Thật sự quá khó để quên.
Bạch Dương bất giác rùng mình bởi thứ mình vừa chạm phải, cái sần sùi từ lớp vải cổ truyền đến tay cô như một thứ biết thôi thúc cô hãy mở nó ra, cô rất tò mò lại vừa sợ. Sợ nếu như nguyên chủ trở về với thực thể của mình, và nếu đây là thứ tuyệt đối bí mật của nguyên chủ, và nguyên chủ biết được cô đã mở cuốn sách này ra thì nguyên chủ sẽ giận cô mất. Cơ mà khoan, bây giờ nguyên chủ cũng đâu biết ai đang ở trong thực thể của mình đâu chứ, cứ lật ra xem thế nào.
Sau một hồi đấu trnag tư tưởng và Bạch Dương đã quyết định nghe theo tiếng gọi của con tim mình thì... cô quyết định đề nó tại chỗ cũ. Chỉ là tại vì đấu tranh tư tưởng quá lâu và cô cảm thấy mệt rồi, nên quá lười để nhấc tay lên rồi lấy cuốn sách đó ra khỏi kệ sách.
Cô tiếp tục tham quan phòng sách của mình, rồi đến ngay chiếc bàn đọc sách mà nguyên chủ thường dùng để học. Chiếc bàn không quá cầu kì, là bàn giống bàn của giáo viên trên trường thôi, tông màu cũng rất hài hoà. Phần mặt bàn là màu vàng ố sẫm, xung quanh bàn là bốn bức gỗ lớn màu gỗ mốc đen, được nối với mặt bàn là những chiếc gỗ nhỏ dài khoảng một bàn tay, bốn chân chỉ được nối với gỗ cục để làm bàn cao hơn. Chiếc ghế gỗ có đệm được đặt phía sau chiếc bàn rất hợp. Tính ra thì nguyên chủ rất có mắt thẩm mĩ. Nhìn ngắm một hồi thì Bạch Dương mới thấy căn phòng này có tận ba cửa, một cửa lớn chính thông qua ban công, hai cửa sổ lớn hai bên cách cửa lớn khoảng 1m. Bây giờ Bạch Dương mới nhận ra là trời đã chiều tà rồi. Bạch Dương đi đến và mở toang cửa lớn ra, gió mát thổi qua khắp người cô, cô cảm thấy rất dễ chịu, ngắm nhìn hoàng hôn cô lại nhớ về khoảng thời gian cô và y ở bên nhau. Đau đớn làm sau giây phút y ruồng bỏ cô và đi theo một người con gái khác, chỉ vì cô ta... cô thật nghĩ không ra lý do y bỏ cô, cô đã rất cô gắng để quên đi. Cố gắng dồn vào đầu mình là y không yêu cô, từ trước đến giờ y không hề yêu cô. Hắn chỉ làm ra vẻ thích thú với mọi thứ của cô, y luôn âm thầm bảo vệ cho cô ta. Y thậm chí còn không cho phép cô ta qua lại với người con trai khác mặc dù cô ta chẳng là gì của y. Cô đã yêu, cô đã từng khóc vì một người. Cô đã đã nhiều lần cho rằng cô không yêu y, cô muốn y biến mất, cô muốn quên y. Nhưng, trong cơn mưa, hạt mưa làm ta ướt mới là hạt mưa thật sự. Điều đó có nghĩa là gì, cô đang cố tự lừa dối mình để không hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.
Thật sự rất khó khăn để quên tất tần tật về một người, mọi thứ, quên đi mọi thứ về một người mà mình đã trao tình cảm cho họ, và bản thân nhận ra rằng trong mắt họ mình chả bằng hạt bụi trong mắt. Từng lưu luyến cứ đọng mãi như một cái dằm vô hình trong tim, nhiều lần đã cố tìm cách để gỡ cái dằm đáng ghét đó ra, nhưng vẫn không được. Cái dằm như khuôn mặt của người ấy, như tình cảm mà ta dành cho họ mà ta tìm mãi không biết lý do tại sao, tại sao ta lại tiếp tục đâm đầu vào họ dẫu biết học chẳng yêu ta. Là ta đang hy vọng một ngày nào đó học sẽ quay lại và nói " Tôi yêu em, hãy ở lại bên tôi." Hay là đang tự mình đa tình và mong mỏi được sự thương hại của người đó dù chỉ là một cái liếc mắt? Yêu một người nhất thiết phải vậy sao? Nhất thiết phải suy nghĩ về họ. Không, không phải là suy nghĩ một cách máy móc như vậy. Là cách mà con tim ta đã chọn, nó đã chọn cho mình một lối đi đầy gai sắc, đầy đau thương để tự rèn luyện cho mình sự mạnh mẽ, sức chống chọi. Nếu là bộ não, nó cho ta kiến thức về cách yêu đương, nếu họ không yêu mình thì mình cũng sẽ chẳng yêu họ. Thật đơn giản làm sao, đơn giản đến phức tạp.
Phải rất lâu Bạch Dương mới nhận ra mình đã đứng ở bạn khá lâu. Cô lấy lại tinh thần và nhanh chóng lấy vài cuốn sách yêu thích. Vừa ra khỏi phòng thì nghe chuông cửa. Đã 7 giờ tối rồi, ai lại đến vào giờ này nhỉ, đó giờ nhà nguyên chủ ít ai lui tới, có người đến cũng là chuyện không phải không bất ngờ. Quản gia bước ra mở cửa thì liền thấy Sư Tử, hắn ta quần áo xộc xệch, đầu tóc rủ rượi, hình như đã chạy rất nhiều lần thì phải. Cô đi xuống nhà, thấy hắn cô lại không nói gì, nhìn chằm chằm vào hắn rồi nhẹ bâng quay lưng đi, để quản gia tiếp hắn cũng được, cô giờ không có tâm trạng.
" Cô đứng lại đấy cho tôi! " - Bạch Dương bị tiếng nói lớn phía sau làm giật cả mình. Cô đứng sững lại. Quay đầu lại trừng hắn, bực mình thật chứ, cô có làm gì hắn đâu.
" Có chuyện gì mà đến đây? " Bạch Dương bình thản đi đến ghế sofa và ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tách trà và rót vào 2 cốc. "Bác cứ để cháu tiếp. "- quay sang nói với quản gia. Quản gia tỏ ý đã hiểu liền đi vào trong.
" Anh ngồi đi p. " - cô cố tỏ ra hết sức lịch sự.
" Cô đã làm gì Chân Mộng. ? " - hắn mặt trước mặt sau không nói một lời, chạy đến nhà cô, rồi bây giờ lại hỏi cô làm gì cô ta. Bạch Dương nghe vậy liền nheo mày, hắn có lí trí không vậy. Không nhẽ cô ta có việc gì cũng là do cô làm? Thật không thể hiểu.
" Làm gì là làm gì?"- cô nhướn mày hỏi.
" Không phải cô rõ nhất sao. Chân Mộng bị bắt rồi. Còn không phải là cô làm ?"- hắn như kìm không nổi cơn giận đang bùng phát bên trong mình.
" Chỉ dựa vào tôi? Anh lên tận tới bác sĩ cơ mà, sao không biết dùng đầu để suy nghĩ vậy. Cô ta bị bắt thì liên quan cái gì đến tôi mà anh lại hỏi tôi. Còn nói không phải do tôi làm. Anh thật không tỉnh táo!!! " cô tức giận nói.
" Cô còn nói không phải, chính Chân Mộng đã gọi điện cho tôi còn nói là bị cô nhốt. Còn nói là cô bắt cô ấy vào phòng và cho người hãm hiếp cô ấy. Cô còn ở đây thành thơi được? Thật quá quắt. " hắn đùng đùng nổi giận lên rồi đổ mọi thứ không biết từ đâu ra lên người cô.
Cô ngẫm nghĩ , từ khi nào cô ta lại muốn diễn vai của mình nhỉ. Thậm chí việc nhơ nhớt đó có chết cô cũng không màng đụng tay. Nếu với thích, cô cần gì phải cho người hãm hiếp cô ta, cô chỉ cần để cho cô ta sống, mà chính là sống không bằng chết! Tự tay cô sẽ lóc từng miếng da, tự tay cô sẽ rút từng cộng xương hoặc nấu chín nhừ nhịt của cô ta ra, cô cũng chưa hả dạ.
Hừ, mà cô nàng này hay phết. Nay lại muốn thế chỗ cho mình, được, chính là cô tự chuốc lấy.
" Anh nói gì vậy, anh thử gọi cho cô ấy xem thế nào. Tôi vốn không biết có ta bị làm sao kia mà. Hôm kia tôi và cô ấy còn cùng nhau đi công viên nước chơi đấy. " cô tỏ ra lo lắng khôn siết, chạy đến nắm chặt tay hắn, rồi vội vàng đi tìm điện thoại, liền bấm số cho cô ta.
Hắn thấy hành động lo lắng không chút vấn đề này của cô cũng không phải không là nghi ngờ, nhưng lại không nỡ lòng vu oan giá hoạ.
Cô liền bấm dãy số cho Chân Mộng, hắn nhìn thấy trên điện thoại còn lưu là Mộng nhi, hắn liền nghĩ, có khi nào Bạch Dương vẫn còn lưu luyến chút tình cảm với Chân Mộng? Thật khó tin.
Vừa có ngược bắt máy, cô liền hạ giọng nhẹ nhàng.
" Chân Mộng, cô đang làm gì vậy? Có bị sao không? " một câu nói đầy ẩn ý với lời nói đầy chân tình. Từ khuôn mặt, đến ánh mắt cô tỏ ra vô cung lo lắng.
( Cô đang làm cái trò gì đấy, lại bị chấn thương gì trên đầu hay úng não có rồi à )
" Tôi làm sao? À, chắc Sư Tử đã qua báo tin với cô rồi nhỉ. Tôi hoàn toàn không hề hấn gì. Chẳng qua là vài ba trò mèo lừa người, chủ ý chỉ là để gây sự chán ghét của mọi người lên cô thôi. Cô thật ngu ngốc, cô ngu quá Bạch Dương ạ. Buồn cười làm sao khi cô lại bị lừa bởi trò bịp bợm này. " - là giọng nói mang đầy độc đoán và ý cười vang lên khắp cả nhà.
" ...Cô không sao là được rồi. Cô cần gặp Sư Tử không? Anh ấy đứng kế bên tôi này. " cô im lặng, khuôn mặt tỏ vẻ đau buồn vô độ. Rồi lại nhanh chóng gượng cười rồi nói tiếp với Chân Mộng.
" ... Cái gì!? Sư Tử... Cô.. " giọng nói đầy lắp bắp, run rầy. Bạch Dương đưa máy cho Sư Tử rồi dùng tay nhẹ nhàng quệt nước mắt, nói:
" Anh nói chuyện với Chân Mộng đi. Tôi có việc một chút. " cô quay lưng đi rồi nấc lên vài tiếng.
Hắn thấy vậy liền không khỏi áy náy với những lời nói khi nãy của mình.
" alo..alo " giọng nói nhỏ nhẹ bên trong máy kéo hắn dậy từ những suy nghĩ mông lung.
" alo. Tôi có việc phải làm rồi. Gặp em sau. " giọng nói đầy lạnh lùng của hắn làm đầu dây bên kia sợ không ngớt.
" alo.. anh hãy nghe em nói. Thật sự không phải như vậy . Tít. Tít ..tít " còn chưa để Chân Mộng nói hết câu, sự tức giận cùng sự hối hận từ trong đáy lòng của hắn như bùng nổ, hắn không ngờ người mà hắn tin tưởng lại dám lừa gạt hắn. Để hắn phải chạy khắp nơi để lo lắng cho cô ta. Thật không ngờ. Hắn liền nhớ đến người con gái khi nãy, người con gái khóc một cách âm thầm mà lặng lẽ khi nãy. Hắn đi tìm Bạch Dương.
Bạch Dương đang ở bên trong phòng vệ sinh, và cô đang tự cười vào mặt chính mình. Hahahaha, thật không ngờ. Cô ta ngu đến vậy. Đáng nhẽ cô nên nghi ngờ từ sớm rồi cô gái ạ. Chỉ tiếc vài giọt nước mắt là mấy tên đàn ông liền đổ cả rồi. Nhưng... hừ, cô quá ngây thơ rồi.
Đúng vậy, tất cả điều là trò bịp lừa người của cô. Cô ta muốn chính mình là Bạch Dương năm xưa, thì cô đây sẽ là Chân Mộng của trước đây. Vai thứ của nhau dường như đang dần được thay đổi rồi, Chân Mộng ạ. Chỉ đơn giản là một cuộc gọi mà đánh vỡ cả lòng tin của một người và làm người khác say đắm mình, thật không thể nghĩ tới được.
Tự nhìn chính mình trong gương, cô nhếch môi cười. Chính là ông trời cho ta sống một lần nữa, sống mà không ác, thì chả còn gì đáng sống. Lần này p, cô sẽ không bỏ qua cơ hội nào để khẳng định bản thân mình một lần nữa, chính là khẳng định sự tự do của bản thân mình, và là giúp nguyên chủ trả thù xưa. Trừng mắt với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cô thấy thật sự may mắn. Thật sự may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro