Khi yêu đồng nghiệp

Tác giả: 宇宙无敌第一小心眼

1.

Bách Hân Dư cảm thấy gần đây có gì đó không ổn.

Cô không thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Vì vậy cô đã chọn cách tham khảo ý kiến ​​của những người bạn có kinh nghiệm.

"Em luôn nghĩ về em ấy và luôn có cảm giác như em ấy sẽ không trả lời tin nhắn nếu không có em. Em trả lời rất nhiều nhưng cũng không dám đi tìm em ấy hoài, sợ em ấy thấy phiền phức. Nếu tôi chọc giận em ấy, em sẽ tiêu đời. "Bách Hân Dư xoa tay đề cập đến các triệu chứng của gần đây của mình.

Lô Thiên Huệ tình cờ đi ngang qua, chỉ nghe được nửa câu sau: “Có người nợ chị tiền.”

"Em đi ra chỗ khác chơi đi," Lưu Thù Hiền không khách khí quay sang Lô Thiên Huệ.

Cô trợn mắt, tiếp tục hỏi Bách Hân Dư: “Em đang thích ai à?"

"Không có!" Bách Hân Dư kinh hãi: "Không có, tuyệt đối không có."

"Vậy em đã từng thích ai chưa?"

Bách Hân Dư ngơ ngác lắc đầu: "Chưa."

"Chính là như vậy." Lưu Thù Hiền xòe tay ra.

“Cũng không phải là thích..." Bách Hân Dư lí nhí . "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Bách Hân Dư thật sự muốn tiếp tục nói cái gì, nhưng cô do dự hồi lâu, không có gì phát ra. Không có cách nào tổ chức được lời nói nên cô thở dài và bỏ cuộc.

Khi cô trở về phòng, trong đầu không ngừng lặp lại lời nói của Lưu Thù Hiên. Mặc dù lời nói của Lưu Thù Hiền rất đáng tin, nhưng thích thì phải là chuyện rất quan trọng, Bách Hân Dư sự không muốn dễ dàng xác định trạng thái của mình.

“Vậy người đó là ai?. Nó bắt đầu từ khi nào?” Đây là 2 câu cuối Lưu Thù Hiền hỏi cô.

"Là Chu Di Hân." Bách Hân Dư chỉ trả lời một câu rồi rời đi.

Nó bắt đầu khi nào?

Bách Hân Dư ném mình lên giường, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại. Tất nhiên cô biết nó bắt đầu khi nào, đó là khi cô đổ bệnh lúc đi tuần diễn vào tháng 9, khi đó cô cũng đã ngủ trên chiếc gối mềm mại như bây giờ chỉ là cơn đau ruột thừa cấp tính khiến toàn thân cô đau nhức. Đầu óc cô choáng váng, nhưng tay Chu Di Hân lại mềm nhũn vì buồn ngủ. Cảm giác chạm vào tháp ánh sáng trên đầu nàng vẫn là thật. Bách Hân Dư nhận ra điều này từ giấc mơ lặp đi lặp lại trong hơn một tháng, dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi, như đêm đó vậy, một việc đặc biệt đáng nhớ.

Sau khi suy nghĩ vô ích, Bách Hân Dư lại thở dài nặng nề và ngẩng đầu lên nhìn trần nhà và cuối cùng chọn cách lật người và nằm xuống rúc đầu vào gối.

Dường như không phải là thích, hoặc là cô cảm thấy buồn chán trong những ngày khô hanh này, có chút nhớ đêm đó và nàng.

2.

Bách Hân Dư buồn bực vì bị ánh nắng chói chang đánh thức. Tối hôm qua tầm tình khoibg được tốt nên cô cũng không để ý là rèm cửa chưa được đóng hết. Cô nhìn vào điện thoại ở đầu giường và thấy báo thức còn nửa tiếng nữa mới kêu. Dù sao thì cô cũng không thể ngủ được, Bách Hân Dư tắt đồng hồ báo thức và nhấp vào WeChat để kiểm tra tin nhắn. Vừa nhìn đã thấy tin nhắn của Chu Di Hân.

Bách Hân Dư không thể không thừa nhận, tâm trạng chán nản vốn có của cô trong nháy mắt đã biến mất, khóe miệng kéo đến mang tai vì lời chào đơn giản của Chu Di Hân. Cô thích nhìn thấy tin nhắn của Chu Do Hân trên điện thoại sau khi thức dậy, dù không thể gọi là tình yêu nhưng xung quanh cô vẫn có một cảm giác an toàn mãnh liệt.

"Chào buổi sáng".

“Hôm qua chị đi ngủ sớm nên không thấy tin nhắn của em".

Sau khi ngoan ngoãn giải thích, Bách Hân Dư trả lời từng tin nhắn ở trên của Chu Di Hân, sau khi làm xong tất cả những điều này, gần như toàn bộ màn hình đều bị một hộp tin nhắn màu xanh chiếm giữ, Bách Hân Dư lại trở nên chán nản không thể giải thích được. Cô trả lời nhiều như vậy Chu Di Hân có cảm thấy khó chịu không, tại sao lần nào cô ấy cũng nói nhiều hơn Chu Di Hân? Thật không công bằng.

Bách Hân Dư nhận ra mình lại bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn trong nội tâm, ngửa mặt lên trời thở dài, cô càng ngày càng chắc chắn về tình cảm của mình dành cho Chu Di Hân, sự quan tâm, nhạy cảm và những yêu cầu không thể giải thích được của cô đều chỉ ra câu trả lời ngày hôm qua của Lưu Thù Hiền là chính xác.

"Ồ, em không cứng rắn như vậy sao?" Lưu Thù Hiền có chút kinh ngạc, nàng lau dầu trên miệng, lại uống một ngụm nước, trêu chọc Bách Hân Dư khi đến tìm mình.

Bách Hân Dư không phục trợn mắt, nhớ tới mình tìm Lưu Thù Hiền giúp đỡ, sau đó bình tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Ừ, nhưng em có thể làm gì được".

"Bách Hân Dư yêu đồng nghiệp là không tốt a."

Bách Hân Dư nhịn không được phản bác: "Chị không phải cũng như vậy sao?"

"Chị với em không giống nhau, được chứ? Chị biết Tiểu Bảo bao lâu và hai em quen nhau được bao lâu?"

Lưu Thù Hiền khịt mũi lạnh lùng, "Hơn nữa, làm sao em biết chị không gặp rắc rối vì điều này? Nếu không, tại sao chị cùng với Hồ Hiểu Tuệ dây dưa lâu như vậy."

Lưu Thù Hiền nói có lý, Bách Hân Dư lại ngơ ngác, cô do dự hồi lâu mới thấp giọng hỏi.

"Vậy thì em nên làm gì?"

"Tất nhiên là có cách, điều quan trọng nhất là - em phải để em ấy biết định nghĩa về việc thoát khỏi mối quan hệ đồng nghiệp và cho em ấy biết những gì em đang làm với em ấy không phải là đang hoàn thành công việc, em hiểu rồi chứ?"

Bách Hân Dư vốn luôn nổi loạn, hiếm khi ghi nhớ lời nói của Lưu Thù Hiền, nhưng mặc dù không thích liên lạc với Chu Di Hân vì công việc nhưng cô phải thừa nhận rằng công việc quả thực là lý do tốt nhất để cô gặp em ấy .

Tuần diễn tháng 11 kết thúc thành công tốt đẹp, lúc này Thượng Hải đã rất lạnh, Bách Hân Dư xoa xoa tay, thở vào lòng bàn tay mình, đợi Chu Du Hân xuống lầu cùng nhau đi ăn tối.

Chu Di Hân cảm thấy mũi của cô đỏ bừng vì lạnh, trông ngốc nghếch đáng yêu, không nhịn được nhéo nhéo mặt Bách Hân Dư, sờ vào liền thấy lạnh: “Sợ lạnh như vậy sao phải đợi em dưới lầu?”

"Điều này làm cho nó trông trang trọng hơn."

Chu Di Hân không thể hiểu được cô, nhưng nàng luôn vô thức bị cô chọc cười.

Đi trên đường vào cuối thu, luôn vô thức chạm vào nhau,  sau mỗi lần như vậy tim Bách Hân Dư đạp như trống đánh, cô chưa bao giờ nghĩ mình là một cô bé nhạy cảm và dễ xúc động, nhưng khi ở cùng Chu Di Hân cô mới nhận ra rằng nhịp tim của mình đã dễ dàng bị nàng ảnh hưởng đến như vậy.

Lưu Thù Hiền nói đúng, cô chỉ yêu Chu Di Hân thôi.

"Nói cho em biết, tại sao chị đột nhiên lại phải 'trang trọng' như vậy?" Chu Di Hân tựa hồ tâm tình rất tốt, chủ động bắt đầu đề tài.

"Không có gì," mặc dù cô vô thức phủ nhận, nhưng Bách Hân Dư vẫn cúi đầu, có chút do dự nói: "Sau lần này, quan hệ "đối tác" hoàn toàn kết thúc."

"Làm sao có thể?" Chu Di Hân nhướng mày, đột nhiên nắm lấy tay Bách Hân Dư, nhéo đầu ngón tay lạnh của cô, tỉ mỉ nói: "Chúng ta còn có B50, còn có TBP mùa sau. Không phải sao?" Cơ hội gặp nhau còn rất nhiều mà”

Bách Hân Dư ngơ ngác nhìn bàn tay mình đang nắm, thật ra bọn họ hiếm khi có tiếp xúc thân thể riêng tư như vậy, nhưng lần này cô không có thời gian để vui vẻ, trái tim cô bị lời nói của Chu Di Hân đâm nặng nề, hai mắt cụp xuống, một lúc sau rút tay ra.

"OK chị biết rồi".

Chu Di Hân không biết Bách Hân Dư đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng một điều - Bách Hân Dư không vui nên dừng lại và gọi cô đến chỗ nàng.

"Sao vậy? Không muốn gặp lại em sao? Bách Hân Dư."

Bách Hân Dư quay người lại, giọng nói như giọng mũi nhưng cô vẫn lo lắng giải thích: “Sao có thể, chị rất muốn gặp em".

Chu Di Hân mỉm cười hài lòng, nhưng nàng không bước tới, thay vào đó nàng đưa tay ra hiệu muốn ôm về phía Bách Hân Dư và đợi cô đi tới.

Bách Hân Dư đương nhiên sẽ không từ chối, đèn đường kéo dài bóng dáng đang ôm nhau của bọn họ, dài đến nỗi phản chiếu trên lá rụng lốm đốm, Bách Hân Dư nhìn vô số chiếc lá trên mặt đất, im lặng thở dài.

Làm sao cô có thể không muốn gặp nàng, nhưng dường như cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuất hiện bên cạnh nàng với danh nghĩa công việc.

3.

Ngày tháng dường như đột nhiên trôi chậm lại, liên lạc giữa họ tự nhiên sẽ giảm đi sau khi TBP kết thúc, Bách Hân Dư không thích vẻ ngoài thận trọng của mình nên căn bản không nhìn vào tin nhắn trò chuyện, nhưng cô vẫn do dự cũng không đành lòng làm, cái ghim đầu bảng trò chuyện đã bị hủy bỏ, ngay cả Lô Thiên Huệ đi ngang qua lần nào cũng trêu chọc cô.

"Muốn tìm người ta thì cứ tìm đi. Tại sao chị lại cứ do dự như vậy, Bách Hân Dư?"

"Em thì biết cái gì."

May mắn thay, cô không mất nhiều thời gian để chờ đợi cơ hội tiếp theo được nhìn thấy nàng một cách công khai, cho dù đó chỉ là nối mic trên pocket48.

Không khí Giáng sinh trong thời kỳ dịch bệnh không quá nồng nàn nhưng Bách Hân Dư vẫn tranh thủ sự cổ vũ của người hâm mộ và có cơ hội nối mic cùng Chu Di Hân, khoảnh khắc video được kết nối, cả hai đều vô thức bật cười.

Vẫn là cảm giác quen thuộc như trước, Bách Hân Dư cảm thấy rất vui vẻ, tựa như không có gì thay đổi.

Sau khi hỏi nguyên nhân cô đột nhiên nối mic, Chu Di Hân cố ý làm ra vẻ thất vọng nói: “Thì ra chị nối mic với em là vì bọn họ, em còn tưởng rằng là vì chị muốn tìm em.”

"Không phải, không phải," Bách Hân Dư luôn thông minh, nhưng lại bối rối trong những lúc như thế này, cô chưa bao giờ nhận ra là Chu Di Hân đang cố ý trêu chọc mình, chỉ vội vàng giải thích: "Chị vốn định muốn tìm em nối mic mà, như vậy đi sau này mỗi khi có ngày lễ chị đều sẽ timg em nối mic, được không."

Chu Di Hân trong lòng lần nữa than thở, trêu chọc Bách Hân Dư là chuyện thú vị nhất trên đời, cho nên sau khi nối mic kết thúc, nàng lại tìm lý do nối mic để trêu chọc Bách Hân Dư thêm hai lần nữa, mỗi câu hỏi của nàng Bách Hân Dư đều đỏ bừng mặt.

"Chị có biết tại sao em lại nối mic lại với chị không?"

“Em còn tưởng chúng ta không quen biết nữa rồi.”

“Em cảm thấy em và chị khá thân, nhưng không ngờ chị lại cảm thấy không thân.

"Tại sao chị lại lo lắng?"

Khi nhũng câu hỏi này được hỏi, Bách Hân Dư không còn trả lời trôi chảy như trước mà do dự, thực sự không thể nghĩ ra câu trả lời, tuy nhiên, cô lại hoảng sợ sau khi nghe nàng dứt khoát nói "Tạm biệt".

"Nhanh như vậy, chị còn tưởng rằng..." Bách Hân Dư buột miệng nói ra, nhưng đột nhiên dừng lại, có chút mất mát nhưng lại gượng cười đáp lại, "Được thôi."

Thấy Bách Hân Dư không muốn níu kéo nữa, nàng đành phải giải thích lý do: "Em cúp máy nhanh như vậy vì tưởng rằng chị đã thay đổi."

"Không có, không có." Bách Hân Dư vẫn nhượng bộ, sau đó dỗ nàng cúp máy.

Sau khi livestream kết thúc, Chu Di Hân bắt đầu cảm thấy chán nản, nàng tắt màn hình, thu hồi nụ cười công việc, cau mày suy nghĩ về lời Bách Hân Dư vừa nói.

Nguyên nhân là gì? Nàng không thể hiểu tại sao Bách Hân Dư lại nóng vội muốn cúp máy như vậy.

Chu Di Hân sẽ hỏi những gì nàng không thể nghĩ ra, vì vậy nàng đã đi thẳng vào chủ đề trong câu đầu tiên khi điện thoại được kết nối.

"Chị không hề nhớ em chút nào sao, Bách Hân Dư?"

Phản ứng đầu tiên của Bách Hân Dư vẫn là hoảng sợ, nhưng sau một lúc bình tĩnh lại, cô lặp đi lặp lại: "Không, sao có thể như vậy?"

"Bách Hân Dư." Nàng dùng giọng điệu cứng rắn ngăn cản đối phương.

Bách Hân Dư bình tĩnh lại.

Cô biết mình không thể lừa được nàng, Chu Di Hân là người thông minh nhạy bén, đối phương đã chủ động cùng cô giao tiếp, thái độ lảng tránh của cô là không đúng. Hồi lâu, Bách Hân Dư hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định thành thật đối mặt mọi chuyện.

"Không phải đâu," chỉ nói mấy chữ dường như đã lấy đi rất nhiều sức lực của Bạch Hân Dư, cô chớp mắt nghẹn ngào, không nhìn thấy người ở đầu bên kia điện thoại, điều này khiến cô cảm thấy rất bất an, dừng lại một chút. Sau đó, cô lấy hết can đảm để nói lại lần nữa: “Chị nhớ em, những đêm cô đơn chị nhớ em, những đêm sôi động chị cũng nhớ em".

“Tóm lại,” giọng điệu của Bách Hân Dư lúc này rất nhẹ nhàng, như sợ làm phiền tinh linh đang ngủ trong đêm Giáng sinh, “Đêm nào chị cũng nhớ em".

Hơi thở của Chu Di Hân ngưng trệ trong giây lát vì những lời cuối cùng của Bách Hân Dư. Thành thật mà nói, nàng không nghĩ mình là người quá ỷ lại vào người khác, nàng cũng có rất nhiều bạn bè, mọi mối quan hệ đều không ám ảnh và khó buông bỏ, huống chi là một người như Bách Hân Dư thời gian quen biết còn chưa đến 1 năm.

Nhưng lần này.

Ngón tay của Chu Di Hân gõ nhẹ lên ốp điện thoại một cách lộn xộn, lần đầu tiên nàng có cảm giác bọn họ dường như đã lâu không gặp.

4.

Khi năm mới sôi động trôi qua, tình hình dịch bệnh được cải thiện chưa từng có, mọi việc đều phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Thấy lệnh phong tỏa sắp được dỡ bỏ, Chu Di Hân thậm chí còn lên kế hoạch đi Thượng Hải vào lần tới, nhưng đã xảy ra chuyện khiến nàng gặp rắc rối không ngờ.

Chu Di Hân không biết tại sao Bách Hân Dư lại tức giận.

Khác với hiểu lầm nhỏ lần trước, lần này cô thực sự tức giận, cô từ chối trả lời cuộc gọi trên WeChat, điều này khiến nàng vô cùng chán nản.

Nàng đã làm cái quái gì đắc tội Bách Hân Dư vậy, không phải đang bàn bạc về B50 và TBP tiếp theo sao?

Chu Di Hân bình thường không quen với loại tình huống này, nhưng lần này ngay cả nàng cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự kiên nhẫn của mình. Sau khi biết Bách Hân Dư đã thức trắng đêm, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là tức giận vì đối phương không trả lời tin nhắn của mình mà trong tiềm thức cảm thấy đau lòng người kia không quan tâm đến cơ sức khỏe của bản thân, tại sao phải hờn dỗi một mình khi cô có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện với nàng.

Chu Di Hân không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu tại túi phòng làm nũng mong được tha thứ , nàng biết Bách Hân Dư là một người dễ mềm lòng và rất trọng thể diện.

Mọi người sẽ không phủ nhận khuôn mặt của cô ấy ở nơi công cộng, chắc chắn cô ấy muốn nó. Cô sẽ không để nàng phải mất mặt đâu. Kết quả đúng như nàng dự đoán, Bách Hân Dư cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, chủ động đến tìm nàng nói chuyện để giải quyết vấn đề.

"Đúng vậy, tiểu bạch cẩu, chị không vui thì nói cho em biết." Giọng điệu trong điện thoại của Chu Di Hân không khỏi vui mừng và trìu mến, nếu lúc này Bách Hân Dư đứng trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ không khỏi nghĩ đến việc xoa đầu Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư chỉ thở dài lần nữa và lặp lại: "Chị không tức giận."

Bách Hân Dư đột nhiên nhận ra rằng cô  dường như luôn thở dài khi đối mặt với những điều liên quan đến Chu Di Hân.

Tại sao, dù đã cố gắng hết sức nhưng dường như cô vẫn không thể làm được gì.

Chu D Hân vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận, nàng luôn không thích những người dù có hỏi đi hỏi lại cũng không muốn nói chuyện, nhưng nàng lại không làm vậy, nghe được tiếng thở dài của Bách Hân Dư, trong lòng nàng dâng lên một nỗi buồn bã. như một làn sương mù trong lòng cô.

"Chu Di Hân, chúng ta vẫn nên rút lui khỏi TBP đi".

Bách Hân Dư nói xong, trong điện thoại truyền đến một khoảng im lặng, mọi thứ xung quanh cô dường như đều yên tĩnh lại, hồi lâu sau, tay Bách Hân Dư đau nhức, lúc này cô mới nhận ra nàng đã cúp máy rồi.

Cô lại làm rối tung mọi chuyện, và Bách Hân Dư biết rất rõ điều đó.

Lô Thiên Huệ luôn cảm thấy khó hiểu vì điều này, cô không hiểu tại sao một người thường ngày sắc sảo và không khoan nhượng lại có thể thở dài mỗi khi xảy ra chuyện liên quan đến Chu Di Hân. Nói "vì chị thích em" có khó đến vậy không? Mọi người xung quanh Bách Hân Dư có thể thấy rằng tình yêu của Bách Hân Dư là điều hiển nhiên.

"Đó là bởi vì em ấy không ở đây." Bách Hân Dư thẳng thắn trả lời câu hỏi của Lô Thiên Huệ.

“Vậy chị đi tìm chị ấy đi!” Lô Thiên Huệ nóng lòng đến thanh âm cũng tăng lên quãng tám.

"Chị có thể đến gặp em ấy một lần, nhưng chị có thể đến gặp em ấy mọi lúc không? Hơn nữa, chị có thể đến gặp em ấy với danh nghĩa nào, để bàn về công việc, hoặc đồng nghiệp từ nơi khác. Và em có biết người khác nói gì về bọn chị không? Bất kể bọn chị làm gì, những người đó luôn nói rằng Chu Di Hân và chị là CP thương mại. Tại sao! " Bách Hân Dư càng nói càng hưng phấn, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.

Cô không cần phải quan tâm nhưng cô phát hiện ra khoảnh khắc cô nhận ra mình thích Chu Di Hân, cô không thể chịu đựng được bất cứ ai nói xấu về nàng nữa, cô không biết tại sao mình vẫn nhận được đánh giá thương mại mặc dù đã cho đi rất nhiều sự chân thành. ... Cô không biết những người đó muốn xem gì. Nếu cô có thể ngăn chặn những tin đồn đó bằng cách không hợp tác với Chu Di Hân thì cô sẽ sẵn lòng làm điều đó.

Bách Hân Dư thậm chí còn cảm thấy đây là một sự giải thoát cho chính mình. Khoảng cách giữa Thượng Hải và Quảng Châu xa đến mức mỗi bước đi của cô đều khiến cô khó thở. Mỗi lần Chu Di Hân vui vẻ đến gặp cô để bàn luận về giai đoạn hợp tác, cô đều sẽ được nhắc nhở, chỉ cần giữ nguyên hiện trạng, bọn họ sẽ mãi là đồng nghiệp, làm sao cô có thể phân biệt được sự thân mật trong mỗi câu nói là công việc hay là sự chân thành?

Nhưng bây giờ lại có một sự thật đau lòng hơn nữa cũng được đặt ra trước mặt cô, nếu cô không tham gia TBP với Chu Di Hân, bọn họ có thể thật sự sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Giống như cuộc điện thoại lúc trước đó đã bị cúp máy, sợi dây kết nối mong manh giữa họ đã lặng lẽ bị cắt đứt. Bách Hân Dư cũng hối hận, nhưng lời nói đó cô đã tự mình nói ra, cô biết mình không thể rút lại được.

Lô Thiên Huệ im lặng hồi lâu, để lại lời bình luận, lặng lẽ rời khỏi phòng.

"Sẽ tốt hơn nếu chị không quá quan tâm đến thể diện."

Câu nói này liên tục vang vọng trong không khí, Bách Hân Dư hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Cô làm sao có thể không biết, nếu không phải cô quá coi trọng thể diện, cùng Chu Di Hân cư xử nhẹ nhàng hơn, công khai bày tỏ tình cảm thì mọi chuyện sẽ không bao giờ phát triển như thế này. Nhưng cô ngượng quá, chỉ nói những lời thật lòng sau những câu nói đùa, không biết đối phương đang nghĩ gì nên cô không bao giờ dám tiết lộ thêm điều gì, sợ đối phương sẽ chán nản hoặc nao núng.

Một người như vậy không ai có thể hiểu được chứ đừng nói đến việc đến gần, Bách Hân Dư biết rất rõ điều này.

5.

Đây là tuần dài nhất trong cuộc đời Bách Hân Dư, buổi diễn tập của B50 sắp bắt đầu, nếu cô đã nói sẽ rút lui khỏi TBP, liệu cuộc gặp gỡ này có phải là lần cuối cùng?

Bách Hân Dư không biết câu trả lời, thậm chí còn hy vọng trong lòng rằng thời gian sẽ trôi qua chậm hơn, những ngày diễn tập đã kéo dài trong đầu cô, cho nên khi Chu Di Hân xuất hiện trước mặt cô vào đêm hôm trước khi diễn tập làm Bách Hân Dư thậm chí còn quên mất cách thở.

Lô Thiên Huệ, người đã hoàn thành tốt nhiệm vụ và dẫn người vào phòng, thở phào nhẹ nhõm và rời khỏi phòng của Bách Hân Dư như thể đang chạy trốn.

Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư đang ngơ ngác, nàng nghiêng đầu và hỏi cô một cách thẳng thắn nhất: "Chị không mời em ngồi xuống nói chuyện à?"

Bách Hân Dư vội vàng sắp xếp vị trí trên ghế sô pha, trong lòng lại một lần nữa thở dài rằng Chu Di Hân thực sự là một người phụ nữ rất thông minh, luôn thoải mái với chính mình, không giống như cô, hệ thống ngôn ngữ đình công khi nhìn thấy Chu Di Hân.

"Em, sao em lại ở đây?"

Chu Di Hân nhướng mày, dường như nàng không coi trọng câu hỏi của đối phương.

"Không phải chị rất thông minh sao? Đoán xem?"

“Ừm, không phải ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau sao?”

“Vậy tối nay em không thể đến gặp chị được.” Chu Di Hân nói với giọng điệu thực tế.

Rõ ràng là em cúp máy, nhưng bây giờ em lại hành động như một người bình thường, Bách Hân Dư lẩm bẩm trong lòng đầy bất mãn. Vì vậy, cô đã thẳng cổ và quyết định không bị đánh bại và giữ thể diện cho đến chết.

“Em mệt quá, em đi tắm đây.” Chu Di Hân lại đứng dậy, tiến lên một bước, sau đó quay lại hỏi Bách Hân Dư: “Tối nay em ở lại chỗ chị được không?”

Chị có quyền nói không với em sao? Bách Hân Dư trong lòng dâng lên sóng gió và than thở, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhếch nhẹ môi đáp: “Sao cũng được".

Mãi cho đến khi Chu Di Hân bước vào phòng tắm, Bách Hân Dư mới thở phào nhẹ nhõm, sự xuất hiện đột ngột của nàng đã phá vỡ nhịp sống của cô, Bách Hân Dư bực bội gãi đầu và thậm chí không nhớ mình đang làm gì. Đơn giản là quyết định giả vờ ngủ để cô không phải đối mặt với nàng cũng sẽ không bị nàng phát hiện rằng cô để ý nàng nhiều như thế nào.

Bách Hân Dư giả vờ ngủ quay lưng về phía phòng tắm, nhưng sự chú ý của cô không tự chủ được đặt ở phía sau, tiếng tắt nước, máy sấy tóc và mở cửa đều lọt vào tai cô.

Người phía sau rời khỏi phòng tắm chỉ dừng lại hai giây, sau đó tự nhiên tắt đèn, đi sang phía bên kia giường. Chu Di Hân tựa hồ thực sự mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng mở chăn ra, nằm xuống, rất nhanh không còn âm thanh nào khác, chỉ mấy phút sau, Bách Hân Dư nghe thấy tiếng thở đều đều từ phía sau, Chu Di Hân đã ngủ thiếp đi.

Thật lâu sau, Bách Hân Dư vẫn không ngủ được, thậm chí còn sợ nhịp tim đập thình thịch của mình sẽ đánh thức Chu Di Hân.

Nó làm cô nhớ lại cái đêm đau đớn, dễ bị tổn thương và khó quên đó. Nửa đêm tỉnh dậy, thứ cô nhìn thấy chính là khuôn mặt mệt mỏi của Chu Di Hân đến mức ngủ thiếp đi bên cạnh để chăm sóc cô.

Bách Hân Dư cố gắng điều hòa hơi thở, từng chút một di chuyển, cô mua rèm dày vì ngủ không ngon, trong phòng lúc này tối tăm, cho dù có lật người hoàn toàn cũng khó có thể lật người. Chu Di Hân thậm chí không thể được nhìn thấy.

Vì vậy Bách Hân Dư đương nhiên không để ý tới Chu Di Hân đang mở to mắt bối rối từ lúc nào, cho đến khi nàng đột nhiên nắm lấy tay cô, ngái ngủ nói: "Đừng cử động" bằng giọng ngái ngủ và quyến rũ. Cô không dám cử động.

Một lúc sau, Chu Di Hân tỉnh táo lại và buông tay Bách Hân Dư ra.

“Em đã ngủ bao lâu rồi?”

"Chưa ngủ được bao lâu." Bách Hân Dư nhẹ nhàng trả lời.

“Ồ,” Chu Di Hân trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói: “Em mệt quá rồi.”

Bách Hân Dư đương nhiên có thể nhìn ra Chu Di Hân thật sự mệt mỏi, nhưng nàng chỉ dám che giấu sự thống khổ của mình bằng những lời lẽ có vẻ thờ ơ.

“Vậy tại sao tối nay em lại vội vã tới đây?”

Chu Di Hân trầm mặc một hồi, trong phòng tối hai người đều không nhìn rõ mặt nhau, nhưng xem ra chỉ có những đêm như thế này, người ta mới có dũng khí bộc lộ phần ướt át trong lòng mình ra ngắm trăng.

"Bởi vì em đang nghĩ, nếu như em có thể cùng chị ở lại thêm một ngày, có thể hay không khiến chị muốn cùng em tiếp tục tham gia TBP, chỉ vậy thôi, Bách Hân Dư."

Nàng không biết mình nên làm gì, đành phải gấp rút hoàn thành mọi công việc, không ngừng nghỉ đến Thượng Hải chỉ để gặp chị sớm.

Chỉ vậy thôi, Bách Hân Dư.

Nói xong, Chu Di Hân trong bóng tối mò mẫm tay Bách Hân Dư, lắc nhẹ.

"Như thế có được không."

Nhưng khi nàng nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Bách Hân Dư, thật lâu sau mới có lời nói từ phía cô.

"Đi ngủ."

6.

Nàng đã thử đủ mọi cách, ngày hôm sau Chu Di Hân túc giận mắng mỏ ở địa điểm diễn tập, Lô Thiên Huệ bên cạnh nàng vừa đóng vai một người cha vừa là một người mẹ, cô liên tục yêu cầu Chu Di Hân bình tĩnh lại, và âm thầm đã gửi tin nhắn WeChat điên cuồng để thúc giục Bách Hân Dư, nhanh tới đây.

Cho nên khi Bách Hân Dư đến, cô đã bị con dao trong mắt của Lô Thiên Huệ giết chết vạn lần.

"Mau giải quyết người này đi! Tại sao các chị cãi nhau người phải chịu thiệt thòi là em?" Lô Thiên Huệ nói trước khi rời đi.

Hôm nay Chu Di Hân mất bình tĩnh, không chút xấu hổ ném tay Bách Hân Dư đi.

"Tại sao chị lại ở đây? Không phải chị không muốn tiếp tục tham gia TBP với em sao?"

Bách Hân Dư trong lòng mắng bản thân một câu tối qua có chết cũng muốn thể diện, tại giả vờ cái gì không biết, hiện tại không có thang để leo xuống.

"Ồ, đừng giận, chị không có ý đó.

Chu Di Hân tức giận cười: "Vậy em hỏi chị có ý gì?"

“Thì chị không muốn làm đồng nghiệp của em mãi nên mới nói không muốn tham gia TBP.”

"Cái gì? Trong mắt chị, chúng ta chỉ là đồng nghiệp thôi phải không?" Chu Di Hân càng cảm thấy đau lòng hơn, nàng đã cho Bách Hân Dư rất nhiều, nhưng cuối cùng Bách Hân Dư lại nói rằng cô không còn muốn tham gia cùng nàng nữa. Vậy thì cái gì là thật?

"Không, chỉ là lúc trước chị lo lắng thôi," Bách Hân Dư tiến lên, cẩn thận nắm lấy tay Chu Di Hân, cho dù đối phương có cố gắng thế nào cũng không chịu buông ra, "Nhưng hiện tại chị đã hiểu ra. Chị vẫn muốn tiếp tục là đồng nghiệp với em, cùng em nhảy sân khấu đôi, đi lưu diễn cùng em, đi làm cùng em, nhưng Chu Di Hân hẹn hò với chị sau khi tan làm nhé".

Không có vấn đề gì nếu yêu một đồng nghiệp, chị yêu em khi làm việc và điều này cũng đúng sau khi tan làm.

Động tác vùng vẫy của Chu Di Hân dừng lại, đôi mắt nàng mở to, nàng không thể tin được nhìn Bách Hân Dư tụ nhiên khai thông trước mặt, ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra?

“Chị đang tỏ tình với em à?”

"Nếu em muốn thì đúng, còn không muốn thì cũng không sao." Bách Hân Dư hơi nghiêng người về phía trước, hai mắt mở to, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Di Hân như một chú cún lớn ngoan ngoãn.

"Đối với chị những thứ khác không có quan trọng, Chu Di Hán, cảm ơn em đã cho chị biết, trên đời này thật sự có người hiểu chị, gần gũi chị. Cảm ơn em đã bước tới bước một bước đến với chị, chín mươi chín bước còn lại hãy để chị đi về phía em".

Có lẽ là bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, Bách Hân Dư còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn nhẹ đã rơi xuống má cô, theo sau là lời nói đẹp đẽ nhất.

Chu Di Hân cười nói: "Không muốn, em nóng lòng chờ không được chị đi được chín mươi chín bước." Chu Di Hân vòng tay qua cổ Bách Hân Dư, trong mắt lấp lánh nụ cười.

Hãy cùng nhau đi nhé, em muốn sớm gặp chị trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro