7 - 8


7.

Đông Quân chỉ rời đi nửa tháng, liền vội vàng trở về. Trước khi trở về, y đã gửi thư cho Vân ca báo tin.

Mà khi y đẩy cửa vào nhà, lại không thấy người mình tâm tâm niệm niệm. Vườn nhà hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, chứng tỏ đã lâu không có người ở.

Bước chân Bách Lý Đông Quân có chút cứng đờ, y chậm rãi vào nhà. Không khí trong phòng ngột ngạt. Ánh mắt y dừng lại trên bàn, thấy một phong thư rơi xuống.

Trên thư viết, gửi Đông Quân.

"Đông Quân, nếu đệ thấy được phong thư này, nghĩa là ta đã đi rồi. Thông minh như đệ, cũng nên đoán được ta đã nhớ ra tất cả. Thời điểm ta cầm bút, ta mới nhận ra mình không có gì để viết cả.

Ta vốn nên là người đã chết, nhưng đệ cố tình kéo ta từ quỷ môn quan trở về. Đệ vốn nên mặc kệ ta chết đi, ta đã phạm quá nhiều sai lầm, ngay cả ta cũng không thể tha thứ cho chính mình. Hai, ba năm tại nhân gian này, cũng là đủ may mắn rồi.

Đông Quân, trở về đi. Đệ không nên cùng ta ở nơi xa xôi này tìm kiếm chút an ổn. Đừng tìm ta, ta đã không còn tiếc nuối gì, chỉ mong đệ vạn sự mạnh khỏe.

Diệp Đỉnh Chi."

Nước mắt Đông Quân rơi xuống từng giọt từng giọt thấm ướt phong thư, đem mặt chữ nhòe đi, Bách Lý Đông Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy chính mình khóc như hài tử mất nhà.

Trấn nhỏ phía tây, trái xanh trên cây không còn quả, không ai hái xuống, từng quả rụng xuống nằm trên đất, dần dần hư thối.

8.

Chỉ chớp mắt, lại một năm trôi qua tại Tuyết Nguyệt Thành

Nam Cung Xuân Thủy ngồi ở mái hiên, trong tay cầm rượu nhưng không uống, gọi Tư Không Trường Phong lại gần.

"Trường Phong, Bách Lý Đông Quân tiểu tử kia lại chạy đi đâu? Một năm trước quay về, nửa tháng sau liền chạy, giờ chạy đến đâu ai cũng không tìm được."

Tư Không Trường Phong lắc đầu, "Ta cũng không biết."

"Ngươi không phải là huynh đệ tốt nhất của hắn sao? Hắn không nói cho ngươi biết gì à?"

Tư Không Trường Phong nhún vai, "Vốn tưởng hắn sẽ mang Diệp Đỉnh Chi về, kết quả hắn lại về một mình. Lúc đó ta có hỏi, hắn nói Diệp Đỉnh Chi ở nơi hai người bọn họ đã từng đặt chân, chờ hắn trở về. Ngoài ra, không nói gì thêm."

"Ái." Nam Cung Xuân Thủy thở dài, một chữ ái này làm người ta điên cuồng. Bách Lý Đông Quân không trở lại, hắn muốn uống rượu cũng không thấy ngon.

Kết quả không chờ y tiếp tục thương cảm, tin tức đã đến, Bách Lý Đông Quân đã trở về.

Y biến mất một cái, đã không thấy tăm hơi.

Đứng ở tiền viện, thiếu niên áo xanh lam không có gì khác biệt so với năm trước, chỉ có gầy đi. Tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại vô thần.

"Tiểu tử ngươi, rốt cuộc đã trở lại?" Nam Cung Xuân Thủy vỗ vào vai Bách Lý Đông Quân, sau đó ôm y thật chặt, Tư Không Trường Phong cũng đi theo.

"Đông Quân! Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Bách Lý Đông Quân cũng ôm lại, "Làm các ngươi lo lắng."

"Biết là tốt rồi." Nam Cung Xuân Thủy quơ quơ tửu hồ lô, "Ngươi không trở lại, ta cũng không biết đi đâu tìm rượu ngon."

"Ta nhớ lần trước trở về đã ủ cho ngươi không ít, sao nhanh vậy đã uống hết rồi?"

Nam Cung Xuân Thủy cười to hai tiếng. "Một năm qua ngươi đã đi đâu? Một chút tin tức đều không có?"

Tư Không Trường Phong hỏi. "Cũng không đi đâu, chỉ là đi đây đi đó."

"Diệp Đỉnh Chi đâu?"

Bách Lý Đông Quân rũ mắt, thanh âm nhàn nhạt, "Đi rồi."

"Đi rồi?"

"Ừm."

"Hắn có định quay về không?" Tư Không Trường Phong hỏi dò. Bách Lý Đông Quân gật đầu.

Nam Cung Xuân Thủy và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, không biết nên nói gì, chỉ đồng thời vỗ vỗ vai Bách Lý Đông Quân.

"Đông Quân a, có những người định mệnh không thể giữ lại, giống như mây trên trời, làm sao cũng không thể nắm bắt."

"Ta đã sớm biết, ta chỉ là......"

"Ngươi chỉ là không muốn tiếp nhận." Nam Cung Xuân Thủy thở dài, "Đông Quân, nhân sinh còn dài, cuối cùng cũng phải học cách tiếp nhận."

"Nhưng có những thứ, ta đời này đều không thể quên."

Người đó để lại trong cuộc đời y một dấu ấn quá sâu sắc, không thể nào phai nhòa, cũng không thể quên.

Những kỷ niệm không nơi nào sắp đặt tựa hồ bức Bách Lý Đông Quân phát điên, trong suốt một năm qua, y đã nhiều lần đi qua những nơi hai người từng đi cùng nhau. Hai người cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng, giờ chỉ còn lại một mình y. Trở lại quán rượu bị vứt bỏ kia, y mạnh tay ném xuống vò rượu, rượu văng khắp nơi, vỡ thành từng mảnh, giống như chính Bách Lý Đông Quân, cũng bị xé nát thành từng mảnh.

Y cúi xuống, đôi tay không thể vốc nổi rượu gạo, cũng không thể giữ lại người đã đi xa, chỉ còn lại nước mắt chua xót.

Y thậm chí bắt đầu hận, hận Diệp Đỉnh Chi một lần nữa không hề lưu luyến mà rời xa y. Tại sao, tại sao lại không chịu vì y mà ở lại.

Diệp Đỉnh Chi, huynh chính là kẻ lừa đảo. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro