8 BƯỚC CHÂN

___Bước chân đầu tiên___

  Em đã nhận ra anh. Phía bên kia đường, anh bước ra khỏi quán cà phê cùng bạn gái mới, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đó là quán cà phê em không bao giờ dám ghé lại một lần nào kể từ lúc chia tay anh, em sợ mình không cầm được nước mắt nếu hình ảnh chúng ta bên nhau hiện về. Chia tay một người, Sài Gòn như nhỏ lại...

___Bước chân thứ hai___

  Em thấy buồn quá ...Anh đã có người yêu mới rồi ư? Đàn ông họ quên nhanh vậy ư? Kìa, anh vuốt tóc cho cô ấy giữa cơn gió chiều. Ngón tay anh mềm, hơi thở anh nóng, cái vuốt tóc đã làm em yêu anh ngày đó...Ngày ấy em hạnh phúc lắm, con gái như em luôn yếu lòng trước sự quan tâm chi tiết của mọi người...

___Bước chân thứ ba___

  Em đứng lại. Em nhìn em trong chiếc gương của ngôi nhà bên phải mình. Em không muốn mình quá tàn tạ khi gặp lại nh. Em cuống cuồng lấy son thoa lên môi mình nứt nẻ, anh từng hôn em thật sâu đấy anh nhớ không? Em chỉnh tóc nữa...Tốt nhất là buộc lên cao, để anh không thấy sự xác xơ của những ngày em không buồn chăm sóc...Quần áo nữa, em chán em quá! Cái váy này đâu có hợp với cái áo này...Nhưng, áo anh tặng mà...

___Bước chân thứ ___

  Xe đông quá, anh đang dìu cô ấy qua đường. Em cũng từng được anh dìu qua đường đông xe nhiều lần, em thấy mình như đứa trẻ. Em cũng từng thấy anh dắt hộ một vài cụ già qua đường, chàng trai ấm áp thân thương ơi...Có lần em nói, anh ơi em sẽ nhắm mắt, rồi cứ thế đưa tay anh dìu, đi đâu em cũng chịu, xe đông cũng không sợ, chỉ cần có anh...

___Bước chân thứ năm___

  Cô ấy vấp phải cái gì đó ngã dúi. Em bật cười, ái chà chà cô ngốc kia ! Em nhớ mình từng làm nhiều trò điên khùng để chọc ghẹo anh, nhất là trò "ngã trong vòng 100m". Em nói, bây giờ em sẽ ngã tự do trong vòng 100m, anh phải đến đón em để em không đau, lần nào anh cũng đến kịp. Những cái ngã ngày còn yêu nhau mang theo sự tin tưởng tuyệt đối của em dành cho anh. Cái cô ngốc kia, đi sát anh thế mà còn không cẩn thận. Nhưng cô ngốc hãy yên tâm, anh ấy dịu dàng lắm, sẽ chăm sóc vết thương cho cô tỉ mỉ. Đấy! Thấy chưa, anh ấy ngồi xuống bế cô lên rồi...

___Bước chân thứ sáu___ 

  Anh bế cô ấy đi qua nửa con đường dành cho người đi bộ rồi, em cũng bước tiếp, chuẩn bị cho lần chạm mặt hiếm hoi sau những cú điện thoại em gọi anh không nhấc máy, những tin nhắn anh không trả lời

___Bước chân thứ bảy___

  A ha ! Anh rất gần em rồi, để coi anh sẽ phản ứng như thế nào! Em không níu kéo anh đâu, em đã nóilà mình muốn anh hạnh phúc, em nhất định sẽ làm được. Một mình cũng không sao, chính anh đã nói em rất mạnh mẽ mà !

___Bước chân thứ TÁM___

  Anh bước ngang qua em.
  Em mỉm cười.
  Anh không nhìn em.
  Anh không có phản ứng gì.
  Hay mái tóc của cô ấy đã che khuất khuôn mặt khi chúng ta đi ngang qua ? Anh đang tự trung vào cái chân đâu của cô ấy quá nên quên mất nhìn xung quanh?
  Anh ơi, người yêu xưa cũ của anh đang ở đây này, trên đường này, một mình này...
  Anh ơi...
 

Một người đàn ông ngoài ba mươi cầm tờ giấy đã nhăn nheo và có mùi giấy cũ, bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường bệnh, khó khăn hít thở

-Bạch Dương à, sao em không chịu tỉnh dậy đi anh đã về với em rồi đây này- ông rơm rớm mắt nhìn người phụ nữ

Một cô y tá mở cửa bước vào-Thưa ông Sư Tử đã hết giờ thăm bệnh rồi ạ

-À vâng...-ông đứng dậy chậm rãi ra ngoài không quên quay lại nhìn người phụ nữ rồi ra hẳn ngoài...

Giá như ngày đó ông đừng bỏ bà thì chuyện này đã chẳng xảy ra....

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngon#tinh