Chương 1

Chương 1:
Mùa thu, trời nhiều mây.

Trong phòng làm việc ở tòa nhà thành phố A, không gian rộng hơn một trăm mét vuông im bặt, mấy vị chủ quản đứng bên cạnh bàn trà không dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu, hai tay khoanh lại, ánh mắt luôn chú ý đến người trên ghế salon.

Hai chân Tỉnh Dữu đặt lên bàn trà, lông mày nhíu chặt, dùng sức lật mạnh giấy trong tay.

Không quá ba tờ, Tỉnh Dữu nhìn rất lâu, cuối cùng, cô ném thẳng ra ngoài.

"Phạm An Mạt rốt cuộc muốn làm gì!"

Tỉnh Dữu nói xong, chưa hết giận, đá mạnh một đá vào bàn trà, miếng đệm chân bằng nhựa tổng hợp va chạm với gạch sàn nhà, phát ra tiếng chói tai.

"Chị ta có bệnh à? Có cần phải đâm tôi khắp nơi vậy không?"

Tỉnh Dữu tức đến thở không thông.
Cô là bà chủ của Điềm Viên, Phạm An Mạt là bà chủ của Nghi Phong, Điềm Viên là công ty giải trí, công ty phụ Nghi Phong cũng là công ty giải trí, được đặt tên là Nghi Phong Xã, trước mặt Điềm Viên và Nghi Phong Xã là hai công ty lớn nhất thành phố A, chia ra nằm ở phía tây và phía nam trung tâm thành phố, chỉ cách năm con đường.

Mà con người Phạm An Mạt này bị bệnh gì chứ?

Mọi người đều biết thành phố A có vài hoạt động giải trí, đại khái từ nửa năm trước, Nghi Phong Xã và Điềm Viên đã bất hòa với nhau, cướp hạng mục, cướp hoạt động, tranh hợp tác, có thể gặp được, không thể gặp được, hai nhà đều phải giành được.

Làm Tỉnh Dữu tức giận là, sau nhiều lần, mười lần có đến tám lần cô đều bại trước Phạm An Mạt.

"Chị ta chắc chắn có bệnh!" Tỉnh Dữu nhận lấy báo cáo Trần Lệ nhặt từ dưới đất lên, liếc nhìn doanh số bán hàng, dựa vào ghế salon nhắm hai mắt lại.

"A!"

Dưới tờ doanh số bán hàng, vẫn còn một tờ giấy khác, trên đó viết hạng mục Tỉnh Dữu Điềm Viên sắp ký một tuần sau, Phạm An Mạt lại tới chen một chân vào.

"Cái họ Phạm này, rốt cuộc chị ta muốn làm gì!" Giọng Tỉnh Dữu đã không thể dùng khổ để hình dung nữa, không biết tột cùng phải làm sao: "Tôi đắc tội với chị ta sao?"

Ban đầu tranh nhau, Tỉnh Dữu còn ôm thái độ cạnh tranh công bằng, năm ngoái cô mới về nước, Điềm Viên trước khi cô trở về chỉ là một trò vui phế phẩm, cô tốn hơn một năm để Điềm Viên sống lại, sống thành dáng vẻ người trẻ tuổi thành phố A thích, nội tâm cô cũng tự tin.

Thậm chí cảm thấy, Điềm Viên mới mở một năm đã gần như sánh vai với Nghi Phong Xã đã mở bốn năm rồi như vậy, không có gì phải sợ.

Sau đó Điềm Viên liên tục bị ép, Tỉnh Dữu mới thật sự sợ rồi.

Vì vậy cô dựa vào nguyên tắc cùng tồn tại thân thiện, muốn gặp mặt vị Phạm tổng này một lần, mọi người ở chung hòa thuận, tiến lùi có chừng mực, có lý.

Được không?

Nhưng cái Phạm An Mạt này, không chỉ không gặp, còn tìm đủ các loại cớ lấy lệ , trả lại toàn đồ đưa qua cho cô, cuối cùng bảo người khác truyền lời, nói cảm ơn ý tốt của tiểu thư Tỉnh, nhưng cô ta đúng là bận quá không có thời gian, đợi rảnh rỗi nhất định sẽ đến cửa, cùng tiểu thư Tỉnh nói chuyện một chút, mọi người đều là người làm ăn, nói cái gì cũng dễ.

Lời nói khách khí xinh đẹp, sau khi Tỉnh Dữu lấy lòng nửa tháng cũng đúng là đã yên tĩnh hơn nhiều, nhưng sau đó, Phạm An Mạt lại bắt đầu cùng đối đầu với cô.

Tỉnh Dữu tránh không được, cướp không được, cầu hòa cũng không, không còn biện pháp nào, tính khí sắc bén cũng bị mài đến không còn.

"Mọi người đi ra ngoài đi."

Tỉnh Dữu khép hờ cặp mắt, đưa mắt nhìn đám giám đốc chủ quản nơm nớp lo sợ vội vàng xoay người rời đi, cuối cùng nhìn chằm chằm Trần Lệ phụ tá của mình đặt văn kiện lên trên bàn trà, lại dời bàn uống trà nhỏ về chỗ cũ.

Trần Lệ đi ra ngoài đóng cửa trong nháy mắt, phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Tỉnh Dữu nhắm hai mắt nghỉ ngơi mười mấy giây, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên bàn làm việc, rút một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo.

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Tỉnh Dữu theo bản năng gãy hai cái vào tên trên danh thiếp: "Đi vào."

"Tiểu thư." Trần Lệ đứng ở cạnh cửa gọi cô.

Tỉnh Dữu không quay đầu, ném danh thiếp trở lại: "Chuyện gì?"

Trần Lệ: "Vừa nãy quản lý đại sảnh nói, ờm, Phạm tổng đó, Phạm An Mạt, cô ấy đang hỏi thăm về người này của chúng ta."

Tỉnh Dữu tò mò, xoay người: "Hỏi thăm ai?"

Trần Lệ: "Tiểu Thúy."

"Tiểu Thúy?"

Trần Lệ gật đầu: " Đúng, chị xác nhận nhiều lần rồi, đúng là Tiểu Thúy."

Vẻ mặt Tỉnh Dữu u ám, đột nhiên sáng lên, cô dựa người vào bàn làm việc, khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên.

"Có chút thú vị."

Tỉnh Dữu ngoắc với Trần Lệ, lại lấy danh thiếp vừa mới ném về ra, đưa cho Trần Lệ.

"Gọi thẳng cho cái họ Phạm kia, hỏi chị ta muốn làm gì."

Trần Lệ gật đầu nhận lấy, mở danh thiếp đã bị vò không còn hình dáng ra.

Phía trên bất ngờ có ba chữ Phạm An Mạt to, phía dưới có địa chỉ và số điện thoại, khoảng trống ở dưới nữa là một chuỗi số điện thoại viết tay.

"Lấy danh nghĩa trợ lý Tỉnh Dữu của chị, nói chuyện với chị ta." Tỉnh Dữu lại bồi thêm một câu nữa.

Trần Lệ gật đầu: "Vâng."

Nói đến nguồn gốc của tờ giấy này, chỉ có Tỉnh Dữu và Phạm An Mạt biết.

Một tuần trước, Tỉnh Dữu đang nhàn rỗi trong phòng làm việc, đột nhiên có người tới nói, Phạm tổng của Nghi Phong tới thăm.

Không mang theo bảo vệ, không có trợ lý, chỉ một thân một mình, vô cùng tươi tắn.

Tỉnh Dữu lập tức cho người vào, cũng lắp camera vào phòng làm việc.

Điềm Viên từ trước đến giờ đều dùng đồ tốt nhất, dưới camera có độ phân giải cao, một người phụ nữ cao gầy đi vào dưới sự hướng dẫn của phục vụ.
Âu phục màu xám bạc tối, giày cao gót, tóc dài qua vai, Tỉnh Dữu không muốn thừa nhận, là có chút hào quang, có chút mùi vị, cô lập tức không nhịn được chậc một tiếng.
Đại khái là qua mấy ngày sống an nhàn, Tỉnh Dữu nhìn từ người phụ nữ đi từ máy ảnh này sang máy ảnh khác, oán khí nổi lên, cũng ham vui hơn, cô bảo người cầm quần áo hấp dẫn nhất trong văn phòng, bản thân đi thay, cứ lộ rốn lộ bắp đùi lộ vai như vậy mà bưng trà vào phòng tiếp khách.

Tỉnh Dữu nhớ, lúc Phạm An Mạt nhìn thấy cô, vô cùng mất tự nhiên sững sờ nửa giây.

Mấy tháng này cô bị Phạm An Mạt chèn ép đến sợ rồi, lại không hỏi thăm qua vẻ ngoài của cô ấy, rời xa ống kính nhìn thấy người thật, Tỉnh Dữu cảm thấy người trước mặt này thú vị rồi.

Chỉ là đáng tiếc, cô ấy là Phạm An Mạt.

"Phạm tổng, thật xin lỗi, " sau khi Tỉnh Dữu đi vào bắt đầu pha trà, giọng cũng nhẹ nhàng: "Tiểu thư hôm nay cô ấy không có ở đây nên gọi tôi tới chiêu đãi cô."

Mèo Tỉnh Dữu giống như nửa quỳ bên cạnh Phạm An Mạt, toàn bộ động tác pha trà bị cô làm cho phong tình vạn chủng, ngước mắt đưa trà càng thêm quyến rũ, tiến lùi có chừng mực, vô cùng câu người.

"Phạm tổng thứ lỗi." Tỉnh Dữu cười rất chân thành.

Nhưng Phạm tổng cũng không hiểu, nhận lấy trà lại không uống, đặt trên bàn.

"Tôi nghe nói một vài phục vụ của Điềm Viên rất chu đáo, xem ra là danh bất hư truyền." Phạm An Mạt nói mà không có biểu cảm gì.

Tỉnh Dữu cười ngọt ngào: "Nếu thật sự khen chu đáo thì đúng là chu đáo thật, nhưng nếu trong lời Phạm tổng có hàm ý, tôi cả gan muốn bác bỏ." Tỉnh Dữu chớp mắt với Phạm An Mạt, tay không khách khí khoác lên đầu gối Phạm An Mạt: "Dưới quyền của tiểu thư, đều là công việc."
Thái độ Tỉnh Dữu không biết liêm sỉ không đứng đắn, nói lời đứng đắn, dù là hai nghe cũng buồn cười.

Quả nhiên, người thông minh Phạm An Mạt cười rồi.

Cô thoáng cúi người, hỏi: "Tên gì?"

Tỉnh Dữu nghiêng đầu: "Tiểu Thúy."

Phạm An Mạt nhướng mày: "Lớn lên đẹp như vậy, tên lại phổ thông thế."
Tỉnh Dữu lắc đầu: "Phạm tổng không hiểu, cái này gọi là đặc biệt."

Phạm An Mạt nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên đứng lên, tay tùy ý đút vào túi: "Nếu như Tỉnh tiểu thư không có ở đây, vậy thì tôi không quấy rầy nữa."

Phạm An Mạt nhàn nhạt liếc Tỉnh Dữu: "Cảm ơn trà của Tỉnh tiểu thư," Phạm An Mạt dừng nửa giây: "Ngày khác gặp lại."

Cô ấy nói xong lời này, đột nhiên móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách, lại lấy cây bút trong ống đựng bút trên bàn, cà cà viết viết mấy con số, hai ngón tay kẹp đưa cho Tỉnh Dữu.

"Số điện thoại cá nhân." Phạm An Mạt cười lịch sự mà xa cách: "Tỉnh tiểu thư có việc cần tôi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Coi như một vài phục vụ viên của Điềm Viên chu đáo, Tỉnh Dữu tự nhiên đi theo Phạm An Mạt một đường, đưa cô ấy đến cửa.

Tỉnh Dữu khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đêm qua vừa mới mưa, nhiệt độ hôm nay hạ xuống, có hơi lạnh.

Lúc Trần Lệ gọi điện, cô cầm ly nước cẩn thận nhớ lại, hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì với Phạm An Mạt, có thể khiến Phạm An Mạt hiếu kỳ như vậy, quay về hỏi thăm cô.

Tỉnh Dữu quay đầu.

Không xảy ra gì cả mà, Phạm An Mạt thậm chí còn chẳng muốn nhìn thẳng vào cô.

Lại nói, khi đó cô ngồi trên đầu gối Phạm An Mạt, Phạm An Mạt lập tức ra vẻ chê, nhích sang một bên, để tay của cô tự nhiên tuột xuống.

"Chào cô Phạm tổng." Điện thoại nhận rồi.

Tỉnh Dữu đặt ly xuống, ngón trỏ gõ hai cái vào không khí, Trần Lệ nhận được tin tức, mở loa ngoài.

"Xin chào, cô là?"

Giọng trầm thấp từ tính truyền đến thông qua sóng điện.

"Tôi là trợ lý Tỉnh Dữu, Trần Lệ."

Bên kia nhàn nhạt ừ một tiếng: "Chuyện gì?"

Trần Lệ nhìn Tỉnh Dữu một cái, khách khí nói: "Tôi nghe người phía dưới nói, Phạm tổng đang hỏi thêm tiểu Thúy công ty chúng tôi."

Bên kia đột nhiên cười nhẹ một tiếng, thừa nhận trá hình: "Làm sao?"

Trần Lệ chậm giọng lại: "Phạm tổng cô đây là?"

Giọng Phạm An Mạt nhỏ nhẹ cười: "Không có ý khác, muốn mời tiểu Thúy ăn khuya."

Trần Lệ a lên, thấy Tỉnh Dữu viết chữ trên giấy.

"Khen tiểu Thúy lên trời."

"Phạm tổng có thể không biết," Trần Lệ vô cùng khó xử trong lời nói: "Tiểu Thúy là phục vụ viên được chào đón nhất ở Điềm Viên chúng tôi, rất nhiều khách hàng thích cô ấy, biết ăn nói, phục vụ cũng tốt..."

"Tiểu thư cũng thích."

"Tiểu thư của chúng tôi rất thích cô ấy, vô cùng được cưng chiều, thường xuyên mang cô ấy bên mình, cô muốn ăn khuya cùng cô ấy, cái này, cái này, có chút...."

Phạm An Mạt bên kia không lòng vòng nhiều: "Đưa một cái điều kiện."
Trần Lệ nghe xong, hai mắt nhìn nhau với Tỉnh Dữu.

Nhưng không chờ hai người nói xong điều kiện gì, Phạm An Mạt bên kia mở miệng: "Vậy đi, hai người để tiểu Thúy tới, hạng mục Cốc Hợp này tôi rút."

Tỉnh Dữu nhướng mày, trên giấy vẽ một câu, thêm ba điểm.

Trần Lệ: "Vậy vẫn mong Phạm Tổng cô chờ một chút, tôi hỏi ý kiến tiểu thư một chút."

"Được."

Phạm An Mạt rất sảng khoái: "Chờ em ấy."

Phạm An Mạt cúp điện thoại trước, Tỉnh Dữu nghe thấy âm thanh tút tút trong điện thoại truyền đến, cắn móng tay đối mặt với Trần Lệ.

"Tiểu thư,"

qua mấy giây, Trần Lệ hỏi: "Tiểu Thúy là ai?"

Tỉnh Dữu: "Là em."

Trần Lệ bất ngờ nhướng mày.

Cô cảm thấy mình vừa hiểu mà hình như không hiểu: "Phạm tổng cô ấy đây là, muốn làm gì?"

Âm thanh điện thoại rốt cuộc cũng ngừng lại, màn hình chuyển lại màn hình chính.

Tỉnh Dữu đột nhiên cười lên: "Nghe không hiểu à?"

Cô chỉ điện thoại của Trần Lệ, vừa chỉ chỉ mình: "Chị ta muốn tán em."

Tỉnh Dữu đạp giày cao gót lộc cộc đi đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế.

Tỉnh Dữu đó giờ suy xét chuyện nhanh chóng, thời gian ngắn, cô đã suy nghĩ ra.

"Qua một tiếng nữa cô trả lời điện thoại chị ta,"

Tỉnh Dữu nhớ lại người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô ngày hôm đó, khóe miệng khẽ nhếch: "Tiểu Thúy sẽ theo chị ta ăn khuya, hy vọng chị ta nói lời giữ lời."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro