Chương 16

Sau khi Phạm An Mạt rời khỏi phòng, Tỉnh Dữu ngồi trên giường, rơi vào trầm tư.

Đây là sao vậy, tại sao cô lại bảo Phạm An Mạt mua chứ?

Còn là nửa đêm, còn liên hệ với trợ lý Phạm An Mạt.

Cô nhìn bừa cũng có thể thấy màu hồng, nhớ tới vừa giọng Phạm An Mạt vừa mới phát ra, lại nhớ tới trạng thái ngày hôm qua của mình, cô cảm thấy bây giờ cô có hơi khó thở.

Có thể cảm thấy, lỗ tai cô đỏ lên rồi, người cũng nóng.

Rửa mặt xong cũng đã mười một giờ, buổi sáng Trần Lệ gọi điện cho cô, còn gửi gmail và wechat, sau khi nói chuyện công việc xong, còn hỏi tối qua cuộc hẹn Tỉnh Dữu và Phạm An Mạt thế nào rồi.

Phạm An Mạt chuẩn bị quần áo cho cô rồi, Tỉnh Dữu vào phòng tắm để tắm, trong thời gian này, cô thuận tiện liên lạc với Trần Lệ, giải quyết chuyện vụn vặt của công ty, sau đó nói cuộc hẹn rất tệ.

Lúc đi ra ngoài, Phạm An Mạt đã lấy cháo cho cô xong, bởi vì những chuyện xảy ra vào sáng sớm và đêm qua, bây giờ Tỉnh Dữu có hơi không muốn gặp Phạm An Mạt.

Bây giờ cô cảm thấy, dù Phạm An Mạt có lộ ra vẻ mặt gì, nói cái gì, Tỉnh Dữu đều cảm thấy Phạm An Mạt đang nhạo báng cô.

He he, em là đồ ngốc nhỏ uống nhiều sẽ khóc, còn muốn một phòng toàn màu hồng.

A không đúng, cái chữ nhỏ quá đáng yêu, thậm chí giống mập mờ.

Em là đồ ngốc thối uống nhiều sẽ khóc, còn muốn một phòng toàn màu hồng.

Ra cửa đi mãi rồi quẹo trái lại tiếp tục quẹp phải là nhà cô, thang máy lên tầng mười tám, mật mã cửa nhà cô là sinh nhật của cô, phòng ngủ của cô ở tầng một, cửa mở rất dễ, giường phòng ngủ khá lớn, chăn mềm mại, không phải màu hồng.

Tỉnh Dữu bây giờ rất nhớ.

"Cháo lạnh rồi." Phạm An Mạt nhắc nhở một câu.

Tỉnh Dữu ồ lên, nghe Phạm An Mạt nói thêm: "Trứng chiên không?"

Tâm trạng ỉu xìu của Tỉnh Dữu đột nhiên có tinh thần: "Chị biết cả chiên trứng?"

Phạm An Mạt cười lên, đi về hướng bếp: "Làm sao? Chiên trứng rất khó?"

Tỉnh Dữu bưng cháo đi theo đến cửa bếp: "Em tưởng chị không dính khói lửa trần gian."

Phạm An Mạt bật cười: "Làm gì có ai thật sự không dính khói lửa trần gian."

Tỉnh Dữu a lên, cúi đầu múc một miếng cháo vào miệng.

Thủ pháp của Phạm An Mạt thành thạo, nhìn là có vẻ là thường xuyên vào bếp, gõ trứng hai cái, lại thêm chút dăm bông.

Tỉnh Dữu đứng ở cửa biến thành đứng trong cửa, tiếp tục từng bước từng bước đi vào, đứng bên cạnh Phạm An Mạt.

"Hơn mười một giờ, chị đây là đang làm cơm trưa cho em à?"

Phạm An Mạt xúc xuống, vớt trứng gà lên: "Đang đảm bảo em không đói bụng."

Phạm An Mạt đưa đĩa cho Tỉnh Dữu, Tỉnh Dữu định dùng muỗng ăn một miếng lại bị Phạm An Mạt rụt lại, cái muỗng rơi vào không trung.

Phạm An Mạt: "Bưng ra ăn."

TỈnh Dữu không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

Tỉnh Dữu: "Chị thì sao?"

Phạm An Mạt: "Rửa nồi."

Tỉnh Dữu oa một tiếng.

Bảy ngày, dọn tới nhà chị, cho chị một cơ hội....

Trong lòng Tỉnh Dữu chậc chậc mấy tiếng, không bưng đồ ra ngoài, mà vẫn đi theo Phạm An Mạt, đứng bên cạnh cô ấy.

"Phạm An Mạt, " Tỉnh Dữu nghiêng đầu: "Không phải chị thích em thật đó chứ?"

Phạm An Mạt vừa rửa nồi vừa nói: "Ừm."

Tỉnh Dữu hừ một tiếng lại hỏi: "Phạm An Mạt, chị rốt cuộc có ý gì?"

Phạm An Mạt tiếp tục rửa: "Không có ý gì."

Tỉnh Dữu nhìn người trước mặt có hơi hiền thê lương mẫu, đúng là không cách nào nói ra lời nặng lời.

Cô suy nghĩ một chút, khách khí nói: "Vậy đi, chị nói cho em biết, chị muốn cái gì của Điềm Viên, nếu thuận lợi, nếu em biết, em sẽ tiết lộ chút tin tức cho chị."

Tay Phạm An Mạt ấn một cái, đột nhiên tắt nước đi.

Cô ấy ngẩng đầu lên, không nhìn Tỉnh Dữu mà nhìn chằm chằm trước mặt tường, một lúc lâu, mới hỏi: "Em biết cái gì?"

Tỉnh Dữu đặt trứng gà sang một bên, dựa vào bếp khuấy cháo hai cái: "Có thể biết ít nhiều đi, ở Điềm Viên tiểu thư là lớn nhất, sau đó là Trần Lệ trợ lý của cô ấy, tiếp theo chính là em."

Tỉnh Dữu nâng mi với Phạm An Mạt: "Tiểu thư rất vừa ý em."

Phạm An Mạt ừ nhẹ một tiếng, lại không có dáng vẻ gấp gáp, tiếp tục rửa nồi.

Nhưng Tỉnh Dữu đợi rất lâu mà Phạm An Mạt không nói thêm câu nào.

Tỉnh Dữu cũng không gấp, cô mang trứng ra ngoài chờ Phạm An Mạt đi ra.

Rất nhanh, cô mới ăn hai muỗng Phạm An Mạt đã đi ra, cũng rút hai tờ giấy ngồi đối diện cô.

"Cháo không tồi." Tỉnh Dữu mở miệng khen trước.

Phạm An Mạt cười một tiếng.

Tỉnh Dữu nói tiếp: "Trứng ăn rất ngon."

Phạm An Mạt gật đầu một cái.

Tỉnh Dữu: "Nên là Phạm tổng muốn hỏi thăm chuyện gì của Điềm Viên?"

Phạm An Mạt nghiêng đầu một chút, đột nhiên hỏi Tỉnh Dữu: "Biết nấu cơm không?"

Tỉnh Dữu gật đầu: "Đương nhiên là biết."

Phạm An Mạt cười: "Chị có cơ hội được ăn không?"

Tỉnh Dữu kiêu ngạo: "Phải xem tâm trạng của em."

Phạm An Mạt hỏi: "Tâm trạng tốt thì nấu cơm, hay là tâm trạng không tốt thì nấu cơm?"

Tỉnh Dữu: "Tâm trạng tốt thì làm, tâm trạng không tốt cũng làm."

Phạm An Mạt tiếp tục hỏi: "Vậy em đoán xem, tâm trạng buổi tối sẽ thế nào?"

Tỉnh Dữu lộ ra vẻ cười như không cười: "Em đoán buổi tối em không có tâm trạng."

Phạm An Mạt cười lên, nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt, cô ấy ném giấy vào thùng rác: "Buổi chiều phải đến Điềm Viên à?"

Tỉnh Dữu: "Làm sao?"

Phạm An Mạt: "Đưa em đi."

Tỉnh Dữu ya một tiếng: "Không cần, em cơm nước xong thì về nhà."

Tay Phạm An Mạt chống trên bàn: "Nhớ chuyện hôm qua đồng ý chuyện chuyển tới đây không?"

Tỉnh Dữu cúi đầu: "Quên."

Phạm An Mạt: "Một giờ chiều chị có buổi họp."

TỈnh Dữu: "Vậy thì tốt quá, một lát nữa em đi."

Phạm An Mạt: "Đồ em nhiều không? Hay là chị gọi trợ lý mua cho em?"

Tỉnh Dữu: "Đồ em khá nhiều."

Phạm An Mạt gật đầu: "Chị thấy cũng không cần dọn gì, chị đây tạm thời cái gì cũng có, chỗ nào không thoải mái chị sẽ giúp em thêm."

Tỉnh Dữu nghẹn lời, cô đặt đũa xuống nhìn Phạm An Mạt: "Em nói em muốn ở đây sao?"

Phạm An Mạt gật đầu: "Em nói."

Tỉnh Dữu: ". . ."

Cô đột nhiên cười lên: "Phạm An Mạt chị trẻ con quá, chị không hiểu lời em nói sao?"

Phạm An Mạt vẫn nói: "Hôm qua em nói em muốn chuyển đến."

Trong lòng Tỉnh Dữu hơi hồi hộp.

Sao lại vẫn còn tủi thân.

"Được, " Tỉnh Dữu vỗ tay phát ra tiếng: "Một vấn đề, chị nghiêm túc trả lời em."

Phạm An Mạt hơi nâng cằm.

Tỉnh Dữu: "Liên Dao Dao là bạn gái chị?"

Phạm An Mạt: "Không phải."

Tỉnh Dữu: "Là bạn gái tương lai sao?"

Phạm An Mạt: "Không phải."

Tỉnh Dữu: "Ok, em chuyển."

Cô xếp chén nhỏ lên đĩa, tỏ ra khí thế thượng lượng nói: "Phạm An Mạt, là chị nói bảy ngày, mặc dù em không biết rốt cuộc chị muốn làm gì, nhưng bảy ngày này, em sẽ cố gắng nghe lời chị, cũng xin chị nói lời giữ lời, sau này không giở trò sau lưng Điềm Viên."

Tỉnh Dữu đưa tay phải ra: "Có thể đồng ý không?"

Phạm An Mạt buông tiếng thở dài rất nhỏ, mắt thấy cô ấy đưa tay phải ra, nhưng đột nhiên lại rụt lại.

Phạm An Mạt: "Em nói cố gắng nghe lời chị, là chỉ?"

Tỉnh Dữu: "Trừ tiếp xúc tay chân, em nghe lời răm rắp."

Phạm An Mạt đưa tay phải ra: "Được."

Tỉnh Dữu lộ ra nụ cười với Phạm An Mạt, sau khi bắt tay xong, cô cầm ly nước, rót cho ly của mình, cũng rót cho Phạm An Mạt.

Nhưng lúc cô uống nước, mới đột nhiên cảm thấy chuyện có chỗ không đúng.

Cô vừa nãy không phải, muốn về nhà sao?

Sao chuyện phát triển đến phần nghe lời Phạm An Mạt răm rắp rồi?

Tỉnh Dữu nghiêng đầu một cái.

Hoảng hốt cảm thấy mình hình như bị lừa rồi?

Phạm An Mạt lừa cô rồi?

Không có mà.

Hay người uống nước rất nhanh, Phạm An Mạt sờ ly nước, cười như không cười nhìn Tỉnh Dữu, tiếp tục nói với cô: "Nghe lời răm rắp sao?"

Tỉnh Dữu có dự cảm xấu.

Nhưng cô vẫn nhắm mắt: "Đúng vậy, Phạm tổng có yêu cầu gì, nói đi."

Phạm An Mạt: "Lát nữa đến Nghi Phong với chị đi."

Tỉnh Dữu phát ra giọng nghi ngờ: "Em đi làm gì? Không phải chị phải mở họp à?"

Phạm An Mạt: "Em ngồi ở phòng làm việc của chị, chờ chị."

Tỉnh Dữu suy nghĩ một lát: "Tính thiết yếu của chuyện này là?"

Phạm An Mạt: "Nếu như chị nói chị muốn họp xong là có thể thấy em..."

Tỉnh Dữu quả nhiên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Tỉnh Dữu đưa tay ra: "Không cần, không cần như thế."

Phạm An Mạt đổi lời: "Tính tất yếu là kiểm nghiệm chuyện em nghe lời răm rắp."

Tỉnh Dữu nhướng mày: "Ok, em đi."

Phạm An Mạt cười lên.

Tỉnh Dữu cũng cười theo.

Rõ ràng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, nhưng thật thần kỳ, cô và Phạm An Mạt cứ lật bài như vật.

Phạm An Mạt người này bụng dạ thâm sâu, Tỉnh Dữu không thăm dò được rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, nhưng bản thân không che giấu được sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.

Nói chuyện cũng được, cũng không cần giả bộ rất thích khăng khăng ngóng trông người ta, như vậy, sau này hổi tưởng lại cũng không đến nổi quá buồn nôn.

"Phạm An Mạt, " Tỉnh Dữu gọi cô một tiếng, hỏi: "Chị biết em rất ghét chị không?"

Phạm An Mạt: "Nhìn ra được."

Tỉnh Dữu cười một tiếng: "Vậy chị biết tại sao không?"

Phạm An Mạt: "Bởi vì Tỉnh tiểu thư."

Tỉnh Dữu a một tiếng: "Chị biết à."

Phạm An Mạt rót nước cho mình, hỏi Tỉnh Dữu: "Nên em cảm thấy, chị tiêu bảy ngày này có cứu vãn được không?"

Tỉnh Dữu cười: "Chị cứu vãn ở chỗ em có ích gì, chị phải tới chỗ tiểu thư cứu vạn kìa."

Phạm An Mạt gật đầu một cái: "Em nói đúng."

Tỉnh Dữu: "Chỉ là tiểu thư của chúng em chắc chắn không gặp chị."

Tỉnh Dữu nhớ lại nợ cũ: "Tháng bảy năm nay, tiểu thư tới Nghi Phong tìm chị, chị nhớ không?"

"Nhớ, nhưng hôm ấy chị đi công tác." Phạm An Mạt nhìn Tỉnh Dữu: "Chị bảo cấp dưới truyền lời cho Tỉnh tiểu thư, cô ây không nhận được à?"

Tỉnh Dữu ngẩn người.

Hình như? Là có? Chuyện gì vậy?

Nhưng cô vẫn cảm thấy Phạm An Mạt kiếm cớ, trùng hợp như thế, một ngày trước vẫn còn ở thành phố A, hôm sau Tỉnh Dữu đến tìm, cô ấy đã đi công tác.

Sau đó nói như này như kia, ai nghe mà tin được, ai nghe mà không cảm thấy cố ý bị từ chối.

Tỉnh Dữu về nước tự làm mọi việc chỉ bị từ chối hai lần, một lần là Liên Dao Dao, một lần là Phạm An Mạt.

Liên Dao Dao dĩ nhiên cô không nói hai lời liền tha thứ.

Phạm An Mạt là thứ gì?

"Nhận được, " Tỉnh Dữu mơ hồ một câu: "Dù chị truyền lời gì, cuối cùng Tỉnh tiểu thư không thấy chị là thật."

Phạm An Mạt nhìn chằm chằm ánh mắt Tỉnh Dữu, giống như thái độ rất thành khẩn.

"Hôm đó chị thật sự đi công tác, chị có ghi chép xuất hành, nhưng Tỉnh tiểu thư, " Phạm An Mạt nhìn ánh mắt Tỉnh Dữu: "Tháng mười một năm ngoái, chị nhờ người hẹn Tỉnh tiểu thư, Tỉnh tiểu thư từ chối gặp mặt, tháng hai năm nay, chị tới Điềm Viên tìm cô ấy, cô ấy không gặp chị, tháng ba năm nay, chị lại tới thăm lần nữa, vẫn không gặp Tỉnh tiểu thư, cuối tháng ba, chị tặng Tỉnh tiểu thư một cái..."

Phạm An Mạt đột nhiên ngừng lại, cơ bản là cảm giác bản thân có hơi xung động, cô ấy dời tầm mắt khỏi Tỉnh Dữu, rót cho mình một ly nước.

Nhân vật chính trong lời của Phạm An Mạt, bản thân Tỉnh Dữu, nghe mà mặt đầy mông lung.

"Tặng?" Tỉnh Dữu đặt tay lên bàn, đến gần Phạm An Mạt, hỏi: "Chị tặng đồ cho tiểu thư?"

Phạm An Mạt ừ nhẹ một tiếng.

Tỉnh Dữu a lên: "Cô ấy không nhận?"

Phạm An Mạt vẫn ừ một tiếng.

Tỉnh Dữu liếm răng hàm theo bản năng.

Cô hình như đã hiểu, lại như không hiểu.

Tỉnh Dữu vô cùng hiếu kỳ: "Chị muốn gặp tiểu thư, chị còn tặng quà cho cô ấy, vì sao?"

Phạm An Mạt đặt ly nước xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt Tỉnh Dữu.

Phạm An Mạt: "Em nói xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro