Khi kim dưa N đội uống say......

Sau khi Hồ Hiểu tuệ rời đi, Chu Di Hân kéo ghế ra ngồi cạnh Bách Hân Dư. Bách Hân Dư cầm cốc rượu, thở phì phò lẩm bẩm, "Bách Chu đều là giả! Bao Chu mới là chính đạo!"

Chu Di Hân không thể hiểu nổi nói: "Bách Hân Dư, dấm như thế chị cũng ăn sao?"

Bách Hân Dư lần theo thanh âm quay đầu nhìn sang, cố gắng mở đôi mắt đang díu lại ra để nhìn rõ người trước mắt, "Wow...... Ngươi nhìn rất giống Chu Di Hân a...... Mỹ nữ, chúng ta cùng uống một chén đi......"

Bách Hân Dư lúc này mới phát hiện chai rượu trên bàn đều đã rỗng, Bách Hân Dư vỗ bàn, đứng dậy hô to, "Phục vụ, lấy thêm một chai nữa!"

Chu Di Hân vội vàng hướng phục vụ khoát tay ra hiệu không cần, lại cẩn thận từng li từng tí đỡ Bách Hân Dư ngồi xuống.

"Có cần thiết phải uống nhiều như vậy không......" Chu Di Hân không thể nào hiểu được tại sao Bách Hân Dư lại muốn uống nhiều như vậy, cũng cảm thán tửu lượng của Bách Hân Dư khá tốt.....

Đột nhiên người ngồi bên cạnh ngã vào lòng nàng, hai tay ôm lấy cổ của nàng, nước mắt lăn xuống gò má hồng hào, bắt đầu khóc, "Mỹ nữ...... Partner của ta bị người khác cướp mất rồi...... Oa! Ta thật khó chịu a......"

Chu Di Hân im lặng, cái người này khóc giống như nàng đã qua đời rồi vậy......

Mặc dù im lặng, nhưng vẫn là phải dỗ tiểu cẩu này, Chu Di Hân vỗ vỗ vai Bách Hân Dư, "Được rồi được rồi! Đừng khóc nữa được không? Chúng ta về nhà trước có được hay không?"

Bách Hân Dư đột nhiên thanh tỉnh, ngồi thẳng dậy, rời xa vòng tay của Chu Di Hân, "Không được!" Bách Hân Dư lắc đầu, "Ta vẫn là nên để cho partner của ta tới đón ta đi!" Nói rồi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư ấn nửa ngày cũng không có ấn được vào Wechat, liền vươn tay cầm lấy điện thoại di động của cô, "Ta giúp ngươi gọi đi!" Dứt lời liền mở ra khung chat của mình cùng cô, bấm gọi......

"Alo, Sao vậy?" Chu Di Hân đành phải bồi Bách Hân Dư diễn kịch.

"Chu Chu, chị uống say rồi, em có thể tới đón chị không?" Bách Hân Dư cúi đầu nói chuyện, khí lực toàn thân dường như đều dùng để đưa di động lên tai.

"Được!"

Bách Hân Dư để điện thoại di động xuống, nhỏ giọng thì thầm, "Hắc hắc, Chu Di Hân thật tốt......"

Chu Di Hân nhẫn nại dỗ dành Bách Hân Dư, "Hiện tại có thể đi rồi sao?"

Bách Hân Dư ngẩng đầu nhìn về phía Chu Di Hân, "A! Em đến nhanh thế! Vừa mới tắt điện thoại em liền đến!" Bách Hân Dư lại lần nữa tựa vào lòng Chu Di Hân, "Em không biết đâu, chị vừa mới gặp được một cô gái rất giống em, đã muộn như vậy rồi, nàng còn một mình ở bên ngoài, rất nguy hiểm!"

Chu Di Hân dùng sức đỡ lấy Bách Hân Dư, "Chị đã như này rồi còn có thể rảnh rỗi quan tâm người khác đâu!"

Sau khi thanh toán xong, Chu Di Hân định trực tiếp về trung tâm, nhưng Bách Hân Dư không muốn. Bách Hân Dư nhìn thấy cửa hàng ở đối diện. Lôi kéo Chu Di Hânnói, "Đi! Chúng ta đi mua đồ! Đi Hungary có thể dùng đến!"

Chu Di Hân muốn nhanh chóng đưa cô về nhà, "Ngày mai mua không được sao?"

Nhưng sức lực không lớn bằng Bách Hân Dư, "Cũng đã đến rồi, vào đi......"

Chu Di Hân cũng đành phải cố gắng để hai người không bị ngã sấp xuống, đi theo Bách Hân Dư vào cửa hàng.

Bách Hân Dư loạng chà loạng choạng đi từng bước một, Chu Di Hân dùng hết toàn lực đỡ lấy Bách Hân Dư, lông mày nhíu chặt, sợ người bên cạnh vấp thì cả hai người đều sẽ ngã sấp xuống trước mặt mọi người.

Bách Hân Dư chọn đầy một giỏ đồ chuẩn bị trả tiền. Bởi vì có quá nhiều thứ không dùng đến, cho nên Chu Di Hân vừa phải đỡ Bách Hân Dư vừa phải cùng nhân viên tại quầy thu ngân phân loại cái nào các nàng cần cái nào các nàng không cần. Cuối cùng đồ dùng cần thiết cũng đã được cho vào túi.

"Bạch Bạch, chị có thể cầm giúp em một lúc không?" Chu Di Hân kêu tên Bách Hân Dư để cô thanh tỉnh một chút.

"Được!" Bách Hân Dư đưa tay nhận lấy túi giấy Chu Di Hân đưa qua.

Chu Di Hân một tay đỡ lấy Bách Hân Dư, một tay mở Wechat để trả tiền. Bách Hân Dư vừa hay nhìn thấy một màn này, khóe miệng sắp rộng đến mang tai, "Wow wow! Chu Chu mỹ nữ lão bản! Thật hào phóng!"

Ra khỏi cửa hàng, Chu Di Hân định cầm túi trên tay Bách Hân Dư, lại bị cô rụt tay sang bên cạnh cự tuyệt, "Chị xách được! Chị có thể! Sao có thể để cho bảo bối của chị phải xách đâu?"

Chu Di Hân cười cười, nghĩ muốn xác nhận một lần nữa, "Chị vừa mới gọi em là gì?"

"Bảo bối a! Bảo bối của chị a!"

Chu Di Hân khó có thể tin được những gì nàng vừa nghe được, Chu Di Hân dùng tay nắm lấy cằm của Bách Hân Dư, đem mặt của cô quay về phía mình, "Chị biết em là ai sao?"

"Chu Di Hân!" Bách Hân Dư giọng nói cực kỳ chắc chắn trả lời câu hỏi của nàng, lại cố gắng mở to mắt nhìn rõ người trước mắt, "Chính là Chu Di Hân!"

Chu Di Hân sau khi xác định Bách Hân Dư đem"Chu Di Hân" và "Bảo bối của chị" đặt ngang hàng với nhau, trong lòng kỳ thật đã nở hoa.

Thật vất vả mới về tới trung tâm. Chu Di Hân để Bách Hân Dư nằm trên ghế sô pha, xoa đôi tay đã mỏi nhừ của bản thân, "Phải tập luyện thêm mới được......"

Sau khi phát hiện bạn cùng phòng của Bách Hân Dư không có trong phòng, Chu Di Hân sợ Bách Hân Dư sẽ không thoải mái với  không  có ai chăm sóc. Định nán lại thêm một lúc.

Người đang nằm đột nhiên lại ngồi dậy, Chu Di Hân vô cùng gấp gáp, "Chị làm sao thế? Muốn nôn sao?"

Bách Hân Dư đứng lên, đi lục tìm đồ. Chu Di Hân sợ Bách Hân Dư trong quá trình tìm đồ bị thương, vội vàng đi đến bên cạnh cô, "Bạch Bạch, chị đang tìm cái gì? Em giúp chị nhé?"

Bách Hân Dư dường như không nghe thấy, tìm nửa ngày thì lấy ra một cái túi, "Chu Chu bảo bối, tặng em!" Đưa tới trước mặt Chu Di Hân là một cái túi vải.

Chu Di Hân nhận lấy cái túi mở ra, bên trong là một cái vòng tay, "Tặng em?" Chu Di Hân phi thường vui vẻ khi nhận được món quà này.

Bách Hân Dư gật gật đầu, "Đúng" Lại đưa tay cầm túi, lấy vòng tay màu xanh lam bên trong ra, "Chị đi Ung Hòa Cung mua bốn cái, chị một cái, baba mama mỗi người một cái, em cũng có một cái." Nói xong cô nắm lấy tay Chu Di Hân giúp nàng đeo lên cổ tay.

"Bảo đảm bình an! Thế nào? Thích không?" Bách Hân Dư cúi đầu nhìn cái vòng đeo trên tay Chu Di Hân sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.

Chu Di Hân gật đầu cười, "Đương nhiên thích!"

Sáng sớm hôm sau, Bách Hân Dư bị cơn đau đầu làm tỉnh lại, "Chị dậy rồi sao?". Cô vô thức gật đầu đáp lại, bỗng nhiên ý thức được người kia không nên xuất hiện ở đây. Bách Hân Dư quay đầu nhìn về phía Chu Di Hân đang ngồi tại trên giường, hôm qua nàng đã chăm sóc cô một đêm, "Thật ngại quá, hôm qua chị uống hơi nhiều......"

Chu Di Hân đưa tay ra ôm lấy Bách Hân Dư, "Chị vì sao lại ăn dấm a...... Không phải đã nói là không lật lại chuyện cũ sao? Chị không vui thì nói với em là được mà, làm sao lại uống nhiều rượu như vậy a......"

Bách Hân Dư tự biết bản thân đuối lý, "Chị biết rồi, lần sau chị sẽ không thế nữa......"

"Ký ức về hôm qua của chị còn có bao nhiêu?"

Bách Hân Dư nghiêm túc suy nghĩ, "Ân...... Chị chỉ nhớ rõ chị gọi lão Lưu ra ngoài uống rượu, sau đó liền không nhớ gì nữa."

Chu Di Hân tiến đến bên người cô giơ tay lên, lộ ra vòng tay, "Cái này là tặng em đúng không?"

"Đúng là tặng cho em nha!"

"Thế ' Bảo bối ' cũng là gọi em đúng không?"

Bách Hân Dư thoáng xấu hổ, "Chị......  có gọi sao?"

Chu Di Hân trịnh trọng gật đầu, "Ba lần! Hẳn là gọi em đi? Chị sẽ không gọi người khác là 'Chu Chu bảo bối' đi?"

Bách Hân Dư vẫn như cũ xấu hổ, "Vậy khẳng định là gọi em đi! Ai u, nhưng là rất sến a......"

"Nhưng em rất thích! Về sau có thể gọi nhiều hơn sao?"

Bách Hân Dư mím môi, rất xoắn xuýt, "Được thôi! Em thích thì chị sẽ gọi đi!"

Vừa dứt lời, Chu Di Hân liền hôn lên má Bách Hân Dư, "Tốt như vậy? Cầu được ước thấy a?"

Bách Hân Dư lỗ tai lập tức đỏ lên......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro