Chương 6

Trương Tịch Nhan mở cửa ra mới phát hiện, bên ngoài không chỉ có một mình Liễu Vũ, còn hai nhóm người đang đứng cách Liễu Vũ chừng hai, ba bước chân. Một nhóm là hai người già ăn mặc kỳ cục hơn cả nàng, tuổi tầm trên tám mươi, hình xăm đầy trên lớp da nhăn nheo, cổ, cổ tay và mắt cá chân đều đeo trang sức bằng xương, quần áo nhiều màu sắc tươi sáng, thoạt nhìn giống như Khiêu đại thần, mà thực tế chính là Khiêu đại thần. Kiểu trang phục và trang sức bằng xương của hai người hơi khác nhau, là không cùng một chức vị, nhưng từ cách ăn mặc 'hoa lệ long trọng' thì có thể xác nhận thân phận, địa vị của bọn họ ở trong tộc hẳn là rất cao. Một nhóm còn lại bên cạnh là năm người, nàng biết một người trong đó, là tài xế riêng của Liễu Vũ, bốn người còn lại mặc đồ vệ sĩ.

Nàng nhìn phất trần trên tay, chắc chắn bản thân không đánh lại, vì vậy nàng hất phất trần một cái, gác lên cánh tay, bày ra phong thái tiên phong đạo cốt, hỏi:

- Nửa đêm nửa hôm, có việc?

Ánh mắt của Liễu Vũ rơi vào cây phất trần khoảng vài giây mới dời đi, luôn cảm thấy quái quái chỗ nào, nhưng lại không nói ra được. Cô mỉm cười nói:

- Thật! Ngon! Ha ha!

Trương Tịch Nhan nắm chặt phất trần trong tay, đáp lại bằng nụ cười giả tạo! Nếu như Liễu Vũ mang người đến ít hơn một nửa, phất trần trong tay nàng đã có thể "vù vù" lên mặt Liễu Vũ.

Liễu Vũ đắc ý hơi hất cằm, đi vào trong đạo quán, hỏi:

- Thu thập hành lý xong rồi phải không?

Lúc đi qua ngang Trương Tịch Nhan, cô còn đưa tay câu lấy cằm Trương Tịch Nhan, bị Trương Tịch Nhan vung phất trần ngăn cản. Cô cười nhẹ nhàng không rõ ý tứ nói:

- Tiểu mỹ nhân, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

Thoáng nhìn cây phất trần được Trương Tịch Nhan gác lại trên tay, cuối cùng cũng hiểu rõ quái lạ chỗ nào. Ha ha, Trương Tịch Nhan mở cửa cho cô còn mang theo vũ khí. Cô không xem thường người khác, cô chỉ muốn hỏi, Trương Tịch Nhan tay chân lèo khèo thì đánh thắng được ai?

Trương Tịch Nhan không cản Liễu Vũ, nhưng nhanh tay lẹ mắt nhốt tất cả những người khác ở bên ngoài. Nàng lo Liễu Vũ sẽ mở cửa cho họ, còn dùng chìa khóa khóa cửa lại.

Liễu Vũ:

- ... - Cô túm cổ áo của mình, ra vẻ hoảng hốt hỏi:

- Cô... cô đóng cửa muốn làm gì hả?

- Hí tinh*! - Trương Tịch Nhan ném cho Liễu Vũ hai chữ rồi đi vào nhà.

(*) 戏精 - Hí tinh: Nữ hoàng phim truyền hình, một từ thông dụng trên mạng, mô tả một người giỏi "thêm kịch tính" vào mình để thu hút sự chú ý của mọi người. Khen và chê tùy vào ngữ cảnh.

Liễu Vũ nghĩ Hí tinh dễ nghe hơn bệnh tâm thần, không so đo với Trương Tịch Nhan nữa.

Thần Hoa tế - Liễu, mắt thấy sắp 'áo gấm về làng', trên mặt viết đầy "thăng quan tiến chức thuận lợi", đồng thời rất mặt dày mặt dạn theo sát phía sau Trương Tịch Nhan đi vào phòng ngủ. Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trương Tịch Nhan, lại túm cổ áo của mình, mặt đầy ngượng ngùng nói:

- Thật ra, cô muốn làm chút gì đó với tôi cũng được.

Trương Tịch Nhan:

- ...

Muốn ói, được chứ! Nàng lười để ý Liễu Vũ, lần nữa kiểm kê hành lý để đảm bảo không sót thứ gì. Nàng vào núi cứu người, không phải đi du lịch, ngoại trừ đồ dùng cần thiết hằng ngày thì chính là đồ dùng sinh tồn cần thiết.

Khi nàng đang kiểm tra pháp khí, chợt phát hiện kim đồng hồ khẽ run, đang chỉ vào Liễu Vũ. Nàng cầm la bàn lên, xoay người đổi phương hướng, kim đồng hồ cũng di chuyển theo, hơn nữa vẫn chỉ hướng Liễu Vũ, chuẩn xác, không lệch chút nào.

Trương Tịch Nhan sợ đến nỗi tóc gáy dựng lên, liên tục tự nhủ ba lần ở trong lòng: Không phải ma quỷ, không phải ma quỷ, không phải ma quỷ. Nhấn mạnh ý quan trọng, đây là từ trường có vấn đề!

Nói chính xác là từ trường của Liễu Vũ có vấn đề. Nếu ở cổ đại chắc chắn sẽ xem Liễu Vũ là ma hoặc bị ma ám. Nhưng bây giờ dùng khoa học giải thích chính là trên người Liễu Vũ có vật gì đó có thể ảnh hưởng đến từ trường xung quanh. Đương nhiên, rõ ràng không phải là nam châm lớn.

Là Hoặc Âm Cổ hay là cái gì khác?

Nàng không xác định được.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm la bàn vẻ mặt rất bối rối, dường như bị giật mình. Cô bước nhẹ chân, lặng lẽ nhích tới gần, giương mắt nhìn, phát hiện kim đồng hồ chỉ hướng theo động tác của cô. Liễu Vũ hỏi:

- La bàn của cô hư rồi?

Trương Tịch Nhan thu hồi la bàn, lạnh giọng nói:

- La bàn không hư, người hư rồi. - Nàng nâng mắt nhìn Liễu Vũ, lại bổ sung câu:

- Cần sửa.

Trước hết đeo khai phong Thất Tinh kiếm lên lưng - phòng thân!

Trong lòng Liễu Vũ khẽ nhúc nhích, hỏi:

- Sửa thế nào?

Cô rất muốn biết Trương Tịch Nhan có biện pháp chữa trị cho cô hay không.

Trương Tịch Nhan không quan tâm lời của Liễu Vũ, đeo túi thơm chống côn trùng xua đuổi Cổ ở trên đai lưng. Tất cả phần da lộ bên ngoài đều được bôi thuốc mỡ.

Thuốc mỡ do bà nội Ba làm, mặc dù viền ngoài hơi sứt mẻ sần sùi, nhưng thứ này dùng rất tốt, không những phòng côn trùng mà còn có hiệu quả xông hương dưỡng da.

Liễu Vũ hơi nhíu mày, ngửi thấy mùi thuốc mỡ không quen thuộc trên người Trương Tịch Nhan, đứng ở cửa dùng tay quạt quạt để xua tan mùi vị, ghét bỏ hỏi:

- Trên người cô bôi phân hả?

Trương Tịch Nhan:

- ...

Nàng lặng lẽ bôi nhiều thêm nữa, đồng thời mang theo hết số thuốc còn lại trong tủ.

Liễu Vũ muốn đánh người! Cô hung tợn suy nghĩ: Cô khá lắm! Tương lai còn dài! Cô xé tờ khăn giấy xoắn thành viên nhỏ nhét vào lỗ mũi.

Tuy Liễu Vũ có người có xe, nhưng tiểu Trương đạo trưởng rất có khí phách mà chọn đặt xe dịch vụ đi đến sân bay.

Liễu Vũ lên xe, sau đó kêu tài xế theo sát xe của Trương Tịch Nhan.

Đến sân bay, Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan đang in thẻ lên máy bay ở quầy check-in tự động, cô lại cho vệ sĩ đi xem Trương Tịch Nhan ngồi chỗ nào, chọn vị trí của anh ta được ngồi cạnh Trương Tịch Nhan. Chờ sau khi lên máy bay, cô đổi vé của mình với vé của vệ sĩ, ngồi vào bên cạnh Trương Tịch Nhan:

- Trương thúi, thật trùng hợp nha.

Trương Tịch Nhan quay đầu, tỉ mỉ quan sát Liễu Vũ từ đầu tới chân. Nàng nhìn ngang nhìn dọc, bất kể chỗ nào cũng không nhìn ra được Liễu Vũ là người có thể ngồi khoang phổ thông.

Liễu Vũ nghiêm trang chỉ hướng vệ sĩ bên cạnh:

- Vệ sĩ của tôi ở đây, có cảm giác an toàn.

Trương Tịch Nhan siết chặt cái gối cổ trên cổ, thầm hận. Liễu Vũ có cảm giác an toàn, nàng không có. Chỗ ngồi hai nàng sát nhau, khoang phổ thông vừa chật vừa hẹp, nghiêng đầu là có thể đáp đầu lên người ngồi kế bên, nhấc tay hoặc xoay người đều có thể đụng vào người khác. Nàng sợ sau khi ngủ sẽ bị Liễu Vũ hạ Cổ.

Trương Tịch Nhan thấy nữ tiếp viên hàng không đi qua, vội kêu cô ta, hỏi:

- Hành khách có thể tùy tiện đổi chỗ ngồi à?

Nữ tiếp viên cười hỏi:

- Ý của ngài là chỉ...

Trương Tịch Nhan chỉ vào Liễu Vũ:

- Chỗ ngồi của cô ấy không phải ở đây.

Liễu Vũ mỉm cười quơ quơ tấm vé trong tay:

- Tôi và bạn đổi chỗ, anh ta cảm thấy không thoải mái, cần ngồi khoang thương gia rộng rãi.

Nữ tiếp viên lịch sự nói với Trương Tịch Nhan, hành khách tự thương lượng ổn thỏa thì có thể đổi chỗ ngồi.

Liễu Vũ cười đến vô cùng vui vẻ hòa nhã, nói:

- Yên tâm, tôi ngồi yên cạnh cô, cái gì cũng không làm.

Trương Tịch Nhan nói trong lòng: Tôi tin cô mới lạ! Nàng quay đầu nhìn về phía Trình giáo sư sau lưng, muốn đổi chỗ.

Trình giáo sư nhận được ánh mắt của Trương Tịch Nhan, nhanh chóng đeo bịt mắt lên, ngủ liền!

Trương Tịch Nhan âm thầm nghiến răng, hóa thân Lâm Nhị Cẩu: Ta hận!

Nàng ngồi đợi đến khi phát đồ uống, yêu cầu hai ly cà phê để nâng cao tinh thần.

Liễu Vũ nhận được ánh mắt phẫn hận của Trương Tịch Nhan thì cực kỳ khoái chí, cười đến mức bả vai run run, mặt còn đầy săn sóc hỏi:

- Một đêm không ngủ, mắt thâm quầng rồi, đừng uống cà phê, tranh thủ thời gian ngủ bù đi. - Cô nói rất là quan tâm:

- Lúc này đến đâu đâu, phần sau còn phải leo trèo rất nhiều ngọn núi không có đường đi, phải chui ở trong núi không ít ngày đâu.

Trương Tịch Nhan không chịu được nữa, hỏi Liễu Vũ:

- Tôi có thuốc đuổi côn trùng, cô muốn ăn không?

Liễu Vũ mỉm cười, thấy tốt thì lấy, chờ lần khác phù hợp hơn, trong lòng cô nói: Con nhỏ này, nhìn xem tôi hành hạ chết cô, hừ hừ. Trương Trường Thọ mạnh mẽ xông vào trại ép cô rời núi, còn uy hiếp cô dám quay về trại sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viên tâm thần nhốt lại! Chậc chậc, bây giờ cô áo gấm về làng, còn ông ta thì đóng cửa nha. Liễu Vũ nghĩ đến Trương Trường Thọ không bắt được cô, mà con gái bảo bối của ông ta lại rơi vào trước gót chân cô, sung sướng vô cùng. Không nhịn được mà đưa tay khều cằm Trương Tịch Nhan, chỉ mém chút chưa gọi "Ôi ôi ôi, tiểu bảo bối cục cưng" ra miệng mà thôi.

Trương Tịch Nhan ớn lạnh! Bộ dạng hiện tại của Liễu Vũ đi diễn vai phù thủy xấu xa cũng không cần phải hóa trang nữa, trực tiếp diễn xuất bằng diện mạo vốn có luôn. Hành lý của nàng đã ký gửi rồi, nếu không nàng có thể dốc hết vốn liếng mà đuổi Cổ miễn phí cho Liễu Vũ. Nàng một hơi uống hai ly cà phê chổng đáy lên trời, nhắm mắt lại, ngủ! Nàng âm thầm cổ vũ bản thân: Cả người bôi đầy thuốc đuổi Cổ, tôi không sợ.

Liễu Vũ lôi kẹo ra, hỏi Trương Tịch Nhan:

- Tôi có kẹo, cô ăn không?

Trong nháy mắt Trương Tịch Nhan hoàn toàn tỉnh cả ngủ. Ngộ nhỡ nàng đang ngủ, Liễu Vũ nhét Cổ vào miệng nàng thì sao giờ?

Liễu Vũ đưa kẹo dẻo thỏ trắng cho Trương Tịch Nhan, nói:

- Yên tâm, không có độc.

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ:

- Sợ sâu răng.

Liễu Vũ nhét kẹo dẻo thỏ trắng vào trong miệng, nói một cách sâu xa:

- Tôi có mở một trại nuôi dưỡng bọ cạp và rết ở ngoại ô.

Trương Tịch Nhan giật mình, cảnh giác nhìn Liễu Vũ, ánh mắt kia viết rõ: Cô muốn làm gì?

Liễu Vũ chậm rãi nói:

- Thua lỗ mất hết vốn liếng. - Cô như phát tiết mà hung hăng cắn viên kẹo:

- Bọ cạp nè, rết nè, mặc sức sinh trưởng ở vùng đất hoang, đẩy cục đá ra là có thể bắt được nó. Nuôi ở thành phố lớn, cho nó ăn, cho nó uống, nó vẫn có thể bệnh chết.

Vừa chết là chết một mảnh, chưa tới nửa tháng thì chết sạch toàn bộ.

Trương Tịch Nhan hỏi:

- Cô đang xoa dịu tôi à?

Liễu Vũ nói:

- Xác nhận. Tôi đau khổ thì cô vui vẻ. Cô đau khổ thì tôi lại vui vẻ.

Trương Tịch Nhan nghĩ tới Liễu Vũ bị tâm thần phân liệt, bỗng nhiên, vô hình, cảm thấy Liễu Vũ có chút đáng thương. Một giây tiếp theo, nàng đuổi ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu ngay lập tức.

Nàng thương xót Liễu Vũ, mềm lòng với Liễu Vũ, quay đầu lại đã bị hố chết còn phải giúp Liễu Vũ kiếm tiếp một khoản tiền nữa. Nhớ lại chuyện cũ, tất cả đều là máu và nước mắt. Liễu Vũ bán đứng nàng mà nàng còn kiếm tiền làm biểu bảng thành tích cho Liễu Vũ!

Trương Tịch Nhan từ chối nói chuyện với Liễu Vũ. Nàng gọi nữ tiếp viên tới, hỏi xem có khẩu trang không.

Nữ tiếp viên ngẫm nghĩ, mời nàng chờ chút, thật đúng là đi tìm khẩu trang đem tới cho nàng.

Trương Tịch Nhan móc dầu đuổi côn trùng từ trong túi thơm bên hông, bôi dầu bên ngoài khẩu trang, đeo khẩu trang lên, che kín miệng mũi, ngủ.

Liễu Vũ:

- .... - Trương Tịch Nhan lại trét phân, còn trét lên mặt, đáng sợ!

Trên máy bay, không gian bị bịt kín, mùi vị mới bôi lên, vô cùng nồng nặc. Liễu Vũ thua cuộc chạy trốn, đổi trở lại khoang thương gia của cô.

Trương Tịch Nhan âm thầm thở phào, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngủ một lúc rồi.

Bọn họ đáp xuống ở sân bay Côn Minh.

Nhà trường đã sớm phái tới xe thương vụ chờ sẵn ở sân bay, đón được bọn họ thì trực tiếp lái xe về tỉnh Nộ Giang.

Trải qua độc hại trên máy bay, Liễu Vũ không tiếp tục tự mình tìm khổ ngồi cùng xe với Trương Tịch Nhan nữa. Trương Tịch Nhan vội vàng tranh thủ thời gian ngủ bù.

*********************

Liễu Vũ: Tới nha, hành hạ lẫn nhau tổn thương lẫn nhau nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro