Chương 8: Cô Chu, tôi không chán khi chỉ ăn một loại thức ăn.
Buổi sáng chụp ảnh xong, buổi chiều Chu Di Hân được Phó Thu đưa về khu biệt thự, Tiểu Phì đang ngủ ở trên ghế sofa, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động liền dựng thẳng tai lên lắng nghe, ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Di Hân đi vào nó lập tức đứng dậy, kêu "meo meo".
Chu Di Hân đang thay giày, Tiểu Phì thoáng cái hai bước chân đã tiến đến bên cạnh nàng, cọ cọ cơ thể mập mạp của nó vào chân nàng.
Chu Di Hân mặc váy, cảm giác bộ lông xù kia chạm vào da thịt đặc biệt thoải mái. Chu Di Hân ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Phì, đi đến ngồi xuống sofa, ngón tay nàng xoa bộ lông trắng của nó, vừa mượt vừa mềm, chạm mặt vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát.
Tiểu Phì chẳng khác gì một quả cầu tuyết, cả người cuộn lại trên đùi Chu Di Hân, đuôi phe phẩy vào cánh tay nàng, thỉnh thoảng quét vào màn hình di động mà Chu Di Hân đang cầm.
Chu Di Hân cúi đầu nhìn, vò đầu nó, ôm chặt nó vào lòng.
Sau khi làm Tiểu Phì ngồi im, nàng mới nhìn lại vào di động.
Poster <Phá kén> đã được đăng lên.
Tài khoản Weibo chính thức của <Phá kén> cũng tag tên nàng.
Ảnh sau khi chỉnh sửa làm nàng suýt nữa không nhận ra những người trong hình. Hai bức đầu tiên là Tiêu Thừa và Cố Linh. Cố Linh lần này diễn vai Công chúa tàn nhẫn, tâm cơ, hiểu rõ lòng người, trong tiểu thuyết vẫn được gọi là Tiểu Gia Cát Lượng.
Tiêu Thừa đóng vai phó tướng ít nói, do ảnh hưởng từ bé vì cả nhà bị giết, tính tình của hắn trở nên âm trầm.
Mà bức thứ ba chính là Chu Di Hân.
Con gái tể tướng, phủ tể tướng một lòng trung thành, nàng và thái tử có quan hệ khá tốt, dưới gối hoàng đế không có con gái, hoàng đế rất yêu thích vị thiên kim tể tướng vốn thông minh hơn người này, thậm chí còn đùa rằng sẽ để nàng làm thái tử phi.
Cho nên thân phận của nàng tại nước Ngô cực kì hiển hách, phong quang không ai sánh được.
Những bức còn lại là những vai phụ, Chu Di Hân không xem nữa, nàng lướt qua lướt lại phần bình luận, đa số là khen ngợi Cố Linh và Tiêu Thừa, đương nhiên cũng có mắng chửi nàng.
Thậm chí có không ít fan từ Weibo <Phá kén> vào theo dõi Weibo của nàng. Lượng theo dõi Weibo của nàng tăng đột ngột.
Thế nhưng từ lúc nàng lập Weibo cũng không đăng gì, những fan này tự nhiên nổi giận đùng đùng quay về bài post của Weibo <Phá kén> chửi đổng lên.
Phía dưới bài đăng rất nhanh bùng nổ.
-- Có tiểu tam, không đáng xem!
-- Tại sao lại để tiểu tam làm hỏng hình tượng Thiên Thiên của tôi?
-- Con mẹ nó, tiểu tam diễn Thiên Thiên? Quỳ lạy mấy người đừng có diễn nữa.
-- Nếu là ả, tôi đã sớm tùy tiện tìm một chỗ tự sinh tự diệt, thế mà còn muốn quay lại showbiz, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ.
-- Há, lần này còn diễn tiểu tam, quả nhiên là bản chất của cô ta.
-- Này này này, lầu trên nói vậy không vui nhé, Chu tiện nhân đúng là tiểu tam nhưng Thiên Thiên của tôi là tiểu tam bao giờ hả? Nếu nói thì cái đồ Ngụy Liên không biết xấu hổ của mấy người mới là tiểu tam đi.
Thiên Thiên là nhân vật mà Chu Di Hân diễn, tên thật là Sở Thiên.
Ngụy Liên chính là công chúa nước Ngụy, vai diễn của Cố Linh.
Từ cái bình luận này mà vô số người bắt đầu vào tranh cãi.
-- Thiên Thiên cái gì, không thấy kịch bản sửa đổi rồi à? Chỉ một nữ chính. Nữ chính là Ngụy Liên! Lâm Lương đối với Sở Thiên chỉ là kính trọng, cảm kích thôi!
-- Vậy thì sao? Trong truyện rõ ràng là Thiên Thiên với Lâm Lương đã có hôn ước, Lâm Lương còn trực tiếp nói yêu Thiên Thiên, không giống một số người không biết xấu hổ, liều mạng chen vào. Quả nhiên nhân vật thế nào thì fan thế đó.
Tranh cãi vẫn cứ tiếp tục, nửa giờ sau những đề tài chửi mắng Chu Di Hân lắng xuống, nàng kéo xuống tiếp, trước đó là những bình luận nhiệt tình giờ chỉ thấy toàn cãi nhau.
Mà chuyện mời Chu Di Hân cút khỏi showbiz, hoặc là đề nghị thay diễn viên đã bị ép xuống hết, hầu như không còn nhìn thấy.
Chu Di Hân thấy có người gửi tin nhắn WeChat cho nàng.
Mở WeChat ra, là tin nhắn của Lâm Chi.
[Ngày kia quay phim, có cần chị sắp xếp chỗ ở cho không?]
Chu Di Hân: [Không cần. Cảm ơn chị Lâm.]
Lâm Chi: [Không có gì.]
Chu Di Hân nghĩ nghĩ, gửi tin: [Cũng cảm ơn chị về chuyện Weibo.]
Lâm Chi: [Đóng phim cho tốt, một lần nữa đứng dậy mới là lời cảm ơn tốt nhất với chị.]
Chu Di Hân: [Em hiểu rồi.]
Nàng từng ở trong showbiz, không thể không biết chuyện mua thủy quân. Ngày hôm nay có thể dẫn dắt dư luận, làm cho bọn họ tự tranh cãi với nhau, bỏ qua đề tài nàng là tiểu tam, ngoại trừ Lâm Chi, nàng không nghĩ ra người thứ hai làm vậy để giúp nàng cả.
Chu Di Hân đặt điện thoại lên bàn, cầm kịch bản lên nghiên cứu, Tiểu Phì nằm trong lòng nàng thay đổi tư thế, yên ổn ngủ.
Hơn bốn giờ chiều, Tiểu Phì ngủ đẫy giấc từ trên người nàng nhảy xuống, lượn quanh nhà tìm thức ăn cho mèo, nhảy từ ngăn tủ đến trên bàn kia, một quả cầu trắng mập mạp nhảy lên, trong chốc lát nghe bịch một tiếng.
Chu Di Hân nhìn lại, thấy Tiểu Phì không có nhảy lên ngăn tủ mà đứng cào chân vào cửa tủ.
Tiểu Phì: "Meo meo..."
Chu Di Hân: ...
Đề phòng nó nghịch làm hỏng đồ trong nhà, Chu Di Hân bất đắc dĩ cầm lấy dây buộc, đi tới cạnh nó, nói: "Ngoan, ra ngoài chơi một lúc đã."
Tiểu Phì "meo" một tiếng, co người lại, dựng lông trắng lên.
Chu Di Hân đối mặt với đôi mắt xanh thẳm: "Buổi tối cho em ăn cái khác."
Tiểu Phì lập tức không chống đối nữa, ngoan ngoãn đi tới bên người nàng, vươn cổ ra.
Chu Di Hân: ...
Quả nhiên đã tham ăn thì người hay động vật đều giống nhau.
Gần nhà có một vườn hoa, không rộng lắm, đến tối có không ít người lớn tuổi ra đây rèn luyện sức khỏe, Chu Di Hân cố ý đeo khẩu trang, đội mũ, tay dắt Tiểu Phì, đi chậm.
Gió thổi mái tóc dài của nàng, ánh hoàng hôn chiếu bóng nàng trải dài, một mèo một người thư thái thoải mái ung dung bước đi.
Bách Hân Dư ngồi trên xe, xuyên qua kính nhìn sang, khuôn mặt sắc sảo tăng thêm mấy phần dịu dàng, đôi môi cong cong, tay đặt trên cửa xe nghiêm túc ngắm nhìn.
Lục Hàn nhìn cô, không biết nên lái tiếp hay không, nhỏ giọng dò hỏi: "Bách tổng?"
Bách Hân Dư khẽ liếc hắn: "Anh về trước đi, tôi sẽ tự lái xe về sau."
Lục Hàn hiểu rõ: "Vâng"
Chu Di Hân với Tiểu Phì đi dạo hơn một tiếng mới quay về, vừa tới gần cửa đã ngửi thấy mùi thơm, Tiểu Phì không kiềm được chạy về trước, Chu Di Hân vội vàng đi theo sau nó.
Tiểu Phì đứng trước cửa, duỗi móng vuốt cào cào, Chu Di Hân ôm lấy nó, chuẩn bị mở cửa thì cửa kêu cạch một tiếng, từ bên trong mở ra.
Bách Hân Dư mặc đồ ngủ, tóc hơi ướt, nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: "Về rồi."
Thái độ tự nhiên như thể hai người đã ở cùng nhau rất lâu rồi.
Chu Di Hân không tự nhiên dời tầm mắt: "Ừm."
Trên bàn là thức ăn đã nấu xong xuôi, ba món mặn một món canh, mùi thơm tỏa ra là sườn kho, màu sắc đẹp đẽ, nước sốt sền sệt rưới lên sườn, vừa nhìn đã biết làm rất công phu.
Bách Hân Dư nấu cơm không chỉ nhìn đẹp mà ăn cũng ngon, Chu Di Hân tràn đầy ngưỡng mộ.
Nàng thả Tiểu Phì xuống, nhìn nó như một làn khói nhảy đến trước mâm cơm, nhưng đến cùng vẫn sợ Bách Hân Dư, chỉ dám ngồi xổm trên bàn ve vẩy cái đuôi, thỉnh thoảng meo meo hai tiếng, không dám ăn.
Bách Hân Dư thấy thái độ của nó thì hài lòng, vuốt ve đầu nó, cầm lấy khay thức ăn đổ nhiều thức ăn sẵn hơn chút cho nó. Đặt trước mặt nó.
Cách đó không xa là bữa cơm phong phú ngon mắt, mà trước mắt nó lại là thức ăn sẵn vô vị, Tiểu Phì trong nháy mắt ỉu xìu, nằm nhoài trên bàn, cái đuôi buông thõng xuống, phẩy qua phẩy lại.
Chu Di Hân nhìn nó giả bộ đáng thương không khỏi buồn cười, thấy Bách Hân Dư xới cơm cho nàng xong, nàng ngẩng đầu ra vẻ cầu xin: "Cho Tiểu Phì ăn một chút thôi."
"Mỗi ngày đều ăn thế kia chắc chắn nó chán rồi."
"Không tin chị thử xem."
Bách Hân Dư tự xới cơm cho mình xong thì ngồi xuống, đối diện con mắt hy vọng của Chu Di Hân, cô mím môi, hàm ý nói: "Cô Chu, dù tôi chỉ ăn một loại thức ăn suốt ngày cũng không chán."
Chu Di Hân: ...
Tiểu Phì dường như nhận ra Bách Hân Dư dứt khoát, ai oán kêu meo meo hai tiếng, bất đắc dĩ ăn thức ăn sẵn.
Sau bữa tối, Chu Di Hân rửa bát xong ôm Tiểu Phì đi tắm. Bách Hân Dư nhìn bóng lưng nàng, không lên tiếng đi lên tầng.
Trong phòng chỉ bật đèn bàn, cô dựa đầu giường, cầm sách, trước mắt hiện ra hình ảnh Chu Di Hân cùng Tiểu Phì đi bộ, tim không khống chế được đập nhanh hơn chút, gò má hơi hồng lên.
Chu Di Hân tắm xong ôm Tiểu Phì vào phòng liền nhìn thấy Bách Hân Dư đang ngẩn người, nàng buông Tiểu Phì đã sấy khô lông ra, đi tới bàn trang điểm tự sấy tóc.
Tiếng vù vù động đến Bách Hân Dư, cô thu tầm mắt, nhìn đến Chu Di Hân ngồi không xa.
Mới vừa tắm xong, áo ngủ của nàng lộ ra chút ẩm ướt, đặc biệt là mái tóc dài đang sấy, loáng thoáng nhìn có thể thấy được đường cong tinh tế.
Chu Di Hân vén tóc dài sang phải, ngón tay len lỏi trong áng tóc, đầu hơi nghiêng, để lộ cần cổ trắng nõn thon dài, Bách Hân Dư từ một bên nhìn sang, thấy máy sấy thỉnh thoảng thổi vào áo ngủ, lộ ra dây áo nhỏ màu đỏ.
Chu Di Hân hạ thấp một bên vai, bả vai khéo léo mềm mại lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn đập thẳng vào mắt Bách Hân Dư.
Ánh mắt của Bách Hân Dư từ từ tối đi, cô nhắm mắt, thân thể có chút cảm giác khô nóng, trong đầu nổi lên ý nghĩ.
Thế mà cái người ngồi trước bàn trang điểm kia không có tí cảm giác nào, vẫn ngồi sấy tóc, vô ý trêu người.
Bách Hân Dư nhếch môi, trong lòng cứ như bị lông của Tiểu Phì vuốt qua, ngứa ngáy, ngón tay nắm chặt quyển sách, phút chốc đứng dậy.
Chu Di Hân nhìn sắc mặt Bách Hân Dư liên tục thay đổi đi tới phía nàng, đưa tay lấy máy sấy, giọng nói khàn khàn: "Tối nay Tiểu Phì ăn hơi nhiều, cô đem nó sang phòng bên tập luyện đi."
Chu Di Hân: ...
Tiểu Phì vừa nhắm mắt: "Méo..."
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro