15


Chu Di Hân tỉnh dậy, đồng hồ điểm đúng mười một giờ. nàng ta thầm rủa, mùi bia nồng nặc còn đọng lại trong cuống họng cùng với việc dạo gần đây đã ngủ quá trớn có thể khiến bản thân tăng cân. Nhưng điều làm nàng bất ngờ hơn hết, đó chính là hơi thở đều đều đang phả vào cổ nàng đây.

Nàng nhận ra đó là ai, vậy mà lại dễ dàng để cô làm loạn quanh cần cổ của mình. nói phó chủ tịch làm loạn có lẽ không đúng, vì nàng ta còn đang giữ chặt lấy eo cô cơ mà. bàn tay nghịch ngợm nhẹ nhàng trườn lên, đưa tay vén mái tóc ẩn ẩn ánh nâu của cô ra đằng sau. Chu Di Hân mỉm cười ngọt ngào, nhìn cô vùi sâu trong lòng mình để tránh ánh sáng từ phía đèn điện thì lại càng rung rinh hơn.

Nàng tự hỏi, Bách Hân Dư nghĩ gì khi nhìn nàng ngủ nhỉ? có lẽ là xinh đẹp lắm. Nàng ta là cực phẩm mà, làm sao có thể không xinh đẹp được, đúng không cô bạn thân lạnh lùng của nàng? Chu Di Hân tự luyến đã đủ, còn Bách Hân Dư lại không thoải mái, cô muốn ngủ tiếp vì hơi men đã đánh gục đi hoàn toàn tất cả mọi giác quan của cô.

Mùi hương ngòn ngọt, dư vị lởn vởn trên đầu mũi. Cô tham lam, siết chặt vòng ôm của mình mà chẳng quan tâm Chu Di Hân cảm thấy thế nào. Dù cho đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung, nhưng Chu Di Hân lại cảm thấy thật thân thuộc. Nàng nghĩ...mình thích cảm giác ngủ chung với cô.

Bách Hân Dư, có phải đến tận bây giờ cô ấy mới để lộ ra vẻ nũng nịu này không? bởi vì Chu Di Hân thật lòng thấy cô quá dễ thương rồi. Nàng không nhịn được, mùa đông lạnh lẽo này, tại sao nàng lại chẳng còn muốn co rúm trong chăn nữa, mà lại muốn được cô ôm chặt cơ.

Tả Tịnh Viện đi qua, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt. Đúng rồi, cô khinh bỉ cái tình bạn này. Làm quái nào có cái thứ gọi là tình bạn trong khi nàng ta lại nhìn Bách Hân Dư như vậy chứ? đây rõ ràng là ánh mắt của người ta dành cho người mình yêu mà?

"Bách Hân Dư, cậu định ôm người ta đến bao giờ?"

"Ừm...?"

Bách Hân Dư chẳng nhận thức được điều gì, nơi này quá ấm áp, Chu Di Hân như mặt trời nhỏ, sưởi ấm cô trong cái tiết trời mùa đông lạnh lẽo đến phát điên này. Cô thích chết mất, chẳng thể nào giấu đi xúc cảm của mình. Bách Hân Dư lười biếng, cô chọn cách vùi thật sâu vào trong lòng nàng.

Chu Di Hân với cánh tay tê rần đành cười khổ, nàng ta xoa lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về cô vào giấc ngủ. Đồng thời, Chu Di Hân cũng ngước lên nhìn Tả Tịnh Viện. cô chỉ muốn hỏi là, cuồng công việc cũng là tội lỗi hay sao? tại sao, tại sao Tả Tịnh Viện lại phải nhìn cảnh tượng này?!

"tiểu thư Chu, phó chủ tịch chiều nay có một buổi họp tổng kết cuối năm. mong em làm ơn đánh thức cậu ấy."

cô lên tiếng, tay gõ lách cách cái bàn phím, bên cạnh còn nguyên cái bánh mì gối đã ăn được hơn nửa cùng với cốc cà phê nghi ngút khói. Ngoài trời đang đổ cơn mưa xối xả, thay vì những hạt tuyết phiêu lãng giữa trời đông.

Chu Di Hân không thích, nàng ta cũng lười biếng. nàng đoán, mình cũng muốn được cảm nhận việc Bách Hân Dư rúc sâu trong lòng mình như vậy lâu hơn, thật lâu vào, càng lâu càng tốt.

"Họp với ai?"

"Với cổ đông..."

"Tiếp đi, em  nghe thấy chị đang ngắc ngứ lắm."

                                         

             
                   

"Còn có...cô Trần."

"À? Trần Vũ Tư? chị ta sao?"

Nghe đến đây, nàng ta nhướng mày, giọng nói mỉa mai pha lẫn một chút xỉa xói khi Tả Tịnh Viện nhắc đến tên Trần Vũ Tư. cảm giác Chu Di Hân như đang toả ra một luồng sát khi làm cho cô rùng mình.

"Chu Di Hân này, em đang ghen tị với chị ấy sao?"

"..."

Nàng vuốt vuốt lọn tóc của cô. còn quá sớm, quá sớm để một kẻ đã từng bị tổn thương như nàng có thể nhận ra rằng mình đang rung động. Chu Di Hân không ngốc, nhưng Chu Di Hân cũng có nhiều lúc sẽ chẳng nhận ra được cảm xúc của mình đâu.

Dù vậy, trong lòng Chu Di Hân giờ đây vẫn còn có những cảm xúc hỗn loạn mà nàng ta chẳng tài nào lí giải được. Nàng ta ghét, thật sự ghét khi nhìn cô kể về Trần Vũ Tư, cho dù nàng có ép đi chăng nữa. đáng lẽ Bách Hân Dư chỉ nên dùng ánh mắt long lanh ấy để nói về nàng thôi.

"Hai người là bạn thân. Nhưng Bách Hân Dư phải nghỉ ngơi, chị ấy làm việc quá nhiều!"

"Chị mới là người làm nhiều...bạn thân cái quái gì không biết?"

Tả Tịnh Viện lầm bầm, tối mặt khi nhìn Chu Di Hân vẫn còn âu yếm người kia trong lòng. Chậc, nhìn mà xem, trông có giống cặp tình nhân mới yêu và đứa bạn thân của họ không cơ? Chu Di Hân à, làm ơn hãy sống tốt lên!

Nàng đoán là chiều nay sẽ dẫn cô và Tả Tịnh Viện đi spa luôn. Hai người này không chịu chăm lo cho sắc đẹp một chút nào cả, quầng thâm mắt lộ rõ thế kia cơ mà, sao nàng có thể để họ như vậy mà đi dự tiệc chứ?

"Họp trực tuyến được mà?"

"Chị không chắc, nếu Bách Hân Dư đồng ý thì còn có thể."

"Vậy thì thông báo họp trực tuyến đi. chiều nay hai chị cứ đi spa với em, mai là dự tiệc rồi."

"Được."

Tả Tịnh Viện trả lời qua loa cho có, chẳng hiểu vì sao Chu Di Hân lại nhạy cảm khi nghe đến việc Bách Hân Dư sẽ tiếp xúc với Trần Vũ Tư nhiều như vậy. Dù sao chị ấy cũng là người cũ thôi mà? à, chắc là do Chu Di Hân ghen.

lúc Bách Hân Dư chịu tỉnh giấc thì cũng đã hơn mười hai giờ. Cô thất thần khi nhận ra mình đang nằm trong lòng ai. Chu Di Hân cười khẩy, kiêu ngạo giữ lấy cô mà trêu đùa.

"Chiếm tiện nghi của tôi rất thoải mái sao, phó chủ tịch?"

"Bỏ tay ra khỏi mặt chị đi Chu Di Hân."

Cô nhăn mày, đẩy đẩy bàn tay đang không ngừng quậy phá quanh khuôn mặt mơ ngủ của chính mình. Nói đi thì cũng phải nói lại, nàng ta đã tê rần cả cánh tay chỉ để cô được gối đầu đêm qua. Làm sao cô có thể nỡ đối đãi với nàng như vậy?

Nàng ta định chống tay ngồi dậy, không ngờ cô đã nằm đến nỗi cánh tay nàng mỏi nhừ. Chu Di Hân trực tiếp ngã xuống, Bách Hân Dư lại không một phòng bị mà để Chu Di Hân chui vào lòng mình.

Mặt cô tỉnh bơ, chuyện Chu Di Hân thường xuyên chui rúc trong lòng cô đã là điều hiển nhiên. Lần này thì cô chẳng còn hoảng loạn, hơi thở của cô cũng dần được ổn định lại. Chỉ có điều, Chu Di Hân bây giờ mới là người không ổn!

Nàng  cấu vạt áo cô, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Tư thế này làm cho nàng ngại, quá ngại! vậy mà Tả Tịnh Viện lại còn xấu xa đi qua, đẩy đầu nàng xuống. Mùi hương dầu gội của Bách Hân Dư đêm qua trực tiếp xộc vào mũi nàng. Không quá nồng, nàng hài lòng. Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể chấp nhận việc mình đang nằm trên người cô bạn thân của mình.

Chống hai tay lên vai cô để ngồi dậy, Chu Di Hân ngại ngùng không biết trốn đi đâu. Bách Hân Dư có vẻ khá hài lòng khi nhìn nàng khó xử, cô tự tin rằng sẽ chẳng ai khiến nàng ngại được như mình. Đừng nói nàng ta bắt đầu có cảm xúc với cô rồi nhé? Cô không ngại bắt đầu thiết lập mối quan hệ tình yêu đâu.

"Em biết đấy, đêm qua chắc chị say quá nên tưởng em là cái gối ôm. Nhưng Chu Di Hân bây giờ tỉnh táo quá, cô nên nghĩ thế nào đây?"

"Im miệng vào!"

Mặt nàng đỏ lự, trực tiếp trèo xuống người cô rồi chạy vào nhà vệ sinh. Bách Hân Dư cuối cùng cũng chịu ngồi dậy, để lộ ra nụ cười thoả mãn khi đã thành công làm người kia chạy trốn. Tả Tịnh Viện cũng cười theo, quay ra hỏi cô.

"Chịu lộ bản chất rồi cơ đấy?"

"Nào có, được dịp thì mình trêu cho vui thôi."

Chu Di Hân vẩy nước liên tục lên mặt mình. Nàng cố tẩy đi những cảm xúc điên cuồng, kì lạ đang xâm chiếm lấy não bộ nàng. Rõ ràng là bạn thân, nàng lại vì mấy hành động gần đây của cô mà ngại.

           

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro