17. Công Thử Nhất Tịch Vô Tận Ai

Phong Khởi Tố Ái Ý 17.

___

Trở lại học đường, Bách Lý Đông Quân tức tốc tìm đến phòng của Diệp Vân mà xông vào.

Hãy còn ngủ đến mơ mơ màng màng, Diệp Vân cảm giác được mép giường giống như có ai ngồi lên. Nghi hoặc tự hỏi, cố sức mở mắt ra, liền thấy Bách Lý Đông Quân đã về tới.

" Đông Quân, đệ về lúc nào sao không gọi ta dậy. Có bị thương chỗ nào không?" Diệp Vân xoa xoa đôi mắt, được Bách Lý Đông Quân đỡ ngồi dậy.

Bách Lý Đông Quân săn sóc đổ ly nước, dùng nội lực làm ấm, đưa đến bên miệng hắn đút nước, xong xuôi mới cực kỳ ủy khuất đáng thương cáo trạng:" Vân ca, Đông Quân thật sợ hãi. Nàng vậy mà muốn cưỡng ép ta làm người của nàng, còn cố tình mang ta đi để bắt cóc huynh nữa. May mắn sao có Lý tiên sinh kịp thời tới giải quyết."

Diệp Vân vốn còn hơi mê man còn muốn nghỉ ngơi, liền bị một câu này của Bách Lý Đông Quân trực tiếp dọa cho tỉnh ngủ, theo bản năng lập tức ôm lấy y siết trong ngực, như muốn bảo vệ trân bảo đời mình, đề phòng ai đó muốn đem y rời xa khỏi hắn.

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng trấn an gọi một tiếng, Diệp Vân mới hoàng hồn buông lỏng ra, nhưng tay vẫn như cũ túm lấy bàn tay y, nắm chặt không buông. Yêu cầu y tường thuật lại tất cả chuyện đã xảy ra trước đó.

Bách Lý Đông Quân cũng liền chiều chuộng, ôn nhu mà kể lại.

" Vân ca, huynh là không vui sao?"

Diệp Vân ngước mắt dò xét Bách Lý Đông Quân một chút, nghiêm trang nói:" không có, ta rất vui vẻ."

" Huynh vui vẻ cái gì?" Bách Lý Đông Quân vẫn như cũ ôn nhu cười.

" Nguyên bản trông thấy nàng xuất hiện ta liền không vui, nhưng Đông Quân vì ta mà đối nàng không nể mặt mũi, ta đương nhiên vui vẻ." Con ngươi Diệp Vân sáng ngời, nghiêng đầu đáp lại y.

Bách Lý Đông Quân sững sờ,  y còn tưởng Vân ca vui vì được lão già kia nhận làm đồ đệ cơ, y cúi đầu nghĩ đến cái gì, thận trọng nói:" Nêu vậy, chuyện ta rời đi với nàng ấy, Vân ca nhưng có để ý?"

Diệp Vân thở dài, sắc mặt trông không mấy tươi tắn:" Nói không để ý là nói dối, dù sao nếu ta đoán không sai thì nàng hẳn là vì yêu thích đệ mới làm vậy đi. Thật ra nếu nàng nếu nàng hành xử bình thường với đệ, ta còn có thể miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng nàng yêu không được muốn cưỡng ép đệ, còn có ý định bắt cóc ta, thật sự là đáng ghét."

Bách Lý Đông Quân vỗ vỗ tay hắn, hưởng ứng nói:" Đúng đúng, nàng đáng ghét, cả nhà nàng đều đáng ghét."

Diệp Vân siết lấy tay y, chân thành nói:" Đông Quân, nếu có lần sau không cho phép đệ rời khỏi ta, không cho phép đệ tự ý hành động một mình. Chuyện của đệ cũng chính là chuyện của ta, đệ một người rời đi với nàng ấy thật sự khiến ta ghen một chút. Đừng tưởng mấy lời ngon ngọt lúc đó có thể vuốt xuôi ta, vẫn còn rất khó chịu. Nhưng không có nghĩa là ta trách đệ,  cũng bởi vì quá yêu thích đệ,  cho nên lòng dạ ta hẹp hòi...."  Diệp Vân nói những lời này không chút nào che giấu, nói đến ngay thẳng, hắn như vậy cực kỳ nghiêm túc mà nói ra tình thoại, khiến cho Bách Lý Đông Quân cảm thấy rung động vô cùng.

Dừng một chút, Diệp Vân tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, lại khẽ nói:" Thế nhưng ta ghen rồi, Đông Quân là hôn phu tương lai của ta, không thể không quản, mau đến dỗ ta đi."

Bách Lý Đông Quân cũng nhịn không được nữa, cười ra tiếng. Làm sao bây giờ, Vân ca của y quá đáng yêu, thực sự khiến y ôm tim chịu không nổi.

Diệp Vân cố ý nhíu mày:" Đệ cười cái gì? Không thể dỗ ta sao?"

Mi mắt Bách Lý Đông Quân cong cong, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp Vân, trên môi ý cười ấm áp vui vẻ,  duỗi tay nắm lấy tay hắn, cùng hắn mười ngón đan xen.

" Đương nhiên có thể, Vân ca muốn ta dỗ huynh như thế nào?"

Giữa đôi lông mày của Bách Lý Đông Quân càng trở nên nhu tình, sóng mắt lay động tràn đầy mị hoặc, lại mang theo sự yêu chiều, mỗi khi y quyến rũ như vậy đều khiến Diệp Vân chịu không nổi. Biết sao được, từ cái lúc hắn mới mười tuổi thì trái tim đã cuốn gói khỏi lồng ngực chạy theo y mất rồi.

Ánh mắt Diệp Vân có chút mê man, cúi đầu nhìn xem tay hai người lồng vào nhau, ngón tay hắn trên mu bàn tay y nhẹ nhàng mơn trớn.

" Đệ nói thử ta nghe."

Bách Lý Đông Quân quét mắt nhìn hắn, bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay hắn luồn ra sau lưng kéo tới, thấp giọng gọi:" Vân ca."

Diệp Vân rũ mắt cười xem Bách Lý Đông Quân, nhẹ ừm một tiếng, vừa nâng mắt liền thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của y áp tới. Chỉ cảm thấy trên môi một mảnh nóng ướt mềm mại, cổ hương vị trong veo nhẹ nhàng chải vuốt bờ môi hắn rồi nhanh chóng rời đi. Diệp Vân nhất thời sững sờ nhìn Bách Lý Đông Quân, vành tai trắng nõn lập tức nổi lên một tầng phấn hồng.

" Như thế nào, dỗ tốt chưa? Nếu vẫn chưa tốt, chờ chúng ta thành thân ngày đó, ta đến hảo hảo dỗ huynh." Bách Lý Đông Quân duỗi ra đầu lưỡi liếm môi một cái, đôi môi càng trở nên hồng nhuận ướt át, câu người đến kịch liệt.

Cổ họng Diệp Vân khẽ nhúc nhích, cắn môi một cái, nhìn Bách Lý Đông Quân cười đến giống hệt như hồ ly, không nhịn được cạp vào cằm y một ngụm cho bõ tức, sắc mặt đỏ bừng nói:" Đệ không thể đứng đắn một chút sao?"

Bách Lý Đông Quân ăn đau nhưng chỉ bật cười, xoa niết khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của hắn:" không có biện pháp, ở trước mặt huynh, ta dường như không thể nào đứng đắn nổi."

Diệp Vân hừ một tiếng thấp giọng oán giận:" Đệ đừng có đắc ý sớm, chờ lễ bái sư thành, coi ta như thế nào trừng phạt đệ."

" Hảo hảo, Đông Quân chờ mong đến cực điểm."

___

Đại điển bái sư.

Cùng đời trước không có gì khác, bên trên bệ cửa, vẫn như cũ được chuẩn bị sẵn một thùng nước lớn, chỉ trực chờ xối xuống mà thôi.

Sáng nay hai người cùng thức dậy sửa soạn mặc vào đồng phục của học đường, bạch y tuyết trắng, phong độ nhẹ nhàng. Tươm tất liền rời phòng, Diệp Vân vẫn luôn đi đằng trước, Bách Lý Đông Quân theo sau, đi cuối là Doãn Lạc Hà.

Đến nơi Diệp Vân liền đẩy cửa một cái, tinh tế nghe được động tĩnh sóng sánh rất nhỏ, ngây ngẩn cả người.

Nghi thức bái sư của học đường nhàm chán như vậy sao?

Nhưng giây tiếp theo, bởi vì cơ quan bị kích hoạt, mắt thấy sắp bị tưới ướt, hắn còn chưa kịp phản ứng, vòng eo liền bị người ôm lấy, sau đó thân mình nhẹ bẫng, nháy mắt một cái đã vào tới bên trong, không dính một hạt nước nào.

Doãn Lạc Hà thấy mọi thứ đã ổn, theo sau mới chầm chậm bước vào.

Diệp Vân ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên là Bách Lý Đông Quân một phen bế hắn đi vào. Hai người dựa sát cực kỳ thân mật, đến nỗi nghe được mùi hương trên người đối phương, nhất thời khiến trái tim trong lồng ngực không ngừng gia tốc.

Mắt thấy mọi người chăm chăm xem bên này, Diệp Vân có chút ngượng ngùng đẩy ra Bách Lý Đông Quân, không quên nói cảm ơn.

Bách Lý Đông Quân cười sủng nịnh nói:" không có việc gì, Đông Quân mới luyến tiếc để Vân ca bị ướt đâu."

Lôi Mộng Sát còn nghĩ xem kịch vui, kết quả, cái gì đều không có, thật đáng tiếc!

Dạo đầu đi qua, nghi thức bái sư cứ như thế cũng hoàn thành.

" Ta đã quyết định, một tháng sau sẽ đi du lịch giang hồ."

Diệp Vân từ nhỏ đã thích lang bạt đây đó, nhưng phụ mẫu quản thúc vì tình trạng thân thể,  đối với chuyện sông pha giang hồ này cực kỳ chờ mong, nhưng mà...

" Sư phụ, vì sao còn phải chờ đến một tháng sau?"

" Tiểu Diệp, sư phụ là đang nghĩ cho con nha. Nhanh thôi hoàng đế sẽ ban thánh chỉ xuống, con phải thành thân xong với Đông Bát chúng ta mới có thể khởi hành được a. Lại nói, rượu mừng sư phụ còn muốn uống đâu."

















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro