Chapter 4: Khoảng cách

Mùa xuân qua nhanh, Bạch Dương cùng Thiên Yết trở lại thành phố để tiếp tục những tháng ngày học tập và hoạt động sôi nổi ở trường. Không khí nơi đây, những con đường vội vã, những tòa nhà cao chọc trời, tất cả đều khác hẳn sự bình yên nơi quê nhà. Nhịp sống của thành phố khiến Bạch Dương không còn nhiều thời gian để ngồi lại suy nghĩ về những cảm xúc không tên mà cô đã từng trải qua trong dịp Tết.

Với vai trò trưởng ban của câu lạc bộ Ngoại ngữ, Bạch Dương lại càng bận rộn hơn. Những buổi họp, các dự án cần hoàn thành, những buổi giao lưu với sinh viên quốc tế... tất cả dồn vào khiến cô chẳng thể dành nhiều thời gian cho bản thân. Mỗi ngày đều là một vòng quay nhanh chóng, và mỗi khi đêm xuống, Bạch Dương lại gục đầu vào đống tài liệu hoặc sách vở mà quên mất rằng mình cũng cần phải nghỉ ngơi.

Thậm chí, những buổi tụ tập bạn bè, những lần hẹn hò đi chơi cùng Thiên Yết cũng trở nên thưa thớt hơn. Bạch Dương đã dần quen với sự căng thẳng và áp lực từ công việc, và thói quen của một sinh viên trưởng thành bắt đầu hình thành trong cô.

Đến khi sự kiện của câu lạc bộ kết thúc, Bạch Dương đã gần như quên hẳn cái cảm giác mà mùa Tết mang lại. Những ngày đầu xuân, cảm giác ấm áp khi đứng dưới ánh đèn lấp lánh của những cây mai, hay ánh mắt ấm áp của Xử Nữ khi đưa cho cô chiếc áo khoác, bỗng trở nên mờ nhạt trong tâm trí cô.

Có lần khi đi chơi với Thiên Yết, cô ấy lại nhắc về Xử Nữ:
- Xử Nữ dạo này học chăm lắm. Thấy bảo muốn thi vào khoa Kỹ thuật.

– Thật á? – Bạch Dương hỏi, giọng có chút bất ngờ.

Thiên Yết gật đầu, vẻ mặt cũng không quá lạ lẫm, như thể cô đã nghe tin này từ lâu:

– Ừ, hình như thằng bé đang quyết tâm lắm. Mà dạo này cũng ít chơi game, chỉ chúi đầu vào học. Đến cuối tuần cũng không thấy đi net nữa.

Bạch Dương chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Cô thoáng nhớ đến những lần gặp gỡ đầu năm, hình ảnh Xử Nữ lặng lẽ, ít nói và chẳng bao giờ có nhiều bạn bè để trò chuyện. Đột nhiên, trong lòng cô lại nổi lên một chút cảm giác khó tả.

– Em ấy thay đổi nhiều nhỉ? – Bạch Dương khẽ thì thầm, như thể tự hỏi chính mình.

Thiên Yết bật cười, gõ nhẹ vào vai Bạch Dương:

– Thay đổi đấy. Xử Nữ không còn là cái thằng nhóc chỉ biết chơi game nữa đâu. Nó cũng lớn rồi, cũng biết làm đỏm. Chắc để đi tán gái không chừng.

Bạch Dương nghe Thiên Yết nói vậy, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác hụt hẫng. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng trọn vẹn.

"Tán gái sao..." Cô nghĩ. Dù những lời Thiên Yết nói có vẻ đùa giỡn, nhưng Bạch Dương không thể phủ nhận rằng nó cũng có chút thật. Xử Nữ đang trưởng thành, và có thể cậu ấy sẽ cần những mối quan hệ khác, có thể là bạn gái, có thể là những người bạn mới, những người cậu ấy sẽ dành thời gian và sự chú ý cho họ.

Một phần trong Bạch Dương không muốn chấp nhận điều đó. Cô luôn nghĩ về Xử Nữ như một người em trai, một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, nhưng khi nghĩ đến cảnh cậu ấy có thể đang đi tìm một ai đó khác, cảm giác như một sợi dây vô hình đang kéo xa cô và cậu ấy, như thể một mối liên kết đặc biệt giữa hai người đã dần phai mờ.

Bạch Dương không nói gì thêm, chỉ cảm thấy một chút hụt hẫng, như thể một phần trong cô đang loay hoay tìm kiếm lại sự kết nối đã từng có, nhưng không thể tìm ra.

"Cũng đúng thôi. Ai rồi cũng phải thay đổi."

Cô mỉm cười với chính mình, nhưng trong lòng lại thấy một chút buồn man mác. Cô không thể phủ nhận rằng, một phần trong cô hy vọng sẽ có một mối quan hệ đặc biệt giữa cô và Xử Nữ, nhưng giờ đây, cô cũng nhận ra khoảng cách của họ lớn đến nhường nào.

_____________________________________

Thế nhưng, điều bất ngờ lại xảy đến vào một ngày nọ, Bạch Dương đang lướt Facebook như bao ngày, tìm kiếm những bài viết mới, những hình ảnh từ bạn bè. Nhưng đột nhiên, cô thấy một lời mời kết bạn xuất hiện trong danh sách thông báo.

Xử Nữ gửi lời mời kết bạn.

Cô dừng lại, mắt mở to nhìn vào màn hình. Bạch Dương không biết nên phản ứng thế nào. Cô cứ đứng đó, tay vẫn lướt trên màn hình nhưng không bấm chấp nhận ngay.

Sau một hồi suy nghĩ, cô bất giác nhấn vào lời mời kết bạn, chấp nhận. Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng, có chút bối rối, nhưng cũng có chút gì đó mong chờ.

Ngay khi vừa nhấn đồng ý, màn hình Facebook lập tức hiển thị tin nhắn mới từ Xử Nữ:
- Chị Dương, khi nào về nhà, em sẽ ra đón.

Bạch Dương đọc dòng tin nhắn của Xử Nữ, mắt dừng lại ở chữ "Chị Dương", một cách gọi vẫn quen thuộc nhưng giờ đây lại khiến cô cảm thấy thật khác. Cảm giác ấy khiến cô như quay lại với những tháng ngày Tết.

Bạch Dương không trả lời ngay lập tức. Cô lại lướt mắt qua dòng tin nhắn một lần nữa. Xử Nữ không phải là người dễ dàng mở lòng, và giờ đây, việc cậu ấy chủ động gửi lời mời kết bạn và nhắn tin như vậy khiến Bạch Dương không khỏi bối rối.

Sau vài giây suy nghĩ, Bạch Dương gõ lại tin nhắn:

– Ừ, chị sẽ báo trước khi về. Cảm ơn em nhé.

Cô nhấn gửi tin và lại để mắt vào màn hình, lòng có chút lạ lẫm nhưng cũng chẳng thể giải thích được vì sao.

Ngày hôm sau, Bạch Dương nhận được một tin nhắn khác từ Xử Nữ:

– Vậy em sẽ đợi.

Bạch Dương nhìn dòng tin nhắn "Vậy em sẽ đợi" trên màn hình, ngón tay lướt nhẹ lên xuống như muốn tìm kiếm điều gì đó để trả lời, nhưng cuối cùng cô chỉ tắt màn hình điện thoại. Lòng cô như đang trôi trong một dòng cảm xúc lẫn lộn, giữa sự ấm áp từ sự quan tâm bất ngờ của Xử Nữ và chút nghi hoặc về ý nghĩa thực sự đằng sau những lời nói ấy.

Những ngày tiếp theo, Bạch Dương bận rộn với công việc, nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh, cô lại vô thức kiểm tra tin nhắn. Xử Nữ không nhắn thêm gì nữa, và sự im lặng ấy càng khiến Bạch Dương tò mò. Cô tự hỏi liệu Xử Nữ có đang chờ cô thật không, hay chỉ là một câu nói bâng quơ, như cách cậu ấy thường làm để che giấu cảm xúc thật.

Thế rồi với cái tôi cao hơn cái đầu của mình, Bạch Dương không bao giờ nhắn lại cho Xử Nữ nữa.
____________________________________
Tết năm Xử Nữ lớp 12, Bạch Dương không qua nhà cậu chơi. Xử Nữ không biết rằng Bạch Dương đã nhận được học bổng trao đổi kỳ Xuân tại một trường đối tác ở Na Uy. Cô rời đi lặng lẽ, không một lời từ biệt với cậu. Chỉ có Thiên Yết, vài người bạn trong câu lạc bộ và bố mẹ cô có mặt tại sân bay, tiễn cô lên chuyến bay đến một chân trời mới. Bạch Dương, với lòng kiêu hãnh và cái tôi cao ngất, đã chọn giữ im lặng, như thể việc nói lời tạm biệt với Xử Nữ là điều cô không đủ can đảm đối mặt.

Trong khi đó, Xử Nữ ngồi trên bậc thềm nhà, tay cầm cốc Coca, mắt lơ đãng nhìn ra con đường bên ngoài. Cậu đã chờ, dù không nói ra, hy vọng bóng dáng quen thuộc của Bạch Dương sẽ xuất hiện như mọi năm, kéo cậu ra khỏi sự tĩnh lặng của chính mình. Nhưng ngày qua ngày, Tết trôi qua mà không một tin tức. Cậu nghe loáng thoáng từ mấy người trong làng rằng Bạch Dương đã đi nước ngoài, nhưng không ai biết rõ.

Thiên Yết thấy thằng em trai thất thần liền nói:
- Mày làm sao thế?

- Chị à, sao chị Dương không nói gì với em mà đã đi rồi.

- Thì mày là em tao chứ có phải bạn nó đâu :)). Hai đứa bay có là gì của nhau đâu mà phải nói hả trời

Xử Nữ nghe Thiên Yết nói mà nghẹn lời, mặt thoáng đỏ lên, nửa bối rối nửa cáu. Cậu lườm chị, tay bấu chặt cốc Coca, giọng cộc lốc:

- Gì mà "có là gì của nhau" chứ? Quen biết bao năm, ít ra nói một câu chứ! Đùng cái đi Na Uy, không một tin, ai mà không shock?

Thiên Yết cười khẩy, khoanh tay dựa vào khung cửa, ánh mắt tinh quái như nhìn thấu tâm can thằng em:

- Ờ, quen biết bao năm. Mà mày ngồi đây ôm cốc Coca, ngóng ra đường cả buổi, nhìn y như phim tình cảm. Thích con bé Bạch Dương rồi hả? Thừa nhận đi, tao không mách đâu.

Thiên Yết tiếp tục trêu trọc:
- Thôi đi, tao đã cảm nhận được sự bất thường từ tết năm ngoái rồi. Ai đời một thằng vô tâm như mày hôm đấy lại ga lăng xách hành lý cho hai đứa bọn tao chứ. Không vì tao thì chỉ vì nó thôi chứ ai.

Xử Nữ nghe Thiên Yết lôi chuyện cũ ra mà mặt càng nóng ran, như bị bắt quả tang. Cậu lườm chị, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt đã bán đứng sự lúng túng:
- Gì mà xách hành lý? Chẳng qua tiện tay giúp thôi! Chị đừng có thêm thắt linh tinh!

Thiên Yết cười lớn, rõ là khoái chí khi thấy thằng em luống cuống. Cô bước tới, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Xử Nữ, tay vỗ vai cậu một cái rõ kêu:
- Tiện tay cái gì? Mày hôm đó cứ lăng xăng, mắt thì dán vào Bạch Dương. Tao còn lạ gì mày nữa? Bình thường mày vô tâm thấy ớn, vậy mà cứ gặp con bé là y như đổi người. Thích thì nói đại đi, úp úp mở mở làm gì cho khổ?

Xử Nữ cắn môi, tay xoay cốc Coca trống rỗng, ánh mắt lảng ra xa. Cậu muốn phản bác, nhưng lời Thiên Yết như ghim thẳng vào tim, làm cậu không biết đáp lại thế nào. Những ký ức về Bạch Dương – từ cách cô cười, cách cô tranh cãi với cậu về mấy chuyện vặt vãnh, đến cái lần cậu "tiện tay" xách hành lý mà thực ra là muốn ở gần cô lâu hơn – cứ hiện lên rõ mồn một. Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ mình nghe:
- Thích hay không thì chị ấy cũng đi rồi. Nói làm gì nữa...

Thiên Yết nhướng mày, nhận ra giọng điệu thằng em có gì đó chùng xuống. Cô đổi giọng, bớt trêu chọc, thay vào đó là chút nghiêm túc hiếm hoi:
- Ê, mày đừng có tự kỷ thế. Bạch Dương nó chắc ngại chia tay nên không nói thôi. Mày muốn rõ thì nhắn tin hỏi thẳng, chứ ngồi đây đoán già đoán non, Tết sang năm cũng chẳng xong. Mà tao nói thật, con bé đó ở Na Uy chắc cũng nhớ cái mặt mày lắm đấy.

Xử Nữ không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn xuống đôi giày bẩn bụi. Trong lòng cậu, một trận chiến nhỏ đang diễn ra: giữa lòng tự trọng không muốn chủ động và nỗi mong mỏi được nghe một lời giải thích từ Bạch Dương. Cuối cùng, cậu thở hắt ra, đứng dậy, ném cốc Coca vào thùng rác:
- Thôi, kệ. Vào nhà ăn cơm đi, chị. Trễ rồi.

Thiên Yết nhìn theo, khẽ lắc đầu, biết rõ thằng em vẫn còn rối lắm. Cô đứng dậy, vỗ vai cậu thêm lần nữa trước khi bước vào nhà:
- Cứng đầu y chang Bạch Dương. Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp.

Xử Nữ nghe loáng thoáng câu cuối, tim khẽ nhói, nhưng chỉ giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh vào trong, cố giấu đi cảm giác trống trải vẫn còn vương vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro