhìn có chút không thực, trong lòng Bách Hân Dư ấm lên, muốn nắm lấy dáng vẻ xinh đẹp này, mà cô cũng đưa tay ra thật.

Chu Di Hân bị người kéo tay, quay đầu thấy Bách Hân Dư, nàng giương ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Đôi mắt Bách Hân Dư vừa đen vừa sáng, đèn đường cứ vụt qua không ngừng ngoài cửa dường như cũng mang theo ý lạnh trong mắt cô đi rồi.

Hai người nhìn nhau nửa ngày, Bách Hân Dư bèn ho nhẹ hai tiếng: "Cô ngồi lại gần đây đi."

Chu Di Hân không rõ vì sao nhưng vẫn nghe lời ngồi sát lại, Bách Hân Dư liền dựa đầu lên vai nàng: "Tôi nghỉ một chút."

Nói xong thì cô nhắm mắt lại.

Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn Bách Hân Dư, thấy dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt cùng vẻ mặt mệt mỏi rõ rệt kia, nàng nhỏ giọng hỏi Tả Tịnh Viện: "Bách tổng bị sao vậy?"

Tả Tịnh Viện còn đang buồn lòng vì bị cắt tiền thưởng cuối năm, nghe thấy Chu Di Hân hỏi, cậu uể oải quay đầu định trả lời thì Bách Hân Dư lại mở miệng: "Mấy hôm nay nhiều việc."

"Hơi mệt thôi."

Tả Tịnh Viện lại lầm lũi quay đầu lên.

Chu Di Hân hiểu rõ, nàng sợ Bách Hân Dư dựa vai mình không thoải mái nên cố ý ngả người vào lưng ghế để gáy cô cũng đặt trên lưng ghế sẽ thoải mái hơn.

Không lâu sau, người nọ liền thở đều đều.

Chu Di Hân liếc hai người phía trước, thấy bọn họ vẫn đang nhìn thẳng nàng mới cả gan quay sang ngắm Bách Hân Dư.

Nàng hiếm khi nào thấy Bách Hân Dư dùng mĩ phẩm dưỡng da nhưng da của Bách Hân Dư vẫn đẹp đến khó tin, trắng nõn mịn màng, có khi còn mịn hơn cả da nàng. Giờ phút này cô đang thả lỏng cơ mặt, lộ ra dáng vẻ lười biếng.

Thật giống...Tiểu Phì nha.

Chu Di Hân muốn ôm vai Bách Hân Dư, tay đưa lên mấy lần lại hạ xuống. Nàng không hề nhận ra, cổ tay nàng vẫn luôn cọ cọ vào bả vai của Bách Hân Dư, người đang nhắm mắt kia hơi nhếch mày lên.

Xe đã gần đến khu biệt thự, Chu Di Hân thấy thế liền nghiêng đầu nhẹ giọng gọi: "Bách tổng."

Bách Hân Dư hơi rung lông mi, Chu Di Hân tiếp tục gọi: "Bách tổng, sắp đến nhà rồi."

Nàng đang cúi đầu nói chuyện, Lục Hàn đột nhiên bíp còi xe và lách xe nghiêng một chút, thế là Chu Di Hân theo quán tính ngã về hướng Bách Hân Dư, môi nàng chạm vào gò má cô.

Chu Di Hân đỏ bừng mặt ngay lập tức, vội ngồi thẳng dậy, chột dạ chớp chớp mắt liên tục. Lục Hàn ngồi ghế lái không hề hay biết gì, vẫn đang làu bàu mắng người kia qua đường mà không nhìn.

Hai người bên trên chỉ đang lo nhìn đường, không hề chú ý đến không khí kì quái phía sau xe. Chu Di Hân ngồi thẳng người, còn Bách Hân Dư sau khi xe nghiêng người cũng bị nghiêng theo đã tỉnh lại, hơi nhăn mày mở mắt ra.

Chu Di Hân chột dạ nhìn cô, nhỏ giọng: "Bách tổng, chị tỉnh rồi, sắp đến nhà rồi."

"Ừm."

Bách Hân Dư nhạt nhẽo đáp lời, nhưng khi quay ra nhìn nàng thì ánh mắt đầy ẩn ý.

Chu Di Hân vừa rồi vẫn đang đỏ mặt, giờ bị cô nhìn như vậy lại càng đỏ hơn, đưa tay vuốt vuốt tóc dài, làm bộ nhìn ra ngoài cửa.

Cũng may xe nhanh chóng về đến nhà,

Tả Tịnh Viện xuống xe mở cửa cho cả hai. Bách Hân Dư đứng cạnh cậu, mặt nghiêm lại, môi mấp máy nói gì đó rồi mới đi vào nhà. Chu Di Hân chuẩn bị theo sau thì Tả Tịnh Viện nhỏ giọng gọi: "Phu nhân!"

Tả Tịnh Viện liếc nhìn bóng lưng Bách Hân Dư, cẩn thận từng chút nói: "Phu nhân, bảo trọng."

Chu Di Hân: "Hả??"

Nàng còn đang sửng sốt đứng đó thì Tả Tịnh Viện đã vội lên xe, sau đó là một đám khói trắng tỏa ra, nàng ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đen bóng rời đi một lúc mới thu hồi ánh mắt.

Vào nhà, thấy Bách Hân Dư đang ngồi ở sofa chơi với Tiểu Phì, Chu Di Hân gãi gãi đầu hỏi: "Chị ăn tối chưa?"

"Chưa."

Bách Hân Dư không ngẩng đầu lên: "Cô làm giúp tôi gì đó ăn tạm cũng được."

Chu Di Hân tuân lệnh, chạy vào bếp nhanh như một cơn gió.

Nàng làm một đĩa cơm rang cùng một bát canh cho Bách Hân Dư, cũng nấu thức ăn cho Tiểu Phì luôn. Khi làm xong đi ra thì không còn thấy bóng dáng Bách Hân Dư ngồi đó nữa, chỉ còn Tiểu Phì giương đôi mắt xanh ngọc nhìn nàng.

Nó ngửi thấy mùi thức ăn nên loạng choạng đứng dậy, nhảy đến cọ cọ chân Chu Di Hân chờ được ăn cơm.

Chu Di Hân vừa hầu hạ Tiểu Phì ăn tối, vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng, nghĩ nghĩ không biết có nên gọi Bách Hân Dư xuống ăn cơm hay không.

Trong nhà tắm, Bách Hân Dư đứng trước gương được nửa giờ rồi, ánh mắt cô vẫn đang chăm chú nhìn vào một bên má trái, có một chút hồng hồng, nhìn kỹ thì là dấu son môi chạm qua.

Bâch Hân Dư nâng tay sờ má, cụp mắt cười cười.

Người trong gương cong môi, ánh mắt sáng nhiễm đầy niềm vui, khí lạnh xung quanh biến mất, chỉ còn lại ấm áp dịu dàng.

Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư đã tắm rửa sạch sẽ mới đi xuống, cô ngồi trước bàn ăn, nhàn nhã ăn cơm tối, Tiểu Phì thả người nằm trên bàn cơm, cuộn tròn lại cùng Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư ăn cơm.

Chu Di Hân nhìn Tiểu Phì, lại nghĩ đến lời thư ký Tả bèn hỏi: "Bách tổng, thư ký Tả vừa mới..."

Bàn tay đang xúc cơm của Bách Hân Dư ngừng lại, liếc nhìn nàng: "Làm sao?"

Chu Di Hân: "Không có gì, chị ăn đi."

Bách Hân Dư lại thong thả nhàn nhã tiếp tục xử lý đĩa cơm rang.

Trong nhà, một người một mèo đều đang nhìn cô ăn cơm nhưng cô vẫn ung dung, vẻ mặt bình thản, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, tăng thêm phần yên tĩnh.

Nhưng ở bên này thì Tả Tịnh Viện đang phải tăng ca.

Cả tầng lầu đều yên ắng, chỉ có trong văn phòng Tả Tịnh Viện thỉnh thoảng có tiếng nói. "Về Tiêu Thừa."

"Đúng vậy, toàn bộ, đặc biệt là tài liệu đen."

"Một tuần? Quá lâu, tôi cho ba ngày."

"Quá ngắn á?"

Tả Tịnh Viện cười lạnh: "Hoặc là đưa toàn bộ tư liệu cho tôi trong ba ngày, hoặc là để tôi đổi người, anh chọn một cái đi. Hừ."

Cậu cúp máy ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, ánh mắt sắc bén.

Phía sau liền vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp, Tả Tịnh Viện quay đầu thấy Trần Vũ Tư đứng trước cửa nhìn mình.

Trần Vũ Tư: "Lần đầu tiên thấy thư ký Tả nổi giận đây."

"Rất cá tính."

Tả Tịnh Viện lườm Trần Vũ Tư, buông bỏ đề phòng, bình thản như không có gì xảy ra: "Cô đến công ty giờ này làm gì vậy?"

Trần Vũ Tư đi về phía bàn làm việc: "Không có gì, đến lấy một ít tài liệu về."

Trần Vũ Tư cúi đầu lật lật hai tờ giấy xong hỏi: "Vừa rồi cậu gọi cho ai mà nổi nóng dữ vậy?"

Tả Tịnh Viện nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Tư lạnh nhạt nói: "Không có gì."

Trần Vũ Tư cười nhã nhặn, đặt tài liệu xuống, đi đến trước bàn làm việc của Tả Tịnh Viện, hai tay đút trong túi quần, dựa người vào bàn, nhẹ hỏi: "Nói một chút đi."

Tả Tịnh Viện cũng buông giấy tờ ra, tháo kính xuống, hai ngón tay di di sống mũi: "Cũng không có gì."

"Chỉ là thưởng cuối năm bị cắt rồi."

Trần Vũ Tư dựa vào bàn làm việc nhìn Tả Tịnh Viện, bỏ chiếc kính gọng vàng ra, khí thế sắc bén sẽ giảm đi, ánh mắt sáng hơi nheo lại, vẻ nhã nhặn nguy hiểm cũng vơi bớt, nhìn qua có chút...ngu đần.

Trần Vũ Tư nghĩ đến đây thì buồn cười, liền phì ra một tiếng.

Tả Tịnh Viện không hài lòng nhìn cô: "Vui lắm đấy à mà cười?"

Trần Vũ Tư xua tay: "Không không, đây là một chuyện vô cùng bi thương."

Tả Tịnh Viện: -.-

Cô cười như được mùa thế, bi thương chỗ nào hả???

Tả Tịnh Viện phất tay một cái: "Lấy đồ xong thì về đi, tôi còn có việc."

Trần Vũ Tư thu lại ý cười: "Còn chưa xong mà, sao cậu lại bị cắt tiền thưởng thế?"

Tả Tịnh Viện ra vẻ cô không thấy phiền à nhìn Trần Vũ Tư, cô lại nói: "Vừa rồi tôi đứng cửa nghe được hai chữ Tiêu Thừa, có liên quan đến cậu ta à?"

"Cậu biết đấy, tôi ở trong giới cũng lâu rồi, vừa hay trong tay có vài tài liệu đen đây."

"Đặc biệt về những kẻ thích leo cao, nhưng lại không biết giữ mình."

Tâm trạng buồn bực của Tả Tịnh Viện bay đi, lại đeo kính lên, gọng vàng có vẻ phát sáng dưới ánh đèn trong phòng, ngay cả mắt kính cũng lóe lóe sắc bén hơn hẳn.

"Cô biết gì hả?"

Trần Vũ Tư nhún vai: "Còn xem tình hình nha."

Tả Tịnh Viện sâu sắc nhìn cô: "Điều kiện là gì?"

Trần Vũ Tư đứng thẳng người, rời khỏi bàn làm việc của Tả Tịnh Viện, quay lưng lại, đi về bàn làm việc của mình cầm tài liệu lên: "Lát nữa cùng nhau đi ăn cơm đi."

Ánh mắt Tả Tịnh Viện sáng quắc: "Được."

Ngón tay Trần Vũ Tư vuốt vuốt tập tài liệu: "Coi như là để chào mừng người mới là tôi."

Tả Tịnh Viện: ...

Sao cô ta cố chấp với bữa cơm chào mừng vậy nhỉ?
---------------

*Tác giả có lời muốn nói

Trần Vũ Tư: "Thư ký Tả, tôi thật sự là người mới mà."

Tả Tịnh Viện: "Mới chỗ nào vậy?"

Trần Vũ Tư: "Chỗ nào cũng mới."

Tả Tịnh Viện: ...
---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro