13. Lưu Phong Hải Tuyết.
Phong Khởi Tố Ái Ý 13.
___
" Ai nha này không phải Tiểu Đông Quân sao?! Mau tới đây làm bá bá nhìn xem!!"
Diệp Vũ cười đến không khép miệng được, đối với Bách Lý Đông Quân vỗ vỗ vai bồm bộp, sờ sờ cánh tay.
" Thế nào, mấy năm qua trải qua nhưng thực khổ đi?"
Bách Lý Đông Quân hồi lâu không có cùng trưởng bối nói chuyện qua, nhất thời có chút xấu hổ, ngốc ngốc mà đáp:" Không có việc gì bá bá, mọi chuyện đều thực hảo."
" Nói bậy, nhìn thôi cũng biết phải ăn khổ nhiều lắm mới rèn luyện được một thân thực lực như này, bây giờ trở về liền tốt rồi, đến hảo hảo nghỉ ngơi!" Diệp Vũ nói, tay vẫn không ngừng xem xét, cảm khái đứa nhỏ này thân mình tốt quá, không hổ là con rể tương lai của ông có khác.
" Phụ thân, người nhẹ tay một chút." Diệp Vân bên này còn đang bị Diệp phu nhân tra hỏi, ngẩng đầu lên liền thấy phụ thân một bộ nghiêm túc xem xét, vẫn là sốt ruột hoảng hốt liền nhào đến bên người Bách Lý Đông Quân.
" Vân Nhi, con khẩn trương như vậy làm chi? Ta mới chỉ sờ sờ chút thôi, còn chưa lôi ra đánh một trận mà con đã vậy rồi. Phụ thân biết con xót Đông Quân, nhưng phụ thân không thể không xuy xét, cùng con có thể giống nhau sao?" Diệp Vũ nói, đôi mắt đảo quanh từ Diệp Vân đến bên người Bách Lý Đông Quân.
" Phụ thân nhìn con lớn lên, chứng kiến con trải qua khoảng thời gian đau khổ nhất. Khó mà tìm được người vì con mà tận tâm tận lực, nay Đông Quân trở về, phụ thân chính là vì con mà cao hứng đây. Ai như con, từng ngày liền không an phận quá, chỉ biết mỗi đứa nhỏ."
" Hai đứa trông thế mà có tướng phu phu, đến cao gầy đều giống nhau, này khuôn mặt nhỏ còn thật tiều tụy, đến bồi bổ. Tiểu Đông Quân a, chính mình ở bên ngoài chạy, cũng không biết ăn cái gì ngủ nơi nào, như thế nào không tới tìm chúng ta, Vân nhi chính là tương tư con đến sắp héo luôn rồi." Diệp phu nhân đau lòng nói.
" Nương!!" Diệp Vân ngượng ngùng kêu một tiếng, xấu hổ chốn ra sau lưng Bách Lý Đông Quân.
" Ai, hảo hài tử." Diệp phu nhân đi lên liền một tay kéo lại Bách Lý Đông Quân ý đồ che chắn cho nhi tử bảo bối, cười đến không khép được miệng.
" Đứa nhỏ này, liền lúc ở khách điếm không nói cho bá mẫu nghe, làm ta còn tưởng Vân nhi nhớ con đến hỏng rồi. Bây giờ đã trở về, mau làm ta nhìn xem như thế nào."
?!?
Chờ đến thời điểm Diệp Vân phản ứng lại đây, cha cùng nương đều đã đem Bách Lý Đông Quân bao quanh lên, Diệp Vân chuẩn xác mà tiếp nhận được tới ánh mắt có chút hoảng loạn xin giúp đỡ của Bách Lý Đông Quân.
Vân ca, mau cứu cứu ta!! Bách Lý Đông Quân ánh mắt lén lút, còn phải cố mang theo miệng cười đáp lại các trưởng bối.
Không muốn! Diệp Vân tức khắc đem tầm mắt cố ý dời đi phương hướng, làm bộ ở ngắm cảnh xem hoa.
Vân ca!! Bách Lý Đông Quân ánh mắt lại phiêu lại đây.
Diệp Vân chính là còn đang chìm trong ngại ngùng, nhưng nhìn đến ánh mắt khẩn cầu đáng thương kia của Bách Lý Đông Quân liền không bỏ xuống được.
" Khụ khụ...." Diệp Vân lại đột ngột che lại ngực khụ vài cái.
" Vân ca!" Bách Lý Đông Quân tức khắc nắm bắt thời cơ, đem ba bước gộp làm hai liền đi đến bên cạnh Diệp Vân, giải khai các trưởng bối vòng vây, đỡ lên cánh tay Diệp Vân.
" Thế nào? Nơi nào khó chịu?"
" Không có việc gì." Diệp đỉnh chi cười cười an ủi nói.
Diệp tướng quân cùng Diệp phu nhân tức khắc sửng sốt một giây, hai mặt nhìn nhau, liếc mắt một cái giống như minh bạch cái gì.
Diệp phu nhân ra vẻ thanh thanh giọng gọi y quan riêng vẫn luôn ở Diệp phủ tới, rồi bảo Diệp Vân ngồi xuống, cho y quan xem mạch đập.
" Y quan, thế nào??" Diệp phu nhân hỏi.
Y quan nhíu mi tâm lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, rốt cuộc cảm khái nói:" Thật kỳ lạ, lần trước ta xem qua đều thấy thân thể thiếu gia hư nhược, tâm bệnh kéo dài lại không ngừng tương tư, rất hại thân. Nhưng hôm nay xem qua, mạch đập mạnh mẽ hữu lực hơn trước, khí sắc tươi tắn hẳn lên, như thể vừa uống được thần dược vậy."
Bách Lý Đông Quân nghe xong một trận khó chịu, Vân ca bị như hiện tại cũng là vì chính mình, phải hảo hảo dưỡng hắn cho kiều nộn xinh đẹp mới được. Diệp Vân giống như cảm giác được Bách Lý Đông Quân áy náy, dùng lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay y, vỗ vỗ lấy làm an ủi.
" Đừng tự trách, y quan đều nói bây giờ thân thể ta đã hảo." Diệp Vân ôn nhu nói.
Diệp Vân thấy y không dám lên tiếng, nghĩ nghĩ, nhược nhược nói, " Cái kia... Đông quân, ta có chút mệt mỏi......"
" Vân Nhi mệt mỏi sao? Mau trở về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Đông Quân liền dùng phòng như lúc trước nhé, bá mẫu vẫn luôn cho người dọn dẹp cho con." Diệp phu nhân an bài nói.
Bách Lý Đông Quân thấy thế, vội vàng hướng Diệp phu nhân gật đầu nói: " Không có việc gì bá mẫu, người an bài liền hảo."
" Nhưng....Khụ khụ..... " Diệp Vân lại là một trận ho khan, ổn ổn mới hé miệng, ủy khuất mà nhìn cha nương, " Nhưng ta còn không có khỏe hẳn, này ban đêm không thể làm phiền mọi người, chi bằng ....."
Không đợi Diệp Vân nói đến xong, Diệp phu nhân làm sao không biết được mong muốn của nhi tử bảo bối, nhanh chóng hưởng ứng.
" Đúng vậy, tình hình bệnh trạng Vân Nhi hiện tại không tiện, làm cái gì đều ần người chiếu cố mới được. Tiểu Đông Quân, buổi tối phiền con liền đi cùng Vân Nhi ngủ, để ý giúp bá mẫu."
" Mọi người yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt Vân ca."
Diệp Vân ở một bên cười vui vẻ, nhún vai chọc Bách Lý Đông Quân tâm ngứa, y bất đắc dĩ mà thở dài, chỉ phải gật đầu đáp ứng.
Thật tốt a.
Diệp phu thê nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ song song với nhau, không tự giác mà khen, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
Màn đêm buông xuống, Diệp phủ treo ngọn đèn dầu dần dần tắt, chỉ có phòng nghỉ của Diệp Vân cùng Bách Lý Đông Quân còn sáng lên mỏng manh ánh nến.
Bách Lý Đông Quân bưng dược đi vào tới, ngồi ở mép giường, mà Diệp Vân thì tại một bên không có động tĩnh, tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp.
" Vân ca, huynh ngủ rồi sao?" Y nhẹ giọng hỏi, sợ quấy rầy đến hắn nghỉ ngơi.
Diệp Vân không có trả lời, lông mi không nhịn xuống run rẩy, tiếp tục làm bộ ngủ say.
Bách Lý Đông Quân xem hắn không có phản ứng, nhẹ nhàng buông trong tay chén thuốc, đi đến bên cửa sổ, kéo ra cửa sổ khép hờ, làm gió đêm mang theo vài phần lạnh lẽo cùng tươi mát lặng lẽ lưu vào phòng, xua tan dược vị nặng nề.
" Vân ca, ngươi biết không? Mấy năm nay ta thường xuyên nhớ tới lúc nhỏ, khi đó vô ưu vô lự, phảng phất toàn bộ thế giới đều ở chúng ta dưới chân." Bách Lý Đông Quân thanh âm trầm thấp mà ôn nhu, như là sợ quấy nhiễu đêm yên lặng, lại như là nói cho chính mình nghe.
Y xoay người, ánh mắt dừng ở Diệp Vân ngủ say khuôn mặt thượng, gương mặt kia ở ánh nến chiếu rọi hạ có vẻ phá lệ nhu hòa, thiếu chút ngày thường cứng cỏi, nhiều phân làm người đau lòng yếu ớt.
Y biết, Diệp Vân là người vĩnh viễn không muốn cúi đầu trước vận mệnh, cho dù thân ở tuyệt cảnh cũng muốn không chết không ngừng. Huống chi, chuyện này còn liên quan đến y, cho nên y không thể không sắp xếp chu toàn, hơn nữa, y rất yêu hắn, thật sự rất yêu hắn a.
Bách Lý Đông Quân chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lên tay Diệp Vân, đôi tay kia thon dài xinh đẹp, bởi vì luyện công mà có mấy vết trai, thân thể suy yếu còn mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo. Y đem chính tay mình bao trùm lên, cảm thụ được lẫn nhau độ ẩm đan chéo ở bên nhau, giống như muốn đem thân thể sở hữu ấm áp đều cho trước mắt người.
" Vân ca, con đường sau này, ta nhất định sẽ bảo hộ huynh."
Ngay lúc này, Diệp Vân lông mi lại lần nữa nhẹ nhàng rung động, hắn rốt cuộc mở mắt, cặp kia thâm thúy trong mắt hiện lên một tia vẻ rung động, ngay sau đó bị ấm áp sở thay thế được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro