11. Ngươi Cũng Xứng Sao.

Nữ nhi nhà hắn 11.

___

Đến Vọng Tuyền trấn không lâu, ngoài việc nghe được lời hay ý đẹp về tác dụng của ôn tuyền, Bách Lý Đông Quân còn loáng thoáng nghe ngóng được một chuyện khác. Gần đây trong trấn đâu đâu cũng gặp vận xui vận rủi, không mất tích thì chết người. Kỳ quái chính là, mấy người chết khi tìm thấy xác sắc mặt một bộ tương đồng, thập phần quỷ dị sung sướng. Giống như trước khi chết đã trải qua chuyện vui vẻ nhất cuộc đời.

Cho nên khi nữ tử tự sưng là Minh Huyên này mở lời mời y vào nhà, Bách Lý Đông Quân sớm đã nhận ra được nữ tử này không hề vô hại như vẻ bề ngoài của nàng ta.

Cô nương nhà lành nào đêm hôm khuya khoắt không ở nhà còn chạy ra ngoài? Lại còn cực kỳ tự nhiên mời nam nhân vào nhà? Điều quan trọng là nhà nàng ta ở còn tít tịt rìa trấn, một nơi hoang vắng cô liêu?

Bách Lý Đông Quân theo lời hứa dẫn nàng ta về nhà, nhưng khi đến nơi, trước mặt y xuất hiện một tiểu viện âm u quỷ dị, không hề có một chút hơi thở của người sống, mà ánh trăng vốn đẹp đẽ khi soi xuống nơi đây lại tăng vẻ âm lãnh phi thường.

Một trận sương trắng không biết từ đâu ra tới bao phủ cả tiểu viện, Bách Lý Đông Quân sắc mặt bình thản đẩy ra cửa gỗ màu đỏ đặt chân đi vào.

Bước vào bên trong, cửa gỗ sau lưng không gió tự động chậm rì rì mà đóng lại, phát ra từng tiếng kẽo kẹt nặng nề sởn gai óc.

Xuất hiện trước mắt y là căn nhà tranh ngoài thành Cô Tô.

Cô Tô thành bốn mùa xuân sắc, thời tiết rất đỗi dễ chịu, từ đầu đến cuối đều mang vẻ đẹp giản dị bình yên, hôm nay lại cực kỳ bắt mắt.

Từng tảng lớn lụa đỏ treo đầy trên xà nhà nhẹ động, trước cửa gian phòng dán hàng chữ hỉ tinh xảo, phía bên trên là đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng lập lòe dưới mái hiên. Tất cả những thứ này đem căn nhà giản đơn biến ra vài phần sắc khí.

Ban đầu khi tới đây Bách Lý Đông Quân rõ ràng xuyên một thân thanh y hoa phục, dung mạo vẫn tuấn lãng như vậy, thế nhưng bắt đầu có điểm không đúng. Sắc đỏ từ đâu nhuộm màu vải vóc, y phục đơn giản biến thành phức tạp, vạt áo nơi cổ tay đều dùng chỉ vàng thêu lên hoa văn, bộ dạng cực kỳ giống như lang quân mặc hôn phục.

Trong tay y là bầu rượu hương, y bước đến đẩy ra cửa phòng.

Trong phòng là " Diệp Đỉnh Chi " ngày thường thích mặc hồng y, thế nhưng hôm nay đặc biệt loá mắt, xem qua y phục của hắn với Bách Lý Đông Quân thập phần đồng bộ, cực kỳ xứng đôi.

Hắn nghe thấy được thanh âm người tới, khuôn mặt bạch ngọc dưới cái sáng dịu nhẹ của ánh nến làm tăng vẻ ôn nhu.

" Thất thần đứng đó làm gì?"

Nghe được thanh âm dịu dàng của hắn truyền tới, lúc này Bách Lý Đông Quân mới lấy lại tinh thần.

Y cười cười cầm theo bầu rượu đi đến.

" Mặc dù Đông Quân biết Vân ca xuyên hồng y thực đẹp, nhưng huynh mặc hôn phục so ra còn muốn đẹp hơn. Đẹp đến nỗi làm ta ngây ngẩn cả người."

" Diệp Đỉnh Chi " bị y trêu đùa cũng không trách cái gì, tiếp nhận bầu rượu trong tay y, nhẹ nhàng rót vào hai chén xứ trên bàn.

Nhân sinh có bốn chuyện vui lớn.

Một là nơi đất hạn gặp mưa rào.

Hai là tái kiến cố nhân nơi đất khách quê người.

Ba là có tên trên bảng vàng.

Bốn là đêm động phòng hoa chúc.

" Diệp Đỉnh Chi "cầm lấy một chén rượu nhét vào tay Bách Lý Đông Quân.

" Đệ mau uống đi."

Bách Lý Đông Quân nhìn chén rượu trong tay, cũng không vội uống mà nói:" Như thế nào Vân ca so với Đông Quân đã gấp không chờ nổi."

Y nhìn chằm chằm bộ dạng nóng lòng của " Diệp Đỉnh Chi ", tặng hắn một nụ cười như thường lệ, không có một tia khác thường.

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, không có trả lời.

Bách Lý Đông Quân tiến lên một bước, " Vân ca chính là muốn cùng Đông Quân động phòng hoa chúc sao?"

" Diệp Đỉnh Chi " đang định trả lời, trước ngực bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, hắn không dám tin tưởng mà cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trước ngực hắn bị một thanh trường kiếm xỏ xuyên qua, mà thanh trường kiếm này dường như cô lại từ rượu? Miệng vết thương giống như ngọn lửa bỏng cháy thiêu đốt xương tủy, đau đớn vô cùng.

Yêu quái phát ra một tiếng thét chói tai, quang cảnh xung quanh vỡ nát như từng mảnh gương rơi rụng. Nơi này nào có phải căn nhà tranh ngoài thành Cô Tô, rõ ràng là tiểu viện quỷ dị lượn lờ toàn âm khí kia.

Minh Huyên giả trang thành bộ dạng của Diệp Đỉnh Chi biến trở về nguyên hình, nàng ta không ngừng giãy dụa nhưng bị thanh trường kiếm trong tay Bách Lý Đông Quân đâm sâu thêm mấy tấc.

" Dám dùng bộ dạng của Vân ca lừa ta, ngươi xứng sao?"

Trong mắt Bách Lý Đông Quân nào còn ý cười, một đôi mắt tròn đen láy nhìn xuống lúc này lạnh lẽo vô cùng.

Là một loại chuyên hút linh hồn phàm nhân để tu luyện, được gọi là huyễn yêu. Bách Lý Đông Quân đã nghe sư phụ mình kể qua khi ông ngao du thời trẻ. Loài yêu này tuy tu vi không cao, nhưng cách chúng vây khốn con người trong ham muốn sâu thẳm bằng giấc mộng thực sự khó nhằn. Nếu không phải cảnh giới của y đã nhập thần du, y cũng biết liệu mình có thể giữ vững bản tâm mà rời khỏi hay không.

Minh Huyên phản kháng không được khi bị thanh kiếm đâm vào yếu điểm, nàng ta cảm giác được nội đan trong cơ thể nứt vỡ, nàng ta biết lần này mình xong rồi, nhưng nàng ta không phục. Bèn vận dụng hết yêu khí mà mình tu luyện được đánh một trưởng về phía Bách Lý Đông Quân. Trước khi tan biến vào hư không còn oán độc nhìn về phía y, thời khắc đó nói ra nỗi sợ hãi trong lòng Bách Lý Đông Quân.

" Hắn chết là vì ai? Ngươi nghĩ ngươi cũng xứng sao?" Nàng ta như điên rồi cười lớn, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh. Mà Bách Lý Đông Quân tâm đã loạn như ma.

Giây sau, thần trí Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên trở nên mơ hồ, trước khi mất đi ý thức, y mới nhận ra mình chúng chiêu của con yêu quái kia. Thật đáng ghét.

Hảo tưởng Vân ca đánh thức a.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro