Chương 10

Người của đội nghiên cứu khoa học tham gia nghiên cứu nhiều năm, chưa bao giờ tin trên đời có quỷ thần, chỉ có tò mò kích động làm cách nào sinh ra hiện tượng này và nguyên lý của nó.

Có đội viên nghiên cứu khoa học cầm máy ảnh chụp hình xác khô, chụp liên tục đủ mọi góc độ.

Mã giáo sư hô lớn:

- Chú ý giữ gìn hiện trường, đừng làm hỏng, để ý xung quanh.

Đội nghiên cứu khoa học lập tức hành động.

Liễu Vũ có loại cảm giác 'việc lớn không tốt'.

Đại Tư tế và Đại Trưởng lão quỳ xuống dập đầu bái lạy, cầu xin Hoa Thần Tế bảo hộ và đuổi ma quỷ.

Trong đội cứu viện có người đầu tiên quỳ lạy trên mặt đất, có người kêu thảm thiết "Ma nha" co cẳng chạy cách xa mười mấy mét, lẩn tránh rất xa, còn có người gào khóc la lớn:

- Tiểu Trương đạo trưởng, ở đây có ma.

Liễu Vũ:

-... - Thôi xong!

Trương Tịch Nhan sợ đến tay chân lạnh ngắt, nhưng vẫn đẩy tay Liễu Vũ ra. Gặp ma quỷ mà che mắt sợ hãi thì có ích gì, đánh nha!

Nàng sợ loại ma vô hình nhìn không thấy sờ không được trong trí tưởng tượng. Mấy loại đó trong thực tế... thường không phải ma. Nàng mặc niệm liên tục ba lần trong lòng: Đây không phải ma, không phải ma, không phải ma. Song song kiến thiết tâm lý, tay trái đã luồn vào ba lô lấy ra hai lá bùa màu vàng, tay phải rút kiếm khỏi vỏ, cầm trên tay, đuổi tới vị trí xác khô. Dù sao lúc này bên đó nhiều người, cũng có thể can đảm thêm chút.

Có đội viên cứu viện la lên:

- Mau tránh ra, mau tránh ra, Trương đạo trưởng đến đây.

Vào núi cứu viện còn dẫn theo đạo sĩ, thật sự quá có tính toán.

Sườn dốc khó leo, không có đường đi, Trương Tịch Nhan nhảy tới nhảy lui chạy tới với tư thế rất ngầu. Nàng vừa qua đến, đã nghe được mùi con sâu xen lẫn mùi xác thối sặc người, ghê tởm đến mức nàng suýt nôn mửa, đồng thời nghe được nhân viên nghiên cứu khoa học chụp hình kêu:

- Mã giáo sư, ông xem hình.

Nàng la lớn:

- Lui ra, có độc, đi lên đầu gió.

Mã giáo sư nhìn máy ảnh đồng nghiệp đưa tới, chỉ thấy trong máy ảnh hiển thị hoàn toàn không phải xác khô, mà là một thứ đã thối rữa trầm trọng lúc nhúc sâu còn bị bao phủ mới tầng sương mù xanh biếc. Ông ta nhìn hình trong máy ảnh, lại nhìn về phía xác khô, dụi mắt khó tin:

- Quá thần kỳ!

Vừa dứt lời, liền thấy Trương Tịch Nhan đốt lá bùa vàng trong tay, ngọn lửa màu xanh lam kèm theo mùi thuốc Đông y hỗn hợp gồm hùng hoàng, tùng hương, chương não, bạc hà tản ra ngoài, xông đến mức tinh thần con người sảng khoái. Theo sau đó, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi hôi thối có thể khiến người bỏ bữa cơm tối.

Cái xác khô giống như bị thứ gì đó kích động, nó mở mắt ra, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, cơ thể nhanh chóng sưng lên, nó bò dậy, nhào về phía người gần nó nhất -- Trương Tịch Nhan.

Mã giáo sư la lớn:

- Tiểu Trương mau tránh ra...

Lời còn chưa dứt, người xung quanh còn chưa phản ứng kịp, Trương Tịch Nhan đã cầm lá bùa vàng bốc cháy trong tay ném về phía thi thể. Lá bùa vàng xuyên qua xác khô giống như xuyên qua bóng người trong suốt vậy, rơi đến vị trí nằm ban đầu của nó, lập tức bốc cháy "vù vù" giống như tia lửa bắn vào trong dầu.

Trong chớp mắt, ngọn lửa quấn trọn thi thể, ảo ảnh nhào về phía Trương Tịch Nhan cũng biến mất, thi thể trên mặt đất thì bốc lên ngọn lửa màu xanh lục, lộ ra hài cốt bị sâu rỉa thành khung xương. Bao phủ bên ngoài hài cốt không phải da người, mà là sợi tơ do con sâu phun ra, tơ sâu pha lẫn dịch nhầy, gặp phải lửa bùa đặc chế, trở nên cực kỳ dễ cháy. Cùng bốc cháy, còn có sâu dùng hài cốt làm ổ, chúng nó bị đốt sinh ra âm thanh "chít chít tách tách", vặn vẹo giãy dụa trong ngọn lửa. Từ bên dưới thi thể, rất nhiều con sâu ào ạt trào ra ngoài như thủy triều, bò về phía người xung quanh.

Mọi người sợ tới mức trên mặt không một giọt máu, dồn dập thụt lùi, không ít người quá kinh hoảng không đứng vững, suýt chút nữa té xuống núi.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng lấy chuông pháp ra, kẹp trong tay, giơ lên rung chuông.

Tiếng chuông lanh lảnh quét qua rừng núi, âm thanh "đinh đoong" tựa như dòng suối trong chảy qua đầu óc của người ta, khiến người ta đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Những con sâu tràn ra từ thi thể biến mất, hài cốt bùng cháy giữa ngọn lửa xanh lục, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi gay mũi sặc người, khiến nhiều người không ngừng nôn mửa, còn có người sắc mặt trắng bệch đầu váng mắt hoa, gần như không đứng vững được.

Trương Tịch Nhan cất cao giọng, hô:

- Đi theo tôi.

Nàng thu kiếm vào vỏ, vừa đi tay trái vừa lắc chuông, tay phải bám vào dây leo xung quanh trèo lên tảng đá, leo lên men theo sườn dốc.

Mọi người dìu nhau, đuổi theo sát Trương Tịch Nhan, chỉ sợ lại xảy ra tình huống quỷ dị gì nữa. Mỗi người bọn họ sợ hãi không thôi, đụng độ ổ sâu còn đáng sợ hơn gặp phải ma quỷ.

Mặt mày Liễu Vũ trắng bệch, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cô cắn răng, dùng cả tay chân trèo lên, đuổi kịp Trương Tịch Nhan, kêu:

- Trương Thập Tam, cô không thấy rất ồn ào à?

Trương Tịch Nhan cười nhạt:

- Ồn ào như Hoặc Âm Cổ của cô?

Sắc mặt Liễu Vũ càng trắng hơn, như con vịt chết mạnh miệng:

- Không hiểu cô đang nói gì.

Trương Tịch Nhan đưa chuông pháp tới bên tai Liễu Vũ, lắc vang hơn.

Âm thanh của thứ Hoặc Âm Cổ này có mức đê-xi-ben thấp hơn mức tai người có thể nghe được, nhưng một chữ "hoặc" (mê hoặc) đủ để chứng minh tất cả. Nàng không nắm rõ nguyên lý cụ thể, nhưng biết nó tấn công con người như thế nào, biết giải bằng cách nào, cũng đủ dùng rồi. Nguyên lý rất cơ bản, ồn hơn nó là được. Đây giống như trong thi đấu nhạc cụ, đàn piano đụng độ kèn Xô-na, hoàn toàn bại trận.

Liễu Vũ che đầu, thống khổ la hét:

- Cô dừng tay.

Cái chuông trên cổ cô rung động không ngừng, giống như có thứ gì đó va đập trong chuông. Sườn dốc bốn mươi năm mươi độ, cô buông hai tay ra, cơ thể lập tức ngửa ra sau.

Cũng may Đại Tư tế và Đại Trưởng lão ở ngay phía sau cô, đỡ lấy cô đúng lúc, không để thần Hoa Tế của bọn họ té xuống núi.

Trương Tịch Nhan lạnh lùng nhìn chuông trên cổ Liễu Vũ:

- Quả nhiên Hoặc Âm Cổ của cô thức tỉnh.

Liễu Vũ tức giận la lên:

- Bị cô làm ồn tỉnh có được không...

Còn chưa nói xong, tiếng chuông lắc vang hơn, đầu của cô đau đến sắp nổ tung, la lớn:

- Tôi sai rồi, chị gái, tôi sai rồi, đừng lắc nữa...

Mẹ nó cô sắp điên rồi, cô muốn làm thịt súc sinh họ Trương này! Chết tiệt!

Trương Tịch Nhan thấy đã cách xa hài cốt một đoạn, lúc này mới thu hồi thần thông, cất chuông pháp vào ba lô, cảnh cáo Liễu Vũ:

- Không có lần sau.

Nàng thoáng thấy động tác lén lút của hai người già, lại đi tìm chuông.

Liễu Vũ vội ngăn lại, nói với Đại Tư tế và Đại Trưởng lão:

- Cách xa cô ta chút.

Trương Tịch Nhan thấy sắc mặt người trong đội ngũ đều không ổn, chắc là do đã hít khói sâu ít nhiều. Nàng đi tới chỗ tương đối bằng phẳng, trước tiên để mọi người nghỉ ngơi, lấy ra thuốc viên Thanh Tâm Giải Độc trong ba lô, hỏi:

- Một nghìn đồng một viên, ai mua?

Liễu Vũ:

-... - Gian thương nha! (thương nhân gian xảo)

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thấy nàng lấy ra viên thuốc, đều tưởng rằng nàng sẽ nói "mỗi người một viên" chia cho bọn họ, kết quả... đòi tiền! Một nghìn một viên!

Mã giáo sư hỏi Trình giáo sư:

- Chi phí mời Tiểu Trương đã bao gồm phí thuốc men phải không?

Trương Tịch Nhan thấy không ai muốn mua, nghe Mã giáo sư nói, nhanh chóng cất thuốc lại, kéo khóa ba lô thật kỹ.

Trình giáo sư nói nhỏ:

- Con nhỏ này hơi keo.

Mã giáo sư hiểu được. Ông ta tính toán, ở tình huống này, tốn thêm vài chục ngàn cũng có thể chấp nhận. Có điều bây giờ thời đại internet, đều dùng điện thoại di động hay máy vi tính trả tiền chuyển khoản, đã có rất ít người mang theo số tiền mặt lớn trên người, mà trong núi này lại không có sóng, không cách nào chuyển tiền.

Trương Tịch Nhan rất săn sóc mà lấy cuốn sổ và bút trong ba lô ra, nói:

- Chấp nhận thiếu nợ.

Liễu Vũ:

-... - Lợi hại, Trương Tịch Nhan!

Trương Tịch Nhan nói:

- Mỗi người ba viên, trước tiên uống một viên, bốn giờ sau uống tiếp một viên, mười hai giờ sau uống viên thứ ba.

Mã giáo sư:

-...

Ông nhận lấy cuốn sổ và bút Trương Tịch Nhan đưa, có chút không thể nhấc bút ghi nợ được. Bốn chục ngàn với một trăm hai chục ngàn khác biệt... hơi lớn! Ngòi bút của ông dừng lại, hỏi:

- Tiểu Trương, đằng sau còn có những chi phí gì? Cô báo trước cho tôi, tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trương Tịch Nhan không cảm xúc nói:

- Có chi phí vụn vặt, không ép mua.

Mã giáo sư đau lòng kinh phí, ông nói:

- Mua bốn mươi viên trước. Nếu cần, chúng tôi mua tiếp.

Trương Tịch Nhan nhận giấy nợ, từ trong chiếc bình đậy kín, kê ra bốn mươi viên Thanh Tâm Giải Độc đưa cho Mã giáo sư.

Mọi người thấy bên trong chiếc lọ thuốc lớn đủ chứa một cân rượu đế nhét đầy viên thuốc, trong lòng hơi phức tạp, không biết tay Trương Tịch Nhan đang cầm là khoản tiền kếch xù, hay là Mã giáo sư làm công tử Bạc Liêu.

Liễu Vũ tức giận nhổ nước bọt trong lòng: Hướng dẫn viên Trương lòng dạ thâm độc!

Mã giáo sư đưa viên thuốc cho người bên cạnh, bản thân giữ lại một viên. Viên thuốc kia có mùi thuốc Đông y nồng nặc, mùi thuốc lan ra lập tức biến thành cảm giác ghê tởm. Ông bóp mũi uống viên thuốc, chợt cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, quả thật nhịn không nổi nữa, nghiêng người ói ra bên dưới tàng cây.

Ói một cái liền không dừng được, ói một mạch say sẩm mặt mày.

Theo sau đó, mùi tanh hôi lan toả mù mịt, tiếng nôn mửa liên tục, tiếng khiếp sợ vang lên dồn dập.

Người vừa mới nhận viên thuốc, còn chưa kịp uống liền thấy người uống thuốc xong đều ói cong cả người, ói ra thứ có màu nâu đen, bên trong còn có thứ gì đó nhỏ xíu hình dạng giống con sâu đang ngọ ngoạy.

Trương Tịch Nhan đeo khẩu trang thật kỹ, lần nữa lẩn tránh rất xa, trèo lên đỉnh núi chờ bọn họ.

Ánh mắt Liễu Vũ nhìn về phía Trương Tịch Nhan như muốn lăng trì nàng: Họ Trương, cô đợi đó!

Một đám người ói xong, đầu không choáng váng, mắt không hoa, thế nhưng đều hơi yếu ớt, còn có chút bị dọa -- run rẩy.

Mã giáo sư súc miệng xong, thở hồng hộc đuổi theo Trương Tịch Nhan, hỏi:

- Tôi mua hết bình thuốc kia của cô, cô chiết khấu đi.

Trương Tịch Nhan ôm ba lô thật chặt, nói:

- Chỉ có một bình này, số lượng có hạn. - Nàng thấy ánh mắt hoài nghi của Mã giáo sư, nói:

- Dược liệu rất khan hiếm, rất khó gom đủ, tôi không biết luyện chế viên thuốc này, đây đều là ông nội tôi để lại, dùng một viên là mất một viên.

Trừ khi về quê tìm xin ông nội hoặc bà nội Ba của nàng, bằng không cũng chỉ có thể bỏ ra số tiền lớn tìm đến anh Hai họ mà mua.

Mã giáo sư lại viết giấy nợ cho Trương Tịch Nhan, chia cho những người khác mỗi người hai viên, ngoại trừ ba người Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan.

Mọi người uống thuốc xong, ói ra sâu bọ xong, đổi một chỗ khác nghỉ ngơi giây lát, lúc này mới tiếp tục tiến lên.

Bọn họ cực kỳ ăn ý mà theo sát Trương Tịch Nhan, giữ một khoảng cách với Liễu Vũ: Trương Tịch Nhan đòi tiền, Liễu Vũ đòi mạng!

Trời tối dần.

Bọn họ vẫn chưa tìm được học sinh, đang chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi, chợt nghe trong rừng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, cách bọn họ không xa lắm.

Lúc này Trình giáo sư mang theo một tổ đội cứu viện đi kiểm tra trước, tiếp đó gặp phải một học sinh người dơ bẩn đến không nhìn ra hình dáng đang ngã nhào một vòng chạy trở về.

Vì quá hoảng hốt, cậu trượt chân, lăn xuống sườn dốc, té xuống một mạch chừng hơn mười thước, mới túm nhánh cây ổn định. Mặt cậu bị trầy, quần áo cũng bị quẹt rách tả tơi, vậy mà vẫn không hề hay biết, dùng cả tay chân trèo hướng bên cạnh, hoảng loạn cực kỳ.

Trình giáo sư hô to tên của cậu, đuổi theo:

- Thôi Hướng Đông, con dừng lại, Thôi Hướng Đông...

Chú đuổi theo học sinh kia, đè cậu lại.

Học sinh đó vùng vẫy thật mạnh, la to:

- Có ma, có ma đó!

Trình giáo sư gọi lớn:

- Thôi Hướng Đông, là tôi, Trình Côn Minh, thầy của con...

Qua một lúc, Thôi Hướng Đông không còn sức vùng vẫy nữa, mới bình tĩnh lại, nhìn thấy Trình giáo sư, có chút khó tin. Chiếu đèn pin tới, cậu thấy được còn có những người khác, trên đồ của họ in tên và logo đội cứu viện, cậu thở phào thật dài, lòng vẫn còn sợ hãi kêu:

- Có ma, bên kia có ma...

Trình giáo sư hỏi:

- Mấy đứa khác đâu?

Thôi Hướng Đông nói:

- Bị ma bắt rồi. - Sợ hãi run lẩy bẩy, nói:

- Thầy ơi, chúng ta mau chạy đi, nếu không chạy sẽ không kịp nữa.

Trình giáo sư để Trương Tịch Nhan dẫn theo một nhóm đội cứu viện đi tới kiểm tra tình huống.

Trương Tịch Nhan tìm tới chỗ vừa rồi học sinh kia kêu thảm thiết. Đi không bao xa thì trông thấy một cây hòe cao lớn, trên cây hòe đó treo đầy mấy thứ hình người màu trắng. Lúc này trời đã tối, lít nha lít nhít thứ màu trắng hếu treo trên cây đong đưa theo gió, giống như đầy ma thắt cổ treo lủng lẳng, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Đội cứu viện sợ hãi nhảy dựng lên, có người hỏi:

- Trương... Trương đạo trưởng... không... sẽ không phải lại là... lại là sâu chứ?

Bọn họ rọi đèn pin tới vị trí phần đầu, chiếu thấy là sọ người. Sọ người trắng hếu, ánh mắt trống rỗng, cơ thể lắc lắc lư lư, đong đưa trên cây theo gió núi.

Có đội viên hỏi:

- Ảo... ảo giác à?

Trương Tịch Nhan ngửi được mùi máu tươi, quay lại liền nhìn thấy một người thanh niên tầm hai mươi tuổi đang ngồi quỳ trên một người khác, tay cầm dao dã ngoại, đâm người trên mặt đất một cách cứng nhắc.

Có ánh sáng đèn pin chiếu lên người thanh niên đó. Cậu từ từ xoay đầu qua, lộ ra một gương mặt tung tóe máu tươi, sau đó nở một nụ cười quỷ dị, chậm rãi đứng dậy, đi về phía bọn họ.

Có đội viên la lên:

- Trương đạo trưởng, mau lắc chuông.

Tiếp đó nghe được âm thanh rút kiếm "kịch", theo sau liền thấy Trương Tịch Nhan nâng kiếm đâm về phía học sinh kia.

Học sinh kia cũng cầm dao dã ngoại vung tới Trương Tịch Nhan. Thế nhưng dao ngắn hơn rất nhiều, chưa đâm trúng Trương Tịch Nhan, đã bị kiếm của Trương Tịch Nhan đâm sát qua da đầu.

Chất lỏng màu xanh sẫm chảy xuống từ đỉnh đầu của cậu, chảy xuôi theo gương mặt, học sinh thẳng tắp ngã xuống.

Mũi kiếm của Trương Tịch Nhan hất lên, trên thân kiếm lộ ra một thứ tám chân hình dạng con nhện.

Con nhện kia lớn cỡ bàn tay người, mặt nhện cực giống mặt người bị Trương Tịch Nhan đâm một kiếm xuyên thủng, trên chân con nhện còn vướng tóc và da đầu của học sinh.

Nàng vung kiếm quăng con nhện bay ra ngoài, kéo chân học sinh lôi đến bên cạnh đội cứu viện, ngồi xổm xuống kiểm tra đỉnh đầu của cậu. Da đầu của học sinh đã mất một mảng, nhưng xương sọ không bị tổn thương, không bị thứ gì đó chui vào trong não, vẫn còn cứu được.

***Editor:
Đăng trước 10 chương cho mọi người đọc thử xem có hợp gu hay không. Khi nào tui lấp hố bớt 1, 2 truyện rồi tui làm tiếp bộ này. Có thể là lấp xong bộ Fechi thì tui sẽ edit tiếp bộ này nha. Mọi người nhớ lưu vào thư viện hihi

À, nay mình tình cờ phát hiện có bạn đã edit bộ này trước rồi, cũng edit được khoảng 90 chương, tên truyện là "Đạo trưởng đã lâu không gặp". Nếu các bạn muốn được đọc sớm thì sang bên bạn đó đọc nha. Bạn đó edit cũng suông lắm, đọc dễ hiểu. Cách edit của mình và bạn đó khác nhau. Các bạn đọc nhưng đừng so sánh gì hết nhé. Thích ai thì đọc của người đó, thích mình thì cứ đọc bên bạn kia trước để hiểu truyện, sau này mình hoàn rồi về đọc lại ủng hộ mình cũng được. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro